Vì Mạnh Tĩnh Nghiên
đã đưa kẹo que làm quà xin lỗi rồi, dĩ nhiên là Nghê Thuỵ Tuyết sẽ không phần rồi. Mặc dù trước khi mẹ rước nàng về nhà bà ngoại đã kín đáo đưa
cho nàng năm hào để nàng tự mua đồ ăn vặt, nhưng nàng cũng không nỡ lấy
mấy đồng tiền này đi mua một cây kẹo que để cho người ta, như vậy là quá lãng phí.
Phải biết đối với đứa bé mới hơn ba tuổi mà nói năm hào là số tiền không dễ dàng có được nha.
Thứ hai đi nhà trẻ, Nghê Thụy Tuyết trước sau như một đầu thắt một bím tóc
nhỏ nhìn rất là hoạt bát dễ thương, chạy tới trước mặt của nàng mà không biết gì về chuyện mình bị mất một cây kẹo que.
Mặc dù kẹo que
không phải là loại xa xỉ phẩm gì, nhưng mỗi khi cô Quách thưởng kẹo hoa
quả cho Mạnh Tĩnh Nghiên, nàng cũng hay cho Nghê Thụy Tuyết, tiểu nha
đầu này sướng muốn điên lên, liền nói Mạnh Tĩnh Nghiên là người tốt nhất trên thế giới này, họ sẽ làm bạn tốt cả đời.
"Ngoéo tay, thẳng tấp, một trăm năm, không thay đổi! Người nào thay đổi ai là con chó nhỏ!"
Mạnh Tĩnh Nghiên ở bên cạnh cười híp mắt, họ đương nhiên là bạn tốt cả đời. Đời này, đời trước đều như vậy!
Lý Minh Trạch cũng đứng bên cạnh hai tiểu cô nương, cũng không biết là
ghen tỵ chuyện Mạnh Tĩnh Nghiên đưa kẹo hoa quả cho Nghê Thụy Tuyết ăn
mà không đưa cho hắn, hay là chuyện hai tiểu cô nương nghéo tay thề làm
bạn tốt vĩnh viễn mà không có hắn, dù sao thì hắn đang có chút rầu rĩ,
không vui. Hắn cũng không thích Mạnh Tĩnh Nghiên đối với Nghê Thụy Tuyết tốt hơn so với hắn .
Về phần Vũ Tường bên này, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói một lời nào, chỉ dùng lỗ mũi phát ra một tiếng "Xuy." nhẹ.
Thái độ trêu chọc này của hắn, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên muốn liền trợn to
mắt trừng hắn một cái. Nhưng đột nhiên người nào đó lại không cảm thấy
như vậy, khuôn mặt nhỏ bé liền đỏ giống như quả táo, lắp ba lắp bắp hỏi
người ta: "Này này, bạn học Vũ Tường ơi, bạn có muốn chúng ta cũng nghoé tay như vậy, làm, làm bạn tốt vĩnh viễn không?"
"Nghê Thụy Tuyết!"
Tiểu Mập Mạp Lý Minh Trạch rốt cuộc không nhịn nổi, hai mắt trợn tròn, giận
dữ nhìn về phía Nghê Thụy Tuyết la lên. Cùng Mạnh Tĩnh Nghiên nghéo tay
còn chưa tính, giờ đây cô lại hỏi Vũ Tường mà không hỏi hắn? Đây không
phải là đang nói hắn không thế nào bằng Vũ Tường sao? Tiểu Mập Mạp mà
tức giận, thì hậu quả rất nghiêm trọng!
Nhưng Nghê Thụy Tuyết
cũng không phải là người dễ khi dễ, Đừng vì thấy bộ dáng của cô khi nói
chuyện với Vũ Tường lúc nào cũng cà lăm thì cho rằng cô là bánh bao mềm
thì sai hoàn toàn, dáng vẻ ấy của cô ấy chỉ là khi đối mặt với Vũ Tường
mà thôi, còn giờ thì không có chuyện đó, thẹn quá hoá giận Nghê Thụy
Tuyết liền đuổi theo Tiểu Mập Mạp chạy loạn cả lớp đấy thôi.
Nhìn ngoài vào thì thấy Lý Minh đang yếu thế so với Nghê Thụy Tuyết, chuyện
này nếu trước kia, hắn sẽ đá một cước là có thể đánh ngã tiểu nha đầu
này rồi. Nhưng bây giờ không giống như vậy, chuyện này là do Mạnh Tĩnh
Nghiên hay dạy hắn là không thể khi dễ các bạn nữ a, nên hắn chỉ có thể
tránh mà không thể ra tay đánh trả.
Thật là khó hiểu nha, tại sao lại nói là do Mạnh Tĩnh Nghiên dạy hắn? Tiểu Mập Mạp Lý Minh Trạch là
đứa bé ai nói cũng không nghe, luôn chọc cho cha mẹ hắn tức giận đến
chết đi sống lại, nhưng lại luôn đối với Mạnh Tĩnh Nghiên thì nói gì
nghe nấy. Đã có người có thể trị tiểu bá vương này, cô Quách vui mừng
không nói hết được, đối với Mạnh Tĩnh Nghiên lại càng thêm yêu thích.
Không thể đánh người nhưng hắn còn biện pháp khác nha, nắm bím tóc cô bé,
thấy bím tóc trên đầu, đây chính là mục tiêu của mình! Nắm xong ta sẽ
bỏ chạy!
Ở giữa vườn hoa trò chơi thang trượt được cũng bắt đầu,
tâm trạng của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chuyển hóa rất tốt, nàng thật lòng
đón nhận cuộc sống tuổi thơ cùng với những người bạn nhỏ luôn vui vẻ
không sầu lo này, mặc dù đôi khi còn không tự chủ được xem những đứa bé
này là bảo bảo mình đã bỏ lỡ mà chăm sóc, thương yêu, nhưng mà lúc chơi
đùa thì cô cũng có thể gia nhập vào trong đại đội này mà chơi, như lấy
giấy để gấp máy bay cũng có thể chơi không chán.
Nhìn Nghê Thụy
Tuyết cùng Lý Minh Trạch đang truy đuổi đùa giỡn vui vẻ với nhau trong
phòng, hai người không ai nhường ai, chọc cho nàng cười đến đứng thẳng
lên không được. Lại nhìn qua Vũ Tường đứng bên cạnh, vẻ mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ là Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn bén nhạy nhìn thấy được khóe
miệng hắn khẽ cười không thấy rõ mà thôi.
Mạnh Tĩnh Nghiên chu
mỏ, trong lòng suy nghĩ: Cắt! Một đứa bé! Tuổi còn nhỏ như vậy mà cũng
biết bày ra khuôn mặt lạnh lùng, còn làm cho Nghê Thụy Tuyết bị mê hoặc
đến rối tinh rối mù, thật là hồng nhan họa thủy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT