Ban ngày chơi quá náo nhiệt, đến buổi tối cô sẽ gặp ác mộng, trong bóng tối ba mẹ An Nhiên
đang ngủ, cô nằm nghiêng ở bên cạnh mẹ, vùi đầu vào trong chăn không
tiếng động khóc nức nở nghẹn ngào.
Cô lại nằm mơ thấy đứa bé kia, bảo bảo, mẹ thực xin lỗi con. . . . . .
Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía chân trời, Đồng hồ báo thức của Mạnh mẹ
vang lên, truyền tới âm thanh tất tất tốt tốt vang dội kêu rời giường
bên tai, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng nhắm mắt lại, dùng chăn bọc mình từ
đầu đến chân cũng bọc lại, dáng vẻ làm bộ như đang ngủ say. Mạnh mẹ sợ
cô ở trong chăn như vậy sẽ không tốt, muốn mở chăn ra khỏi đầu nhỏ của
cô, vén lên hai lần nhưng lại không thể lấy chăn ra được, sợ nữ nhi sẽ
thức giấc nên không dám kéo chăn cô nữa, nghĩ lại nếu cô không thoải mái thì sẽ từ trong chăn chui ra ngoài mà thôi.
Đợi đến lúc cô làm
xong cơm trở lại gọi con gái rời giường, thì thấy hai mắt con gái bị
sưng giống như quả đào thì dọa cô giật mình. Vội vàng gọi chồng lại, chỉ sợ là mắt con gái bị bệnh hoặc là do ăn cái gì mà bị dị ứng, định dẫn
con gái đến bệnh viện khám thử.
"Mẹ, tối ngày hôm qua có con muỗi cắn con, bị con đánh bay mất, con có lợi hại không?" Quơ hai quả đấm
nhỏ, bày tỏ mình vô cùng lợi hại.
Hai vợ chồng kinh ngạc nhìn
chằm chằm vào đôi mắt, thời tiết hiện giờ còn chưa nóng đâu, tại sao lại có muỗi chứ? Nếu là muỗi, lại bị cắn điều hết hai con mắt như vậy cũng
là quá trùng hợp đi! Mạnh Tĩnh Nghiên thấy ba mẹ không tin, liền lấy tay gãi gãi hai mí mắt đang sưng tấy, "Mẹ, ngứa quá đi!"
Mạnh mẹ vội vàng bắt lấy tay của con gái, vội la lên: "Không cho gãi, gãi vậy mắt
sẽ hư về sau con sẽ không thấy đường! Ba nó, ông chuẩn bị cho đứa nhỏ
một cái khăn lông nhúng nước lạnh để thoa lên một chút, nếu là ngày mai
vẫn còn sưng như thế, thì liền đưa đứa nhỏ đến bệnh viện xem một chút."
Mẹ Mạnh cùng Ba Mạnh thấy con gái như vậy cũng cực kỳ đau lòng, đứa nhỏ
này, gần đây sao luôn bị thương phải vào bệnh viện như vậy nhứ, không
phải là đã dính vào cái gì không sạch sẽ đó chứ?
Nhỏ còn tuổi ưu
thế lớn nhất chính là có thể ‘ ngây thơ vô địch ’, dù lời nói ra có cái
gì không hợp lý, cũng là chuyện bình thường , những người lớn đại khái
sẽ không để ý. Một đứa con nít, cái gì cũng không hiểu.
Mặc dù cô đã lừa gạt được ba mẹ, nhưng giấc mộng đêm qua làm cho cô thủy chung
không vực dậy nổi tinh thần, thời điểm đến nhà trẻ người rất mệt mỏi.
Mấy người đồng nghiệp của Cô Quách đã sớm nghe cô ta khoe cô trong lớp
cái tiểu nha đầu này rất tinh hoạt hiểu chuyện, liền muốn gặp mặt nàng
cho một lần, nhưng khi nhìn thấy nàng khuôn mặt ỉu xìu đi vào lớp, liền
rất thất vọng, còn cho là Cô Quách đã khoác lác, nói quá sự thực.
Nhìn ra cửa trong sân có một nhóm tiểu đậu đinh đang chơi đùa náo loạn ngoài đó, làm cho cô không khỏi nhớ đến đứa bé đã chết trên bàn mổ của mình,
nếu như đứa bé kia sanh ra được, có phải hay không cũng sẽ có bộ dáng
đáng yêu và bướng bỉnh giống như những đứa bé này?
"Con thỏ nhỏ!"
Đột nhiên trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên nhảy ra một câu bé, đang muốn hù cô
một phen, nhưng mà Mạnh Tĩnh Nghiên vì đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nên không hề phản ứng gì. Làm cho Vũ Tường không khỏi thất vọng
bĩu môi, hắn chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Mạnh Tĩnh
Nghiên sẽ giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, tại sao hiện tại lại không
như tưởng tượng chứ.
Tâm trạng của Mạnh Tĩnh Nghiên đang không
tốt, nên xoay qua chỗ khác không thèm để ý đến hắn. Nhìn thấy ánh mắt
của Cô như vậy thì làm cho Vũ Tường rất buồn bực, cặp mắt của con thỏ
nhỏ sao hôm nay lại hồng hồng? Như vậy chẳng phải càng giống như con thỏ mà bà nội nó nuôi trong nhà đó sao!
Nói cho cùng cũng là một đứa bé, cho dù hắn so với những đứa trẻ khác trầm ổn hơn, cũng không thể
khống chế được tò mò trong lòng. Nên Vũ Tường giống như phát hiện một
vùng đất mới, lần nữa đi tới trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên, ánh mắt nhìn cô toát lên đầy vẻ tò mò và cùng hưng phấn.
Nhìn thấy biểu cảm và
nét mặt trẻ con của hắn trong nháy mắt làm cho lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên trở nên mềm mại, nên đồng thời lấy nỗi lòng thương tiếc đứa bé đã chết
đi, cùng tình yêu thương, mong chờ của mình đối với đứa bé đặt lên đứa
bé trước mắt này. Miễn cưỡng lên tinh thần, đối mặt với hắn cho hắn một
cái nhìn từ ái cùng khuôn mặt tươi cười.
Nhưng như thế nào mà Vũ
Tường lại nhìn thấy vẻ mặt đó Mạnh Tĩnh Nghiên là vẻ mặt cười như không
phải cười, cũng tựa như khóc mà không phải là khóc vẻ chỉ nói ra một
câu: "Con thỏ nhỏ, có phải hôm qua cậu không chịu ăn cà rốt, cho nên hôm nay đã ngã bệnh? Về sau không được kiêng ăn như vậy, biết không? Mình
sẽ lấy cà rốt của mình cho cậu ăn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT