Thấm thoát, tháng mười mang theo mùa thu tới. Khi Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn còn
là học sinh tiểu học, tháng mười chính là lúc nhà trường tổ chức chương
trình văn nghệ. Hơn nữa hằng năm chương trình văn nghệ chưa bao giờ tổ
chức ngoài tháng mười, mùa thu hoạch, chính là chương trình mở màn cho
mùa thu hoạch.
Nhưng mà tháng mười năm nay, chỉ có thể vượt qua
trong sự bận rộn. Thời gian nghỉ dài hạn nhỏ đối với học sinh cấp ba có
thể nói là có thể gặp nhưng không thể cầu. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý
thật tốt, nhưng khi cô giáo thông báo kỳ nghỉ này chỉ có ba ngày, toàn
bộ học sinh vẫn cảm thấy tức giận. Nhưng khi cô giáo chỉ lên góc trái
trên bảng đen có ngày thi cao đẳng đang đếm ngược, tất cả học sinh đều
bị tắt lửa. Từ đây tới lúc thi cao đẳng còn không tới chín tháng, lúc
này có thể tranh thủ được lúc nào hay lúc đó.
Thấy cảm xúc của
học sinh đã thấp xuống, cô giáo vẫn phải làm chút cỗ động cho học sinh
của mình. Cái gì mà sau khi thi vào cao đẳng thì có rất nhiều thời gian
để chơi, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó. Đừng có thấy bây giờ cô giáo
quản hơi nghiêm, chờ lên đại học, muốn tìm người quản mình cũng chẳng có đâu, đại học chỉ có giáo sư dạy học thôi, còn có muốn học hay không là
do cảm giác của mình blah blah blah.
Cái này chính là thực tế,
tuy có chút mù mịt, nhưng đối với những học sinh cấp ba chưa từng trải
qua cuộc sống thời đại học, cuối cùng nó vẫn có chút khát khao và có
tích cực hơn. Khi nhìn lên con số đếm ngược trên bảng đen, bọn họ chỉ
đành cúi đầu nhận mệnh mà tiếp tục học.
Chỉ có Mạnh Tĩnh Nghiên từ đầu tới cuối vẫn bình thản. Không buồn cũng chẳng vui, giống như một lão tăng đang ngồi thiền vậy.
Bốn năm đại học, năm nhất lúc bắt đầu mỗi ngày cần phải đi học theo tiết,
tích cực tham gia hoạt động của trường. Đợi đến năm hai, già đời hơn,
liền bắt đầu kế hoạch trốn tiết phụ, cuộc sống trốn tiết bắt đầu. Trong
bốn năm đó, ngoại trừ biết Lục Hoằng Văn và vài người bạn cùng phòng có
quan hệ tốt ra, hầu như cô chẳng để dấu vết gì lại.
Nếu so sánh
cô vẫn tương đối thích cuộc sống cấp hai và ba của cô hơn. Thời gian
trôi qua thật sự rất phong phú, các bạn học cũng rất đơn thuần. Vào đại
học rồi, giống như đang bước vào một cái xã hội nhỏ vậy, dạng người gì
cũng có, thường xuyên làm cho người ta dở khóc dở cười.
Nhưng mà
con người lại lớn lên từng ngày, không ai muốn bản thân mình chỉ dừng
lại tại một thời điểm mãi mãi. Không thể trốn, thì cứ can đảm đối mặt
thôi. Ít nhất cô có thể lựa chọn ngành mà cô yêu thích, cũng không thể
giống như kiếp trước làm một người không có chí tiến thủ.
Mạnh
Tĩnh Nghiên cố gắng học, mẹ không có ở nhà nên cô cũng giúp đỡ việc nhà, cô giả bộ làm người bận rộn, để che giấu bất an trong lòng mình.
Thành Trạm Vũ đã ba tháng rồi không thấy xuất hiện. Từ ngày đầu tiên anh xông vào cuộc sống của cô, thì hai người chưa bao giờ xa nhau lâu như thế
này. Phải biết rằng trước kia dù như thế nào, chỉ cần cô quay đầu, anh
luôn ở phía sau cô, hoặc là kề vai đi với cô.
Mà bây giờ---người đã đi mất rồi.
Đôi khi cô cũng đột nhiên quay đầu nhìn lại, thử xem Thành Trạm Vũ có lén
đi theo ở phía sau cô hay không, nhưng không có, không có cái gì hết.
Không điện thoại, không nhắn tin, cũng không vết tích gì. Mạnh Tĩnh
Nghiên cũng từng lén gọi điện cho bạn của Thành Trạm Vũ, hỏi bọn họ có
biết Thành Trạm Vũ ở đâu hay không, nhưng ngay cả một câu trả lời chính
xác cũng chẳng có. Đợi bên kia hỏi cô có phải đã cãi nhau với Thành Trạm Vũ hay không, cô cũng chẳng có tâm tình đâu nói chuyện, nên vội vàng
cúp máy liền.
Tự nói với bản thân mình thật ra cô đang lo lắng
cho Thành Trạm Vũ, sợ ba của anh xảy ra chuyện, làm phiền anh, chứ không bao giờ thừa nhận cô đã tập thành thói quen luôn có anh bên cạnh, thời
gian này thật sự rất cô đơn. Nhưng cũng lo lắng cho Thành Trạm Vũ gặp
chuyện không may, trái tim nhỏ của cô không có một ngày nào có thể đập
bình thường được.
Lúc ở trường thì đỡ hơn, bận rộn, bên cạnh lại
có nhiều bạn học, nói chuyện phiếm, cũng không có thời gian suy nghĩ
nhiều. Nhưng kỳ nghỉ này, chỉ có ba ngày ngắn ngủn, nhưng cô lúc nào
cũng suy nghĩ miên man, tự hành hạ mình tới mức mắt gấu mèo cũng xuất
hiện luôn rồi. Có mấy lần đang coi ti vi trên ghế sofa bỗng ngủ thiếp
đi, tới lúc tỉnh dậy toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Trong mơ, cô mơ thấy
Thành Trạm Vũ bị kẻ thù của ba anh đuổi giết, mười mấy người giơ đao hô
to muốn giết anh, thân thể của anh cũng đã trở nên vô lực, bị vấp phải
cục đá, bị người đuổi theo ở phía sau vung đao chém chết.
Khi cô tỉnh dậy, Mạnh Tĩnh Nghiên phát hiện mặt cô đã đầy nước mắt.
Cuối cùng cô gái nhỏ nhà họ Mạnh cũng không chịu nỗi, liền lén đi nhìn ba
Thành, xem thử Thành Trạm Vũ có ở bên cạnh ông hay không, anh có an toàn hay không?
Nói ra cũng không thể tin được, biết Thành Trạm Vũ
hơn mười năm, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên chưa bao giờ gặp ba Thành, ngay cả
một tấm ảnh cũng chẳng có. Hình như Thành Trạm Vũ và ba anh quan hệ cũng không được tốt cho lắm, đây chính là điểm duy nhất mà cô biết.
Ở thành phố A, ba Thành là người rất có tiếng, cũng rất khó tìm. Kêu xe
tới cửa hộp đêm, dựa theo hình trên tấm ảnh, chỉ lát sau đã thấy được
người ở trên tấm ảnh đi ra. Theo như Mạnh Tĩnh Nghiên thấy, tuy vẻ mặt
của người đó có chút nghiêm túc, nhưng không giống như rất buồn phiền,
hay là lo lắng. Nếu như Thành Trạm Vũ xảy ra chuyện, theo như quan hệ
không tốt của ba con bọn họ, ba của anh ấy không thể có vẻ mặt như không có chuyện gì như vậy. Cứ coi như Thành Trạm Vũ không có xảy ra chuyện,
thì ít nhất anh cũng không có bị thương.
Cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, người kia đã an toàn rồi, an toàn rồi...
Dùng ống nhòm nhìn xung quanh, không có thấy bóng dáng của Thành Trạm Vũ.
Mặc dù trong lòng đã biết trước, quan hệ cha con bọn họ không được tốt,
khả năng anh đang ở cùng một chỗ với ba mình là không lớn lắm, nhưng cô
vẫn cảm thấy có chút mất mác.
Bảo tài xế đưa mình về nhà, bởi vì
vào buổi tối mới có thể tìm được ba Thành, cho nên Mạnh Tĩnh Nghiên đã
trốn học, không thể trở về quá muộn được. Bám theo, theo dõi, còn mang
theo ống nhòm như vậy, không biết cô muốn làm gì nữa, làm cho tài xế cứ
liếc mắt nhìn cô.
Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên đang đắm chìm trong suy
nghĩ của mình nên còn chưa có phát hiện, chờ tới cửa nhà, đẩy cửa bước
xuống, ống nhòm bị rớt lại cô cũng chẳng biết. Lúc tài xế dọn dẹp lại xe thì phát hiện ra cái ống nhòm, cầm lấy nó khoa chân múa tay nhìn về
hướng xa, xem ra nhìn rất rõ, một con chim đậu trên một thân cây cách đó 20 mét mà vẫn có thể thấy nó có hai mí mắt hay không. Âm thầm tắc lưỡi, thứ tốt nha, không biết bao nhiêu tiền mới mua được! Trả lại cho Mạnh
Tĩnh Nghiên là chuyện không thể, thôi cầm về cho con trai chơi vậy!
Mất hồn cầm ống nhòm về nhà, nhưng không hề biết cái ống nhòm này bằng tiền lương nửa năm của ông.
Mạnh Tĩnh Nghiên mua cái ống nhòm này không thể so với cái camera siêu nhỏ
tiện lợi được lập đặt trong phòng làm việc của ba. Đối với người mình
quan tâm cô cũng không tiếc bỏ vốn ra. Cô biết bản thân cô đang nhớ
Thành Trạm Vũ, không thấy anh, tâm của cô rất rối loạn. Mỗi ngày mỗi đêm dính với nhau cũng không ngại phiền, nếu nói cô chẳng động tâm với anh, thì đó chính là cô đang tự lừa mình.
Nhưng cô lại không biết
phải giải quyết chuyện này như thế nào, nếu như cô và Thành Trạm Vũ ở
cùng nhau mà lại xảy ra chuyện tương tự như cô và Lục Hoằng Văn ở cùng
nhau, cô nghĩ bản thân cô chắc chắn sẽ không thể tự giải thoát cho mình
giống như trước kia. Tuyệt đối sẽ không thể tự mình bỏ đi đứa con của
mình, nói không chừng cô sẽ cầm dao đâm dâm phụ trước rồi tới dâm phu.
Cô thà rằng cứ giữ khoảng cách như bây giờ, không xa không gần, tuyệt đối
không muốn cho anh cái danh phận 'bạn trai' hoặc 'chồng'. Làm như vậy
thì cô chẳng bao giờ chịu tổn thương, thậm chí Mạnh Tĩnh Nghiên tự giễu
mình khi nhớ lại, không hi vọng thì không tổn thương. Nhỡ như ngày nào
đó Thành Trạm Vũ chờ đến chán, tìm được cô bé nào đó mà anh thích thì
anh sẽ không đuổi theo bước chân của cô nữa, hẳn cô sẽ có thể dùng lý
trí chặt đứt đi tình cảm anh dành cho cô?
Ai mà biết được! Sống
hai đời, cái gì cũng có thể thấy rõ ràng, mà chỉ có hai chữ tình cảm
này, từ trước đến giờ không phải là sở trường mà cô hiểu rõ.
Đêm
ba mươi, trong tay cô luôn cầm chặt điện thoại, như đang chờ một ai đó.
Tin nhắn và điện thoại chúc tết cũng không ít, chỉ cần nó rung lên là cô liền bật lên xem đầy chờ mong. Tất cả bạn học, thân thích, thậm chí có
vài người không quen, tin nhắn vay tiền, lại chưa từng có tin nhắn từ số điện thoại mà cô quan tâm nhắn tới.
Cô không tin Thành Trạm Vũ
có thể tuyệt tình như vậy, cùng ba mẹ xem xong chương trình đón tết, trở về phòng cũng không ngủ được, một tay cầm điện thoại, một tay cầm sách
tựa vào đầu giường lật xem. Tới một giờ sáng hầu như mọi người đã đi vào giấc ngủ, điện thoại cũng đã dần trở lại bình thường.
Nhưng mãi
đến khi cô cầm điện thoại ngủ, người kia vẫn chưa từng gửi tới dù là một tin nhắn. Mùng một, khi mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, một cái tin nhắn
chúc tết trễ đã đánh thức Mạnh Tĩnh Nghiên đang nằm trên giường, tỉnh
lại liền phát hiện cái điện thoại đang cầm trong tay, liền giơ lên trước mắt xem. Nhưng lại lần nữa làm cho cô rất thất vọng, người kia giống
như đã bóc hơi khỏi thế giới này vậy.
Cô gái nhỏ họ Mạnh đỗ thừa người đàn ông kia quá nhẫn tâm, lại không biết Thành Trạm Vũ cũng chẳng tổt hơn cô bao nhiêu.
Tất cả mọi người về nhà đón năm mới, nhưng chỉ có anh là ở lại trường. Anh
không có về lại thành phố A, sợ nhịn không được lại lén đi nhìn Mạnh
Tĩnh Nghiên, sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Sau khi chú Mạc
Băng bảo lãnh anh từ cục cảnh sát về, anh từng gọi cho ông rất nhiều
cuộc điện thoại truy hồn đoạt mệnh, chú Mạc Băng nói chắc chắn Mạnh Tĩnh Nghiên có tình cảm với anh. Nhưng mỗi ngày đều ở cùng nhau nên tình cảm mới mẻ đều không có. Cần phải biến mất một khoảng thời gian, lấy một
hình tượng mới trở lại gặp cô, vậy mới có thể đoạt được lực chú ý của cô một lần nữa.
Từ lúc bốn tuổi, anh chưa bao giờ cho phép Mạnh
Tĩnh Nghiên rời khỏi tầm mắt của anh. Đừng nói ba năm hay tám năm, ngay
cả một tuần cũng chưa từng. Làm sao có thể thích ứng với cuộc sống không có cô chứ? Anh đã thử qua rất nhiều biện pháp nhưng không được, say
rượu, hút thuốc, thể thao, mặc dù là làm gì, dù đã chạy xong 5000 mét,
mệt lã người nằm trên đất, trong đầu vẫn luôn hiện lên gương mặt yên
tĩnh mang theo nụ cười và hoạt bát của cô. Cơn sốc nhất thời làm cho đầu óc anh chưa từng ngừng nghĩ, cứ lần lượt hiện lên hình ảnh khi hai
người còn ở bên nhau.
Khi Nghiên Nghiên đi nhà trẻ, bắt đầu từ
lúc cô chỉ là lolita hơn ba tuổi, đến ngày bọn họ chia tay, chấm dứt với biểu cảm dứt khoát của Mạnh Tĩnh Nghiên. Mặc kệ là mặt nào của cô, anh
đều không quên được.
Đứng ở phía dưới của ký túc xá, nhìn về
sương mù bao quanh nhánh cây, Thành Trạm Vũ cảm thấy cái lạnh thấu
xương. Giống như toàn bộ trường và thế giới, chỉ có một mình anh. Trên
thực tế cũng giống như vậy, Mạnh Tĩnh Nghiên chính là toàn bộ thế giới
của anh.
Xa nhau mới một khoảng thời gian, nhưng anh lại có cảm giác--sống một ngày bằng một năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT