Mạnh đại tiểu thư gọi điện thoại cho ba, muốn ba sắp xếp một chổ quản lý nhân viên cho Tiêu
Vũ Nam. Ba Ba Mạnh liền hỏi Tiêu Vũ Nam là ai, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng
không có nói dốc, cô rất sùng bái nguyên tắc xử sự giữa người với người
của Tiêu Vũ Nam, nhưng ba Mạnh là người đã hơn bốn mươi tuổi, không thể
nào vì chuyện này liền trọng dụng Tiêu Vũ Nam. Con gái còn nhỏ, hơn nữa
cũng chưa tiếp xúc với Tiêu Vũ Nam nhiều, nên dễ bị hình tượng nhất thời làm mờ mắt cũng là bình thường. Sẽ nâng cao hình tượng của người ta
lên.
Nhưng hắn thật sự là một người cha thương con gái vô điều
kiện, bảo bối của mình chỉ cần mở miệng, không biết tốt xấu gì có bao
giờ cự tuyệt? Chỉ dựa theo yêu cầu của Mạnh Tĩnh Nghiên, đều Tiêu Vũ Nam bộ phận PR, thật ra, bộ phận PR cũng không có thực quyền gì, thắng ở
chổ là sẽ giao thiệp với nhiều loại người, cũng coi là thỏa mãn yêu cầu
của con gái.
Nhưng đến nửa năm sau, liền thấy cô gái này dù chưa
hề tốt nghiệp trung học đệ nhất lại ở giữa một đám thương nhân như lang
như hổ thương nhân mà chơi đùa như cá gặp nước thì ba Mạnh mới cảm khái
năng lực nhìn người của con gái mình thật là không thể khinh thường.
13865900
Đó là đương nhiên, đã sống qua hai đời không phải cho có nha. Mạnh Tĩnh Nghiên rất hài lòng , cầm bao lớn bao nhỏ mua ở siêu
thị lên xe buýt đến nhà bà ngoại. Nhưng cô không biết cô vô ý lần gặp gỡ nho nhỏ đó, lại thay đổi số mạng của Tiêu Vũ Nam, cũng từ đây về sau
cũng mang rất nhiều phiền toái đến cho cô.
Vừa vào cửa cô liền
nghe thấy tiếng bảo bối khóc rất to, thật không hiểu nổi chỉ một đứa bé như vậy, mà âm lượng thật là lớn, khóc lên làm cho lỗ tai người ta bị
đau. Bà ngoại ở phòng bếp nấu cơm, đang nấu đồ ăn trên bếp, không thể để ý tới cô bé, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng buông vật trong tay xuống, vào
trong phòng ôm Nữu Nữu lên, vừa vỗ vừa dỗ. Nhìn tiểu bảo bối khóc đến
mặt cũng đỏ hồng lên, thấy rất đau lòng!
Sau khi bà ngoại xào
xong món ăn khoá gas lại đi vào đứa nhỏ, thì thấy cô con đã ngừng khóc,
được chị của mình ẩm, hai người đang chơi rất vui vẻ.
"Bảo bối ngoan, con để Nữu Nữu lên giường cho đứa bé tự mình chơi đi, ôm lâu như vậy cánh tay rất mỏi, sẽ làm té đứa bé."
"Ai, Bà ngoại, người nhìn Nữu Nữu khóc đến mặt cũng ửng hồng, không bị làm sao chứ?"
"Có thể có chuyện gì, lúc con còn nhỏ cũng như vậy thôi, khóc còn lợi hại
hơn so với Nữu Nữu đấy." cũng không phải là bà ngoại Mạnh nói dốc, trước kia từng nghe mẹ của Mạnh Tĩnh Nghiên nói qua, khi cô còn bé rất khó
khăn, lại yếu ớt, chỉ cần tỉnh dậy, phải có người ôm, nếu không cô liền
căng giọng khóc, khóc làm cho người ta nát cả ruột gan, tương đương với Hóa Cốt Liên Chưởng.
Bị bà ngoại vạch trần chuyện xấu, tất nhiên Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ không tiếp tục đề tài này nữa. Thừa dịp tâm trạng
của em gái nhỏ đang tốt, chọt chọt vào khuôn mặt trắng nõn của cô bé. Cô bé cũng không khóc, nắm lấy ngón tay của Mạnh Tĩnh Nghiên nhét vào
trong miệng mút. Mạnh Tĩnh Nghiên thấy nắm cũng chặt lắm cơ à nha, làm
cho có ngón tay cũng ửng hồng cả lên.
Đơn vị của dì nhỏ phải làm thêm giờ, một người bà ngoại chăm sóc cho bé con cũng không được, nên cô
đành ôm Nữu Nữu để cho bà ngoại cơm trước, rồi sao đó đổi người, Bà
ngoại đút cho Nữu Nữu ăn, còn cô thì ăn cơm. Nữu Nữu nhìn cô ăn ngon
lành, cũng đưa tay hướng lên bàn cơm đòi, giống như muốn ăn mấy món cô
đang ăn, cũng không nhớ tới mình mới có mấy cái nứu răng, làm sao có thể ăn được chứ.
Đợi đến bảy giờ rưỡi tối, dì nhỏ đi làm về Mạnh
Tĩnh Nghiên mới ra khỏi nhà bà ngoại. Đột nhiên, liền nhìn thấy Thành
Trạm Vũ đứng cách đó không xa. Thì ra là sợ trời tối, Mạnh Tĩnh Nghiên
về nhà một mình không an toàn, cố ý tới đón .
Mới bảy giờ rưỡi, trời còn chưa tối hết, làm sao mà về nhà lại không an toàn chứ?
Nhưng mà Thành Trạm Vũ cũng không để ý những lời đó, hãy cứ ngoan ngoãn đi
theo phía sau hắn, cùng nhau về nhà. Đèn đường chiếu vào trên người hắn, kéo ra một cái bóng thật dài, Mạnh Tĩnh Nghiên đi phía sau lưng hắn
nhảy nhảy, muốn đạp bóng của hắn mà đi.
Thành Trạm Vũ quay đầu
lại nhìn cô, Mạnh Tĩnh Nghiên liền giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp,
không dám nhìn lại ánh mắt của hắn, ngoan ngoãn bước hai bước đi đến bên cạnh hắn, sóng vai hắn mà đi.
Cô cúi đầu, không thấy được ánh
mắt đầu nhu tình của người bên cạnh. Thành Trạm Vũ vừa ngọt ngào vừa ưu
sầu, ngọt ngào là nha đầu này lại có mặt dí dỏm mà chỉ khi ở chung với
hắn và người thân mới biểu hiện ra, nói rõ ra là không coi hắn là một
người ngoài. Còn ưu sầu là, bao lâu nữa mới có thể ôm được mỹ nhân về
đây!
Chủ nhật không cần đi học, Mạnh Tĩnh Nghiên liền ở trong nhà ngủ nướng. Nhưng chưa đến mười một giờ, lại bị tiếng đập cửa mà giật
mình tỉnh dậy.
Dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ đi ra ngoài mở cửa
thì nhìn thấy Lý Minh Trạch cùng một nhóm bạn bè không tốt đứng ở ngoài
cửa. Được lắm , cả đám ăn không uống không còn bốc lột sức lao động của
cô lại tới.
"Tới có việc gì? Đổi giày vào đi!" Mạnh Tĩnh Nghiên
nói một tiếng, liền thoải mái đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lý Minh
trạch cùng những người anh em này đã tới nhiều lần, đều không phải là
người ngoài, tất cả mọi người liền tìm chỗ để ngồi xong nghỉ ngơi, lấy
ra thức uống đã mua uống ừng ực.
Chỉ có Lý Minh trạch, đứng yên ở cửa, hắn đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào Thành Trạm Vũ, dáng vẻ là không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh Tĩnh Nghiên đánh răng rửa mặt chỉnh trang xong, thấy Lý Minh trạch vẫn
còn ở cửa chưa vào nhà, lại cùng Thành Trạm Vũ hai người mắt to trừng
mắt nhỏ, hỏi "Hai người đứng ở cửa ra vào làm gì vậy? Mau vào đi!"
Lý Minh Trạch nghiêng người đi vào trong, đi đến bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, nghi hoặc hỏi cô: "Tại sao hắn lại ở chỗ này?" wb9y.
Vừa sáng sớm, mà giờ cũng không thể coi là sáng sớm, cũng đã mười một giờ,
phải là buổi trưa. Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn còn chưa rời giường, lúc
từ phòng đi ra còn đang mặc áo ngủ, mắt cũng không tỉnh táo, hiển nhiên
là còn ngủ dậy. Thời điểm còn chưa ngủ dậy, thì tại sao Thành Trạm Vũ đã xuất hiện ở Mạnh gia rồi, đây là tình huống gì?
"Hai người ở cùng một chỗ?"
Đến giờ Mạnh Tĩnh Nghiên mới biết Lý Minh Trạch đã hiểu lầm, sau đó lại
thấy ánh mắt của Thành Trạm Vũ không hề chớp mắt nhìn chằm về phía của
cô, có chút ngượng ngùng, nhéo mạnh lên hông của Lý Minh Trạch một cái,
nhỏ giọng trách mắng: "Nói bậy bạ gì đấy! Trước khi Thành Trạm Vũ thi
tốt nghiệp trung học sẽ ở nhà tớ, mẹ tớ cho phép."
Mặc dù cô nói
như vậy, nhưng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Lý Minh Trạch là không tin, liền làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên đầu đầy mồ hôi.
Bị hay người im lặng nhìn chằm chằm mình, làm cho cô tự nhiên đỏ mặt, tự nhiên đỏ mặt. . . . . .
Cô lại còn bấm hắn, rồi lại bấm hắn. . . . . .
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc Lý Minh trạch tè ra quần Mạnh Tĩnh
Nghiên cũng đã gặp, lúc mẹ cô giúp hắn đổi quần thì cô còn gặp qua tiểu
chim nhỏ của hắn. Hình thúc chung đụng so với người thường thân cận là
rất bình thường, nhưng động tác thân mật này lại làm cho Thành Trạm
Vũ ăn giấm.
Có đều chưa đợi Lý Minh Trạch phản ứng, nhóm người
Chu Thiên sáng sớm đã đi sân thể dục chơi bóng, đến trưa thì bụng đói
cồn cào nên kêu lên. Mạnh Tĩnh Nghiên đành cầm những món ăn Lý Minh
Trạch mang tới xách vào phòng bếp, Lý Minh Trạch rất biết đều liền đi
theo vào, giúp đỡ rửa rau thái rau. Nấu ăn cho bảy tám người, một mình
cô không làm nổi, không có ai trợ thủ không được.
Ở nhà, Lý Minh
trạch là tuyệt đối tiểu hoàng đế, nói một không có hai, mẹ hắn bà nội
hắn không để cho hắn đụng vào chút gì. Nhưng ở Mạnh gia, muốn ăn cơm
phải không? Muốn ăn cơm thì phải làm việc! Ở nhà chưa từng làm gì thì ở
Mạnh gia đều phải học được hết, cũng không biện pháp, ai kêu gặp phải
Mạnh Tĩnh Nghiên này đây? Từ nhỏ đã bị áp bức, thành thói quen.
Trong phòng khách nhốn nháo nói chuyện , một đám nam sinh chính trực còn ở
tuổi thanh xuân, đương nhiên sẽ có cảm xúc mạnh mẽ tuổi trẻ, không quen
nhàn rỗi yên tĩnh. Liền thành thạo lấy một bộ bài từ dưới bàn, đánh tú
lơ khơ cho hết thời gian, chờ cơm trưa làm xong thì ăn chực một bữa.
Trong mấy người trước đó cũng đã gặp qua Thành Trạm Vũ ở quán bar, nhưng đêm đó Thành Trạm Vũ lưu lại ấn tượng cho bọn hắn tương đối lãnh khốc âm
trầm, hôm nay lại nhìn thấy, sắc mặt rất không tốt. Muốn cùng hắn
chuyện, cũng bị mặt đen thui của hắn làm cho sợ mà im lặng.
Chỉ
là trong lòng thay Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy không đáng giá, Mạnh Tĩnh
Nghiên kia cái gì cũng tốt, tên thô bạo này có gì tốt chứ? Chỉ cần so
với Lý Minh trạch, cũng mạnh hơn hắn gấp trăm lần a! Chính mình cũng
vậy. . . . . .
Nhìn quan hệ của Mạnh Tĩnh Nghiên và Thành Trạm Vũ như vậy, chỉ cần mắt không mù , cũng sẽ gom hai người thành một đôi,
cho nên dù Mạnh Tĩnh Nghiên có hết sống cũng không chịu nhận thì cũng
không thay đổi được.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng cười cười
nói nói, có thể thấy tâm tình của tiểu nha đầu không tệ, càng làm cho
trong lòng của Thành Trạm Vũ không thoải mái . Phải biết nha đầu kia khi thức dậy, bị người ta làm cho thiếu ngủ, liền rất nóng tính.
Trước kia hắn cũng không biết, trong khoảng thời gian này ở Mạnh gia, cũng
nhìn thấy khi mẹ Mạnh gọi cô rời giường. Có hai lần hắn đi gõ cửa gọi
người, liền bị bên kia nài nỉ không chịu dậy còn vừa nhắm mắt vừa dọn
dẹp. Trên đường đi học cũng không cho sắc mặt tốt.
Chủ nhật đang
ngủ nướng, cứ như vậy mà bị đánh thức, cô chẳng những không tức giận,
còn cười nói đùa giỡn với Lý Minh Trạch, lại còn nấu cơm cho hắn ăn!
Rốt cuộc thì không nhịn được, đẩy cửa đi vào phòng bếp. Giữa hai người đột
nhiên có thêm người thứ ba, tiếng cười nói đột nhiên dừng một chút.
Thành Trạm Vũ cảm thấy thế giới an tĩnh!
"Tại sao lại vào đây?" Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn Thành Trạm Vũ tiến vào cũng không nói lời nào, liền hỏi.
"Không có việc gì làm, đi vào xem một chút."
Sau một canh giờ, Thành Trạm Vũ thực hiện đầy đủ lời hắn đã nói. Đó là thật sự là đi vào ‘ xem một chút ’! Một chữ không nói, ánh mắt liền nhìn
chằm chằm Lý Minh Trạch. Khi Lý Minh Trạch muốn há mồm nói chút, liền bị ánh mắt Thành Trạm Vũ như chuyển thành lạnh lùng, sử dụng ánh mắt như
dao găm chiếu vào người hắn.
Mấy lần, lời của Lý Minh Trạch muốn
nói cũng bị nghẹn trở về. Chỉ khi Mạnh Tĩnh Nghiên nói chuyện với hắn
thì mới sẽ ưm ưm ư ư tùy tiện qua loa , thời gian còn lại cũng không
ngẩng đầu, hết sức chuyên chú nhìn rau quả trong tay. Giống như hắn
không phải đang rửa rau, mà là đang tìm vàng trong cát, chỉ sợ không để ý sẽ bỏ mất vàng đi.
Bên ngoài phòng khách náo nhiệt, ba người ở
trong phòng bếp lại vắng ngắt, nói một câu liên tục cũng khó khăn. Mạnh
Tĩnh Nghiên dĩ nhiên biết tạo tại sao lại thành như vậy, không khỏi lắc
đầu, tham muốn chiếm giữ của Thành Trạm Vũ cũng quá mạnh rồi.
Giống như tiểu Cẩu, đến một chỗ sẽ phải đái một bãi chiếm địa bàn. Giống như
cô chính là địa bàn của hắn, hận không thể cho toàn thế giới biết đều
đó.
Giữa không khí khẩn trương không hài hoà đó, một bữa ăn trưa
phong phú rốt cuộc cũng đã làm xong. Các tiểu tử liền hô lên một tiếng,
người giúp xới cơm bưng thức ăn, bày mâm bày chén.
Chỉ có Thành
Trạm Vũ, nhìn một bàn thức ăn, trong lòng phức tạp không nói gì. Hắn
luôn cho rằng Nghiên Nghiên biết làm cơm, lại không có cơ hội hưởng qua. Mạnh Tĩnh Nghiên bị ba mẹ dồn ép, nấu được ba bữa cơm cũng là lúc cô
còn rất nhỏ, từ khi bệnh SARS, ba Mạnh mẹ Mạnh liền không để cho cô
xuống bếp.
Mà hắn, cũng là từ sau khi Mạnh Tĩnh Nghiên ngã bệnh
mới chính thức tiến vào cuộc sống của cô. Cô nấu ăn rất ngon, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đã nếm thử. Coi như bây giờ đang ở Mạnh gia, mỗi ngày ăn tất cả đều là món ăn của mẹ Mạnh làm. Lúc tâm trạng của Ba Mạnh tốt, cũng sẽ lộ tay nghề.
Cô lại vì Lý Minh Trạch rửa tay làm món ăn! Vì Lý Minh Trạch rửa tay làm món ăn!
Thành Đại Thiếu Gia lần nữa liền mất bình tĩnh mà ăn giấm! Chiếc đũa trên tay cũng không chậm lại, nhanh chóng gắp thức ăn ăn cơm, phải ăn
nhiều, muốn làm cho tên “ Tiểu Bạch Kiểm” này bị thiệt thòi lớn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT