Mấy ngày nay, Ngọc
Lan bận đến tối mắt tối mũi. Bởi vậy mới nói, sẽ không có chén cơm từ
trên trời rơi xuống, mọi thành công đều phải trả giá bằng mồ hôi và nước mắt. Nàng buổi tối phải thức khuya lên kế hoạch đãi tiệc, số lượng
khách khứa, còn phải kiểm tra xem trong số quan khách có ai bị dị ứng
thức ăn nào hay không, để có thể lên thực đơn phù hợp cho buổi tiệc. Kể cả địa hình đại bản doanh cũng phải tìm hiểu, để vẽ ra sơ đồ bố trí bàn ghế cho Hoàng đế, quan lại, tiết sứ cùng khách quý, lại phải phân chia
thật đúng theo phân vị của họ.
Buổi sáng, nàng phải chạy đến phủ Tương Vương để ông chủ của nàng xem qua bản kế hoạch, nếu có chỗ không
đúng lại phải sửa chữa. Tương Vương nhìn vẻ ngoài ôn nhu nhân hậu, nhưng mà hắn cũng thật nghiêm túc, suy nghĩ sắc bén, còn thực vô cùng phúc
hắc. Bản kế hoạch của nàng đã nghĩ làm được tốt nhất, nào ngờ hắn mỗi
ngày lại dễ dàng chỉ ra điểm sai làm nàng phải sửa không ngừng. Có một
đêm đang chỉnh sửa bản thảo, nàng thật nghĩ đến không biết bản thân có
hay không đắc tội thất hoàng tử này, nên hắn dùng việc này để chỉnh nàng đây. Thở dài, thôi ai biểu nàng ham lợi nhận lấy công việc này, đáng
đời nàng. Nàng lắc lắc đầu, vỗ hai má tập trung tinh thần, lại bắt đầu
viết viết vẽ vẽ, A La bên cạnh lại đốt thêm nến đã sớm tàn, giúp nàng có thêm ánh sáng.
Chạy đến chạy lui vương phủ được một tuần lễ,
thì đã nhanh đến ngày lễ hội. Trong thời gian này nàng thu hoạch được
không nhỏ, mỗi ngày nàng đến vương phủ làm việc, đều bị tiểu bánh bao
phục kích, đòi nàng chơi với bé. Tha thứ cho trái tim bé bỏng của nàng,
nhìn tiểu bánh bao tròn trịa đáng yêu như vậy, nàng liền nhịn không được liền chiều theo ý bé. Có lẽ vì nàng là con một, từ nhỏ luôn khao khát
có em trai hoặc em gái để chơi cùng, nên nàng bất tri bất giác liền thân thiết với Nguyên Hiển. Mỗi ngày nàng đều bày trò chơi hoặc cùng bé làm
bánh, nên không lâu nàng liền có thêm một tiểu bằng hữu tốt. Hơn nữa
vương phi cũng rất tốt với nàng, thường giữ nàng lại dùng bữa trưa với
họ, cũng tặng nàng không ít đồ tốt như trang sức ngọc bội các loại. Ban
đầu nàng đều khéo léo từ chối, nhưng vương phi đều lấy cớ nói là đền đáp nàng giúp phu quân của nàng ấy, lại bỏ thời gian làm bánh và chơi cùng
Hiển nhi. Ngọc Lan không nhận không được, liền vui vẻ thu lấy, để vương
phi an lòng đi. Ngọc Lan nghĩ, nếu không nhận quà tặng, nàng ta thật sự
sẽ nghĩ Ngọc Lan có ý nghĩ không an phận với phu quân nhà mình.
Bên phía Vũ Văn Nguyệt và Nguyệt Thất, A La đều báo lại cho Ngọc Lan biết,
họ cũng là đi sớm về trễ để chuẩn bị công tác an ninh cho bãi săn. Một
tuần lễ này, ai cũng đều bận đến không kịp thở.
Thời gian qua nhanh như thoi đưa, thấm thoát đã đến ngày lễ hội săn bắn bắt đầu.
Từ tờ mờ sáng Nguyệt Thất đã đến gọi Ngọc Lan chuẩn bị đến bãi săn. Ngọc
Lan ngáp ngắn ngáp dài theo chân Nguyệt Thất đi ra cổng chính, bên ngoài đã có xe ngựa đợi sẵn. Còn có Nguyệt mặt lạnh đã sẵn sàng ngồi trên
tuấn mã cao lớn, Ngọc Lan chậc chậc miệng, đánh giá tảng băng ở trước
mặt, y đúng là phong lưu tiêu sái, khí chất như trích tiên không ai có
thể qua mặt được a. Sở Kiều đúng là may mắn nhưng hiểu lầm còn nhiều như vậy, đến lúc nhận ra tình cảm thật sự thì đã trải qua biết bao khó
nhọc. Thôi, nàng không phải người trong cuộc, làm sao biết được suy nghĩ của người ta, biết đâu yêu trong đau thương cũng là một loại hạnh phúc.
Nguyệt Thất thấy Ngọc Lan đứng yên nên thúc giục nàng lên xe ngựa lần nữa, để
trễ nãi công tử sẽ không tốt. Ngọc Lan hướng hắn làm một cái mặt quỷ rồi mới bước lên nấc thang để leo lên xe ngựa. Bên trong xe không rộng
không chật có hai hàng ghế dài hai bên, chính giữa cũng có ghế ngồi, còn có bàn trà nhỏ bên cạnh. Xung quanh xe ngựa đều có bọc gấm, thảm dày
lót sàn, ngay cả ghế ngồi cũng có miếng lót. Đúng là nhà giàu có khác,
nghĩ kĩ cũng may mình đến đây có thể tìm tới ngay Vũ Văn phủ, nếu không
bị lạc bên ngoài không biết giờ này đã làm nô tì nhà ai hoặc đã mất luôn cái mạng nhỏ rồi. Nàng không ngồi trên ghế, mà ngồi bẹp xuống thảm, hay tay khoanh trên ghế dài, đầu cũng gục trên hai tay chuẩn bị tìm chu
công đánh nốt ván cờ còn lại.
Xe ngựa lắc lư lắc lư lăn bánh,
Ngọc Lan cảm thấy mình chưa ngủ được bao lâu lại bị Nguyệt Thất đánh
thức lần nữa. Nàng quệt quệt hai mắt khom lưng ra khỏi xe ngựa nhảy
xuống tiếp đất an toàn, sau đó vươn vai làm vào động tác thể dục, cố làm cho mình tỉnh táo một chút. Sau đó nàng nghe Nguyệt Thất liên tục ho
mấy tiếng, nàng định bụng quay qua hỏi hắn, sáng dậy sớm nhiễm lạnh hay
sao mà ho liên tục, nhưng lời chưa kịp nói ra đã như bị dán chú định
thân không cử động được nữa. Hoá ra, mọi người đều tụ tập đầy đủ ở bãi
săn rồi. Còn khủng khiếp hơn nữa là mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng
trong lúc nàng tập thể dục. Ông trời ơi, còn để người ta sống hay không
a!!!
“Ha ha, không có gì chỉ là rèn luyện cho khoẻ người thôi,
các người muốn tập hay không?” Nàng gãi gãi đầu nói với đám đông đang
nhìn mình.
“Tiểu cô nương này thật thú vị, muốn đến trướng của ta ngồi một chút hay không?” Một tên quý tộc bước đến tà tà hỏi, khi hắn
giơ tay vuốt tóc, Ngọc Lan thấy bàn tay hắn có vải đen bịt ngón tay giữa và áp út, nàng liền biết hắn là hoa hoa công tử Triệu Tây Phong.
Người này cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nàng nên đề phòng hắn một
chút. Nghĩ vậy nàng liền lui lại mấy bước đứng sau lưng Nguyệt Thất. Vũ
Văn Nguyệt đã sớm rời khỏi từ trước để chuẩn bị cho công tác an ninh.
Cho nên, Nguyệt Thất bước lên một bước ôm quyền nói với Triệu Tây Phong: “Triệu công tử, đây là tiểu thư nhà chúng ta, nàng phụng mệnh Tương
Vương điện hạ đến làm công sự. Xin Triệu công tử nhường đường”.
“Một đứa con gái có thể làm được chuyện gì chứ. Đến đây tham gia náo nhiệt
chẳng qua để tìm mối hôn sự tốt mà thôi, các người nói phải không?” Cặp
bài trùng của họ Triệu là Nguỵ Thư Du lên tiếng.
Mọi người nghe
hắn nói xong liền cười lớn tiếng, nghe vào thật chói tai. Ngọc Lan và
Nguyệt Thất nghe hắn nói chuyện nham nhở, trong lòng tức giận vô cùng,
nhưng địa vị họ không cao nên không thể phản kháng quá mức. Trong lúc
Triệu Tây Phong bước lên định chụp lấy cánh tay của Ngọc Lan, trước khi
hắn đạt được mục đích, tay nàng đã bị người khác kéo sang một bên, mà
người này không ai khác ngoài chủ mưu đem nàng đến nơi khỉ ho cò gáy này để người khác trêu chọc, Tương Vương điện hạ.
Mọi người thấy
thất vương gia đến đều hành lễ, sau đó tản ra nhanh chóng để khỏi rước
hoạ vào thân. Còn lại Triệu Tây Phong và Nguỵ Thư Du vẫn đứng tại chỗ,
vẻ mặt vẫn còn ngang ngạnh xất xược vô cùng. Tương Vương nhíu mày trầm
giọng quát: “Lan tiểu thư là khách quý của bổn vương mời đến, các ngươi
lại muốn động thổ trên đầu thái tuế”.
“Không dám vương gia, ta
thấy Lan tiểu thư huệ chất lan tâm thông minh xinh đẹp nên muốn cùng
nàng nói chuyện tìm hiểu mà thôi”. Triệu Tây Phong vẫn ngang ngược nói.
Đại tỷ của hắn hiện là sủng phi của Hoàng đế, ai cũng phải nể mặt hắn ba phần a.
Tương Vương nhìn tiểu cô nương bên cạnh đang làm mặt quỷ với đám người xấu, tìm không ra điểm nào là huệ chất lan tâm, hắn thật
muốn cười lớn, nhưng vẫn là hít một hơi, giữ vững vẻ nghiêm túc lạnh
lùng bảo đám người Triệu Tây Phong không được làm phiền nàng. Nàng đến
để chuẩn bị thiết yến cho sứ giả Nhu Nhiên, nếu nàng có chuyện gì, Hoàng đế trách tội xuống lúc đó các ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ dùng. Nói xong hắn liền uy nghiêm rời khỏi, mà Ngọc Lan và Nguyệt Thất cũng
ung dung đi theo bước chân của Tương Vương.
Vào trong trướng
chuẩn bị riêng cho thực phòng, Ngọc Lan nhanh chóng đưa ra danh sách các món ăn mà nàng nghĩ ra từ trước, đã được cấp trên là thất vương gia phê duyệt qua, nàng nhanh chóng phân phó mọi người chuẩn bị nguyên liệu cho tiệc tối. Cũng may là chỉ cần làm một buổi tiệc tối mà thôi, nên nàng
cũng không đến nỗi bận sứt đầu mẻ trán. Ở trong phim không phải biên
kịch cho làm tiệc đứng buffet hay sao, nàng cứ làm theo ý tưởng như vậy
là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT