Ngọc Lan ngồi trên
giường tạm, miệng nhóp nhép nhai bánh tráng, thì thấy cửa lều vén mở sau đó có một bóng dáng tóc bạc nghênh ngang đi vào. Nàng vừa nhìn liền
biết đây là Tả lão nhân nàng luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp. Lần trước
khi Nguyên Triệt đồng ý cho nàng gặp Tả Bảo Thương nàng liền hồi hộp chờ đợi, ngày qua ngày cuối cùng cũng chờ đến lúc gặp được lão.
Tả
lão nhân cũng giống y như trong phim người nhỏ thó điệu bộ luôn hoạt
bát, nhưng nhìn qua cũng có chút cảm giác thần bí. Nhưng mà lời lão nói
ra cũng không biết có thể có bao nhiêu phần trăm đáng tin cậy.
Hắn vừa vào nhìn thấy Ngọc Lan liền cười ha ha nói: “Chu choa, để ta xem
xem cái tiểu nha đầu thần thánh phương nào mà có thể để Vũ Văn Nguyệt và Tương Vương, à là thái tử lo lắng như vậy”.
Nàng cũng liền cười
híp mắt nói: “Tả lão nhân coi trọng ta quá rồi, ta là người phương nào
cũng đâu bằng Sở Kiều trong lòng của lão”.
Tả Bảo Thương nghe qua liền sửng sốt sau đó cười càng lớn, người biết tương lai, đúng thật thú vị. Lão không khách sáo ngồi xuống bàn, lấy túi da đeo bên hông uống
một ngụm rượu, sau đó rất tự nhiên nói: “Tiểu nha đầu muốn hỏi gì cứ
hỏi”.
Ngọc Lan liền thẳng thắn hỏi: “Tả lão nhân, có thật là khi
ta làm theo lời lão thì có thể trở lại nơi này, không bị mắc kẹt ở bên
kia hay không?”
“Tất nhiên rồi, ngươi ta coi là người nào, lời ta nói dĩ nhiên là thật”
“Làm sao lão biết chắc như vậy, bộ nơi này đã có người xuyên không hay sao?”
“Nếu ngươi không nghe theo ta, ngươi còn sự lựa chọn khác sao?”
Lão còn rất chuyên nghiệp nói lại một lần cách để nàng trở về, giống y như
lời của Nguyên Triệt, một chữ cũng không sai. Sau đó còn nói chủ nhân
của lão đã từng thấy qua chuyện tương tự, mà người đó chính là Lạc Hà,
người thống lĩnh gián điệp giang hồ, mẹ ruột của Sở Kiều. Bà ấy có gián
điệp trải khắp lục địa, nếu nói từng gặp qua người xuyên không, cũng
không phải là không có lý.
Tả Bảo Thương nói một hồi cũng thấy
thấm mệt. Cái tiểu nha đầu cũng thật khó đối phó. Cô nương ngày nay đều
là như vậy hay sao. Cứ một đứa lại một đứa làm lão đau cả đầu. Nếu không phải lão đồng ý với thái tử Đại Nguỵ, hắn lại hứa bảo vệ cho lão bình
an gặp lại Sở Kiều, lão cũng không muốn dây dưa cùng nha đầu rắc rối đa
nghi này.
Ngọc Lan yên lặng một hồi, mới gật đầu với lão, sau lại tiếp tục dùng răng cắn bánh tráng, rồi nhai nhai. Tả Bảo Thương thấy
nàng ăn cái gì kì lạ, liền không tự chủ nuốt nước bọt, còn cười hì hì
hỏi nàng đây là cái gì hắn chưa từng thấy bao giờ. Nàng thấy lão như vậy trông thật buồn cười, nói đi nói lại lão cùng nàng đều có sở thích ăn
uống giống nhau. Nàng liền rất phóng khoáng tặng lão một ít bánh tráng
đã tẩm qua muối tôm nàng mang theo, để lão trên đường đi có cái để nhắm
rượu. Tả lão nhân thấy nàng rộng lượng, lại cho lão đồ ngon liền rất vui vẻ xem nàng là đồng bọn.
Một tháng đi đường này, bởi vì có Tả
Bảo Thương ở một bên làm trò, nên trên đường cũng không quá buồn chán.
Nhưng đó là chuyện sau này, hiện nay cũng chỉ là mới bắt đầu hành quân
mà thôi.
***********************
Hiên tại, cả đại doanh
chỉ mới lên đường ngày thứ hai mà thôi, còn chưa đi được bao xa. Bởi vì
có đến hai mươi vạn người cho nên di chuyển có chút chậm. Ví như nói
đoàn quân đầu tiên do Thái tử làm chủ đã đi đến nơi đóng quân để nghỉ
ngơi. Mà đoàn quân cuối cùng vẫn là còn ở mãi phía sau, chắc phải chờ
khoảng nửa canh giờ nữa mọi người mới có thể tập hợp đầy đủ. Trong lúc
chờ đợi, bọn người đến trước đã bắt đầu dựng trại rồi.
Trời chiều lại là mùa đông, nên không khí cũng mang theo hơi lạnh. Ngọc Lan bước
xuống xe ngựa hơi rùng mình vài cái, đã thấy Nguyên Triệt một thân chiến giáp oai phong lẫm liệt đi đến. Hắn thấy nàng ăn mặc phong phanh, mày
kiếm hơi nhíu lại, nhưng lại rất dịu dàng hỏi: “Lạnh không? Chúng ta
đang tiến về phía Bắc trời sẽ càng lúc càng lạnh, nàng nên mặc ấm áp một chút”.
Ngọc Lan liền ôm cánh tay hắn nho nhỏ nói: “Không phải có chàng làm lò sưởi di động bên cạnh hay sao, ta không phải sợ lạnh nữa”.
“Sau này nếu không có ta nàng phải biết chăm sóc bản thân thật tốt biết không?”
“Sao lại không có, chàng muốn thay lòng đổi dạ rồi hả?”
Nguyên Triệt trầm mặc, sau một lúc nàng mới nghe hắn nói: “Ta là tướng quân
phải thường xuyên ra chiến trường, không thể lúc nào cũng dẫn theo nàng
được”.
Ngọc Lan nghe hắn nói trong lòng liền lo lắng, nhưng mà nàng cũng không tỏ ra ngoài, chỉ hàm hồ nói: “Đến lúc đó lại tính”.
Gió lạnh lại thổi qua một trận, làm nàng thật sự rùng mình liền nép sát vào trong người của hắn. Nguyên Triệt cười khẽ một tiếng sau đó mở rộng áo
choàng ôm nàng vào lòng, để cho nàng cũng được áo choàng của hắn bao bọc lấy. Hai người cũng không nói gì nữa, chỉ dõi theo binh lính phía xa
đang từ từ hành quân tiến đến nơi đóng quân đêm nay.
Sau khi dùng qua loa cơm chiều, Thái tử Đại Nguỵ liền rất có nhã hứng bồi tiểu nương tử của hắn đi dạo tiêu thực. Ở nơi này tuy là nơi hoang dã, nhưng phong cảnh cũng có cái hữu tình riêng của nó. Nơi đóng quân là vùng đồng bằng bằng phẳng, ở xung quanh lại có núi non xanh thẳm bao bọc, tuy nói là
mùa đông nhưng nơi đây không có tuyết rơi nên cây lá vẫn rất xanh tươi.
Ngọc Lan đi dạo một lúc đã có thể nhặt được rất nhiều trái thông rồi.
Nàng nhìn thấy dãy rừng thông trên núi, liền không tự chủ xoay qua nói với
Nguyên Triệt: “Tướng công à, nếu lúc chúng ta trở về còn trong tháng
chạp, chàng có thể cho người đem lấy một cây thông về nhà hay không?”
“Nàng muốn nói là cây tùng sao? Nàng muốn đem về làm gì?” Hắn không rõ lắm nên hỏi lại.
Nàng hơi gật đầu, sau đó còn giải thích: “Ở nơi ta ở, có một ngày lễ gọi là
giáng sinh, là ngày hai mươi lăm tháng mười hai. Khi đó ở mỗi ngôi nhà
sẽ đặt một cây thông gọi là cây noel trong phòng khách, bên trên sẽ treo đèn hoặc trái châu nhỏ và nhiều đồ trang trí khác nữa. Phía dưới gốc
cây còn đặt rất nhiều gói quà cho những thành viên trong gia đình, nhất
là đứa nhỏ sẽ có được rất nhiều quà tặng. Ta nghĩ, Tiểu Hiển nếu thấy
được nhất định sẽ rất thích.
Sau này chúng ta lại cho bé thêm
muội muội hoặc là đệ đệ, như vậy lại càng có thêm nhiều món quà dưới gốc cây nữa rồi, chàng thấy có được không?”
Nàng nói xong hai má liền đỏ.
Hắn nhìn nàng hoạch định tương lai cũng mỉm cười, xoa xoa đầu nàng, sau đó
nói sau này mỗi năm chúng ta đều sẽ làm như vậy. Ngọc Lan nghe hắn nói
liền cười đến mặt mày loan loan, cả người giống như càng có thêm sinh
khí.
Hai người tay trong tay đi một lúc mới tìm một tảng đá lớn
ngồi xuống. Lúc này trời đã về đêm, trăng mười sáu tròn vằng vặc toả ra
ánh sáng trắng ngà dịu dàng soi rọi trên khắp thảo nguyên. Tinh tú dày
đặt ở trên nền trời xanh sẫm cũng tích cực hỗ trợ nhấp nháy ánh sáng nhỏ bé của bản thân. Cả vùng đồi núi thung lũng rộng bao la bát ngát bỗng
chốc cũng trở nên nhỏ bé dưới một dãy ngân hà lấp lánh huyền bí như vậy.
Nguyên Triệt ngồi trên phiến đá một chân duỗi thẳng, tay chống trên chân phải
hơi co lại. Ở bên cạnh tiểu nương tử yểu điệu dựa đầu vào vai trái của
hắn, mắt hơi ngửa lên bầu trời đêm để ngắm sao. Qua một lúc hắn mới nghe nàng cảm khái nói: “Thật là đẹp, ở thời của ta không nhìn thấy được
nhiều sao như vậy”.
“Sao lại không thấy?” Hắn liền tò mò hỏi.
“Bởi vì nhà cao tầng rất nhiều đã che lấp hết bầu trời, còn có đèn điện rất
sáng che lấp cả ánh sao, không khí lại bị ô nhiễm. Nói chung rất nhiều
nguyên nhân, nhưng mà khi ta đi du học ở Úc, cũng từng thấy qua bầu trời ở đó. Mặt trăng rất lớn, cũng có thể thấy rất nhiều sao. Nhưng ban đêm ở đó rất vắng lặng, ta lại không dám ra ngoài một mình để ngắm sao đâu”.
Nói đến đây nàng nghe thấy tiếng Nguyên Triệt cười trầm thấp, còn rất đáng giận hỏi nàng: “Nàng rất sợ ma sao?”
“Chàng không sợ sao? À cũng đúng thôi, Tương Vương điện hạ giết người như Tu
La như chàng, chỉ e rằng cả ma thấy chàng cũng phải sợ đến mất mật luôn
ấy”.
“Vậy sao nàng không sợ ta?”
“Ta ban đầu rất là sợ, sau đó không phải có người ép ta lên kiệu hoa hay sao.... Ưmm....”.
Lần nào cũng vậy chưa kịp nói hết câu đã bị cường hôn rồi, Ngọc Lan rất là
bi thống ở trong lòng kêu gào. Có thể khi nào nể mặt cho nàng nói được
hết câu không hả?
Nguyên Triệt sau khi hôn nàng đến hôn thiên địa ám, mới chịu thả lỏng một chút, còn rất vô lại hỏi: “Bây giờ còn sợ hay không?”
Ngọc Lan còn mờ mịt ở trong nhu tình của hắn bất tri bất giác gật đầu sau đó lại lắc đầu. Hắn liền cười khẽ một tiếng, ở trong người rút ra một cái
ống nhỏ bằng hai ngón tay, ban đầu nàng cũng không biết đó là gì. Cho
đến khi hắn kéo dài ống trúc ra bằng khoảng nửa cánh tay nàng mới hiểu
ra đó là cây sáo. Không ngờ ở thế giới này lại có kĩ thuật tiến bộ đến
như vậy.
Lúc trước ở vương phủ đã nghe qua Nguyên Triệt thổi sáo nhưng mà nàng cũng rất thắc mắc hắn cũng là người yêu thích âm luật hay sao. Thu hồi suy nghĩ, nàng bèn tò mò hỏi:
“Không nghĩ là chàng ngoài cầm đao đánh trận, còn có thể thổi sáo”.
“Vương tôn công tử ở Đại Ngụy nếu không hiểu cầm kì thi họa còn có chỗ đứng ở
Trường An hay sao”. Hắn cười không cho là đúng nói.
Hai mắt hắn
nhìn qua nàng, trong mắt ưng không có sự sắc bén thường ngày, mà tràn
đầy nhu tình cùng mật ý dạt dào, giống như muốn nhấn chìm nàng trong đó. Sau đó hắn chớp mắt lại nhìn về phía trước, hai bàn tay của hắn nâng
cây sáo lên ngang miệng, ngón tay linh hoạt di chuyển trên thân sáo. Tức thì một làn điệu phiêu lãng êm tai quen thuộc bỗng chốc khuấy động đêm
đông yên tĩnh.
Bài nhạc “Tinh Nguyệt” này nghe bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Đặc biệt khi nàng nghe Nguyên Triệt thổi khúc nhạc này lại là nghe bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.
Nàng xoay đầu
ngắm nửa gương mặt của hắn. Người ta nói nam nhân mặt chữ điền là người
trung hậu, cương nghị, điềm tĩnh nhưng cũng không kém phần quyết đoán.
Nàng biết hắn làm người rất tốt, sau này cũng sẽ là hoàng đế tốt, dân
chúng Đại Nguỵ sẽ sớm có thể an cư lạc nghiệp rồi. Chỉ là đôi khi nàng
thấy hắn thật phúc hắc cùng bá đạo, nhưng mà nàng lại thích tướng công
như vậy.
Suy nghĩ của con gái đôi khi rất khó hiểu, kiểu như là “quân không hư thiếp không thương” vậy đó.
Ngọc Lan nhìn hắn một lúc cũng không chớp mắt, sau đó nàng lại mở mắt to hơn nữa.
Nàng nhìn thấy có một chút ánh sáng lập loè nho nhỏ màu xanh lục, ban đầu có một ít đậu lên trên thân cây sáo, sau đó lại có càng nhiều ánh sáng nhỏ bay lên khắp nơi ở xung quanh tảng đá nơi nàng và hắn đang ngồi. Ánh
sáng màu xanh không ngừng chớp tắt ở trong không khí, kết hợp với tiếng
sáo trầm bổng du dương làm cho khung cảnh đẹp đến không tả xiết. Ngọc
Lan trong phút chốc còn nghĩ hình như mình đã lên đến thiên đường rồi.
Nàng nương nhờ vào ánh trăng mờ ảo mới có thể thấy được, ánh sáng nho nhỏ
này thì ra là đom đóm. Không ngờ nơi đây lại có nhiều như vậy. Giống như là ngôi sao ở trên trời rơi xuống, lơ lửng ở trong không gian lấp lánh
tia sáng xanh, vây lấy chung quanh nơi Nguyên Triệt ngồi thổi sáo.
Cảnh tượng huyền bí xinh đẹp đôi khi cũng có thể làm cho lòng người thổn thức.
Nguyên Triệt sau khi kết thúc khúc nhạc, liền mỉm cười nhìn về phía nàng.
Trong một giây đó, Ngọc Lan cảm thấy cuộc đời của nàng đã viên mãn không mong gì hơn nữa.
Nàng lập tức ôm lấy cổ đối phương, rồi điên
cuồng cuốn lấy môi hắn. Nguyên Triệt bất ngờ trong một lúc cũng vươn tay ôm lấy eo nhỏ của tiểu nương tử mạnh mẽ đáp lại. Cả hai quấn quýt một
hồi cũng không thấy đủ, hắn liền nhanh chóng giải khai áo choàng phủ lên phiến đá, đặt nàng nằm lên trên. Sau đó liền không thể chờ đợi vừa hôn
vừa vuốt ve trên người tiểu nương tử.
Ngọc Lan ở trong khoái cảm nhưng vẫn còn một chút lí trí, nàng nũng nịu nói: “Thúc thúc à, chúng
ta còn ở bên ngoài đó, không phải chàng muốn dã hợp đó chứ”.
Nguyên Triệt đang động tình nghe nàng nói cũng muốn phì cười, ngước lên véo má của nàng đáp: “Không phải tiểu nương tử muốn thúc thúc đến ở đây sao,
lúc nãy nàng còn chủ động như vậy mà”.
“Không được, ở phía sau còn hai mươi vạn đôi mắt nhìn đến đây đó”.
“Ai dám nhìn ta liền không cho chúng thấy ánh mặt trời ngày mai nữa”.
“…………………………………..”
Là da mặt của ta không dày bằng chàng có được hay không?
Sau một hồi phản kháng, Ngọc Lan cũng như ý nguyện được Nguyên Triệt cõng
về đại doanh. Tại sao lại cõng về, bởi vì hắn nói nàng đi quá chậm hắn
không đợi nổi. Hắn dùng khinh công đem nàng về để có thể cùng nàng thân
ái nhanh hơn một chút.
Có người từng nói, sức chịu đựng của nam
nhân đôi khi còn thua kém nữ nhân rất nhiều, hôm nay nàng mới biết lời
này quả thật không sai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT