Ngọc Lan rủa thầm ở trong lòng, nếu biết tối hôm nay mệt mỏi thế này, nàng đã ăn thật nhiều thịt gà nướng để dự trữ năng lượng rồi.

Vốn là buổi chiều sau khi nghe Tương Vương nói chuyện không nghiêm chỉnh nàng liền đỏ mặt chạy về phòng. Sau đó ngây ngốc ở trong “bế quan tỏa cảng”, bởi vì nàng không có mặt mũi nhìn A La và hai tiểu nha hoàn kia của nàng.

Cũng may trong phòng lúc nào cũng có điểm tâm nên nàng ăn qua loa vài miếng, cũng không có mặt dày gọi người đem cơm chiều đến. Nàng đi qua đi lại trong phòng một chút, liền buồn chán nằm lên giường nghịch ipad.

Nguyên Triệt sau khi đưa tiểu bánh bao về viện của bé liền nhanh chân trở lại Thính Trúc Viện. Hắn còn có chuyện quan trọng phải nói với nàng. Vừa đến chính phòng, hắn đã nghe thấy A La ở bên ngoài khuyên Ngọc Lan mở cửa, lại tỉ mỉ kể tên rất nhiều món ăn mà thực phòng chuẩn bị, còn hỏi nàng có muốn dùng cơm chiều hay không.

Nguyên Triệt nghe vậy không nói hai lời liền bảo A La đi chuẩn bị chút cháo bào ngư sò điệp đem đến cho vương phi. Tiểu nương tử này của hắn đặc biệt thích ăn đồ biển. Cho nên, tuy Trường An cách rất xa bờ biển nhưng hắn vẫn cho người cẩn thận vận chuyển hải sản tươi mới về kinh thành cho nàng dâu của hắn.

Hắn đưa tay muốn đẩy cửa, nhưng vừa chạm vào liền biết nàng đã khóa chốt bên trong. Hắn nghĩ đến nàng mặt đỏ tai hồng bỏ chạy lúc trước thì biết nàng da mặt mỏng sợ là đang ngại ngùng với đám thị nữ rồi. Nghĩ nghĩ hắn lại mong muốn gặp lại dáng vẻ phóng khoáng kia của nàng, giống như là người chỉ cần biết chính mình không cần kiêng kị ngại ngùng gì nữa.

“A Lan là ta, mau mở cửa” Nàng muốn chơi đùa hắn liền bồi nàng vậy.

Ngọc Lan nằm trên giường nhưng từ lúc nghe hắn nói chuyện với A La bên ngoài, đã nhanh chân chạy đến cửa chính, nghe ngóng tình hình. Sau đó rất đắc ý trả lời:

“Không mở, hôm nay chàng đến thư phòng ngủ đi”.

Ở bên ngoài các nha hoàn nghe thấy vương phi nói thế liền liên tục hút khí. Vương phi ơi, ngài chơi đùa kiểu gì cũng nên để mạng lại cho chúng ta nha.

“A Lan không mở cửa ta đi thật đấy” Tương Vương cũng rất phối hợp với nàng.

“Vương gia đi thong thả, không tiễn, byeee” Trong lòng nàng liền rất vui vẻ tiếng nói cũng có chút lảnh lót hơn thường ngày.

Sau đó nàng nghe thấy tiếng bước chân hắn thật sự đi rồi. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy có chút mất mát trống rỗng. Hắn không phải sẽ như nam chính ở trong phim truyền hình nhiều tập, đứng ở đó năn nỉ hoặc ca hát đánh đàn thổi sáo gì đó cho đến khi nhân vật nữ chính là nàng vui vẻ, rồi mới mở cửa cho hắn vào phòng hay sao.

“Cái tên vô lại chết tiệt uổng công ta thích ngươi” Nàng liền không khách khí tức giận la lớn.

Bỗng nhiên ở sau lưng có một vòng tay ôm đến làm nàng hoảng hốt đến tim cũng muốn ngừng đập. Nàng muốn hô lớn nhưng khi nghe tiếng cười trầm thấp trên đỉnh đầu, nàng liền ngậm miệng. Nhưng thân người cũng vẫn cựa quậy muốn thoát khỏi gọng sắt bao bọc nàng từ phía sau kia. Trong lúc nàng đang vùng vẫy, ở phía trên lại nghe tiếng nói tà tà truyền đến: “Nhục mạ hoàng thân quốc thích, có biết tội gì hay không hả?”

Ngọc Lan nghe xong liền đình chỉ động tác, sau đó rất ngoan ngoãn đứng im, còn rất vô tội ngoái đầu nhìn Nguyên Triệt. Hắn thấy nàng như thể liền rất vô lại cười một tiếng, sau đó nhanh như chớp nâng nàng lên đi về hướng phòng ngủ, vừa đi hắn vừa nói: “Khi dễ hoàng tộc, phải dùng cả đời báo đáp. Còn có, phải tìm cách làm bổn vương vui vẻ mới có thể tha tội cho nàng, biết không”.

“Cái tên bại hoại này…..”.

“Lại nhục mạ bổn vương, vậy thì cả kiếp sau nàng cũng phải dùng thân báo đáp ta rồi”.

Nói xong Nguyên Triệt liền đặt nàng lên giường lớn, móng sói cũng nhanh chóng vươn tới hai ba nhát liền thoát hết y phục trên người nàng. Ngọc Lan kéo chăn che đi cảnh xuân, ánh mắt ai oán liếc nhìn hắn, vẫn không chịu thua thiệt nói: “Vương gia thúc thúc à, chàng lớn tuổi rồi cũng nên biết tiết chế một chút, chàng cũng không phải Trụ Vương đừng có hoang dâm vô độ như vậy nha”.

“Trụ Vương là ai? Nghe tên đã biết là người xúi quẩy, đã là vương còn đặt cái gì trụ với không trụ. Đúng là không thể ‘ngóc đầu’ lên được”.

Ngọc Lan nghe hắn nói xong nàng liền căm nín rồi. Hôm nay nàng mới biết tướng công của nàng cũng quá độc miệng đi. Trụ Vương nghe hắn nói không biết có tức ói máu mà chết lần nữa hay không đây.

Trong lúc nàng còn bâng quơ suy nghĩ, hắn đã không chần chờ cuối xuống hôn nàng. Sau đó dù cho nàng có kháng nghị, hắn vẫn là một đường không ngừng nghỉ hôn xuống dưới, làm cho nàng đỏ mặt tim đập không ngừng trong lồng ngực. Khi hắn há miệng mút vào một bên tiểu đậu đỏ của nàng, trong máu huyết giống như có dòng điện lan tỏa xẹt qua làm nàng vừa vui sướng lại vừa muốn khóc. Nàng không nhịn được liền nhẹ nhàng rên rỉ mấy tiếng cũng không dám la quá lớn. Ở bên ngoài vẫn còn là chạng vạng, nàng cũng không có mặt dày đến mức làm cho cả viện biết hai người họ đang làm chuyện cá nước thân mật như vậy.

Nguyên Triệt sau khi kết thúc một bên liền không quên an ủi ngọn đồi còn lại, mà bàn tay hắn cũng không quên xoa nắn bên kia. Hiện tại thời gian không còn nhiều, hắn rất muốn tranh thủ để lại ấn tượng sâu đậm cho nàng, để khi nàng đi rồi vẫn sẽ nhớ đến nàng đã từng có một người tướng công là hắn.

Hắn hôm nay liền muốn làm chuyện mà trước kia hắn có nghĩ cũng không thèm nghĩ đến. Nàng ngọt ngào như vậy, toàn thân trên dưới hắn đều muốn nếm thử. Cho nên sau khi thấy nàng chìm vào trong khoái cảm, hắn liền một đường hôn đi xuống dưới, kéo ra hai chân da thịt mịn màng hồng hào như trân châu của nàng. Sau đó không đợi nàng phản ứng liền cuối đầu hôn xuống vùng đào nguyên cấm địa của tiểu nương tử.

Nàng bị bất ngờ nên phản ứng dữ dội đến ngoài dự liệu của hắn. Toàn thân nàng co giật một cái thật mạnh, ban đầu phản kháng rất mạnh mẽ, chân cũng liên tục dùng sức khi thì muốn khép chặt, khi thì đạp lên đầu vai hắn muốn đẩy hắn ra. Nhưng sức lực của nàng làm sao đủ để chống đối lại sói xám đại tướng quân, cho nên sau một hồi vùng vẫy bất thành, đóa hoa lại bị người càn quét liên hồi, kết quả làm nàng nằm xụi lơ, giống như không còn hơi sức. Chỉ có âm thanh rên rỉ êm tai của nàng vẫn là không ngừng nghỉ truyền vào tai hắn, làm cho hắn một hồi trào dâng nhiệt huyết. Nhưng hắn vẫn là cố gắng khống chế dục vọng để trước hết làm thỏa mãn nàng.

Đầu lưỡi của hắn không ngừng trêu chọc bên trong nhụy hoa, ngón cái cũng đồng dạng vuốt ve hạt châu nhỏ hại nàng không ngừng ưỡn cong thân thể, lại không thể khống chế lấy hai tay ghìm đầu của hắn, muốn được nhiều hơn nữa. Đến khi hắn mút mạnh một lần nữa, thì toàn bộ xuân thủy giống như hoàng hà vỡ đê mạnh mẽ phun trào, đệm giường bên dưới cũng ướt đẫm một mảnh. Còn tiểu nương tử đã lên cao trào không ngừng run rẩy nằm co lại ở trên giường lớn, bởi vì đạt được cực khoái mà chảy cả nước mắt. Hắn thấy nàng như thế liền không giữ nổi nữa bắt đầu công thành chiếm đất, mặc kệ nàng vẫn yếu ớt phản kháng, hắn luật động ra vào mạnh mẽ làm nàng phải liên tục la lớn xin tha thứ. Ở trên chiến trường kịch liệt, nàng vẫn không ngừng mắng hắn là đồ vô lại háo sắc, chỉ là mỗi khi bị mắng ai đó còn nhiệt tình đưa đẩy hơn trước gấp bội.

Một đêm này sói xám thúc thúc chính là vui vẻ ăn thịt dê đến làm nàng không kịp thở, sau đó dù có cầu xin thế nào cũng là vô dụng. Con sói xám này uy dâm không nhỏ còn có thể biết được muôn hình vạn trạng phương thức viên phòng khác nhau. Làm nàng hận đến hô hoán biết vậy ta đã ăn thật nhiều cơm chiều như vậy mới có sức chơi trò yêu tinh đánh nhau với ngươi a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play