Tương Vương đang đứng quay lưng về phía cửa lớn, hai tay hắn chắp ở phía sau, dáng người cao lớn oai phong. Ánh mặt trời chạng vạng từ phía sau chiếu đến bóng lưng của hắn, cảm giác có chút cô đơn. Giống như một người đã đứng trên thiên hạ liền không thể có một người bằng hữu nào nữa.

Ngọc Lan vừa bước ra liền thấy hắn như vậy, không khỏi có chút đau lòng. Trong một khắc nàng liền nghĩ thà nàng tan biến ở thế giới này, cũng không muốn phụ một mảnh chân tình của hắn. Nàng cuối đầu muốn che lại sương mù nơi đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên đã lại là tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát. Mắt thấy hắn nhìn nàng đang đi đến, nàng liền cười cười hướng hắn nhỏ nhẹ nói: “Vương gia, đại ca có chuyện muốn nói riêng với ngài”. Sau đó cũng không đợi hắn trả lời, liền để A La giúp đỡ di chuyển vào trong xe ngựa.

Nàng ngồi đợi trong xe, cũng không biết qua bao lâu, liền thấy màn xe vén mở. Tương Vương cúi người đi vào bên trong, sau đó thong thả di chuyển đến bên cạnh nàng ngồi xuống, trên mặt nhìn không ra tâm tình. Nàng mắt mở to hơi ngạc nhiên, hắn vậy mà không cưỡi ngựa quay về phủ. Hắn vừa yên vị thì lên tiếng phân phó khởi hành. Xe ngựa hoa lệ liền bắt đầu lục cục lăn bánh.

Trong xe một mảnh yên lặng.

Ngọc Lan hít sâu vài hơi, muốn lên tiếng nói gì đó để đánh vỡ trầm mặc. Nhưng nàng chưa kịp nói gì, thì thân thể đã bị tay hắn cuốn lấy ôm chặt trong lòng. Má nàng bị áp lên lồng ngực dày rộng ấm áp, khoảng cách khít khao thế này làm cho nàng nghe được tiếng tim hắn đập rất nhanh rất mạnh mẽ. Nàng ngẩng lên nhìn hắn, cũng thấy hắn cuối đầu nhìn lại nàng. Trong mắt ưng không còn vẻ sáng chói thường ngày mà có chút ảm đạm, hắn cười, nhưng nụ cười còn không đạt đến đáy mắt.

Nguyên Triệt thở hắt ra cười khổ nói: “A Lan của ta đúng là tiên nữ xuống trần dạo chơi lại đi lạc rồi, nếu ta tìm được đường về cho nàng, thì liệu nàng có muốn về hay không đây?”

Ngọc Lan liền cắn môi, cũng không có trả lời hắn.

Hắn thở dài ôm nàng càng chặt, làm nàng thật sự hít thở không thông, nhưng nàng không kháng nghị. Từ đâu đó trong nội tâm, nàng cũng mong muốn hắn thật sự có thể giữ nàng chặt chẽ thế này, để nàng không phải rời đi nữa.

Xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến Tương Vương phủ, tuy nhiên không có lệnh của vương gia cũng không có ai dám rời vị trí. Cả đoàn người liền đứng tại chỗ trong một khắc, mới nghe được tiếng nói uy nghiêm của vương gia bảo mọi người giải tán. Hắn tự mình đi ra ngoài sau đó giúp đỡ tiểu nương tử xuống xe, lại nắm tay nàng cùng nhau trở về Thính Trúc Viện.

Tia sáng cuối cùng của mặt trời cũng đã tắt từ lâu, màn đêm bắt đầu bao phủ. Ở trên bầu trời xanh đen thăm thẳm cũng đã có lác đác vài ngôi sao, vầng trăng khuyết cũng đã hoàn toàn hiện thân trong không gian bao la tĩnh mịch.

Lúc hai người sánh vai đi đến Thính Trúc Viện, bên tai nghe được tiếng lá trúc xào xạt, gió đêm mát lạnh thổi qua làm cho tâm tình Ngọc Lan có chút thư giãn. Nàng liền dùng bàn tay không bị Tương Vương nắm, kéo kéo tay áo hắn, khi thấy hắn dừng bước nhìn qua, nàng liền mỉm cười nói: “Vương gia hôm nay trong lòng không vui chi bằng ở đây hít thở chút không khí trong lành đi”.

Hắn liền chiều theo nàng gật đầu nói được.

Hai người tay trong tay đi đến bên đình ngắm cảnh. Ở trong Thính Trúc VIện tuy không có sông hồ cầu nhỏ, nhưng lại có một ngôi đình xây rất cao dùng để ngắm cảnh. Ở trên này có thể nhìn thấy bao quát cả hoa viên rộng lớn của vương phủ, cũng là một nơi rất tốt để ngắm trăng. Nàng và hắn bước vào trong, cũng không ngồi xuống ghế, mà đi đến bên lan can của đình. Hai tay nàng chống cằm, khủy tay đặt trên thành lan can, mắt nhìn lên bầu trời đêm dịu vợi.

Nguyên Triệt ở một bên đứng chắp tay sau lưng, trong lòng giống như trường giang cuồn cuộn sóng. Hắn thở dài, đúng là hắn không nên để nàng đi ra ngoài trong ngày “Nguyệt kị” như vậy. Trong dân gian thường nói, hôm nay hai mươi ba là ngày ‘nửa đời nửa đoạn’, phàm việc gì cũng phải bỏ dỡ giữa chừng, khó khăn chồng chất không thể thành công. Là vì hắn không tin thần phật, nên giờ đây mới gặp báo ứng hay sao.

“Vương gia, ngài biết hay không, ở chỗ chúng ta, đã có người đi lên được mặt trăng rồi đó” Nàng quay qua nhìn hắn bỗng nhiên lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tay ngọc còn chỉ lên hướng mặt trăng đang treo lơ lửng trên bầu trời.

Hắn nghe thấy liền cười cười, cũng ôn tồn hỏi: “Vậy nàng đã đi chưa?”

“Dĩ nhiên là chưa, muốn đi lên đó phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền, còn phải huấn luyện rất nhiều, miễn cho đi vào không gian không thích ứng được với điều kiện không trọng lực……” Nàng luyên thuyên giải thích sau đó còn cười nói “Ta cũng không có nhiều tiền như vậy, nếu có vương gia ở đó thì tốt quá, lúc đó ta có thể đi du lịch trên mặt trăng rồi”.

“Nàng kể cho ta nghe thêm về nơi nàng ở được không?” Tương Vương thấy nàng lại trở nên hoạt bát, hắn cũng luôn muốn nàng như vậy liền rất đúng lúc khích lệ tinh thần của nàng.

Nàng liền liên tục gật đầu đáp ứng còn có điệu bộ rất khoa trương, giơ chân múa tay kể lại nhiều chuyện về thời hiện đại: “Nơi đó, nữ nhân với nam nhân đều là bình đẳng, nữ cường nhân rất nhiều, còn có không cần lấy chồng cũng có thể sinh con bằng ống nghiệm ……

Trong nhà của chúng ta sẽ có rất nhiều vật dụng xài bằng điện, có tủ lạnh để giữ thức ăn không bị ôi thiu, có lò vi sóng để hâm thức ăn mà không cần lửa, còn có ti vi để xem chương trình giải trí cũng giống như ngài xem diễn tuồng vậy đó…………..

Chúng ta có thể di chuyển trên trời bằng máy bay tốc độ rất cao, nó chứa được rất nhiều người và hàng hóa, còn có thể bay từ nước này đến nước khác chỉ trong vòng một ngày hoặc ít hơn………..”

Sau đó nàng còn nói rất nhiều rất nhiều thứ hắn cũng không hiểu được. Nhưng mà hắn chờ mãi, cũng không nghe nàng kể chuyện về gia đình của nàng. Hắn liền có chút tò mò không nhịn được hỏi: “A Lan, nàng tới đây đã lâu, có nhớ phụ thân và mẫu thân hay không?”

Ánh mắt linh động của Ngọc Lan liền ảm đạm trong phút chốc, sau đó nàng chớp mắt mấy cái lại bày ra dáng vẻ không có gì cười cười liếc mắt nhìn hắn nói: “Không phải ta đã nói mẹ của ta đã biến thành ngôi sao ở trên trời hay sao, còn có cha của ta đã có gia đình mới, ta cũng đã đi ra nước ngoài du học, ông ấy không cần lo lắng cho ta nữa”.

Nguyên Triệt nhìn nàng cười nói, tim liền đau. Hắn hiểu được cảm giác của nàng, hắn không phải cũng đã trải qua tuổi thơ như nàng hay sao. Hắn liền không nói hai lời ôm nàng vào lòng thật chặt chẽ, muốn mượn một chút ấm áp của bản thân sưởi ấm cho tâm hồn cô đơn lạnh lẽo của nàng. Hôm nay hắn mới biết được, nàng ngày thường luôn tươi cười nghịch ngợm, thích trêu chọc người khác, lại hay bày ra dáng vẻ vô tâm vô phế, nhưng thật ra trong tâm tư của nàng mới là cô đơn đáng thương hơn ai hết. Nàng cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy, qua một thời gian dài nàng có mệt mỏi hay không?

Lẫn trong tiếng lá trúc xào xạt, nàng nghe giọng hắn ấm áp nói: "A Lan đừng buồn, ta sẽ luôn ở bên nàng".

Ngọc Lan bị Nguyên Triệt ôm vào lòng, không biết làm sao nước mắt lại bất ngờ rơi xuống. Giống như ở trong cuộc đời của nàng, cuối cùng cũng có thể tìm được một người hiểu được mọi suy nghĩ, tâm tư tình cảm, mọi ngóc ngách trong tâm hồn của nàng. Nàng dù có tỏ ra vô tư mạnh mẽ bao nhiêu, đến cuối cùng cũng chỉ là cô gái hai mươi tuổi, cũng cần có một người đồng cảm cùng bảo vệ. Mà hắn lại là người được ông trời phái xuống để cho nàng gặp được.

Tình cảm này đến cuối cùng là vui hay là buồn, nàng đều sẽ trân trọng từng giây từng phút. Cho dù nàng có thịt nát xương tan đi chăng nữa cũng nhất định không muốn buông tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play