Sau khi Tương
Vương rời đi, A La và Cát Tường mỗi người nhanh chóng đem một cặp lồng
ba tầng bước vào tân phòng, hai nàng mất không đến thời gian uống một
chung trà đã bày biện sáu dĩa thức ăn có chay có mặn và một tô canh khói còn toả ra nghi ngút, sắc hương vị đều có đủ.
Ngọc Lan liền đem hình tượng thục nữ quẳng ra sau đầu, cầm đũa bạc nhanh chóng gấp một ít bào ngư xắt lát xào rau bỏ vào miệng, nhai nhai tận hưởng một hồi mới
nuốt xuống, không khỏi cảm thán thật là mỹ vị nhân gian a. Đúng là bị bỏ đói suốt một ngày mới được ăn món khoái khẩu, cảm giác thật là sung
sướng không gì bằng. Nàng gọi luôn Như Ý vào phòng, sau đó kêu ba tiểu
nha hoàn ngồi xuống cùng nàng dùng bữa, giờ này cách tối vẫn còn lâu
lắm, họ theo nàng từ sớm tinh mơ đến giờ, khẳng định là vẫn chưa được bỏ bụng cái gì đâu.
A La tuy đã quen tiểu thư như vậy, nhưng có Như Ý, Cát Tường ở đây vẫn là không dám làm bậy. Hai mắt A La đảo quanh
nhìn Ngọc Lan rồi lại nhìn Như Ý, Cát Tường. Ngọc Lan hiểu ý, hắng giọng bảo hai nàng kia đi lấy thêm ba bộ đồ ăn nữa rồi đến dùng bữa với nàng, nếu không nàng cũng không ăn nữa. Hai tiểu nha hoàn nhị đẳng thật sự sợ vương phi cả ngày không ăn sẽ xảy ra chuyện, lại sợ vương gia trách
phạt, nên ngoan ngoãn đi lấy bát đũa. Ngọc Lan cười đắc ý một tiếng tiếp tục ăn, A La bên cạnh liền giơ một ngón tay cái tán thưởng nàng.
Mới bắt đầu, Như Ý Cát Tường có chút e dè nhưng sau khi thấy A La ăn uống
tự nhiên, hai nàng liền không khách sáo nữa. Bốn người chủ tớ cùng nhau
oai phong lẫm liệt chén hết sáu món một canh, không chừa chút gì. Như Ý, Cát Tường liền đứng dậy dọn dẹp chiến trường. Ngọc Lan cảm thấy căng da bụng liền chùng da mắt, bèn đứng lên uể oải vươn vai duỗi thắt lưng, đi trở về giường lớn ngồi xuống, lại bảo A La gỡ hết trâm phượng cùng đồ
trang sức trên người nàng, búi tóc cũng gỡ ra thả xuống, bởi vì đã bới
một buổi sáng nên giờ lại có chút gợn sóng. Nàng cũng không cần A La
chải đầu, liền trực tiếp nằm xuống giường, ngáp một cái thật lớn rồi đi
gặp chu công yêu dấu.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài lại nghe
thấy tiếng người lao xao, Ngọc Lan mở mắt thì thấy trong phòng đã lên
đèn, nến long phụng thật lớn cũng đang xì xèo cháy. Nàng cảm thấy cả
người tràn đầy tinh lực, tuổi trẻ đúng là thật tốt, chỉ cần nghỉ ngơi
chốc lát liền như được sạc pin tới 100% vậy. Nàng hắng giọng gọi nha
hoàn đem nước vào cho nàng rửa mặt, lại hỏi bên ngoài ồn ào chuyện gì.
Chưa để nha hoàn bẩm báo đã có một bóng dáng tròn vo nho nhỏ lăn vào,
nhanh chóng dựa vào người nàng, nũng nịu gọi nàng Lan tỷ tỷ.
Nàng cả ngày bận rộn quên mất tiểu bánh bao này, chắc tiểu tử này buồn lắm
đây. Nàng cười híp mắt bẹo hai má của hắn, hỏi hắn đã dùng thiện hay
chưa. Cái này xuất phát từ thói quen của gia đình bên ngoại của nàng,
mỗi khi gặp người khác câu đầu tiên sẽ hỏi người đó ăn chưa, nếu chưa
thì sẽ vui vẻ mời người ta một bữa cơm, chính là truyền thống tốt đẹp
của gia đình văn hoá hiếu khách đó mà.
Tiểu bánh bao ở trong
lòng nàng cạ qua cạ lại, vẫn hưởng thụ hơi ấm từ nàng nên chưa trả lời,
nàng cầm tay nhỏ của bé, hơi nhíu mày, thế nào mà lại lạnh như vậy. Bây
giờ đang là đầu mùa đông, nhìn hắn ăn mặc cũng vẫn còn là áo mùa thu đi. Nàng dịu dàng hỏi bé: “Tiểu Hiển, mùa đông rồi đệ còn ăn mặc phong
phanh như vậy, dễ bị cảm lạnh lắm biết không?”
Đứa nhỏ tội
nghiệp liền nho nhỏ nói: “Nhũ mẫu nói hiện giờ cả phủ bận lo hôn sự của
phụ vương và tỷ, đồ mùa đông của đệ còn chưa làm xong”.
Ngọc Lan
nghe thấy liền đau lòng. Bản tính thấy chuyện bất bình đưa tay tương trợ của Ngọc Lan nổi lên, bèn bảo A La đưa nhũ mẫu của Nguyên Hiển vào cho
nàng gặp mặt. Nhũ mẫu của tiểu bánh bao nhìn qua cũng không lớn tuổi,
khoảng ba mươi, vì là ngày vương gia thành thân liền dốc hết vốn liếng
mặc bộ quần áo thật sặc sỡ, nhìn qua ngẫu nhiên nhiễm chút vui mừng. Ả
ta mặt mày hớn hở đi vào, nghĩ là vương phi sẽ ban thưởng cho mình trong ngày đại hôn như vậy. Lúc trưa ả nghe nói quan mai cùng thị nữ trong
tân phòng mỗi người đều được thưởng cả trăm lượng bạc trắng đấy.
Chờ đợi một lúc, ả thấy vương phi tân nhiệm khoan thai đi ra từ sau bức rèm ngăn cách phòng ngủ và chính phòng, một tay còn dẫn theo nhị công tử. Ả thấy tân vương phi mặc một bộ áo váy dài màu hồng nhạt đơn giản, tay áo cổ áo thân áo đều dùng ngọc trai trắng pha hồng kết thành hoa nhỏ hoặc
kết rải rác, eo thon thắt gọn bằng ba chuỗi ngọc trai bóng loáng, chưa
thấy được phong phạm vương phi mà giống nàng dâu nhỏ hơn.
Trên
tóc nàng nửa búi nửa để xoã sau lưng, trên búi tóc dùng một cây trâm bạc điệp luyến hoa cố định, hoa đồng dạng làm bằng trân châu, bướm thì dùng chỉ bạc làm thành tinh xảo vô cùng, khi vương phi di chuyển, cánh bướm
như có như không lay động theo từng bước đi của nàng. Trên mặt nàng
không nhìn ra tâm tình, cũng không thấy nửa phần vui vẻ. Ả ta chỉ dám
nhìn lướt qua liền cuối đầu không dám phạm thượng. Đợi vương phi yên vị
mới nghe nàng lạnh lùng thanh thuý nói: “Ngẩng đầu”.
Ả liền không dám chậm trễ ngước lên, trong lòng hơi nghi hoặc cùng lạnh lẽo, vương
phi làm sao giống như có thù với ả vậy. Ngọc Lan đánh giá ả ta một hồi,
liền không mặn không nhạt nói: “Hôm này là đại hôn của vương gia và ta,
đúng ra không nên làm việc xui xẻo như là trừng phạt nô tài, nhưng ta
thật không vui nhìn thấy thế tử tương lai của Tương Vương phủ không được hạ nhân chăm sóc tốt. Hắn là người sẽ nối tiếp Vương vị, như thế nào
quần áo mùa đông còn chưa phân xuống. Ta vừa vào cửa liền gặp tình huống này, các ngươi thật muốn dồn ta vào thế bất nhân bất nghĩa hay sao?”
Âm cuối nàng cố ý nhấn mạnh còn vỗ bàn một cái, làm ả nhũ mẫu sợ đến mất
mật, vội vàng dập đầu xuống sàn liên tục xin tha mạng, cũng may phía
dưới lót thảm dày nên không có cảnh dập đầu bể trán như ở trong phim.
Ngọc Lan thấy ả dập đầu, có hơi giật mình, nhưng để bảo vệ tôn nghiêm
sau này nàng liền để nàng ta dập đầu vài cái mới phất tay, lạnh nhạt
nói: “Thật phiền chán, đem ra ngoài chờ ba ngày sau xử lý”.
Mà
ánh mắt tiểu bánh bao bên cạnh nhìn Lan tỷ tỷ long lanh long lanh, giống như nàng là tiên giáng trần, nàng đến là để bảo vệ mình khỏi đám người
tà ác.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ, tin tức tân vương phi là
người hung hãn liền truyền khắp Tương Vương phủ. Mới vào cửa đã ra oai
thế này thật khiến người khác lo sợ, không biết khi nào xui xẻo rớt
xuống trên đầu mình. Hạ nhân trong phủ liền có chút khẩn trương, nhất là thị nữ nô tài hầu hạ trong Quế Chi Viện của nhị công tử, liền không dám làm việc cẩu thả như trước.
Có người buồn thì có người vui, ba
thiếp thất phu nhân của Tương Vương không ngừng che khăn cười trộm.
Vương phi cái gì, cũng chỉ là tiểu nha đầu không hiểu sự đời, mới qua
cửa đã muốn thành cọp cái còn không phải khi tin tức đến tai vương gia,
nàng liền thành vương phi thất sủng rồi. Vương gia chán ghét nhất chính
là người đem nhà cửa khuấy đến điên đảo a. Còn có, thật khó có được thời gian vương gia ở lại phủ lâu như vậy. Các nàng chỉ cần làm một bộ dáng
hiền lương thục đức, ngoan ngoãn nghe lời còn không lấy được tâm vương
gia hay sao.
Tương Vương phủ đêm nay, đúng là một đêm đặc biệt náo nhiệt.
Lúc Tương Vương được hai cận vệ dìu vào tân phòng liền đã say không còn
biết trời trăng gì nữa. Ngọc Lan và tiểu bánh bao đang chơi cờ ca rô,
ngồi xa cả trăm mét vẫn ngửi được mùi rượu nồng đậm từ bọn họ. Nàng chán ghét lạnh nhạt bảo hai người đỡ Nguyên Triệt đến nằm trên giường lớn,
bọn họ làm xong liền nhanh chóng lui ra ngoài. A La đứng bên cạnh nàng
tri kỉ hỏi có cần chuẩn bị nước ấm cho Tương Vương rửa mặt hay không.
Ngọc Lan gật gật đầu rồi quay qua bảo tiểu bánh bao: “Tiểu Hiển nhìn xem cha đệ say thành cái dạng này, đệ nhớ sau này lớn lên đừng có uống rượu như vậy nha, uống rượu hại thân đó”.
Tiểu tử gật đầu ra chiều
hiểu rõ, còn chạy vào xem xét một chút mới chạy trở ra chính phòng, tốt
bụng đề nghị: “Lan tỷ tỷ, phụ vương say như vậy nằm chiếm hết cả cái
giường rồi, hay là đêm nay tỷ đến phòng đệ, đệ chia phân nửa giường của
đệ cho tỷ nha”, nói xong ánh mắt còn nhìn nàng ra sức chờ mong.
Ngọc Lan nhịn không được cười ha ha, véo nhẹ hai má mịn màng hồng hào của
bé, miệng liên tục nói được. Bên trong trướng liền truyền ra tiếng ho
khan, cũng không biết Nguyên Triệt đã tỉnh hay vẫn ngủ, chỉ là uống quá
nhiều rượu nên bị khô cổ đây.
“Như Ý, đi lấy cho vương gia chén canh giải rượu đi” Ngọc Lan một bên nén cười, phân phó nha hoàn của nàng.
Nguyên Hiển lại chạy vào nhìn bên trong trướng, thấy phụ vương từ từ ngồi dậy, một tay xoa bóp trán, lúc phụ vương mở mắt nhìn về phía bé, đột nhiên
bé cảm thấy áp lực thật lớn. Tiểu tử liền bỏ của chạy lấy người vọt ra
khỏi tân phòng, còn hô lớn đã buồn ngủ muốn về phòng mình ngủ sớm. Ngọc
Lan ngồi tại chính phòng, không hiểu đầu cua tai nheo gì, mới một phút
trước bé còn hăng hái muốn nàng theo bồi bé ngủ, bây giờ chạy trốn so
với gió còn muốn nhanh hơn nữa.
Nàng lắc đầu, đúng là tâm tình trẻ con thay đổi nhanh còn hơn chong chóng nữa.
Ngọc Lan ung dung đi vào trong phòng ngủ, thấy Tương Vương đã ngồi bên
giường khom lưng, hai bàn tay giữ hai bên thái dương, cùi chỏ chống trên đùi, hai chân đạp trên kệ thấp lót dưới giường. Nghe tiếng bước chân đi vào hắn ngẩn lên nhìn, thấy nàng chầm chậm đi đến bên giường ngồi
xuống. Hắn nghe nàng hít một hơi rồi nhăn mày nhíu mắt, bất mãn lên
tiếng: “Uống nhiều rượu như vậy làm gì, ta không muốn ôm hũ rượu ngủ
đâu”.
Nguyên Triệt bật cười.
Hắn thật sự uống quá chén,
bởi vì hôm nay có lẽ là ngày hắn vui mừng nhất từ khi sinh ra đến nay,
liền liên tiếp nốc rượu mừng từ quan khách. Bình thường hắn cũng biết
giữ mình không để chè chén quá mức. Giờ thì hay rồi, đầu thì đau như búa bổ, tân nương thì giận dỗi không muốn cùng phòng. Hắn cười khổ, vươn
tay muốn kéo Ngọc Lan vào lòng thân thiết một chút lại bị nàng vùng vẫy
không thuận theo.
Trong lúc hắn còn sửng sốt không biết phải làm sao, thì đã thấy nàng di chuyển ra phía sau lưng hắn, quỳ ngồi ở trên
giường, hai tay bạch ngọc vươn lên phía trên đầu hắn, mấy ngón tay mềm
mại giúp hắn xoa bóp hai bên thái dương. Ngón tay nàng dùng lực vừa phải mang lại cảm giác dễ chịu khiến hắn không khỏi thoải mái thở dài một
hơi. Ngọc Lan vừa xoa xoa vừa càu nhàu hắn: “Sau này ngài đừng uống rượu nhiều như vậy nữa được không”
“Được” Hắn đồng ý.
Ngọc Lan có hơi bất ngờ hắn đồng ý cũng quá nhanh đi. Mà thôi hắn say thành như
vậy qua ngày mai hỏi lại, có khi hắn cũng không nhớ được gì. Ngọc Lan
giúp hắn mát xa đầu khoảng một khắc, hai người cũng không nói gì nữa,
chỉ nghe tiếng hắn hừ hừ thoải mái khi nàng ấn mạnh vào huyệt thái dương của hắn. Mắt thấy Như Ý đem canh giải rượu cùng A La đem nước ấm đến,
Ngọc Lan dừng tay, ngồi trở lại xuống giường giúp hắn lấy khăn ấm lau
mặt. Sau đó hai tay đón lấy bát canh từ Như Ý, rồi phân phó các nàng đi
nghỉ ngơi. Nàng lấy thìa thử một chút canh giải rượu xem độ nóng thế
nào, canh chỉ âm ấm cũng không sai biệt lắm có thể uống rồi.
Nguyên Triệt bên cạnh nàng từ đầu đến cuối vẫn là ngồi nhắm mắt. Ngọc Lan dùng khuỷ tay hích vào cánh tay hắn, thấy hắn vẫn khép mắt không có động
tĩnh.
“Không phải đã ngủ rồi chứ, này... Canh giải rượu ngài có cần uống không đây?”
Không có động tĩnh.
Ngọc Lan nhìn hắn vẫn mặc áo tân lang đỏ thẩm, vì say rượu gương mặt lẫn hai tai đều đỏ hồng như cô nương, không khỏi nảy ra ý định muốn trêu ghẹo
hắn, nàng đưa chén canh đến bên miệng hắn.
“Nào, tiểu nương tử, đến, đến uống với gia một chén nào”.
Vẫn không có động tĩnh.
“Tiểu nương tử, ngươi uống say như vậy làm lỡ mất một khắc đêm xuân của gia
rồi a” nói xong nàng còn lắc đầu chắt lưỡi, biểu diễn như thật.
Người nào đó liền hé mắt nhìn nàng, miệng nhếch lên cười đến thật vô sỉ thật
đáng giận. Lúc nàng còn trơ ra nhìn hắn, hắn đã cầm tay đang giữ chén
canh của nàng, đem đến bên miệng một hơi uống đến không còn một giọt,
chén trong tay nàng cũng bị hắn đoạt lấy đặt qua một bên.
“Tiểu nương tử, đúng là một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, không nên bỏ lỡ, gia đến...”
Nói thì chậm làm thì nhanh, hắn xoay người áp đảo, làm nàng không thể không nằm xuống giường lớn, hai tay muốn phản kháng cũng bị giữ chặt hai bên
đầu. Hương rượu cùng mùi thương bạc hà hoà quyện bất ngờ ập đến làm nàng không kịp phản ứng, đã bị hắn hôn đến thiên hôn địa ám, lúc trước nụ
hôn của hắn có bao nhiêu dịu dàng, hôm nay hắn giống như mượn rượu làm
càn, hôn môi cũng thêm phần bá đạo cuồng dã. Từng ngóc ngách trong miệng nàng đều bị càn quét, môi lưỡi đều bị hắn luân phiên liếm mút mạnh mẽ,
Ngọc Lan sớm bị hắn tập kích đến thở cũng quên mất. Cho đến khi nghe
tiếng hắn cười trầm thấp bảo nàng: “Hít vào”.
Nàng mới thức tỉnh dày đặc hít vào thở ra một lúc, hai gò má đã muốn nhỏ ra máu.
“A Lan, có nàng thật tốt” hắn nỉ non nói, lại vùi đầu vào cổ nàng hôn liếm không ngừng.
Ngọc Lan bỗng buộc miệng hỏi điều nàng thắc mắc từ lâu: “Ngài yêu ta ở điểm nào?”
“Không biết, từ lần đầu gặp mặt đã thấy nàng đặc biệt thú vị, sau đó liền yêu” hắn ngừng lại thân mật, trả lời nàng, mắt sáng như sao nhìn vào mắt
nàng, sau đó lại hỏi ngược lại: “Nàng thì sao?”
“Ta... có hơi thích một chút” nàng cắn cắn môi nói xong còn đưa ngón cái bấm vào giữa ngón trỏ để minh hoạ.
Nguyên Triệt phì cười, véo mũi của nàng, bắt đầu một màn dạo đầu đốt lửa trên
thân thể hai người, lại trầm ấm nói: “Qua đêm nay, không thích cũng phải thích, thời gian còn dài, tiểu nương tử gia làm cho nàng thích gia hơn
được không”.
Nàng mê man trong giọng nói trầm ấm quyến rũ của nam tử, mím môi cười nói: “Được”.
Nến long phụng vẫn tí tách cháy trong tân phòng, thỉnh thoảng bắn ra vài
tia lửa, bên ngoài đêm đông lạnh lẽo như nước, mà bên trong trướng lại
là một màn kiều diễm, quần áo bị xé rách nằm rải rác trên mặt đất, xen
lẫn tiếng nam nhân ồ ồ hít thở dồn dập là tiếng nữ nhân nũng nịu cầu xin tha thứ.
Mùa đông một năm này ở Tương Vương phủ, lại là cảnh xuân vô hạn đối với hai người nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT