Thanh Sơn Viện, thư phòng của Vũ Văn Nguyệt công tử.
Nguyệt Thất gõ cửa, nghe được bên trong có tiếng trả lời, hắn mới đưa mắt ra
hiệu cho Ngọc Lan đứng chờ bên ngoài, còn mình thì bước vào. Hắn nhìn
thấy công tử ngồi trước thư án nhưng không giống đang đọc sách, mà dường như đang ngắm nhìn cái gì trong tay. Thấy Nguyệt Thất bước vào Vũ Văn
Nguyệt liền thu lại chiếc nhẫn của Tinh Nhi vào tay áo. Nguyệt Thất ngẫm nghĩ liền biết đó là món đồ quan trọng công tử không muốn để người khác nhìn thấy.
Nguyệt Thất ôm quyền bẩm báo chủ tử: “Công tử, thuộc hạ ra ngoài phủ gặp phải một cô nương ăn mặc cử chỉ hành vi kì quái,
lại biết được tên của thuộc hạ và ngài, người đó cầm theo thứ đồ kì lạ
phát sáng muốn gặp ngài để báo tin tức nào đó”.
Vũ Văn Nguyệt hơi trầm ngâm một lúc mới mở miệng đáp: “Gọi người vào”.
Ngọc Lan đứng trước cửa thư phòng quan sát một hồi cảnh vật trong sân, trong lòng thầm than sao mà giống cảnh trí trong phim như vậy, dưới chân
không yên đi qua đi lại, tay thì lúc sờ cái này lúc sờ cái kia, trong
lòng còn nghĩ nếu mấy thứ này minh đem được về hiện đại thì bán được bao nhiêu đây. Nghĩ ngợi lung tung tới hai mắt toàn là tiền giấy bay ngộp
trời thì bị người ta vỗ bả vai đau điếng. Cô đang tính nổi nóng quay
người lại thấy gương mặt yêu tinh lạnh lùng của Nguyệt Thất chân mày hắn nhíu lại mang theo vẻ tìm tòi khó hiểu: “Ta kêu ngươi chờ ở cửa ngươi
lại chạy lung tung đi đâu? Ngươi đến đây lấy ấm trà của công tử làm cái
gì?”
“Ta… ta chính là muốn rót trà cho Nguyệt công tử” Ngọc Lan
cười hắc hắc hai tiếng muốn che giấu cho bản thân mình luống cuống, thấy tài quên chính sự nên buộc miệng nói như vậy. Tay phải cô cầm ấm trà để trở lại bàn gỗ. Nguyệt Thất lại nghĩ cô muốn hạ độc công tử, xuất phát
từ cẩn thận hắn nói: “Ở Thanh Sơn viện này không thiếu tì nữ rót nước
pha trà, tiểu nha đầu ngươi không cần phải làm việc này”. Nói đoạn hắn
đem trà trong bình đổ hết xuống chậu cây gần đó.
Ngọc Lan thu
hết hành động của hắn vào mắt mới bĩu môi đi theo hắn vào thư phòng. Hai mắt cô đảo vài vòng trong lòng càng cảm thấy không sai, chính mình đã
đi vào phim “Sở Kiều Truyện” rồi, bày trí ở phía sau thư án là rèm trân
châu nho nhỏ, còn có thể thấy được thác nước róc rách chảy bên hồ, không phải là thư phòng của Nguyệt mặt lạnh thì còn ai. Ánh mắt cô đảo trở
lại nam tử ngồi trước thư án, gương mặt như phủ sương, cả người trầm ổn, phong thái như trích tiên, đôi mắt y như có thể nhìn xuyên thấu hết
thảy mọi chuyện trên thế gian. Ngọc Lan cảm thấy khi y nhìn vào mình thì bản thân cảm thấy không thoải mái, giống như bị nhìn thấu suy nghĩ, lại giống như học trò đầu tiết học bị thầy giáo gọi lên kiểm tra nhưng
không thuộc bài lắm, bị sự khiêm khắc của giáo viên làm cho hoảng sợ,
lời nói ra miệng đã chuẩn bị từ trước đến giờ khắc mấu chốt lại bị kinh
sợ làm cho không thốt được nên lời.
Thư phòng im phăng phắc. Đợi
một lúc không nghe thấy tiếng chào bái phỏng cũng không nghe tiểu cô
nương trước mặt nói gì, Vũ Văn Nguyệt không nóng không lạnh lên tiếng
“Ngươi muốn báo tin tức gì?” Ngọc Lan nghe giọng nói lạnh nhạt của y, cả người mới như từ trong mộng tỉnh lại, mới hắng giọng vài cái hỏi: “Tinh nhi còn ở trong phủ sao?” Vừa dứt lời cô thấy ánh mắt Vũ Văn Nguyệt
trầm xuống, Nguyệt Thất đứng bên cạnh liền lớn tiếng: “ Ngươi lại nói
linh tinh cái gì, Tinh Nhi đã mất rồi ngươi còn càn rỡ như vậy trước mặt công tử”.
Ngọc Lan oành một tiếng trong đầu, cô chợt hiểu ra
mình xuyên vào phim là thời gian Tinh Nhi đã được Trọng Vũ cứu thoát, mà Nguyệt mặt lạnh lại nghĩ là nàng chết rồi nên y đang trong thời gian
đau khổ dằn vặt vì tình đây.
Ngọc Lan hơi thở dài đúng là ở đời
ai cũng không thoát được lưới tinh, kể cả người tính tình nguội lạnh như Vũ Văn Nguyệt cũng phải đau khổ vì tình không thôi. Cô muốn an ủi nhưng nhìn mặt của y lạnh lẽo như vậy cô cũng không dám mở miệng chỉ hỏi đành tránh sang đề tài khác: “Nguỵ đế phái công tử đến biên cương làm việc
dưới trướng Tương Vương chưa?”
Lời nói ra cả Vũ Văn Nguyệt cùng
Nguyệt Thất đều sửng sốt, tuy nói là hoàng thượng ngày hôm qua mới triệu y vào cung và quyết định chuyện này, nhưng không thể nào có tiếng gió
nhanh như vậy. Mà người biết chuyện lại mà một tiểu nha đầu kì lạ.
Vũ Văn Nguyệt không trả lời cô mà ngược lại hỏi: “Ngươi có tin tức gì muốn báo cho ta?”
“Tin tức ta biết cũng không nhiều nhưng ở thời điểm mấu chốt công tử có thể
sử dụng được. Ta tới tìm ngài nương nhờ ta sẽ không giấu ngài chuyện của ta. Ta không những biết chuyện ngài sắp đi biên cương, ta còn biết ngài sẽ thành công trở lại Trường An trong vòng ba năm nữa, còn kết giao rất tốt với Tương Vương nữa a”. Không đợi Vũ Văn Nguyệt lên tiếng, Ngọc Lan tiếp tục không ngừng: “Ta còn biết chuyện hết sức quan trọng chính là
Tinh Nhi cô nương mà ngài thương nhớ vẫn chưa chết. Nàng ta hiện tại
đang hết sức an toàn ngài tạm thời không cần lo lắng cho nàng ta”.
Nghe được tin tức chấn động từ miệng của Ngọc Lan, Vũ Văn Nguyệt cảm thấy
toàn thân máu huyết dâng tràn, cả người như được sống lại, giống như có
người đưa than sưởi ấm ngày đông vậy. Y kích động vô cùng đứng bật dậy
ba bước thành hai đến bên người Ngọc Lan hai tay lay động bả vai của cô
gái nhỏ: “Ngươi nói Tinh Nhi chưa chết? Lời ngươi nói là thật? Tinh Nhi
hiện nay đang ở nơi nào?”
Bi lay động không ngừng muốn hoa cả
mắt, bả vai thì bị nắm đến đau điếng, Ngọc Lan muốn tránh thoát khỏi Vũ
Văn Nguyệt nhưng không đủ sức, may có Nguyệt Thất bên cạnh giải vây
khuyên bảo, Vũ Văn Nguyệt mới hơi bình tĩnh trở lại.
“Ta không
nói được Tinh Nhi ở nơi nào nhưng công tử yên tâm nàng ta sẽ sống thọ
nhất triều đại này ngươi không tin ta cũng không có cách nào, dù sao ta
cũng chỉ có thể lấy mạng ra bảo đảm mà thôi”.
Vũ Văn Nguyệt trong lòng gào thét muốn đi gặp Tinh Nhi, lại dằn lòng vì lời nói của tiểu cô nương trước mắt, y ra dấu cho nàng ta nói tiếp.
“Ta là Ngọc
Lan, ta đến từ thời không khác, ta biết được câu chuyện của các nước Đại Nguỵ, Đại Lương kể cả Bắc Yến. Nhưng ta không biết rõ tình tiết chỉ
biết sơ qua kết cục sau này. Ta biết công tử là người tốt sau này sẽ có
tương lai tươi sáng còn có thể cùng người mình yêu nên giai ngẫu. Ta một thân một mình không nơi nương tựa chỉ mong ngài có thể cho ta miếng ăn
nơi ở là tốt rồi. Những chuyện ta biết ta nhất định sẽ nói với ngài”. Cô nói xong còn len lén nhìn xem phản ứng của hai nam nhân trong thư
phòng.
Vũ Văn Nguyệt cùng Nguyệt Thất đều bất ngờ trước lời nói
của cô gái nhỏ. Hai người giống như bị sét đánh trụ ở một chổ không thể
nhúc nhích. Cái gì mà thời không khác, cái gì là biết trước tương lai,
giống như người si nói mộng. Khi Nguyệt Thất vẫn còn trong suy tư thì Vũ Văn Nguyệt có định lực tốt hơn, y nhanh chóng hỏi Ngọc Lan làm sao y có thể biết được lời cô nói là thật. Tiểu nha đầu liền đem vật hình chữ
nhật trong tay như hiến vật quý cho Vũ Văn Nguyệt xem, cô còn nhỏ giọng
giải thích cái vật kì lạ này gọi là ipad có thể xem phim lướt web còn có thể chơi game giải trí gì đó.
Những thứ cô nói y không hiểu được tường tận nhưng cái làm y chú ý nhiều nhất chính là ở trong đó có khuôn mặt mà y ngày nhớ đêm mong, Tinh Nhi của y, đang cầm cung vươn tay như
muốn bắn tên, tóc nàng dài buộc cao gọn gàng, đuôi tóc lại như có như
không lay động theo gió. Mà người đứng cạnh nàng là Vũ Văn Nguyệt hắn,
bên kia còn có thế tử Bắc Yến Yến Tuân. Bức hoạ này quá hoàn mĩ quá sống động làm y không khỏi thầm khen người đã hoạ được công phu như vậy. Y
ngẩn người nhìn Tinh Nhi trong bức hoạ một lúc mới ngẩng đầu hỏi Ngọc
Lan sau này muốn như thế nào.
Ngọc Lan cũng không khách sáo nói
với y nàng chỉ muốn có nơi ăn nơi ngủ, được an toàn sống qua ngày là tốt rồi. Y gật đầu ý bảo Nguyệt Thất sắp xếp cho tiểu cô nương này lại bảo
Nguyệt Thất: “Ngươi sai người chăm sóc cho Ngọc Lan cô nương, tạm thời
cứ nói với người ngoài nàng là biểu tiểu thư có họ hàng với mẫu thân ta
là được”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT