Buổi trưa Hứa Dương và mẹ Hứa đều không về nhà ăn cơm, trong nhà chỉ có hai người Hứa Đường và Chu Hiểm.

Hứa Đường bưng món ăn lên, dọn bát đũa xong gọi về phía phòng ngủ một tiếng, Chu Hiểm bước ra ngoài ngồi bên cạnh bàn, cầm đũa lên lại dừng lại một chút: “Bọn họ không trở lại?”

Hứa Đường gật đầu.

Chu Hiểm gắp một đũa đồ ăn, lại hỏi: “Không thấy ba em?”

Tay bới cơm của Hứa Đường hơi ngừng một chút: “Ông ấy qua đời rồi.”

Chu Hiểm giương mắt nhìn cô cụp mắt, không nói gì, gắp một đũa thức ăn, vùi đầu ăn cơm.

Hứa Đường chuyển hướng giương mắt nhìn tấm hình lớn phía sau TV, đó là lúc cô học lớp mười, bà nội còn khoẻ mạnh, cha khoẻ mạnh, người một nhà ngồi trong sân, hướng về ống kính, tấm ảnh gia đình chỉnh tề duy nhất. Tuy nói ngày trôi qua không đầy đủ, nhưng thắng ở chỗ hạnh phúc. Sau đó cha Hứa Đường qua đời, bà nội tuổi trẻ tang chồng tuổi già tang con, trải qua đả kích này nhiễm bệnh nặng rồi qua đời.

Chu Hiểm nhìn theo ánh mắt Hứa Đường, hạ đũa, đưa tay nhẹ nhàng vỗ ót Hứa Đường: “Hứa Hải Đường, ăn cơm.”

Suy nghĩ của Hứa Đường bị cắt đứt, bàn tay sau ót ấm áp có lực, ngược lại như an ủi không tiếng động. Hứa Đường thu mắt, cầm đũa lên.

Chu Hiểm lúc này mới thu tay về.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Chu Hiểm vòng vo trong phòng, thật sự không có việc làm, bắt Hứa Đường đánh bài với anh. Hứa Đường có thói quen ngủ trưa, lúc này nằm trên băng ghế buồn ngủ, không muốn quan tâm anh chút nào.

Chu Hiểm lại gọi một tiếng, Hứa Đường vẫn không trả lời.

Anh ngậm điếu thuốc đến trước mặt Hứa Đường: “Hứa Hải Đường.”

Hứa Đường nhắm chặt hai mắt. Chu Hiểm híp híp mắt, cúi mặt sát mặt Hứa Đường: “Không đứng lên?”

Mí mắt Hứa Đường khẽ đông, vẫn không mở mắt.

Chu Hiểm ngoắc ngoắc môi, chậm rãi phun một vòng khói lên mặt Hứa Đường. Hứa Đường sặc đến lập tức mở mắt trừng anh: “Làm gì?”

“Đánh bài với tôi.”

“Hai người đánh như thế nào?”

“Hai người có cách của hai người.”

Hứa Đường bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ đi tìm bộ bài. Cô cắt mấy miếng dưa hấu ra ngoài, ngồi bên cạnh bàn ăn với Chu Hiểm, quạt điện lớn thổi mạnh, cô bị cơn buồn ngủ chiếm lấy, vừa xào bài vừa ngáp.

Xào bài xong, cô đưa bài trước mặt Chu Hiểm: “Chơi thế nào?”

Chu Hiểm lấy bài, bỏ lá bài từ 2 đến 7, chỉ còn lại 8, 9, 10, J, Q, K, A. Một bên anh cào bài vừa giải thích quy tắc chơi với Hứa Đường.

Hứa Đường nghe vài câu, có chút hồ đồ: “Chúng ta đánh bạc?”

Chu Hiểm ngừng một chút, nhìn cô: “Đánh cuộc lời thật lòng.”

Hứa Đường giật mình một cái, buồn ngủ biến mất: “Đánh cuộc như thế nào?”

Chu Hiểm liếc nhìn cô một cái: “Mỗi người nói mười câu thật lòng.”

Nhịp tim Hứa Đường không khỏi tăng nhanh, nhìn ánh mắt khiêu khích của Chu Hiểm nhất thời lâm vào trầm tư, một lát sau cô lắc đầu: “Không, vấn đề chỉ có thể dùng “có” hoặc “không” để trả lời, mỗi người mười lần.”

Ánh mắt Chu Hiểm hơi thu lại, nhếch môi cười: “Được.” Chu Hiểm xào bài xong, đưa tới trước mặt Hứa Đường: “Em lấy trước.”

Lấy xong, hai người xếp bài của mình, làm lá bài tẩy. Ngay sau đó Chu Hiểm mở bài, mở ra 8 cơ, Hứa Đường thở dài một hơi, xếp bài, tự cô xem trước một lần, nhếch nhếch môi, chậm rãi mở ra, là một tấm A ách bích.

Chu Hiểm không bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của cô: “Em đặt cược.”

Hứa Đường suy tư chốc lát: “Một lần.”

Chu Hiểm không chút do dự: “Theo.”

Hai người lại tự lấy của mình ba lá bài, theo thứ tự đặt trước mặt, trước khi bắt đầu mở bài, Hứa Đường không nhịn được hỏi: “Bình thường các anh đặt cược bao nhiêu?”

“Bình thường bọn tôi chơi cùng phụ nữ không cá cược tiền.”

Hứa Đường tò mò nhìn anh.

Chu Hiểm chậm rãi nhếch miệng: “Đánh cuộc cởi quần áo.”

Mặt Hứa Đường đỏ lên, lập tức cúi đầu mở lá bài thứ ba ra, là K rô.

Lá thứ ba của Chu Hiểm là A chuồn.

Sau đó hai người lật lá thứ tư và thứ năm, cuối cùng Hứa Đường có bốn lá là A bích, K bích, J bích, 10 bích. Mà Chu Hiểm thì còn lại 8 cơ, 8 chuồn, A chuồn, A cơ, mà tính số lần trả lời đến tám lần.

Còn lại một lá bài tẩy cuối cùng, theo số bài mở trên bàn, Hứa Đường có thể có được đồng hoa thuận lớn nhất, đồng hoa thứ tư, hoặc thuận tử thứ năm, cũng có thể là tán bài thứ chín.

Mà bài của Chu Hiểm, lại có thể tạo thành hồ lô thứ ba, hoặc hai đôi thứ bảy.

Hứa Đường hít sâu, hé ra một góc lá bài thứ năm của mình, liếc mắt nhìn, mím môi thật chặt, cau mày suy nghĩ sâu xa. Đại não cô chuyển động tốc độ cao, tính toán các loại kết quả. Chu Hiểm đối diện từ đầu đến đuôi đều không chút hoang mang, giờ phút này vẫn mang dáng vẻ ung dung.

Hứa Đường ngẩng đầu nhìn anh một cái, chân mày nhíu chặt hơn. Ngón tay cô rất nhanh, hít sâu một hơi: “Một lần.”

Mắt Chu Hiểm cơ hồ không nháy một lần: “Theo hết.”

Hứa Đường trợn to hai mắt – anh vậy mà lại đánh cuộc sáu lần còn lại.

Khoé miệng Chu Hiểm chứa nụ cười: “Mở bài thôi.”

Ngón tay Hứa Đường có chút run rẩy không kềm chế được, cô chậm rãi lật lá bài lên: 8 bích.

“Đồng hoa, vận khí của em không tệ.” Chu Hiểm nhỏ giọng cười, giơ tay lên mở lá bài của mình.

Động tác của anh quá nhanh, Hứa Đường cũng không kịp chuẩn bị tâm lý, đã nhìn thấy lá bài nằm trên bốn tờ kia, A cơ.

Hồ lô.

Trong nháy mắt Hứa Đường như quả bóng xì hết hơi, mất hết hơi sức, dựa lưng lên thành ghế, môi mím thành một đường thẳng.

“Mười lăm lần.” Tay Chu Hiểm khoác lên thành ghế dựa, cười nhìn cô, tính toán kết quả.

Tròng mắt Hứa Đường yên lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Có chơi có chịu, anh hỏi đi.”

Chu Hiểm đưa tay với lấy bao thuốc lá ở một bên, đốt một điếu thuốc, anh chậm rãi hít một hơi, qua làn khói bay lên nhìn Hứa Đường: “Em đến gần tôi là có mục đích?”

“Đúng.”

“Muốn làm bạn gái tôi?”

“Không phải.”

Chu Hiểm dừng một chút: “Muốn làm bạn gái Phương Cử?”

“Dĩ nhiên không phải.”

“Muốn đến gần anh Kiêu?”

“Không phải,”

“Tìm kiếm kích thích?”

“Không phải.”

Chu Hiểm ngừng lại, lẳng lặng nhả khói, lại mở miệng: “Em muốn hỏi ra tin tức từ tôi?”

Ngón tay Hứa Đường khẽ động: “Vâng.”

“Trong chúng tôi có thân thích của em?”

“Không phải.”

“Làm việc thay cho cảnh sát?”

“Không phải.”

Ánh mắt Chu Hiểm hơi thu lại, nhìn Hứa Đường.

Vẻ mặt Hứa Đường thản nhiên, có chút quá mức thản nhiên, khẩn trương khi trả lời vấn đề đầu tiên đã biến mất hơn phân nửa.

Chu Hiểm nhếch nhếch môi, hỏi tiếp: “Ba em qua đời không lâu?”

“Vâng.”

“Chết ngoài ý muốn?”

Hứa Đường lập tức ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Chu Hiểm, lại chuyển đi thật nhanh: “…Vâng.” Trả lời không dứt khoát như vừa rồi, mang theo mấy phần do dự.

Chu Hiểm không ngừng cố gắng: “Quan hệ của em và cha em rất tốt?”

“Vâng.”

“Không thể chấp nhận cái chết của ông ấy?”

“Vâng.”

Miệng Chu Hiểm hơi cười: “Có phải em cảm thấy cái chết của cha em không phải ngoài ý muốn?”

Giọng nói của anh không mang theo chút nghi vấn nào, những lời này hoàn toàn là câu trần thuật.

Hứa Đường siết chặt hai tay đặt trên đùi, giữa kẽ răng nặn ra một chữ: “Vâng.”

Chu Hiểm nhìn cô: “Hứa Hải Đường.”

Hứa Đường ngẩng đầu lên.

Khói mù lượn lờ, lông mày và đôi mắt Chu Hiểm nghiêm túc: “Tôi không biết ba em chết như thế nào, nhưng không liên quan tới tôi, hay bất cứ thủ hạ nào dưới tay anh Kiêu.”

Hứa Đường khẽ há miệng, cuối cùng vẫn thu mắt, ngậm miệng im lặng.

“Em không tin lời tôi?”

“Không phải.”

Chu Hiểm cười như không cười nhìn Hứa Đường, vẻ mặt đã không còn nghiem túc như khi nãy: “Hứa Hải Đường, có phải cảm thấy tôi rất đẹp trai không?”

“Phải.”

“Em giúp tôi là vì chuyện của ba em?”

Hứa Đường ngẩng đầu nhìn anh: “Dùng hết mười lăm lần rồi.”

“Còn một lần.”

Hứa Đường lắc đầu: “Không phải.” Cô dừng một chút: “Anh hỏi tôi có tin lời anh nói hay không…”

Chu hiểm yên lặng tính một chút, cười cười, bấm cũng còn một nửa khói, từ trên ghế ngồi dậy, xoay người hướng cho phép Dương trong phòng đi tới. Đi tới cửa, hắn chợt dừng bước lại, "Tối nay ta ngủ em trai ngươi phòng của."

Cho phép đường tĩnh mấy giây, "Nha" một tiếng.

Nhìn chu hiểm hoàn toàn vào phòng, chỗ đứng nơi cũng nhìn không thấy nữa thì cho phép đường như trút gánh nặng một loại, nhẹ nhàng thật dài thở một hơi, nhìn cửa phòng im lặng cười cười.

——

Buổi chiều vẫn là cho phép đường nấu cơm, Hứa mẫu tan việc lúc trở lại không có ở phòng khách nhìn thấy chu hiểm người, lập tức chui vào phòng bếp hỏi cho phép đường, "Hắn đi?"

"Không có, đang ngủ."

Hứa mẫu thất vọng, "Hắn nói không nói gì thời điểm đi?"

"Thương lành thì đi đi."

Hứa mẫu đem lấy nàng nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, "Ngươi hôm nay đi ra ngoài tiến hóa sao?"

"Không có."

Chu Hiểm yên lặng tính toán một chút, cười cười, dập điếu thuốc còn một nửa, đứng lên, xoay người đi vào phòng Hứa Dương: “Tối nay tôi ngủ phòng em trai em.”

Hứa Đường im lặng vài giây: “À” một tiếng.

Nhìn Chu Hiểm vào phòng, đứng nhìn cũng không thấy nữa, Hứa Đường như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn cửa phòng im lặng cười cười.

___ ___

Buổi chiều vẫn là Hứa Đường nấu cơm, mẹ Đường trở lại không thấy Chu Hiểm trong phòng khách, lập tức đi vào phòng bếp hỏi Hứa Đường: “Cậu ta đi rồi?”

“Không có, đang ngủ.”

Mẹ Hứa thất vọng: “Cậu ta không nói lúc nào đi?”

“Vết thương lành thì đi.”

Mẹ Hứa đánh cô từ trên xuống dưới: “Hôm nay con ra ngoài nhập hàng sao?”

“Không có.”

Mẹ Hứa cao giọng: “Hôm nay con ở trong nhà cả ngày với cậu ta?”

“….Không phải, con ra ngoài tìm bạn học, chuẩn bị cùng bạn ấy đi nhập hàng.”

Mẹ Hứa thở phào một cái: “Ban ngày con đừng ở nhà, tuy nói cậu ta bị thương không làm gì được, nhưng côn đồ làm việc cũng không nói chắc được.”

“Mẹ.” Hứa Đường ngắt lời bà: “Con biết rõ.”

Mẹ Hứa mở vòi nước rửa tay, chuẩn bị thái rau giúp Hứa Đường.

Cơm tối vừa xong, Hứa Dương đã trở lại. Hứa Đường dọn món ăn xong, bảo Hứa Dương gọi Chu Hiểm ra ăn cơm. Hứa Dương đáp một tiếng, đến phòng tắm lau mặt một cái, đi tới phòng mình gọi Chu Hiểm.

Cậu vừa đi vào muốn mở miệng, lại thấy Chu Hiểm đứng ở ban công tuỳ ý múa may cây đao hồ điệp, vẻ mặt chán chết. Tuy có một tay, lại không ảnh hưởng đến anh phát huy đao hồ điệp trong tay anh rất có linh tính lại mười phần thuần phục, biến hoá đa dạng, làm người ta hoa mắt.

Hứa Dương nhìn đến mất hồn, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng đằng hắng mở miệng: “Anh Hiểm, cơm tối xong rồi.”

Chu Hiểm mở mắt ra: “Ừ” một tiếng, im lặng mấy giây: “Tôi không ra ăn, cậu mang vào giúp tôi.”

Hứa Dương không chút suy nghĩ tại sao, liên tục không ngừng gật đầu bước ra ngoài bới cơm cho Chu Hiểm.

Hứa Đường tò mò: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hiểm…” Hứa Dương nhìn mẹ Hứa trong phòng bếp, liền vội vàng sửa miệng: “Chu Hiểm nói không ra ăn được, nhờ em bưng vào giúp anh ấy.”

Mẹ Hứa nghe lời này lập tức hừ lạnh một tiếng, thầm nói: “Coi mình là đại lão gia sao?” Nói rồi ra khỏi phòng bếp, ngồi ăn cơm.

Trong nháy mắt Hứa Đường hiểu được dụng ý của Chu Hiểm, tâm tình có chút phức tạp. Cô cầm cái bát to ra ngoài, mỗi món gắp vài đũa, chất trong bát như cái núi nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play