Thời tiết càng ngày
càng lạnh, đêm ngày thứ ba Hứa Đường ở biệt thự thì trời đổ tuyết lớn.
Cô bị gió bấc gào thét đánh thức, khi mở mắt thì trông thấy bên ngoài
cửa sổ đen ngòm, Hứa Đường lẳng lặng nhìn một lúc rồi mặc áo khoác, đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.
Gió lạnh và bông tuyết thi nhau ùa vào. Hô
hấp của Hứa Đường trở nên khó khăn, cô nín thở nhìn ánh đèn dưới chân
núi xa xôi, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, đau đớn.
Chỉ còn mười
ngày nữa là đến Tết, cô lo lắng cho Hứa Dương, lo lắng cho Chu Hiểm,
càng thêm lo lắng cho người mẹ không biết chuyện gì đang ở nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Đường cảm thấy cổ họng có chút đau, chắc hẳn là bị cảm rồi.
Lúc người giúp việc đưa bữa sáng đến, Hứa Đường bảo cô ấy lấy một hộp thuốc cảm cúm pha nước tới thì người giúp việc tỏ vẻ khó khăn, nói là đồ được đưa vào đều có quy định, không thể tùy ý thêm bớt được.
Hứa Đường cười cười, cầm muỗng lên bắt đầu húp cháo: "Vậy thì không làm khó dễ cô nữa."
Cuối cùng người giúp việc thấy sắc mặt Hứa Đường tái nhợt tiều tụy nên có
chút không đành lòng: “Hay là tôi thử gọi điện thoại xin phép Trần tiên
sinh một chút."
Hứa Đường dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn người giúp việc: "Bây giờ Trần Nhất Minh không có đây biệt thự sao?"
"Từ ba ngày trước Trần tiên sinh đã không ở chỗ này."
Hứa Đường “ừ” một tiếng sau đó cười với người giúp việc: “Không biết phải làm sao mới liên lạc được với Trần tiên sinh?"
Người giúp việc này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn trán rộng, làn
da trắng muốt, mặc đồng phục màu cà tím, nói chuyện nhỏ nhẹ, cực kỳ ôn
hòa: “Tôi tên là Đường Hồng, Hứa tiểu thư cứ gọi tên tôi là được."
Đường Hồng đi ra ngoài gọi điện thoại sau đó cầm thuốc cho Hứa Đường đi vào.
Hứa Đường cười nói: "Cám ơn chị, chị Đường."
Sau khi Hứa Đường ăn cháo xong thì Đường Hồng dọn dẹp chén đĩa rồi đi vào quét dọn gian phòng.
Hứa Đường kéo rèm cửa sổ ra một nửa, tuyết đã ngừng, ngoài cửa sổ một mảnh
trắng xóa: “Sắp qua năm mới rồi, lúc nào thì chị Đường mới được nghỉ?"
Đường Hồng miệt mài hút bụi trên thảm trải sàn: “Phải hai mươi tám tháng chạp."
"Nhà chị ở huyện Lộc Sơn sao?"
"Vâng, Hứa tiểu thư là người nơi nào?" Đường Hồng ngẩng đầu nhìn Hứa Đường: “Thị Lý sao?"
Hứa Đường cười cười: “Tôi học đại học ở Thị Lý."
"Là bạn học với Trần tiên sinh sao?"
Nụ cười trên mặt Hứa Đường ngừng lại một chút sau đó cô nhỏ giọng đáp “Vâng”.
Đường Hồng “A” một tiếng, vẻ mặt giống như bừng tỉnh: “Khó trách."
Hứa Đường nghi ngờ: “Khó trách cái gì?"
Đường Hồng cúi đầu xuống lần nữa, tiếp tục đẩy máy hút bụi: “Trần phu nhân
đối với quản Trần tiên sinh rất nghiêm, bình thường Trần tiên sinh không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ khác."
Hứa Đường sửng sốt một
chút, trực giác cho biết hình như Đường Hồng đã hiểu lầm cái gì đó, mí
mắt cô giựt giựt, cố ý dẫn dắt câu chuyện: "Chị Đường đã gặp Trần phu
nhân chưa?"
"Dĩ nhiên là gặp rồi, dáng vẻ rất xinh xắn nhưng mà
tính tình quá lạnh lùng lại có chút cao ngạo, vừa nhìn đã biết không
phải là người biết chăm lo việc nhà nhưng người ta là thiên kim đại tiểu thư, tốt số, cũng không cần quan tâm đến chuyện nhà cửa làm gì."
"Cô ấy. . . . . . Quan hệ giữa cô ấy và Trần Nhất Minh là như thế nào?"
Đường Hồng nghe vậy thì cười cười, giọng nói có chút tế nhị: “Dù quan hệ như
thế nào đi nữa thì Trần tiên sinh cũng không dám đắc tội, Hứa tiểu thư,
cô không lớn hơn con gái của tôi bao nhiêu, cô còn trẻ, làm gì mà không
được? Cho dù Trần tiên sinh có tốt hơn nữa thì cũng là người lập gia
đình rồi."
Quả nhiên Đường Hồng đã hiểu lầm Trần Nhất Minh kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp, ý chỉ nuôi bồ nhí) rồi, Hứa Đường
suy nghĩ một chút, cuối cùng không giải thích, chỉ cúi đầu cười một
tiếng: "Có một số việc chính mình không thể quyết định được."
Rất nhanh Đường Hồng đã quét dọn xong, Hứa Đường nói cám ơn sau đó nói
tiếp: "Chị Đường, nếu chị không còn chuyện gì nữa thì nói chuyện với tôi đi, Trần Nhất Minh chưa trở lại, một mình tôi buồn chán sắp chết rồi."
Đường Hồng liếc cô một cái sau đó đồng ý.
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Đường Hồng cũng tới đây giải buồn làm cho những
ngày này của Hứa Đường trôi qua không còn buồn chán như trước nữa. Thông qua việc nói chuyện phiếm với Đường Hồng, Hứa Đường biết được không ít
chuyện tình của Trần Nhất Minh.
Đường Hồng đã làm bảo mẫu ở nhà
họ Trần nhiều năm, Trần Nhất Minh cũng là vì tin tưởng Đường Hồng nên
mới phái cô tới biệt thự chăm sóc Hứa Đường. Theo lời Đường Hồng nói sau khi tốt nghiệp đại học Trần Nhất Minh muốn làm thầy giáo nhưng bị Trần
Thủ Hà nhiều lần gây áp lực phản đối cuối cùng Trần Nhất Minh không thể không buông tha. Sau đó Trần Nhất Minh bắt đầu bắt tay vào thừa kế cơ
nghiệp mà Trần Thủ Hà sáng lập nên đồng thời cũng cố gắng tiến tới trong giới chính trị, trong đó việc cưới Khổng Ngọc Ngôn chính là bước quan
trọng nhất trên con đường làm quan của hắn.
Khi nhắc đến xì căng
đan năm đó Trần Thủ Hà của Trần Thủ Hà thì Đường Hồng bắt đầu khóc nức
nở: "Vì chuyện đó nên Trần lão tiên sinh và Trần lão phu nhân đã gây gổ
không ít lần, thậm chí Trần lão tiên sinh còn len lén đã đi tìm cô gái
năm đó, đáng tiếc là không thể tìm được."
Hứa Đường kiềm chế lửa giận đang bốc lên trong lòng: “Tại sao Trần Thủ Hà lại muốn đi tìm?"
Đường Hồng cười nói: "Cô còn trẻ, có thể không hiểu hết được. Khi người đàn
ông đến một độ tuổi, nhất là sự nghiệp chạm đến đỉnh, thời điểm quan hệ
gia đình không hòa hài thì sẽ rất hay nhớ đến tình cũ. Tôi nghe người ta nói năm đó bộ dạng của cô gái đó rất xinh đẹp, tính tình cũng là cực kì dịu ngoan, phụ nữ như vậy khi mang ra so sánh với người vợ quá mạnh mẽ
trong nhà thì nhớ nhung cũng là hợp tình lý."
Hiển nhiên là Hứa
Đường không cười nổi đồng thời cũng không muốn tiếp tục đề tài này với
Đường Hồng nên cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng đề tài này cứ vậy mà
kết thúc.
Giữa trưa hôm sau, Trần Nhất Minh trở về biệt thự.
Hắn mang về cho Hứa Đường ít sách, tự mình đưa đến phòng cô. Hắn đặt sách ở trên bàn, nhìn Hứa Đường đang chán muốn chết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ
nhàng tằng hắng một cái.
Hứa Đường làm như không nghe thấy, vẫn không xoay người lại.
"Ở đây có quen không?"
Hứa Đường hơi mở mắt, nhàn nhạt nói: "Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi."
Trần Nhất Minh suy nghĩ một chút sau đó móc điện thoại di động của mình ra đưa cho Hứa Đường.
Hứa Đường liếc điện thoại di động của hắn một cái: “Lòng nghi ngờ của mẹ
tôi rất nặng, nếu không phải là điện thoại di động của tôi thì bà sẽ lo
lắng."
Trần Nhất Minh im lặng nhìn cô, Hứa Đường cũng nhìn lại
hắn, vẻ mặt quật cường, không có ý định thỏa hiệp. Cuối cùng Trần Nhất
Minh gọi một cuộc điện thoại sau đó có một người đàn ông mặc áo đen cầm
điện thoại di động của cô tới. Sau nhiều ngày như vậy nên điện thoại di
động đã hết điện. Sau khi sạc điện một lát, Trần Nhất Minh bật điện
thoại di động của cô lên, tìm số điện thoại của mẹ Hứa trong danh bạ,
nhấn gọi rồi mở chế độ hands-free.
Đột nhiên người đàn ông mặc áo đen kia móc một con dao từ trong túi áo ra, kề sát phía sau cổ Hứa
Đường, nhỏ giọng nói: "Đắc tội."
Con dao lạnh như băng dán vào da thịt khiến da đầu Hứa Đường căng lên, sau khi nghe giọng nói quen thuộc từ đầu kia điện thoại thì nước mắt cô lập tức dâng lên nhưng cô cố gắng kìm lại, cười nói: "Mẹ."
"Ai da, cuối cùng điện thoại của con
cũng liên lạc được, mấy ngày nay mẹ gọi nhưng đều tắt máy cả, Hứa Dương
nói con học bổ túc hả? Đứa bé này thật là, tại sao lại không gọi điện
thoại báo cho mẹ một tiếng?"
Hứa Đường cố gắng cười nói: “Đi gấp
quá, công ty phong tỏa lớp học bổ túc, điện thoại di động cũng bị tịch
thu rồi nên không kịp báo cho mẹ."
"Vậy lúc nào con học xong? Cũng đã hai bốn rồi, chừng nào thì con nghỉ?"
Lòng Hứa Đường chua xót không thôi, cổ họng như bị mắc nghẹn: “Mẹ, việc học
bổ túc này rất quan trọng, chắc còn không có cách nào trở về trước Tết
được."
Bên kia im lặng trong chốc lát sau đó thở thật dài một
cái: “Được rồi, con ở bên ngoài nhớ chú chú ý sức khỏe, đừng quá liều
mạng, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất, mẹ cũng không trông mong
còn kiếm nhiều tiền."
Hứa Đường nghẹn ngào “vâng” một tiếng.
"Vậy bây giờ con ở nào, tuyết có rơi không? Thời tiết có lạnh hay không?"
Hứa Đường đang định mở miệng trả lời thì lập tức cảm thấy con dao ở phía
sau cổ kề sát thêm một phân: “Con à, con đang ở bến cảng, thời tiết rất
ấm áp, mẹ đừng lo lắng."
"Vậy thì tốt, ở nhà đang có tuyết rơi, mẹ đã mua hai con gà mẹ, định lúc nào con về sẽ làm thịt nó."
"Mẹ giữ lại cho Hứa Dương ăn đi, nó đi học đại học chắc gầy đi nhiều, phải
bồi bổ cho thật tốt.” Hứa Đường mỉm cười nói tiếp: “Mẹ, Hứa Dương có
chìa khóa nhà của con, con có mua cho mẹ một đôi bông tai, kẹp ở trong
quyển sách để ở ngăn kéo bàn đọc sách phía dưới cùng bên phải trong
phòng ngủ của con, mẹ hãy gọi điện thoại cho nó bảo nó mang về cho mẹ."
"Mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi còn mang bông tai gì nữa, con mới kiềm được việc làm, phải tiết kiệm, đừng lãng phí."
Sau khi nói một chút về việc nhà và chuyện linh tinh thì cuối cùng mẹ Hứa cũng cúp điện thoại.
Con dao phía sau cổ được thu về, Trần Nhất Minh bỏ điện thoại di động của cô vào túi áo sau đó nói: “Đi ăn thôi."
Đây là lần đầu tiên Hứa Đường xuống lầu trong mấy ngày nay, bàn ăn trong
nhà bếp được trải khăn trắng tinh, phía trên có để một bình Bách Hợp,
sau khi Đường Hồng bưng món ăn lên thì ý vị sâu xa liếc nhìn Hứa Đường
một cái rồi tự giác rời đi.
Trần Nhất Minh cởi áo khoác, xắn tay
áo lên, tháo đồng hồ đeo tay rồi cầm đũa lên gắp một món ăn: “Có muốn
trò chuyện với Chu Hiểm hay không?"
Hứa Đường trừng mắt lên: “Tôi sẽ không đứng ở lập trường của anh để thuyết phục Chu Hiểm, đừng phí sức nữa."
Vẻ mặt Trần Nhất Minh rất bình tĩnh: “Hứa Đường, có một số chuyện cô phải
rõ ràng là tôi không dùng bạo lực không có nghĩa tôi không thể, chỉ là
nể tình dù sao tôi với cô cũng là thầy trò nên tôi mới đồng ý cho Chu
Hiểm thời gian để suy nghĩ."
Hứa Đường “xì” một tiếng.
Trần Nhất Minh cũng không tức giận, chỉ thong thả ung dung ăn đồ ăn: “Chúng
ta đều là người trưởng thành, cần gì phải lãng phí thời gian như vậy."
"Lãng phí thời gian là anh, tôi đã nói với anh là Chu Hiểm sẽ không đồng ý."
Hứa Đường nhìn thẳng vào hắn: “Anh giam lỏng tôi không phải nể tình thầy trò gì cả mà chỉ đang sợ ném chuột vỡ bình thôi. Anh biết điểm khác
nhau lớn nhất của anh và Chu Hiểm là gì không?"
Động tác của Trần Nhất Minh dừng lại.
"Điểm khác nhau lớn nhất của anh và Chu Hiểm chính là anh ấy không biết lời
đường hoàng để tô son trát phấn cho sự xấu xí và dã tâm của mình. Trần
Nhất Minh, nói trắng ra là anh đã từng thấy thủ đoạn của Chu Hiểm nên
mới sợ ngộ nhỡ tôi có chuyện gì thì sẽ chọc giận Chu Hiểm, lúc ấy trái
lại sẽ rước họa vào thân mà thôi.” Hứa Đường cười to một tiếng: “Nếu anh có can đảm thì cần gì phải bắt cóc tôi?"
Hứa Đường thấy Trần Nhất Minh không nói gì thì hít thật sâu sau đó tiếp tục nói.
"Thời điểm mới quen anh tôi cảm thấy Chu Hiểm rất đáng thương. Cùng một người cha nhưng hai người một người là con cưng của trời, một người lại mệnh
như rơm rác nhưng bây giờ tôi muốn sữa lại cái nhìn lúc đầu của mình: “
Hứa Đường nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh: “Người đáng thương là anh. Mặc
dù anh có những thứ tốt nhất nhưng lại không thể quyết định được vận
mệnh của mình mà phải trải qua một cuộc sống đáng buồn như cha của anh—— cưới một người phụ nữ mình không thương sau đó truy đuổi hư vinh và
quyền lực có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."
Ánh mắt Trần Nhất Minh hơi híp lại nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa bình tĩnh: “Đừng thử chọc giận tôi."
Hứa Đường cười một tiếng: “Tôi không cần phải chọc giận anh. Những lời nói tôi nói anh là người hiểu rõ nhất."
Trần Nhất Minh không đáp lời, chỉ thản nhiên tiếp tục ăn đồ ăn.
Hứa Đường nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát sau đó đặt đũa xuống, đứng dậy
đi lên lầu. Người đàn ông áo đen lúc trước lập tức đuổi theo, đợi sau
khi Hứa Đường vào phòng thfì khóa trái cửa lại.
Hứa Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một cái.
Trần Nhất Minh lớn hơn cô sáu tuổi nhưng đã lại mò mẫm, lăn lộn ở thương
giới nhiều năm cho nên hắn phức tạp và thâm trầm hơn cô nghĩ rất nhiều,
chỉ dựa vào mấy câu nói mà muốn lung lay ý chí của hắn thì chính Hứa
Đường cũng tự nhận là quá ngây thơ rồi.
Nhưng có một điều Hứa
Đường khẳng định một cách chắc chắn là Trần Nhất Minh không dám động đến cô —— Giữa hắn và Chu Hiểm đã tạo thành một quan hệ vững chắc là lừa
gạt và bị lừa gạt.
Việc bắt cóc tống tiền gì đó có lấy được lợi
ích hay không thì cũng sẽ không gây nguy hiểm gì cho người bắt cóc nhưng đối với Chu Hiểm lại không phải vậy.
Việc bắt cóc tống tiền là
người bị tống tiền sợ người tống tiền còn ở trong chuyện này thì cả Chu
Hiểm và Trần Nhất Minh đều kiêng kỵ lẫn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT