Hứa Đường thở hồng
hộc kể lại tình huống của Chu Hiểm, chủ tiệm thuốc lập tức gọi mấy cuộc
điện thoại ra ngoài, sau đó tạm thời đóng cửa tiệm, vội vã cỡi một chiếc xe đạp điện chở Hứa Đường chạy đi.
Ai biết được đi đến cửa, bên
trong lại yên tĩnh đến mức không có một chút tiếng động nào. Hứa Đường
ngẩn ra, lập tức nhảy xuống xe đạp điện chạy như bay vào. Trong phòng
ngủ không có nửa bóng người, bên trong phòng một mảnh lộn xộn, ghế dựa
la liệt đầy đất.
Chủ tiệm thuốc cũng đi theo vào, nhìn lướt qua, hỏi: “Người đâu?”
Hứa Đường không nói lời nào, quay người chạy ra bên ngoài, nhìn xung quanh
một lượt, sợ hãi phát hiện đầu chân tường trong ngỏ hẻm dựng một chiếc
xe đạp. Chính là chiếc xe mẹ Hứa vừa mới cỡi. Chủ tiệm thuốc chạy tới
phía sau cô, “Có chuyện gì xảy ra?”
Hứa Đường thu lại ánh mắt: “Có thể mẹ tôi đã báo cảnh sát.”
Chủ tiệm thuốc cũng sững sờ, lập tức lấy điện thoại di động ra thông báo
cho người không cần tới nữa. Hứa Đường mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn hắn. “Chu Hiểm có thể……”
Chủ tiệm thuốc vỗ nhẹ bả vai cô, “Không sao
đâu, nhiều lắm là bị coi như tụ tập ẩu đả, bị câu lưu mấy ngày liền thả
ra.” Hắn thấy vẻ mặt Hứa Đường lo lắng, còn nói: “Tôi đi hỏi thăm tin
tức một chút, cô đưa số điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi gọi cho cô.”
Hứa Đường đọc số điện thoại của mình, chủ tiệm thuốc lập lại mấy lần ghi
nhớ, cỡi xe đạp điện phất phất tay với Hứa Đường, "Đừng lo lắng!"
Hứa Đường nhìn bóng dáng chủ tiệm thuốc cỡi xe đạp điện chạy dần dần xa,
xoay người chậm rãi đi vào trong nhà. Hứa Dương đã đi học, trong nhà
không có nửa bóng người. Cô cởi áo mưa dính ướt trên người xuống, tắm
rửa sạch sẽ, thay quần áo, liền ngồi bên cạnh điện thoại chờ đợi tin
tức.
Không biết bao lâu, Hứa Đường đang suy nghĩ lung tung, chợt
vang lên tiếng mở cửa. Thân thể cô chấn động, đứng dậy đi tới phòng
khách. Mẹ Hứa đang cởi giày, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, không lên
tiếng.
Hứa Đường dịch về phía trước hai bước, "Mẹ. . . . . ."
Mẹ Hứa bỗng nhiên ném cái chìa khóa trong tay lên khay trà một cái, trợn
mắt nhìn Hứa Đường. “Hứa Đường, có phải con vẫn còn dây dưa không rõ
cùng cái tên lưu manh kia hay không?”
Hứa Đường cắn cắn môi: “Là mẹ báo cảnh sát sao?”
"Mẹ không nên báo cảnh sát sao?” Tức giận trên mặt mẹ Hứa càng tăng cao.
“Cha con như thế nào lại dạy ra một đứa không phân biệt được trắng đen
như con chứ!"
Hứa Đường cắn chặt môi không nói thêm gì nữa.
Mẹ Hứa tiến lên từng bước, “Nếu không phải mẹ báo cảnh sát, tên lưu manh
Chu Hiểm kia đã sớm bị người đánh chết, còn chờ kịp con đi gọi cứu binh? Bọ họ là ai con còn không biết, không rõ ràng sao?” Mẹ Hứa hung hăng
đập và ót Hứa Đường một cái. “CMN con đi theo dính vào làm gì? Có phải
con cũng muốn đi vào ngồm chồm hổm hai ngày trong lòng mới thoải mái hay không? Mẹ cho là con hiểu chuyện, cho nên vẫn không quản con….. Hứa
Dương có biết chuyện này hay không, có tham dự hay không?”
"Em ấy cái gì cũng không biết."
"Không biết là tốt rồi! Còn có mấy ngày là tựu trường, mấy ngày nay con đợi ở
trong nhà cho mẹ. Không cho phép ra ngoài!” Mẹ Hứa hừ lạnh một tiếng,
xoay người đi vào trong phòng bếp.
Hứa Đường cúi đầu đứng thẳng. Trong phòng khách không có mở đèn, mây đen phủ đầu bên ngoài, sắc trời
âm u, trong lúc nhất thời bóng mờ giống như từng tầng áp xuống.
Ăn cơm trưa xong, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên, Hứa Đường nheo
mắt, nhìn thấy mẹ Hứa đang rửa chén, bản thân liền thu lại ánh mắt, đi
vào phòng ngủ nghe điện thoại. Đầu bên kia vang lên giọng nói của chủ
tiệm thuốc, trái tim Hứa Đường “thịch” một tiếng nhảy lên. “……. Chu Hiểm như thế nào rồi?”
"Bị chút vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Chu Hiểm kêu tôi nói với cô đừng quá lo lắng, mấy ngày nữa anh ta liền đi ra ngoài.”
Hứa Đường trầm mặc mấy giây, ngón tay quấn
quanh sợi dây điện thoại mấy vòng, cô khổ sở mở miệng: “Ông chủ, anh
giúp tôi chuyển đạt với Chu Hiểm một tiếng, giấy nợ tôi xé, vòng tay của tôi đến lúc đó sẽ đưa đến tiệm của anh, khi đó anh chuyển giao lại cho
anh ấy.”
Bên kia im lặng trong chốc lát, “Được, tôi hiểu rồi. Vô
luận là như thế nào, hôm nay vẫn phải cảm ơn cô. Hứa tiểu thư, cô là một người trọng tình nghĩa.”
Lời này lần trước chủ tiệm thuốc cũng đã nói một lần, hôm nay nghe lại lần nữa lại giống như một loại châm chọc vi diệu.
——
Mấy ngày kế tiếp, trấn Độ Hà vẫn còn đang mưa, sắc trời u ám, con người
cũng đi theo không có chút tinh thầnh. Hứa Đường chỉ có vào thời gian
mua thức ăn mỗi buổi sáng mới có thể ra cửa, thời gian còn lại đều phải
đợi ở trong nhà. Mẹ Hứa cách một thời gian sẽ chăm chỉ gọi một cuộc điện thoại kiểm tra.
Một ngày trước khi Hứa Đường đi thành phố là Chủ nhật, mưa cuối cùng cũng ngừng. Hứa Dương không có lớp. Hứa Đường ở nhà thu xếp quần áo muốn đem đi, kéo hộc tủ ra lấy mấy bộ, chợt nhìn thấy
một túi ni-lo màu đen được đè bên dưới lớp quần áo. Cô sửng sốt một
chút, lấy cái túi ra.
Bên trong chứa quần áo lần trước còn chưa
trả lại cho Chu Hiểm, Hứa Đường run rẩy mở ra chiếc áo T-shirt màu đen,
đưa đến trước mặt nhìn một chút, lại lần nữa ném vào trong đống quần áo.
Cô đột nhiên mất hết hăng hái, nghiêng người ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm cái áo, không nói một lời.
Hứa Dương đi qua cửa phòng ngủ của Hứa Đường hai lần, thấy cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, rốc cuộc không nhịn được đi tới, đứng ở cửa nhìn cô,
“Chị, chị làm sao vậy?”
Lúc này Hứa Đường mới phục hồi tinh thần lại, lắc đầu một cái, tiếp tục tâm tình mệt mỏi xếp quần áo.
Động tác trong tay Hứa Đường ngừng lại một lát, lại không có ngẩng đầu lên.
Hứa Dương nhìn cô rũ đầu xuống, “Em nhớ được có một lần bạn học của chị đến nhà chúng ta chơi, chị cùng bạn nói chuyện phiếm, nói muốn nói chuyện
yêu đương cùng một tên lưu manh.”
"Có phải cảm giác đặc biệt buồn cười hay không? Chị cũng cảm thấy đặc biệt buồn cười.” Hứa Đường yên
lặng một chút, ngón tay một lần lậi một lần khẽ vuốt ve nếp uốn trên
quần áo. “Chị cho rằng bản thân có thể thoát ra ngoài, nhưng loại cảm
giác lo lắng đề phòng tùy thời như thế này, vĩnh viễn không biết được
bước lựa chọn tiếp theo có thể đưa chúng ta đến một trò chơi hoàn toàn
bị cô lập hay không. Chị căn bản không chơi nổi.”
"Hối hận không?"
Hứa Đường lắc đầu một cái, “Chị cùng Chu Hiểm chơi đùa, anh ấy có thể đánh
cuộc toàn bộ thẻ đánh bạc, chị lại không dám đi theo. Đây chính là điểm
khác biệt lớn nhất giữa chị và anh ấy.” Hứa Đường ngẩng đầu nhìn Hứa
Dương, trong mắt có hơi nước trong suốt. “Không thở mới hối hận, chị đã
thử qua, mặc dù kết cục…… Chị không hối hận.”
Hứa Dương thở dài, “….. Thật ra thì anh Hiểm là người không tệ.”
Hứa Đường cười một tiếng, hít hít lỗ mũi, cầm quần áo đã xếp xong bỏ vào
trong vali. Hứa Dương lặng lẽ đứng ở đó một lúc lâu, đang muốn xoay
người đi ra ngoài, chợt nghe thấy cửa sổ thủy tinh vang lên một tiếng.
Hứa Đường chấn động, vội vàng nghiêng đầu nhìn hướng cửa sổ. Yên tĩnh trong chốc lát, lại vang lên một tiếng nữa. Cô lập tức đứng dậy mở cửa sổ ra. Người nọ mặc một chiếc áo khoác màu đen, trong miệng ngậm một điếu
thuốc, đứng dưưới bóng cây, trong tay cầm một hòn đá nhỏ, đang như cười
như không nhìn cô.
Trong lòng Hứa Đường kích động, tay chống lên cửa sổ, trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại. Cô đứng yên, kềm chế
xung động muốn đi ra ngoài, chỉ cách mấy mét nhìn anh.
Người này
đẹp trai bảnh bao, lúc cười cà lơ phất phơ một thân vô lại; lúc không
cười ánh mắt nghiêm túc khí thế bức người. Mặc dù cố ý trêu cợt cô,
nhưng lần kia lại chân chính làm trái với ý nguyện của cô, để cô lâm vào cảnh nguy hiểm.
Cô hy vọng anh là một người tốt, nhưng anh không phải là một người tốt……
Bước chân Hứa Đường cũng không thể kềm chế nữa, đột nhiên cô xoay người thật nhanh chạy ra ngoài. Hứa Dương gọi với theo cô, “Mẹ gọi điện thoại về
thì em nói như thế nào?”
"Tùy em phát huy!"
Hứa Đường đổi
giày chạy như bay. Chu Hiểm đã từ cửa sổ phía sau vòng tới đây, đứng ở
khúc quanh phía trước chờ cô. Hứa Đường không chút do dự xông tới ôm lấy cổ anh. Chu Hiểm bị cô nhào tới lui về phía sau vài bước, lập tức đứng
vững vòng ôm cô. Bàn tay anh ấn vào ót cô, cười nói: “Hứa Hải Đường, tôi nhớ em còn phải vì tôi làm một chuyện.”
Hứa Đường không nói lời nào, ngẩng đầu liếc anh một cái, cướp lấy khói trong miệng anh, nhón chân lên hôn.
Chu Hiểm sửng sốt một chút, hai tay đặt ở sau thắt lưng của cô, dùng sức
một cái, ôm cô càng chặt hơn, chiếm lấy môi cô, nặng nề hôn mút. Thân
thể trong ngực nhỏ nhắn, giống như vừa dùng lực sẽ có thể bóp nát.
Hai người đứng hôn một lát, Chu Hiểm nắm lấy tay cô, “Tôi cần phải quay lại lấy đồ, em đi theo tôi một lát.”
Trở lại căn phòng ngủ hỗn độn, Chu Hiểm dựng từng đồ đạt trong nhà lại. Hứa Đường đi theo phía sau anh giúp một tay. Cô thỉnh thoảng sẽ để mắt liếc nhìn anh, nhìn sống mũi thẳng tấp như ngọn núi của anh, nhìn vất bầm
trên lông mày của anh, nhìn cái chân bị thương vẫn chưa lành của anh.
Chu hiểm kéo ngăn kéo ra, một trận bụi bậm bay lên. Anh nhìn bên trong một
chút, bên trong cũng chỉ có một cái gương. Khung hình trái tim màu xanh
biếc, sau lưng chiếc gương là hình họa báo minh tinh đã phai màu. Anh
đưa tay la bụi trên mặt gương, chợt mở miệng hỏi: “Hứa Hải Đường, em có
biết tôi là người như thế nào hay không?”
Hứa Đường liếc mắt nhìn chiếc gương, “Con trai của Trần Thủ Hà.”
"Nghe qua những tin đồn kia?"
Hứa Đường gật đầu một cái.
Chu Hiểm lại móc một điếu thuốc ra đốt, chậm rãi hút một hơi, “Em tin không?”
"Tôi. . . . . . Không thể nào tin."
Chu Hiểm cười một tiếng, nâng tay vuốt ve đầu cô, “Thật ngốc!”
"Mẹ tôi quen biết Trần Thủ Hà khi làm phục vụ ở quán ăn.” Chu Hiểm kẹp điếu thuốc ở ngón giữa, trong làn khói mỏng lượn lờ chậm rãi mở miệng.
Trần Thủ Hà áo gấm về làng có một tiếc nuối duy nhất chính là về hôn nhân
của bản thân. Lúc ấy vì đi lên, không thể không cưới một người phụ nữ
giàu có không yêu. Trong quán ăn ở trấn Độ Hà, ông đối với cô gái mềm
mại như hoa nở mùa xuân kia vừa thấy đã yêu. Lừa gạt chuyện bản thân đã
có gia đình, tìm mọi cách dụ dỗ. Cô gái không đồng ý, ông liền dùng một
chút thủ đoạn, làm cho người cha bị bệnh nặng của cô gái kia không có
chỗ chạy chữa.
Cô gái gấp đến độ bất đắc dĩ, không thể không
theo. Trần Thủ Hà rất thích tính tình dịu dàng thuận theo của cô gái, cố ý kim ốc tàng kiều, cuối cùng lại bị vợ phát hiện. Ông liền tráo trở
nói là cô gái chủ động dụ dỗ ông, thành công biến bản thân thành người
ngoài cuộc. Sau đó, cô gái kia sinh ra một đứa bé, Trần Thủ Hà mang theo vợ cho cô gái kia một khoản tiền, nhưng số tiền kia lại bị người cầm
tiền đưa nuốt riêng hơn phân nửa, đến lúc đưa đến tay mẹ con cô gái, chỉ có dư lại một số ít ỏi.
Trần Thủ Hà tự nhận đã an bày thỏa đáng, liền không còn cảm giác áy náy nhất thời. Mà cô gái kia mang theo đứa
bé không phải là con trong giá thú, quả thật là gian khổ vất vả.
Bộ dáng của cô ở trấn Độ Hà là số một số hai, lại bởi vì bị người làm hư
danh tiếng, không còn ai dám cưới. Có vài người mơ ước sắc đẹp của cô,
còn tới cửa đùa giỡn, cô mắt lạnh chận ngoài cửa. Những người này ăn
canh cấm cửa, tự nhiên ngượng ngùng trở về, liền tung ra một chút lời
nói hạ lưu, ác ý chởi bới.
Miệng nhiều người xói chảy vàng, có
thể hủy cả xương cốt. Lâu ngày, người bị hại dần dần bị lời đồn đãi tạo
thành gái điếm, phóng túng, buông thả, trở thành đề tài nói chuyện mọi
người hả hê mà trêu chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT