“Gặp gỡ” đêm qua gây sức ép cho ta đến hơn nửa đêm, thời điểm vừa tiến vào mộng đẹp liền nghe thấy tiếng gà gáy vang dội ngoài cửa sổ, giây tiếp theo, mấy tiếng ngáy bên cạnh cũng đồng thời đình chỉ, mọi người như bị trúng thuật nhất loạt ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo trang điểm.
Ta cũng bị một lực mạnh mẽ lay động khiến ta không thể không mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt không kiên nhẫn của Tiểu Thanh: “Rời giường nhanh lên, trù phòng còn chờ người đến làm việc đó.” Ngoài cửa sổ ngay cả một tia sáng cũng chưa có, đám chết tiệt kia sao lại gáy sớm như vậy chứ, chẳng lẽ là tới kỳ động dục rồi? Cẩn thận hôm nào ta đem đám gà các ngươi làm thịt hết.
Ta rút vào trong ổ chăn ấm áp, động một chút cũng không muốn động: “Tiểu Thanh tỷ, không phải gà gáy 3 lần mới rời giường sao?” Tiểu Thanh nhíu mày liễu: “Chúng ta là hạ nhân làm gì có mệnh tốt như vậy, ngươi cho rằng ngươi là đại tiểu thư a!!!”
Ta tuy rằng không phải là đại tiểu thư, nhưng mà cũng là một đại thiếu gia nha. Ta ủy khuất thầm nghĩ, chỉ tiếc là sẽ không ai tin.
Nhìn khuôn mặt thanh tú sắp phát cáu của Tiểu Thanh, ta không dám đưa ra vấn đề gì nữa, ngoan ngoãn cam chịu số phận, rời giường mặc quần áo.
Để cho một người trừ bỏ ăn không ngồi rồi ra cái gì cũng chưa từng làm đến trù phòng phụ giúp sẽ có kết quả ra sao? Đáp án là hai chữ, với ta mà nói, gọi là “tai nạn”; đối với người khác mà nói, đó lại gọi là “ác mộng”.
Tiểu Thanh chỉ phân phó một câu: “Vương sư phó, đây là nha đầu Tiểu Nguyệt quản gia vừa mới phái tới, cái gì cũng có thể làm, cho ngươi tùy tiện sai bảo.” liền để một mình ta ở lại trù phòng.
Ta cười cười nhìn nam tử trước mắt, sau khi đại trù Tề phủ 50 tuồi này quan sát trái phải trên dưới ta một lần, lên tiếng nói: “Trước tiên qua bên kia rửa rau cần, sau đó thì nhặt rau sạch sẽ”. Nhìn theo tay hắn chỉ, ta thấy một đống rau xanh mơn mởn cao như núi bên cạnh góc tường. Ta hít sâu một hơi, tuy rằng trước kia chưa từng làm qua, nhưng chỉ là rửa đồ ăn thôi mà, sao có thể làm khó ta được chứ? Hàn Bạch ta, phàm việc gì không muốn sẽ không làm, một khi đã làm sẽ làm đến tốt nhất.
Ta ngồi xổm xuống góc tường, chịu đựng nước lạnh thấu xương, cẩn thận rửa sạch bùn đất trên từng cọng rau. Vương đại trù lúc đầu còn không an tâm, đến xem thoáng qua vài lần, khi nhìn thấy thái độ làm việc thật sự chăm chỉ của ta, liền yên lòng trở về chỉ đạo những người khác làm việc.
Ta lau đi mồ hôi rịn ra bên thái dương, thở ra một hơi thật dài, hài lòng nhìn thành quả lao động đầu tiên của mình, ngay cả việc nhỏ như rửa rau cũng có thể làm đến hoàn mỹ như vậy, có lẽ cũng chỉ có ta làm được thôi. (Mỗ Phi: Tiểu Bạch hảo xú khí >__ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT