Càng là loại lời nói không thể tưởng tượng được, nếu là từ miệng một nữ nhân e sợ thiên hạ bất loạn nói ra, thì càng không phải chỉ là một lời nói đùa vu vơ.
Khi ta giải quyết nốt đĩa bơ sáp cuối cùng, cảm thấy mỹ mãn vỗ về cái bụng tròn vo no căng mỹ thực, cũng là thời điểm lòng cảnh giác hạ xuống mức thấp nhất, mẫu thân thân thiết hòa ái hỏi: “Ăn có no không?”
Ta tạm thời không bắt bẻ này nọ, ngoan ngoãn đáp: “ân.”
“Con có cảm thấy lạnh không?”
“Không lạnh a.” cả thân người đều lười biếng, vô cùng thoải mái.
“Vậy là tốt rồi, tục ngữ nói ‘no ấm nghĩ *** dục’.” trên mặt mẫu thân phóng ra kiên định cùng mẫu tính chói lọi không dính nửa ngại ngần: “1 khắc đêm xuân giá nghìn vàng, không nên lãng phí thời gian.”
Trong lòng ta hô to không ổn, trực tiếp muốn bỏ chạy ngay, nhưng mà vừa rồi ăn quả thật hơi bị nhiều, giọng nói trong đầu tuy rằng truyền tín hiệu cho hai chân, nhưng chúng nó lại giống như đeo chì, vẫn không nhúc nhích. Ta cuối cùng cũng hiểu được lí do vì sao trước khi đồ tể giết heo sẽ cho nó ăn no thật no, bởi vì như thế, cho dù nó muốn chạy trốn, cũng đã đánh mất năng lực đó rồi. >_Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT