Ở ngoài sân, viên tổng quản khu chuồng ngựa - một người đã lớn tuổi nhưng có mái tóc dày rậm như một thanh niên - đang chuẩn bị mười hai con ngựa, con nào cũng lùn, gầy nhom hoặc đã già, lộ ra những đặc điểm có họ hàng với loài lừa.
“Như thế không đủ đâu Talone!”, Ani nói.
“Có lẽ vậy”, Talone trả lời, “Nhưng tôi sẽ làm lạ nếu tìm ra được mười hai người có khả năng cưỡi ngựa trong đoàn chúng ta”.
Ani và Talone tiến đến gần. Viên tổng quản liếc mắt nhìn họ rồi bước ra, dáng đi vụng về hệt như một chú ngựa con.
“Anh quản chỗ này à?”, ông ta hỏi Talone.
“Tôi cơ!”, Ani lên tiếng.
Ông ta quay ngoắt sang Ani, nhìn chằm chằm vào cái đầu trần của cô.
“Ông chỉ có bao nhiêu đây ngựa thôi sao?”, Ani hỏi.
“Cô là ai?”, viên tổng quản giọng hơi the thé, “Cô cần mấy con ngựa này làm gì?”.
“Phục vụ chiến tranh”, Ani đáp, “Tể tướng lệnh thế, ông chỉ cần biết vậy thôi. Giờ chúng tôi muốn hỏi ông về lũ ngựa!”.
Ani hi vọng rằng trông cô không đến nỗi quá ngô nghê trước những lời lẽ táo bạo vừa thốt ra. Thú thật là bản thân cô cũng bất ngờ khi nghe những lời như thật ấy. Talone nhìn cô, đôi mắt như đang cười.
“Nhìn đây!”, viên tổng quản lên tiếng, “Hầu hết ngựa đều theo đoàn quân về phía bắc cả rồi, chúng tôi còn phải giữ lại một ít cho những sứ giả đưa tin hoặc phòng hờ những trường hợp khẩn cấp. Giá mà tể tướng đừng mải mê với chiến tranh, quan tâm đến loài vật thì tể tướng cũng sẽ biết điều này!”.
“Con kia thì sao?”, Ani chỉ tay vào cái chuồng ngựa xa xa, gần nơi cô đã gặp Falada. Một con ngựa nâu cao đang đi tới đi lui trong chuồng.
“Con ngựa đó không ai cưỡi được cả, cô gái ạ! Nó chưa được thuần, và nó cũng không chịu nghe lời những tay cưỡi ngựa kém cỏi đâu!”.
Ani cười. “Tôi đã cưỡi nó rồi. Tôi sẽ cưỡi con ngựa nâu đó!”.
Mấy tên chăn ngựa nghĩ rằng sẽ có trò để cười nếu cho cô gái tóc vàng này tự đóng yên cương, thế nên chúng lùi xuống, mim mím môi chuẩn bị cười nhạo cô. Một tên lên tiếng: “Coi chừng mấy cái vó nha cô gái!”. Những tên khác cười theo. Vài phút sau, Ani dắt con ngựa nâu ra khỏi cái hàng rào trại ngựa. Con ngựa dương cao vó như thể nó đang đi diễu hành vậy. Ani ngồi trên yên, mỉm cười.
“Ai đó đóng cửa hộ tôi được không? Cảm ơn rất nhiều!”.
Mấy tên chán ngựa thôi chế giễu, tản ra.
Talone, Finn và Enna, tất cả đều có thể cưỡi ngựa. Finn là người lúng túng nhất vì anh giữ con ngựa dễ bảo của mình quá chặt nên nó không biết phải chạy, nhảy chụm bốn vó hay đứng yên một chỗ. Cả bốn người đưa những con ngựa còn lại tiến đến cửa trước và được chào đón với tiếng hoan hô bất ngờ và vui mừng. Những người có thể cưỡi ngựa nhanh chóng xung phong hộ tống công chúa.
Trong số những người xung phong có cả Ratger, viên lính gác bảo vệ cung điện ban nãy.
“Ngươi sẽ bị đuổi khỏi đây!”, một người trong toán lính canh lên tiếng. “Ngươi sẽ bị đóng mác là một kẻ phản bội. Ngươi sẽ không được trở về doanh trại và ăn uống cùng những người khác nữa!”.
“Đây mới là công chúa thật”, Ratger nói khi phóng lên mình con ngựa cuối cùng. “Còn một gã sát nhân, cùng với một cô nàng lừa bịp đang chuẩn bị làm đám cưới với hoàng tử của chúng ta và đẩy chúng ta vào chiến tranh. Tôi muốn đi cùng công chúa, hơn là đứng đây, dõi mắt trông theo đoàn binh đang hành quân về nơi xa, ngày này qua tháng nọ đợi chờ bên những cánh cổng cung đẹp mắt song lại chẳng có chuyện gì cần làm cả”.
“Chào mừng đến với đoàn binh của cô gái tóc vàng thật sự!”, Razo nói.
Conrad là một trong những người cưỡi được ngựa. Ngay lúc đó, lần đầu tiên cậu lên tiếng: “Cô ấy là một tiểu thư tóc vàng, mọi người thật ngốc. Chẳng lẽ mọi người không nhận thấy cô ấy là một quý cô sao?”.
Với bốn đồng vàng, Ani mua thức ăn, chăn mền, đóng gói rồi buộc lên lưng hai con ngựa. Sau đó là nón và quần áo cho những người làm công với màu tối và thiết kế dễ nhầm lẫn với kiểu ăn mặc của người Kildenree. Ani hi vọng rằng người khác có thể tin họ là toán người Kildenree, để có thể bước qua cổng. Sau khi kỳ công đó được hoàn tất, những gì cô có thể làm là kể câu chuyện của mình với đức vua. Nghĩ đến đây, bụng Ani bỗng nôn nao. Cô chắc rằng những thính giả hoàng tộc sẽ khó chịu hơn rất nhiều so với những người làm công vùng Forest làm việc mệt lả và chỉ muốn lắng nghe một câu chuyện vui vui trước khi ngủ.
Một đêm dài trôi qua khi nhóm mười một người lên đường tiến về phương bắc. Bên tay trái họ, kinh thành được viền bởi một màu đen thẳm. Đoàn người cưỡi ngựa được hai giờ thì cắm trại ven đường, ngủ mà không có lửa sưởi. Sau đó họ thức dậy và tiếp tục cưỡi ngựa cả ngày.
Ani bày tỏ sự biết ơn với Ratger. Viên lính bảo vệ thành là người duy nhất trong đoàn đã từng cưỡi ngựa đến điền trang gần hồ Meginhard và từng thấy bản đồ Bayern. Ani đã bỏ cả buổi sáng ngồi với Ratger, hỏi thăm đủ chuyện về tể tướng và những điều mà cô phải đối mặt sắp tới.
“Anh trả lời mấy câu hỏi của tôi nhanh quá, Ratger! Lúc ở cổng cung điện, nhìn anh lúc nào cũng đầy vẻ nghi ngờ bướng bỉnh, nhưng bây giờ khi nói chuyện với anh, tôi thấy anh rất dễ bắt chuyện và cỏi mở”.
“Hừm, tại sao không chứ?”, Ratger trả lời, “Chúng ta đang cùng hội cùng thuyền, và không còn nhiều thời gian để ta lãng phí nữa đâu”.
“Nhưng tại sao anh có thể tin lời họ nói, rằng tôi là một công chúa?”, Ani hỏi.
Ratger nhún vai: “Cô trông giống một công chúa! Tôi có thấy công chúa giả vài lần. Và bây giờ khi gặp cô, tôi thấy có cảm tình với cô hơn!”.
“Thôi được, vì lý do nào cũng được. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất biết ơn anh!”. Ani nói, dẫu rằng thái độ trung thành của anh chàng này vừa làm cô hài lòng, vừa làm cô cảm thấy không vui. Cô ngẫm đi ngẫm lại câu nói của anh ta trong cuộc nói chuyện dưới cái nắng chiều ngột ngạt.
“Chẳng lẽ việc xác nhận danh tánh của tôi lại toàn nằm ở ý kiến của mọi người?”.
Ani nói vậy khi cùng Talone dẫn đầu đoàn người, hi vọng thúc mấy chú ngựa chạy nhanh hơn nữa. Talone quả quyết rằng ngày mai họ phải đến nơi, bằng không, một khi Selia đã kết hôn với hoàng tử, thì kế hoạch của họ coi như không tiếp tục thực hiện được nữa.
“Làm thế nào chúng ta có thể thành công nhỉ?”, Ani hỏi, “Cô ta cưỡi ngựa vào thị trấn với mái tóc màu sáng, mặc váy áo của tôi, và mọi người đều cho rằng cô ta là công chúa. Tôi sẽ xuất hiện với mái tóc sáng màu hơn, với những người làm công, một tể tướng đã từ quan, và một người bảo vệ cung điện. Có phải số mệnh của tôi và cô ta sẽ được quyết định khi chúng tôi đứng cạnh nhau, và đức vua sẽ đưa ra tuyên bố ai trong hai chúng tôi giống công chúa nhất?. Cô ta có nhiều người ủng hộ. Tôi không nghĩ rằng mọi người sẽ quan tâm đến chuyện đâu mới là sự thật!”.
“Tôi không nghĩ vậy”, Talone đáp khẽ, “Bởi cô đâu có đi một mình!”.
Gần trưa họ mới đi qua thành phố có tường thành bao quanh và việc cưỡi ngựa băng qua những ngôi làng cũng chiếm gần hết cả ngày. Con đường rộng, mặt đường cứng cáp vì đã trải qua hàng thế kỷ dưới những vó ngựa và bánh xe. Hai bên đường là nhà và những quán rượu. Mọi người tò mò đổ mắt vào đám người hỗn tạp với một vị thủ lĩnh hờ.
“Lại thêm một cô gái tóc vàng”. Ani nghe ai đó nói.
Xế chiều, con đường đưa họ đến một nông trại với những cánh đồng hoang, không còn phảng phất mùi khói hay mùi những chú bò. Nắng chiều với gió nhẹ đưa những hạt cây trăng trắng là là trên không, tựa như những bông tuyết mỏng manh lơ lửng giữa trời. Gió từ rừng thổi ra ào ào, mạnh mẽ và mãi không dứt. Trong con gió, Ani có thể thấy hình ảnh của đoàn người và ngựa đang ở phía trước.
“Chúng ta đã gần đến nơi chưa Ratger?”.
“Chưa đâu, ít nhất ta còn phải cưỡi ngựa cả ngày mai nữa”.
“Vậy là chúng ta sẽ đồng hành với một đoàn người khác”.
Cô dẫn mọi người đi hết con đường. Họ dắt ngựa đi dọc theo, len lỏi qua những cây gỗ vân sam và những cây dương lá rụng. Cuối cùng, họ thấy một con đường rừng đổ về lối mòn họ đang đi. Một đoàn người gồm lính bộ và kỵ binh đang đi trên đường đó. Đoàn này lớn mạnh hơn đoàn của Ani, mỗi thành viên đều mang theo một mũi giáo, đầu thép chĩa nhọn lên trời, dưới nắng chiều tựa như ngàn ngôi sao sáng. Những tấm khiên được sơn màu sáng.
“Phải đến cả trăm người ấy chứ!”, Razo nói, “Thấy gì trên những tấm khiên của họ không? Một cây gỗ vân sam và bốn ngôi sao. Họ là đội quân đến từ Ufifel!”.
“Mỗi làng đều có một đội quân trăm người để phòng hờ chiến tranh, Isi ạ!”, Enna giải thích, “Thường thì những đội quân như vậy gồm những thiếu niên, thanh niên. Họ đủ tuổi để được cầm giáo cầm khiên. Cũng có khi, trong những đạo binh này có những người trưởng thành nhưng chưa bao giờ giết ai trước đó. Họ là một phần của cộng đồng và là những người mạnh mẽ. Nếu cô thấy bất cứ ai để râu, đó là những người rất nghiêm túc, họ sẽ không bao giờ cạo râu nếu chưa giết được kẻ thù của mình. Những ai cưỡi ngựa là những người lính đầy kinh nghiệm. Họ được giao cho một con ngựa và có quyền chỉ huy trận chiến. Phần còn lại chiến đấu trên đất!”.
“Đội quân chắc chắn sẽ họp nhau lại tại hồ”, Talone nói.
“Mỗi đội quân một trăm người đến từ mỗi làng ư?”, Ani nhíu mày, “Enna, Bayern có bao nhiêu làng?”.
“Tôi không biết nữa, có thể là năm mươi, hoặc hai trăm!”.
“Nếu đội quân đó chọn con đường đi xuyên qua núi, họ có thể quét sạch cả Kildenree. Mẹ tôi cho rằng bà vừa thắt chặt mối quan hệ của hai đất nước, Kildenree chưa sẵn sàng. Nhưng tôi biết là dù thế dân tộc tôi vẫn chiến đấu. Và cuối cùng, Selia sẽ che giấu được sự mạo danh giả dối của mình”.
Hai chiếc xe ngựa trong đoàn chở toàn phụ nữ - những phụ nữ trẻ với đứa con bé xíu ẵm trên tay, có cả những đứa trẻ khác lớn hơn, khép nép dưới chân họ, ngơ ngác dõi theo từng vòng bánh xe quay.
Ani nhìn Enna kinh ngạc: “Họ mang theo cả vợ mình khi đi chiến đấu?”.
Enna gật đầu.
“Đây là truyền thống nhiều thế kỷ nay rồi. Tất cả những người con của Bayern đều được nuôi nấng từ những câu chuyện của ngày xưa cũ, thời còn có những anh hùng và những chiến binh, thời mà thượng đế còn sống ở trong rừng và phải hóa thân thành những con ngựa thiêng. Hồi đó đội quân của Bayern là một đội quân rất hùng mạnh, mỗi người là một chiến binh thực thụ, không phải chỉ đơn thuần là một kẻ cậy sức hiếp đáp mọi người. Những người gìn giữ hòa bình lên tiếng rằng họ bảo vệ những lề luật cũ, nhưng tôi nghĩ rằng, những lề luật cũ ở đây đồng nghĩa với việc tấn công bất kỳ vương quốc nào đụng đến đất nước ta!”.
“Vâng”, Ani cũng đã có đọc một số truyện lịch sử như vậy trong sách của Geric. Rừng rậm và những ngọn núi khó lòng vượt qua đã bảo vệ Kildenree trong những thế kỷ đó.
Nhóm một trăm người cùng gia đình khuất dần về phía chân trời. Talone ra hiệu tiếp tục cưỡi ngựa. Khi màn đêm ẩm ướt buông xuống, cánh rừng bên đường âm vang những tiếng dế kêu và tiếng đập cánh của loài chim ăn đêm.
Họ tạm dừng trên đường, gần hàng cây. Talone đi nhóm lửa. Ánh lửa hắt vào khuôn mặt những người trong đoàn đang chăm sóc những chú ngựa của mình, rà rà đôi chân mang ủng dưới mặt đất để tìm nơi nào đất phẳng không có đá gồ ghề. Mọi người quây quần lại thành vòng tròn quanh ngọn lửa. Họ ăn uống, nói chuyện với nhau và đôi lúc lại là một bầu không khí im lặng bao trùm, chỉ còn ngọn lửa bập bùng, mỗi người lặng nhìn ngọn lửa bén vào khoảng không, suy nghĩ về ngày mai.
Enna hát một giai điệu về rừng núi. Giọng cô cao, mềm mại và mộc mạc. Đó là bài hát về con gái của một người thợ mộc phải lòng một cái cây, thế là cha cô đã gọt đẽo cái cây đó thành hình của một người đàn ông cho cô. Giọng cô nhỏ dần, và Ani bắt đầu nghe thấy tiếng côn trùng kêu lên từ phía sau lưng mình rồi bao trùm cả xung quanh.
“Kể chuyện gì đi Isi!”, Razo nói.
“Ồ, các bạn biết mấy câu chuyện của tôi hết cả rồi...”, Ani nói, “Bây giờ tôi muốn được nghe kể. Enna, cô có câu chuyện nào không?”.
“Là chuyện nói về việc tại sao phụ nữ lại tham gia chiến tranh. Nó là truyện lịch sử hoặc chỉ là một truyện thần thoại, tôi cũng không rõ nữa!”.
“Ừ, được đó!”.
Enna im lặng một hồi, cô chau mày suy tư, đôi mắt đen tựa như những ánh lửa yếu ớt trong đêm tối mịt mùng của rừng. Đôi mắt cô nhìn xa xăm, có vẻ như cô đang lắng nghe giọng nói của mẹ, của chị hay của dì - người đầu tiên đã kể cho cô nghe câu chuyện này vậy. Sau đó giọng cô cất lên, nhẹ nhàng và cao vút, hòa lẫn với tiếng gáy của những chú dế và tiếng lửa lách tách.
“Ngày xưa, xưa lắm rồi, đã có một cuộc chiến giữa Bayern và Tira, một vương quốc phía nam. Trận chiến kinh khủng đến nỗi xác người ngã xuống làm nứt cả mặt đất, mồ hôi của những chiến binh len lỏi qua vết nứt, thấm vào đất, và đến hôm nay thì đồng bằng phía nam của Bayern đã trở thành đầm lầy, không ai trồng trọt chăn nuôi gì ở nơi đó được. Vị thủ lĩnh bị giết, những người đàn ông Bayern bỏ trốn. Ở doanh trại, những người phụ nữ ngồi đợi chờ cho cuộc chiến kết thúc. Theo ước hẹn, các đội binh khải hoàn sẽ leo lên cây, leo lên đồi để tuyên bố chiến thắng, để âm thanh của nó sẽ vọng lại như một tiếng chuông ngân. Nhưng lần này, những người chồng của họ vừa chạy trở về vừa hét lên: “Thua rồi! Thua rồi!”.
“Thua rồi!”, Razo nói.
“Thua rồi!”, Offo lặp lại. Họ gật gù, nhớ lại câu chuyện.
Enna kể tiếp. “Những người phụ nữ để con lại trong lều và chạy ra đón những người chồng đang chạy trốn của mình. Những người phụ nữ này kéo chiếc áo của mình xuống, để từ đôi vai nó tuột xuống dưới eo và họ đứng trên đường, dưới ánh mặt trời. Nhìn em đây, mỗi người vợ nói chồng của mình, Nhìn em như làn đầu tiên anh nhìn em, ngày vừa đám cưới, khi em nằm trên chiếc giường của anh, bàn tay anh, bàn tay của một người chiến binh lần đầu tiên chạm vào da thịt em. Và hãy nhìn em như lần anh thấy em cho đứa con đầu lòng của mình bú, mắt con nhìn em, và cha nó cũng vậy. Hãy nhìn em đây, như khi kẻ thù của anh nhìn thấy em, hắn bắt em nằm trên chiếc giường dơ bẩn của hắn và sinh ra những đứa con hoang của hắn”.
“Những người chồng khóc. Tim họ còn đau hơn những vết thương trên da thịt. Họ đã thấy được cái giá của thất bại, thấy được họ sẽ phải mất những gì. Khi kẻ thù đuổi kịp những người chồng, họ quay lại, không bỏ chạy nữa mà đứng đó, chiến đấu với đội quân Tira trong chính doanh trại của họ, lúc đó những người vợ ngồi trong lều và trên những chiếc xe ngựa nhìn ra, theo dõi trận chiến và chăm sóc con, nín thở mong chờ chiến thắng đến với chồng mình”.
Finn ngồi gần Ani. Cô thấy sắc mặt anh thay đổi hẳn. Khuôn mặt không còn hắt cái sắc cam của ánh lửa mà thay vào đó nó đỏ lên vì xúc động. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, lắc chúng.
“Anh ổn chứ, Finn?”, Ani hỏi.
“Trước đây, tôi chưa bao giờ hiểu câu chuyện đó!”, anh thì thầm với vẻ không thoải mái lắm, “Nếu tôi thấy những người phụ nữ như vậy, tôi chỉ muốn trốn!”.
“Đó là lúc phải đấu tranh cho những gì quý giá nhất!”, Enna nói. Cô nhướng mày lên định đùa với Finn, “Finn, anh có muốn chiến đấu vì tôi không?”.
“Có, có chứ. Nhưng cô không cần phải cởi... cởi cho tôi thấy cái gì đâu!”.
Enna cười. Ani thấy bóng bàn tay Finn chạm vào những ngón tay của Enna.
“Ngày mai...”, Ani cất giọng nói và tất cả ngước mặt lên nhìn cô, ánh lửa rọi vào mắt họ lóng lánh, lửa trong đêm hắt một chút sắc cam lên tóc họ. “Tôi không muốn các bạn liều mạng. Nếu tôi không gặp được đức vua để thuyết phục ngài tin tôi, thì việc các bạn cần làm là nhanh chóng tránh đi...”. Cô nhìn những khuôn mặt họ, nhìn những ngọn lửa đang thiêu rụi từng khúc gỗ. “Tôi hi vọng cách chúng ta đang làm hiệu quả. Hi vọng rằng họ tin tôi chính là em gái của công chúa và sẽ cho chúng ta vào. Hi vọng đức vua sẽ lắng nghe, sẽ tin tôi. Nhưng hãy nhớ những gì tôi dặn. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng rất muốn gửi lời cảm ơn đến các bạn. Các bạn đã giúp đỡ tôi rất nhiều khi ở bên cạnh tôi!”.
Mọi người bàn tán rì rầm. Talone thì vẫn bình tĩnh và quyết đoán, như một người lính trước khi ra chiến trường. Ani thấy nhẹ lòng vì ít ra cũng có một người biết mình đang làm gì. Cô lấy cái túi ngủ ra và tự hỏi liệu cô có thể thiếp đi với những suy nghĩ về ngày mai không? Kế hoạch của cô, nếu thành công sẽ giúp cả nhóm vượt qua được cánh cổng. Và lúc đó, điều duy nhất cô phải dựa vào là lời nói! Sự lo lắng ám ảnh cô. Chỉ nhắm đôi mắt lại, một loạt những giấc mơ lại hiện về với Ani - cảnh Ungolad theo sát gót chân cô và thay vì bỏ chạy, cô đưa tay xin giúp đỡ. Những ngón tay của cô chạm vào màn đen.
***
Ani thức dậy khi trời vẫn còn tối mịt. Cô nhẹ nhàng tránh những người làm công, giờ chỉ còn là những hình thù xám xịt dưới tấm mền đắp chung, đi ra phía trước. Tiếng gió thổi như thì thầm một bài ca về dòng suối gần đó. Cô lắng nghe, sắp xếp những hình ảnh để tìm ra được một nơi sâu hun hút, nằm sau cánh rừng mâm xôi hoang dại ngổn ngang. Cô bước đi trong màn đêm, đến bên dòng suối, cởi váy áo của mình ra, và dùng những bụi gai mắc thành một cái màn tắm.
Mình phải tắm, cô tự bảo vậy, mình cần phải giống công chúa một chút, vì nhỡ không may, Geric không có mặt ở đó trong số những người bảo vệ hoàng tử.
Nước rất lạnh. Cô thở hổn hển khi vừa nổi lên mặt nước và bậm môi lại để không phải kêu một tiếng nào. Nơi đó, suối chảy nhẹ nhàng và nước thì sâu qua cằm nên cô phải giữ thăng bằng bằng cách bấu những ngón chân trên một tảng đá trơn đâu đó dưới cái màu xanh đen thăm thẳm. Cô leo lên bờ suối tron trợt, dùng những cục xà phòng cứng ngắc để kỳ cọ tóc và thân thể mình, sau đó cô nhảy xuống nước lần nữa, vừa tắm vừa thở hổn hển. Cô lau khô người mình bằng bộ váy áo bà Gilsa tặng, khoan khoái mặc lại chiếc đầm công chúa của mình. Chiếc đầm màu xanh như mặt hồ. Rồi cô mang đôi dép lê đã lấy từ tủ quần áo của Selia vào chân.
Khi cô về khu trại, mọi người đang tất bật chuẩn bị bữa sáng bỗng ngừng cả lại. Một bầu không khí im lặng bao trùm. Đang mang đôi dép lê nên Ani phải cẩn thận né những vũng bùn, một tay nắm cao mép váy đầm như một tiểu thư thường làm mỗi khi xuống cầu thang hay xuống xe ngựa.
Razo với hàm răng sún khẽ huýt sáo.
“Ôi, một công nương tóc vàng!”, Offo cười toe toét.
“Giờ hãy ghi nhớ, tất cả đều phải thể hiện sự tôn kính với công chúa”, Ratger nói với một giọng nghiêm túc đúng chất của người bảo vệ đã qua huấn luyện.
Từng người cúi đầu chào, một số người còn quỳ xuống. Enna thì nhún người rất sâu và không dám nhìn vào mắt của Ani.
“Mọi người không cần phải vậy đâu!”, Ani bật cười, “Ôi, đứng lên đi, chẳng qua cũng vì bộ váy áo tôi đang mặc thôi mà!”.
“Cô trông thật xinh xắn!”, Conrad chớp chóp mắt.
“Cảm ơn cậu!”, cô lấy tay vò mái tóc Conrad, tí nữa thì không nhịn được cười. “Tôi đã mặc trang phục của mình rồi, giờ thì tất cả các bạn cũng mặc trang phục của mình vào đi. Nhưng riêng Talone phải chắc chắn là cái nón phải che được hết tóc của ông. Và thưa các tiểu thư, các bạn phải trùm đầu mình lại. Kéo cái nón càng thấp càng tốt. Tôi không nghĩ sự giả mạo này của chứng ta có thể kéo dài đủ lâu nếu bọn họ nhìn thấy chân mày của chúng ta. Nếu nhìn không giống người Kildenree thì ít nhất cũng đừng để lộ rằng các bạn là người Bayern!”.
Trong lúc những người khác ăn sáng và dọn lều trại, Enna nằng nặc đòi chải cho khô mái tóc ướt của Ani với cây lược bạc mà cô đã lấy cắp.
“Tôi tự chải được mà”, Ani nói. Cô rướn người với lấy cây lược của Enna.
“Ôi, cứ để tôi!”, Enna đẩy tay Ani ra.
“Chúng ta nên giúp đỡ mọi người đóng đồ để nhổ trại chứ nhỉ?”, Ani nói. Nhưng Enna lờ như không nghe.
“Tóc của cô như một vệt nắng qua khung cửa sổ vậy”, Enna nói, “Như một dòng sông buổi sớm mai. Tôi không biết nữa, nhưng nó là cái gì đó rất đẹp. Sáng nay trông cô rất khác, Isi. Cô không giống cô gái chăn ngỗng nữa rồi!”.
“Hi vọng tôi vẫn được là cô gái chăn ngỗng, dù tôi có trở lại thành công chúa đi nữa!”, Ani vuốt chiếc váy của mình, lớp vải mềm tựa như rêu.
Enna lấy cái lược lướt cẩn trọng trên từng lọn tóc của Ani.
Kit, một người làm công khá kín tiếng với mái tóc đen quăn rối xù đứng ngẩn người ra ngắm. Anh ta rụt rè đưa ngón tay chạm nhẹ vào một lọn tóc của Ani, như một con quạ nâng niu sợi rơm vàng lấp lánh.
“Cảnh cáo nhé, anh chàng chăn heo!”. Conrad hét lên từ phía ngoài. “Không được chạm vào tóc của công chúa khi chưa được phép, không thì hãy lo giữ chặt nón mình đi!”.
Ani cười lớn.
Tanlone dập tắt ngọn lửa dùng nấu bữa sáng. Những cục than hồng bị nghiền dưới gót giày của ông, phát ra tiếng như khúc xương mảnh bị nghiền nát. Ông nhìn xung quanh lần cuối: “Đến giờ cưỡi ngựa lên đường rồi!”.
Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT