Hai tháng kể từ khi ánh trăng mùa đông ló dạng, những người làm công sau hơn một tuần trú ẩn vì những con mưa tuyết và gió lạnh bắt đầu ròi chỗ của họ và tản ra trong ánh mặt trời, mừng rỡ vì một buổi mai lại được đưa gia súc ra đồng. Cũng như Ani, lũ ngỗng cũng nóng lòng lao khỏi nơi trú ẩn, tận hưởng mặt đất dưới chân chúng, và kêu lên đầy sung sướng suốt dọc đường.
Cô dừng lại nơi bóng râm của góc tường chào Falada. Bờm của nó vẫn còn ướt, mặc dù tấm da chống chịu tốt trong thời tiết khắc nghiệt. Đôi mắt thủy tinh của nó nhìn lạnh nhạt xa xăm nơi bức tường thành bằng đá.
Falada, cô gọi.
Công chúa.
Conrad vẫn không đếm xỉa đến sự hiện diện của cô. Thỉnh thoảng để bớt nhàm chán, cậu lại chọc ghẹo lũ ngỗng, đuổi theo vặt lông đuôi chúng hoặc rống lên một cách ngớ ngẩn. Sáng đó cậu đứng nơi bức tường, dựa lưng vào cánh cổng và chải mớ tóc tự cắt bù xù bằng mấy ngón tay.
Ani ngồi dưới gốc sồi lắng nghe con gió. Nó tìm đến những tán cây, luồn quanh thân cây và đung đưa xuyên qua những cành lá, như cách một chú mèo uốn mình dưới bàn tay, mong đợi được vuốt ve. Khi cơn gió lướt qua làn da cô, cô có thể cảm nhận những âm thanh rì rào như thể chuyến lang thang của cơn gió đã tự cất lên thành lời. Không phải nói với cô, chỉ cất lên như chính sự hiện hữu của nó.
Gió hát rằng: Một cái màng nhện, dòng suối, dòng suối, những chiếc đuôi mèo tả tơi của mùa thu, những thân cây bu lô mảnh mai, khu rừng. Những người đàn ông trong khu rừng. Năm người họ đang tiến đến dòng suối, về phía lũ ngỗng, về phía cây sồi và nàng công chúa.
Ani đứng dậy, đu lên một cành cây xám lạnh. Năm người đàn ông trong khu rừng. Không có bóng ngựa nên hẳn họ không thể là những quý tộc trở về từ chuyến đi trước rạng đông. Năm người đi theo nhóm thì lại quá nhiều, không thể là những người làm công làm việc nơi ngọn tháp. Cô căng mắt nhìn về phía bóng những tấm áo choàng và những điểm sáng trên dòng suối, tìm kiếm sự di chuyển. Một con gà rừng đập cánh tạo nên thứ âm thanh khổ sở phá tan sự yên tĩnh. Không có gì khác.
Rồi cô chăm chú vào những bóng người, đang cúi thấp, di chuyển từ khoảng tối này đến khoảng tối khác. Chúng dừng lại.
“Conrad”, cô gọi, sợ lớn tiếng. Cậu bé không ngẩng lên, vẫn đang mơ màng nơi cổng vòm hướng ra bãi cỏ. “Conrad”. Cô không chắc liệu cậu có nghe thấy không hay cậu cố ý phớt lờ.
Cô quay lại. Những bóng người lại tiếp tục di chuyển, gần đến hàng cây sồi bao quanh bờ suối. Những cái bóng dừng lại. Cô trông thấy một tia sáng kim loại lấp lóe như ngôi sao báo điềm xấu.
Nguy hiểm, Ani nói với lũ ngỗng. Nguy hiểm nơi bờ suối.
Cô dùng từ “gấu”, loài ác thú vừa to vừa đáng sợ, không phải “chó” hay “mèo”, thứ sẽ làm lũ ngỗng đực quay lại nhìn. Lũ ngỗng đồng loạt tháo chạy khỏi dòng suối. Conrad nhìn về phía tiếng ồn phát ra từ bốn mươi tám con ngỗng đang kêu la và vỗ cánh một cách nhốn nháo. Khi mắt cậu hưóng về phía dòng suối và phát giác những gì ở đó, cậu liền quay ra cổng vòm, biến mất.
Ani chạy ra đàn ngỗng, đứng ngăn giữa chúng với những người đàn ông đang tiến đến. Bọn họ khoác những tấm da của nhiều loài thú được may kiểu khác nhau, những cái áo khoác xộc xệch, áo chẽn, mũ lưỡi trai, quần ôm và vỏ dao bằng da. Ba tên mang theo cây gậy với một đầu cột thòng lọng bằng kim loại, thứ dụng cụ hoàn hảo để thắt cổ ngỗng. Hai tên còn lại mang theo những bao bố lớn. Mặt chúng chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào. Chúng bắt gặp ánh mắt của Ani nhưng không hề dừng lại.
“Những con ngỗng này không phải cho các ngươi”, Ani nói.
Một tên làu bàu. Bọn chúng tiến đến gần hơn.
“Đây là ngỗng của đức vua, ta sẽ không để các ngươi bắt chúng!”.
Một tên nhận thấy cô.
“Tránh ra, con bé chăn ngỗng, không bọn ta sẽ phải đánh mi đấy!”.
Ani vẫn kiên quyết đứng lại và nắm cây gậy bằng cả hai tay. Cô cảm thấy có gì đó không cân sức, như thể một con ngỗng đực giáp mặt với con gấu to đùng, nhưng cô vẫn không di chuyển. Cô quyết định sẽ không bỏ chạy. Lũ ngỗng kêu lên quang quác phía sau cô.
Tên đầu tiên tiến đến bên Ani. Hắn ném thòng lọng về phía cô và bẻ đôi cây gậy của cô. Cô khuỵu gối ngã lăn ra đất.
Chạy đi, cô nói với lũ ngỗng.
Chúng không chạy. Lũ ngỗng đực đứng bao quanh những con ngỗng cái và gào lên thứ âm thanh tự vệ khủng khiếp, đầu chúng chúi xuống đe dọa. Đám người kia chẳng bận tâm. Với những cái thòng lọng dài, chúng dễ dàng giật cổ lũ ngỗng và kéo đi như đang câu cá, sau đó vứt chúng vào bao mà không hề bị cắn.
Ani nhìn theo. Mặt cô bị ép xuống đất. Một tên trong báng trộm đạp chân lên người cô và chặn cổ họng cô bằng đầu gậy. Cô cố gắng thở dưới sức nặng của hắn, điều đó làm cô thấy choáng váng và đau đến quặn ruột. Có tiếng vi vu của một cơn gió nhẹ lướt trên mặt đất. Nó trườn lên cánh tay và rồi bàn tay cô.
Trên kia, cô giục, tên âó, mũ của hắn, hãy lầm gì đó.
Con gió xoay vòng lên phía tên trộm, thăm dò đầu hắn với những ngón tay nhanh nhẹn và hất văng chiếc mũ khỏi đầu bằng một luồng thật mạnh. Chiếc nón rơi thẳng xuống đất. Tên trộm liếc mắt xuống, chẳng buồn để ý. Lũ ngỗng kêu lên giận dữ và sợ hãi khi con thứ tư trong đàn bị nhét vào bao.
Ani tập trung vào những làn gió đang cuốn qua da, cố dồn chúng lại. Những cơn gió nhập vào, lạ lùng, cuốn lấy nhau như cuộn len thô quấn thành một trái banh. Thêm nữa, Ani nài nỉ. Những cơn gió nhẹ họp lại thành một cuộn gió lớn, lùa qua cô và lướt trên cỏ trong một vòng tròn mãnh liệt, như thể đang khuấy đầu ngón tay trên mặt nước yên tĩnh tạo ra một cơn xoáy nước, như con quái vật dậm chân trước khi tấn công.
“Thả ta ra”, Ani nói. Giọng cô lí nhí chỉ vừa đủ thoát khỏi sức ép nơi cổ, “Đây là ngỗng của đức vua!”.
Tên trộm chẳng thèm liếc nhìn cô, nhưng hắn hơi cau mày.
Cuộn gió bắt đầu bồn chồn, sột soạt quanh đầu Ani, giật những sợi lông nhỏ trên mặt và tay cô, chờ đợi mệnh lệnh. Cô gợi ý nó bay ra xa một tí và tản xuống sát mặt đất. Nó làm theo, vẫn bám sát bàn tay cô, cuộn gió bắt đầu xoáy tròn bám vào đất, cuốn theo đất và sỏi vào trong đến khi trông nó như một sinh vật thấp lùn, mịt mù xoay quanh chính nó. Tên trộm nghe thấy tiếng gió và đảo mắt, quay đầu rồi xoay hẳn người lại, sợ hãi và không tin vào mắt mình.
“Libert, Odlef, nhìn này!”, hắn gọi.
Những tên kia quay lưng lại đám ngỗng và nhìn thấy cuộn cát bắt đầu nâng lên cao và rộng như một cây sồi phía sau chúng.
“Một trò lừa thôi”, một tên nói, “Một trò lừa xoàng xĩnh của phù thủy!”.
“Không đâu! Đó là phép thuật!”, tên khác nói. Mặt hắn lộ vẻ sợ hãi.
Ani đẩy cơn gió từ dưới đất vào mặt tên đầu tiên.
Mắt hắn đầy bụi, má hắn hứng trọn một con mưa đá cuội, nhức nhối như thể ong chích. Hắn vứt thòng lọng và xua tay quanh đầu.
Con gió tiếp tục tiến đến bốn tên còn lại, xộc vào mắt chúng, bao quanh chúng, xiết chúng lại như con mồi bị tống vào bao. Phía dưới cơn lốc xoáy, lũ ngỗng vùng lên tấn công, mổ vào mắt cá và bắp chân bọn trộm. Bọn trộm mù lòa vì bụi, lúng túng chẳng biết đâu là gió đâu là ngỗng đến khi không chịu nổi nữa, hét toáng lên. Những con ngỗng trong bao thoát ra cũng lao vào tấn công. Những gã trộm vung tay vào không trung như bà già sợ ong bắp cày, chúng tháo chạy khỏi đồng cỏ. Khi đến được con suối, chúng đã bỏ xa đàn ngỗng, cơn gió cũng đã hết sỏi đá làm vũ khí, lại tản ra thành từng sợi mỏng, nhưng bọn chúng vẫn chạy cuống cuồng.
Ani chầm chậm đứng dậy, quan sát đến khi bóng rừng nuốt chửng dáng bọn trộm đang cố chạy thoát thân. Da cô ngứa ran. Ba sợi thòng lọng và hai cái bao bố nằm trơ trọi trên mặt đất như những tên lính tử trận. Đàn ngỗng chạy thành vòng tròn về phía dòng suối, một số lao ra gần bờ và gào về phía khu rừng trong khi những con khác la lên hân hoan mừng chiến thắng. Cô xoa cổ nhưng cũng la lên vui sướng cùng lũ ngỗng.
Tiếng giày chạy rầm rập lay chuyển mặt đất dưới chân cô. Conrad chạy qua cổng vòm, theo sau là ba cậu nhóc làm việc ở cánh đồng phía bắc. Chúng lưỡng lự khi thấy Ani đứng một mình, với cả đàn ngỗng giận dữ chạy vòng vòng và nhiều con khác đang hò hét nơi dòng suối. Chúng liếc nhìn cây gậy gãy nằm trơ trên mặt đất cạnh chân cô.
“Bọn chúng đâu?”, Conrad hỏi.
Thấy mấy cây thòng lọng bắt ngỗng và những cái túi, cậu thở phào vì ít ra cũng có chứng cứ cho thấy cậu đã không lôi kéo những đứa kia ra đây mà chẳng vì lý do gì.
“Đi rồi”, Ani bật cười, tự hỏi cô sẽ phải giải thích thế nào.
“Cây gậy của cô nè!”, cậu bé có tên Sifrid nói. Cậu cầm hai khúc gỗ gãy đưa lên, chìa ra như bằng chứng với những người còn lại. “Cô bị tấn công!”.
“Ừ”, Ani đáp. “Tôi tự vệ và lũ ngỗng đuổi chúng đi”.
Cả bốn cậu nhóc nhìn cô chằm chằm, miệng chúng há ra.
“Có... có bao nhiêu tên?”.
“Năm”, Ani đáp.
Một đứa trong nhóm cười toe. “Cô gái chăn ngỗng đẩy lùi bọn trộm. Ghê chưa nào!”.
Cậu bé khác cười đôn hậu và nắm chặt cây gậy chăn cừu. “Tớ nghĩ tớ phải đánh nhau khi Conrad chạy đến và kể về bọn người mặc đồ da thú rình mò trong rừng. Cảm ơn vì đã làm tớ khỏi tốn mồ hôi!”. Cậu khẽ đấm vào tay Ani.
“Cô bị thương kìa”, Sifrid vừa nói vừa chỉ vào cổ cô.
“Tôi không sao”. Ani mỉm cười. Cô có thể thấy tim mình vẫn còn đang đập thình thịch ở nơi cô bị cái thòng lọng của tên trộm ghì xuống đất.
“Tốt nhất chúng ta nên quay lại kẻo bọn trộm quyết định bỏ qua thất bại đầu tiên và cố tấn công bầy gia súc khác”.
“Nếu chúng tấn công các cậu, tôi sẽ đến!”.
“Ừ, bọn tớ sẽ la lên... Cứu, cứu với, cô gái chăn ngỗng ơi, và cho chúng thấy thế nào là sức mạnh của dũng sĩ ngỗng!”.
Ba cậu nhóc chạy đi, vẫn còn choáng, miệng không ngớt huyên thuyên về những gì vừa xảy ra và bảo nhau ghé qua phòng ăn tập thể để thuật lại câu chuyện cho bà Ideca.
“Cảm ơn cậu đã tìm sự giúp đỡ, Conrad!”, Ani nói, “Ban đầu tôi nghĩ cậu sẽ bỏ mặc tôi một mình”.
“Tôi không phải đứa hèn”, Conrad đáp.
“Dĩ nhiên rồi, tôi không hề có ý thế”, Ani lắc đầu phủ nhận. Cô có thể hiểu lời của gió và nói chuyện được với chim muông, nhưng con người thì vẫn vượt quá sự hiểu biết của cô. Suy cho cùng, kỹ năng nói chuyện với mọi người là món quà mà mẹ cô được trao tặng. Và Selia cũng thế.
“Lẽ ra tôi đã đối mặt với chúng”, Conrad nói.
Ani gật đầu sốt sắng, hi vọng cậu thiếu niên thấy được sự tin tưởng của cô. Cậu nhún vai rồi dựa người vào cổng, dò xem những cái lỗ trên đôi ủng. Lũ ngỗng vẫn quang quác. Ani tập họp chúng lại với những từ trấn an như “bình tĩnh”, “an toàn”.
Khi những đám mây xóa đi màu xanh bầu trời và làn không khí khẽ run lên hơi lạnh mùa xuân, Ani dẫn đàn ngỗng về. Vừa đẩy cửa vào phòng ăn, một tràng hoan hô đã vang lên kèm theo những tiếng đấm xuống mặt bàn. Sifrid giương những khúc gậy gãy của Ani lên như bằng chứng của cuộc chiến. Bà Ideca xem xét vết thương trên cổ cô và đưa cô một túi lạnh để chườm. Mặc dù thế, Ideca không cười, bà cũng chẳng càu nhàu. Ani không chịu thuật lại những gì xảy ra, thế nên mấy cậu bé chăn bò và cừu tiến lên, kể tiếp câu chuyện theo phóng tác của chúng, thêm mắm dặm muối cả những phần chúng không được thấy.
“Và rồi cô gái chăn ngỗng hạ hai tên với cây gậy, một đòn giáng thẳng vào đầu, tên thứ hai cũng thế. Bốp! Rắc! Tên thứ ba là một gã khổng lồ lớn lên nơi dãy núi Bavara ăn thịt gấu và trứng sống, hắn đánh gãy cây gậy của cô ta chỉ bằng một nắm đấm”.
Đám đông thính giả vờ ngoác miệng ra vẻ kinh hoàng. Ani bụm miệng cười. Khi ngẩng lên, cô thấy Conrad ở góc xa. Khuôn mặt cậu có vẻ nặng nề và buồn.
“Rồi cô gái chăn ngỗng”, Sifrid tiếp chuyện, “Nàng ném vũ khí đã gãy qua một bên, túm tóc đối thủ và húc đầu thẳng vào mắt hắn. Bốp. Hắn lăn quay, lặng đi như một thân cây chết, làm rung chuyển mặt đất. Chỉ với một từ, nàng ra lệnh cho đội quân ngỗng đánh đuổi đám cặn bã khỏi miền đất của họ, và chúng tuân theo sự chỉ huy, cất vang bài ca chiến thắng”.
Những tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên. Bốn cậu bé được sai ra đồng để thu hồi thòng lọng, bao bố của đám côn đồ về làm “kỷ vật”. Hai trong số đó mãi sau mới trở về, không phải với thòng lọng mà với cậu thị đồng Tatto.
“Đức vua đã nghe nói về vụ xung đột để bảo vệ đàn ngỗng của ngài”, Tatto nói, “Ngài muốn được nghe câu chuyện và cảm ơn những ai có liên quan”.
Mọi người hò reo. Ani vẫn ngồi yên. Khuôn mặt cô lạnh đi.
“Tôi, tôi không thể đi...”, cô nói.
“Ồ, thôi nào Isi!”, Sifrid nói, “Đi kể cho đức vua nghe chứ”.
“Không, không, thật sự là tôi không thể...”.
Razo dậm mạnh chân. “Cô đâu việc gì phải ngại ngùng như thế. Đức vua cũng chỉ là một người đàn ông đội vương miện, cũng ăn khoai tây và ợ thôi mà!”.
“Dám cá đức vua không ăn khoai tây lạnh”, Bettin nói.
“Ờ, có thể không phải khoai tây lạnh”, Razo tiếp lời, “Nhưng tớ dám cá là ngài cũng ợ nhiều cỡ Beier”.
“Chẳng ai ợ lắm như Beier”, Sifrid nói rồi né cú huých của Beier.
“Chắc Isi sẽ tự khám phá ra khi cô ấy đi gặp đức vua thôi, phải không nào?”, Razo nói.
Ani có thể thấy là những người làm công sẽ không để cô chuồn khỏi vụ này. Cô nhìn quanh, thấy Conrad ở góc tường, liền vờ tránh đám đông và đi về phía cậu.
“Cậu sẽ đi chứ?”, Ani hỏi.
Cậu nhún vai rồi đứng dậy.
Cả hai đi theo Tatto ra khỏi căn phòng, theo sau là đám đông reo hò cổ vũ. Đi qua được một quãng, Ani dừng lại.
“Tôi không đi đâu”, Ani nói, “Tôi không thể đi. Hi vọng là cậu, Conrad, cậu sẽ đi thay tôi nhé!”.
Tatto tròn mắt nhìn cô, nhưng Conrad không phản ứng gì.
“Đi mà”, cô nói, “Cậu có liên quan mà. Cậu hẳn tự mình có thể đánh đuổi được bọn chúng, nhưng điều cậu đã làm thật khôn ngoan. Đừng nhắc gì tới tôi. Câu chuyện là của cậu. Kể như thế nào tùy cậu muốn!”.
Tatto lắc đầu.
“Chẳng phải chính cô là người đẩy lui bọn chúng sao?”.
“Họ đâu biết chuyện đó. Mà có hề gì. Ngoài ra, Conrad xứng đáng được khen ngợi. Tôi không thể đến cung điện được, thật sự là không được!”.
Chỉ trong hai tháng thôi, cô sẽ có đủ tiền và thời tiết sẽ thuận lợi cho chuyến đi trở về Kildenree. Vậy nên, lúc này, cô biết tránh sự chú ý là điều khôn ngoan nhất. Conrad nhún vai bước đi, sải những bước dài của một cậu thiếu niên đang lớn. Tatto chạy theo sau. Ani nhìn theo đến khi họ đi khuất. Hai cậu bé trong một thành phố rộng lớn, cô tự hỏi không biết có sai lầm không khi không đi cùng.
Trong trí tưởng tượng, cô hình dung mình được tán dương trước cung điện, Geric khâm phục sự dũng cảm của cô và ngắm nhìn cô như anh vẫn thường thế. Đức vua sẽ hăm hở được biết rõ câu chuyện và sẽ tin vào những gì cô kể. Ngài sẽ trục xuất Selia và những kẻ khác rồi đón Ani trở về. Chuyện sẽ kết thúc thế, cô nghĩ, nếu đó là truyện thần thoại kể trước khi đi ngủ. Nhưng cô hiểu rằng hi vọng một kết cục như thế thật là vô ích. Nếu muốn bước vào cung điện mà không phải lo lắng về mạng sống của mình, thì đầu tiên cô sẽ phải đi một quãng đường dài, trở về Kildenree cầu xin sự trợ giúp của mẹ cô trước đã.
Nếu sau tất cả mọi chuyện, lời hứa hôn vẫn còn hiệu lực, Ani sẽ không hối tiếc việc trở về Bayern. Cô chẳng mong đợi việc cậu hoàng tử nhỏ xíu kia trở thành chồng mình hay cuộc hôn nhân thiếu hẳn tình cảm, nhưng việc trở thành hoàng hậu xứ Bayern cũng có sức hấp dẫn riêng của nó. Hơn thế nữa, cô cũng đã dần cảm thấy nơi đây là nhà của mình.
Ani thả người lên giường, đọc đoạn kết cuốn sách lịch sử xứ Bayern dưới ánh trăng. Cô đóng sách lại và áp má mình lên đó. Vẫn còn đó mùi của thư viện phảng phất trên trang sách, mùi của bụi, của da, của keo dán, mùi giấy cũ, một cuốn sách mang trên mình mùi hương của hàng trăm thứ. Cô mở bìa ngoài, thấy tên Geric nguệch ngoạc trên trang đầu tiên, nhòe mực. Chữ ký của một cậu bé. Cô thầm cười và tưởng tượng Geric lúc tám tuổi, với khuôn mặt bé con tròn trịa và vẻ tò mò nóng vội. Cô khẽ lướt ngón tay trên tên anh.
Enna gõ cửa bước vào. Ani đóng vội cuốn sách với vẻ giấu diếm.
“Tôi nghĩ cô sẽ ở đây. Đám con trai về rồi!”. Cô dò xét nét mặt Ani. “Chuyện gì vậy? Cô buồn chuyện gì sao?”.
“Hả? À không, ừm, tôi nghĩ chắc có một chút... Một chút nỗi nhớ thôi mà!”.
“À”.
“Nhưng hết rồi”, cô đặt mạnh cuốn sách xuống, “Anh ấy không phải của tôi, sẽ chẳng bao giờ là thế. Có một dạo, anh ấy đưa sách cho tôi đọc. Anh ấy còn tặng tôi hoa nữa, dù chúng đã rụng hết cánh trong mưa. Anh thậm chí còn đề nghị tặng tôi một con ngựa, một con thật xinh, thật đấy, và nhầm tôi với một tiểu thư!”.
“Cô là một công nương dòng dõi hoàng gia mà”, Enna nói.
“Không, anh ấy không biết gì cả. Vậy mà anh ấy vẫn nghĩ tôi là thế, cứ như thể anh hiểu rõ tôi, chẳng phải một cô gái chăn ngỗng, cũng chẳng phải một công chúa. Anh... anh thật lôi cuốn, đến nỗi làm tôi ngẩn ngơ quên đi mọi thứ. Anh là một hộ vệ, thật ra là hộ vệ cho chính hoàng tử, và anh quá thân thiết với Selia cứ như để làm cho tôi thấy. Anh ấy cũng không yêu tôi, thế đấy!”.
Ani nhún vai vẻ cam chịu và gật đầu nhanh một cái như thể đang lảng tránh vấn đề. Enna cố nở một nụ cười, nhưng cặp chân mày đen nhánh của cô chau lại.
“Enna, cô lo lắng hả?”.
Enna gật đầu. “Tôi nghĩ cô nên đến xem Tatto nói gì với những người khác”.
Khi họ bước vào phòng, Tatto đang ngồi đường hoàng ở cuối bàn. Không nghi ngờ gì nữa, mọi sự chú ý đổ dồn về phía cậu.
“... Và mọi thứ được định vào mùa xuân, một khi khe núi tan tuyết. Chuyện đó chắc như đinh đóng cột, cha tôi nói thế”.
“Nếu đúng vậy, sao họ lại kể chuyện tuyệt mật ấy cho cậu nghe được?”, Beier nói.
Tatto khịt mũi. “Không, chỉ là những thông tin chung nhất thôi. Dù sao, tin đồn cũng nói sẽ xảy ra chiến tranh mà!”.
“Chiến tranh à?”, Ani hỏi.
“Với Kildenree”, Enna đáp.
“Ý cậu là sao Tatto? Sao Bayern lại tấn công Kildenree?”.
“Hỏi ngược lại mới đúng”, Conrad nói. Anh mắt cậu nhìn cô sắc lẹm. Cô quay đi.
“Chính xác”. Tatto gật đầu. “Tin đồn rằng chúng định tấn công ta, lên kế hoạch cả mấy năm rồi. Nhưng chúng ta có đường vượt khe núi vừa mới hoàn thành, và quân ta sẽ đến đó trước khi chúng có thể đến được đây. Tôi nghĩ cái cô công chúa, cô gái tóc vàng ấy, chẳng qua là mồi nhử, được gửi đến để kết hôn với hoàng tử và giả vờ rằng mọi chuyện đều ổn cả. Nhưng cô ta đã chống lại đám tóc vàng tàn bạo đó và dám kể cho đức vua biết về cuộc chiến, vì cô ấy yêu thích Bayern và chẳng ưa gì dân tộc xấu xa của cô ấy, đại loại thế!”.
“Công chúa... làm sao?”, Ani hỏi dồn, “Tin đồn Kildenree tấn công Bayern là từ công chúa mà ra à? Và đức vua tin cô ấy?”.
Razo nhún vai. “Tôi có nghe vài tin đồn về Kildenree và kế hoạch của bọn họ mùa đông rồi”.
“Đây là quỷ kế của cô ta”, Ani thì thầm với Enna, tay nắm chặt vai cô bạn. “Đây là cách cô ta che giấu bí mật của mình”.
“Đừng lo, Isi!”, Tatto nói. “Cha tôi bảo quân ta sẽ nghiền nát bọn họ như bóp trái nho thôi”.
“Ừ, ông ấy nói đúng!”, Ani đáp, “Họ sẽ làm thế”.
Một cậu bé chăn cừu cất tiếng: “Chúng ta chưa từng có trận chiến nào ra hồn kể từ khi cha tôi còn là đứa trẻ”.
“Ừ, bây giờ thì chúng ta sẽ được thấy rõ thôi”, Sifrid gật gù.
“Có lẽ thế”, Razo đáp, “Nếu trận chiến này lớn, có lẽ người ta sẽ cần đến những thiếu niên vùng Forest, và tất cả chúng ta sẽ được cấp giáo, cấp khiên, rồi cùng gia nhập quân đội của đức vua và được trở về như những chiến binh dũng cảm thắng trận giữa vòng vây của những cô gái kinh thành tung hô chất ngất”.
Nhiều người cười phá lên, mặc dù vẫn ẩn chứa niềm hi vọng trong đó. Ai đó cất lên một chiến khúc, rồi hầu hết những cậu thiếu niên và vài cô gái hòa giọng theo. “Thung lũng rung lên, đường xa vẫy gọi - ngọn lao vung lên, người chiến binh trẻ xung trận, dòng máu đỏ tươi hòa theo thánh chỉ. Đồi núi lay chuyển, người anh hùng ngã xuống - chiến binh xông pha, những chiến binh quả cảm, tay vung gươm trong biển máu giết quân thù”.
Ani quan sát họ. Từng lời trong bài hát nghe như tiếng búa giáng xuống. Căn phòng rung lên trong tiếng hát. Chợt mọi người im bặt, để lại một bầu không khí im lặng nặng nề với hĩnh ảnh những cậu thiếu niên vùng Forest, như những người đàn ông và những chiến binh. Ngọn lửa trong lò nổ lốp bốp rồi bùng lên.
Đêm ấy, Ani không thể ngủ, thậm chí cô không thể nằm xuống. Cô rảo bước quanh căn phòng bé nhỏ, một kế hoạch mới khó định hình nảy ra. Cô đã từng nói với Enna: Ngay cả khi một vài người làm công sẵn sàng chiến đấu vì điều này, tôi cũng không muốn nghĩ đến việc liều tính mạng của họ chỉ để lấy lại tên tuổi cho tôi. Nhưng giờ chiến tranh sẽ nổ ra. Đây chẳng còn là cuộc chiến của cô, chẳng phải cuộc cãi vã của hai người từng là bạn hay vụ thanh trừng của toán binh hộ vệ.
Giờ đây Selia đang lôi kéo cả Bayern vào sự hiểm độc của cô ả. Vụ thảm sát trong rừng không chỉ là một sự kiện đơn lẻ, một hành động tàn ác - đó chỉ là bước đầu tiên trong cuộc chiến quyền lực của Selia. Và Ani là người duy nhất đủ khả năng ngăn chặn điều ấy.
Ngày mai, cô sẽ kể sự thật cho những người làm công và cầu xin họ trợ giúp. Với sự bảo vệ của những người bạn, cô sẽ có cơ hội sống sót khi diện kiến đức vua, và ở nơi đó, cô sẽ kể toàn bộ câu chuyện.
Ý tưởng tự lộ diện như thế thật đáng sợ. Cô chẳng có bằng chứng nào, chỉ có mái tóc vàng cùng câu chuyện. Nhưng Selia cũng có một câu chuyện và những chứng cứ giả. Chưa kể đến việc cô ta luôn có một thứ quyền năng dùng lời lẽ thuyết phục mọi người.
Con quặn thắt nơi dạ dày không để Ani ngủ yên đêm ấy. Cô cố loại bỏ cảm giác thao thức bằng cách sải bước về phía chuồng ngỗng. Con Jok và con ngỗng cặp của nó đang náu mình ngủ gần cổng. Nó ngẩng đầu lên khi cô bước vào.
Ani chào nó và ngồi lại một lát, kinh ngạc trước vẻ đẹp của những con ngỗng trắng trong bóng tối. Jok rúc đầu vào con ngỗng kia, mơ màng.
Tao chỉ có một mình, Ani nói với Jok. Đến ngủ trong phòng tao đi.
Hai con ngỗng theo cô, yên lặng nhưng vẫn gây ra những tiếng lạch bạch trên con đường trải sỏi. Quãng đường không xa. Chẳng bao lâu sau, đôi ngỗng đã làm tổ nơi tấm chăn lộn xộn của cô, thân hình mập mạp của chúng chiếm gần hết chỗ. Ani ngồi cạnh chúng một chốc, tay đặt lên bộ lông ấm áp của đôi ngỗng. Rồi cô lại bước loanh quanh. Chẳng còn chỗ cho cô trên giường nhưng cô cũng không quan tâm. Cô lẩm nhẩm - chiến tranh, Selia, cơn gió, đức vua, chiến tranh.
Má cô nóng lên vì lo nghĩ và vì đi lại. Cô ngồi xuống dưới khung cửa sổ, quay lưng về phía con đường và để gió luồn qua khe hở dưới cửa thổi vào bàn tay, phả lên khuôn mặt cô.
Cô tỉnh dậy sau đó chừng một tiếng đồng hồ, trong tư thế nằm trên sàn nhà trải sỏi, má đặt lên một cánh tay duỗi dài ra và mái tóc buông xõa trên gương mặt. Có tiếng động phát ra từ phía ngoài. Tiếng động đầu tiên đã đánh thức cô. Cô im lặng tuyệt đối và lắng nghe.
Tiếng cọt kẹt của đế giày. Một viên đá nhỏ văng ra do bị ai đó đá phải. Một hơi thở nặng nề trong im lặng. Ani đảo mắt, liếc lên chiếc bàn nhỏ nơi cô để chiếc gương Enna tặng cô hôm lễ hội. Nó đối diện cửa sổ và khe màn, nơi chẳng bao giờ khép chặt. Có dáng người lom khom bên ngoài, một mắt hé vào, lộ ra một bên mặt và phần tóc dài, nhợt nhạt.
Cánh cửa mở ra từ từ, tiếng động khẽ như hơi thở của một con ngỗng đang ngủ. Ani không cử động. Không có gì rõ ràng, cứ như thể cô vẫn còn đang ngủ và nhìn thấy những hình ảnh lạ lùng trong một giấc mơ đứt đoạn. Cánh cửa mở rộng, phân cách góc tường nơi cô đang nằm và kẻ đột nhập. Ani ngồi dậy chậm rãi. Tiếng váy cô lướt trên sàn nhà bị át bởi tiếng chân của hắn. Bước chân của hắn, cô nghĩ. Của hắn. Ungolad.
Khi cái tên lướt qua tâm trí cô, nỗi sợ bắt đầu xâm chiếm cơ thể làm máu trong người cô sôi lên, và khiến mắt cô mở to ra. Giờ cô có thể thấy tấm lưng hắn và ánh sáng từ đầu ngọn dao găm lóe lên. Hắn rón rén tiến về phía chiếc giường nơi hai con ngỗng đang ngủ, những cái bóng lờ mờ trong tấm chăn sậm màu. Một làn hơi lạnh rất nhỏ cuộn quanh mắt cá cô. Không có đường nào để thoát. Cửa sổ đã đóng kín. Cô sẽ phải lẻn qua cửa chính.
Ani bước một bước. Một bước nữa. Một bước nữa. Cô nắm đuôi váy trong tay phải, nhẹ nhàng để nó khỏi chạm cửa. Ngón chân cô vượt qua viền sáng của ánh trăng lọt qua ô cửa. Hắn đang ở chỗ chiếc giường. Tay hắn sờ lên tấm chăn. Ani bước thêm một bước và rón rén đi dưới ánh trăng.
Hai con ngỗng thét lên khi bị đánh thức bởi bàn tay của kẻ lạ mặt. Ani giật mình lao đi. Cô nghe thấy Ungolad nguyền rủa và tiếng mấy con ngỗng gào to - tấn công, kẻ thù, nguy hiểm, mổ, đánh, bảo vệ! Tiếng giày cô rầm rập trên con đường sỏi. Tiếng giày thình thịch khủng khiếp trên đá vang vọng phía sau. Cô nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng cửa mở phía bên phải, và giờ vẫn thế, mỗi lúc một xa hơn tiếng lũ ngỗng kêu. Hàng tháng qua cô đã tập cách trốn chạy khỏi Ungolad trong những con ác mộng. Giờ đây điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là làm thế nào chạy thoát.
Cô chạy trên con đường mà cô biết, một con đường dễ dàng, qua khu nhà ở, không phải lên phía khu chuồng trại mà dọc xuống, con đường dẫn đến tường thành. Cổng thành phía tây. Thình thịch, thình thịch, những tiếng chân người chạy phía sau cô, tiếng chân ấy mỗi lúc một gần hơn, gần hơn nữa. Giờ cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của hắn nặng nề nơi cuống họng. Những bắp cơ của hắn run lên. Cô chờ đợi cái cảm giác bàn tay hắn túm lấy cổ cô hay nhảy lên chụp chân cô và kéo ngã cô, như một con cáo vồ gà. Cánh cổng phía tây hiện ra trước mắt, như một hốc đá giữa đồng cỏ. Phải đến được cánh rừng, phải đến vùng đất Forest!
Phía trên cô bây giờ là cái đầu trắng xanh của Falada, trên cánh cổng vòm. Ani nhìn lên. Tiếng chân phía sau hụt nhịp. Hắn nhảy lên để tóm cô.
Falada, cô gọi.
Điều gì đó xảy ra. Như có tia sét phía sau lưng Ani. Như một con quái vật xé toang lưng cô. Như hơi nóng chạm vào và bùng lên thành ngọn lửa. Ani bật khóc, giọng cô đọng nơi cổ nghe như tiếng của loài vật, im lặng, lạ lùng và dễ sợ. Tiếng khóc ấy biểu lộ sự đau đón. Cô la lên một tiếng và trượt ngã.
Lưỡi dao của hắn đã đâm vào lưng cô.
Tiếng bước chân phía sau không tiếp tục. Cô nghe tiếng cơ thể hắn ngã lăn ra đất kèm theo tiếng lầm bầm. Hẳn là hắn đã nhảy lên quá đà để đâm cô nên bị ngã.
Công chúa, Falada gọi.
Cô gượng dậy. Chân cô chạm con đường đá và tiếp tục chạy.
Cô chạy từ con đường đá sang bãi cỏ. Việc chạy xuống dốc làm cô hoảng hốt, cô nghĩ hắn vẫn đang chạy theo sau, vì thế cô chạy nhanh hơn, xuống đồng cỏ, vết thương sau lưng thúc đẩy cô chạy nhanh hơn như thể nó chính là kẻ truy sát, khiến cô lao về phía trước. Cô nhảy qua dòng suối và nhìn lại, thấy bóng hắn đang rượt theo xuống ngọn đồi.
Có một con bão đang rì rầm trong những đám mây tối sậm. Một tia chớp lóe lên làm sáng cả đường chân trời phía bắc. Trời đất có vẻ đen tối hơn ở hướng đông và tây. Cả cánh đồng xao động trong gió, ngã rạp từ nơi này đến nơi kia, như những chú gấu nô đùa, đấm tay vào thân cây mạnh đến nỗi lá rung lên bần bật. Nó đang cuốn quanh cô, cả hàng trăm thứ gió khác nhau cùng lúc, vồ lấy vai cô, thụi vào lưng cô, ép vai cô với sức mạnh của nó. Và rồi cơn gió lại gần, như thể cảm nhận được chính ngôn ngữ gió trên da thịt cô.
Bóng đen đang tiến về phía Ani.
Với vết đâm đau nhói sau lưng, với tâm trí đang quay cuồng như giông tố, cô dùng hết sức đẩy cơn gió hướng về cái bóng. Cô cảm thấy một luồng khí mãnh liệt vụt qua và sau đó mọi thứ lặng yên. Cái bóng ngã nhào xuống đất lăn hai vòng. Hắn hụp xuống, hai tay ôm đầu, cúi rạp như một tảng đá, cố trốn cơn gió đang xé toạc quần áo và mái tóc hắn. Ani quay về phía khu rừng và chạy. Cô không quay đầu lại nữa.
Những thân cây dày đặc dần, chuyển thành rừng và rừng mỗi lúc một sâu hơn. Ani không để ý mình đang chạy đi đâu, chỉ biết phải chạy thật xa. Cô hít thở vô cùng khổ sở. Cô nghĩ có lẽ mình sẽ phải tiếp tục chạy cho đến tận cùng khu rừng, tận cùng vương quốc, tận cùng thế giới. Khi đến được bức tường bao quanh khu rừng hoàng gia và đồng cỏ, cô trèo qua nó mà không hề suy nghĩ. Từ chỗ cô xuống phía dưới cao chừng hai thân người. Cô nhảy xuống, té lăn ra đất. Cô nằm đau đớn bất động, hết hơi và choáng váng.
Có tiếng rền rĩ của khu rừng. Tiếng vo ve của một con bọ bay đêm. Một con cú. Chẳng một tiếng người. Những lính canh tuần tra hẳn không đi đến tận đây. Ani tự nhủ phải đứng dậy trước khi có ai đến, trước khi Ungolad trèo qua bức tường, nhìn xuống cô và cười, như một con thú ăn thịt trước con mồi lẻ loi, đơn độc. Một cơn gió tha thẩn dọc theo bức tường lướt qua cổ cô. Cô cố gắng trấn tĩnh và loại bỏ nỗi sợ hãi khỏi đầu để lắng nghe. Không có hình ảnh con người nào trong lời của gió. Cô dỗ dành con gió từ phía bức tường để tìm hiểu tin tức về khu rừng nơi cô vừa rời khỏi. Không có mùi của Ungolad lưu lại. Cách nào đó, hẳn cô đã chạy nhanh hơn hắn hoặc đã thoát được hắn. Cô nằm bất động, lắng nghe bất cứ con gió nào lại gần. Những câu chuyện của chúng làm dịu cô, tim cô đập chậm lại và mắt cô nhắm nghiền.
Ani cố gắng lần cuối cùng đứng dậy, rời xa khỏi bức tường để vào sâu trong rừng. Lo sợ vết thương chảy máu sẽ làm mình ngất đi, cô ráng đứng lên, xé những dải vải khỏi đường viền của chiếc áo và chính cố gắng đó lại khơi dậy vết thương. Khi cô quấn xong thắt lưng bằng những dải vải, mặt đất, cây cối và bầu trời bỗng nghiêng đi, xoay vòng, xoay vòng rồi đổ xuống. Cô đặt một tay lên mắt, thấy mọi thứ tối sầm lại. Cả người Ani giờ đây đổ sụp xuống nền đất cứng.
Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT