1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88
Lúc Lục Lâm đội một chiếc lá sen làm ô chạy vào phòng, Lục Hoàn Thành và Yến Sâm đang ngồi đối diện bên cửa sổ uống trà, thương lượng làm thế nào thuyết phục con trai ngủ một mình trong phòng. Yến Sâm có ý muốn trưng cầu ý con, ngôn từ hết sức uyển chuyển. Hài tử dù sao còn nhỏ, nếu không muốn thì đợi một thời gian, ngàn vạn lần không nên cưỡng ép. Lục Hoàn Thành lại muốn nói thẳng, đi trực tiếp vào vấn đề: Muốn có Măng muội muội thì dọn ra ngủ một mình, muốn ngủ chung với hai vị phụ thân thì không có Măng muội muội đâu. Lục Lâm hoàn toàn không biết chính mình ngay cả giường cũng không thể lưu lại, vẫn luôn chú ý vào hai tay nhỏ bé đáng khép. Nó duỗi đôi bàn tay nhỏ trước mặt Yến Sâm, kiêu ngạo khoe: “Bắt được rồi nè cha!” Hai bàn tay rền rĩ tiếng ếch ộp. Yến Sâm hỏi: “Là ếch con hả?” “Dạ!” Yến Sâm cười cười, dùng linh lực biến ra một cái lồng trúc cho nó. Lục Lâm giống như hiến lễ vật quý giá mà nâng lên cho Lục Hoàn Thành xem, Lục Hoàn Thành khen nó vài câu, cũng lười chuyển hướng, một câu đi thẳng vào vấn đề: “Duẩn Nhi, cha Mộc Đầu muốn nói với con chuyện này, từ hôm nay trở đi, con không thể ngủ với ta.” “A?” Hàng lông mày đang hào hứng bỗng xìu xuống, “Vì sao chứ?!” Lục Hoàn Thành chỉ vào Yến Sâm: “Bời vì cha Trúc Tử đã trở về.” “Thế nhưng, thế nhưng…” mặt mũi Lục Lâm ủ rũ, ấp úng muốn tranh thủ cơ hội, “Ba người cũng có thể ngủ chung một chỗ mà, người xem, cái giường này rõ ràng rất lớn!” Hắn vội chạy tới bên giường, cố gắng giang tay vung vẩy, chứng minh cho Lục Hoàn Thành xem. Lục Hoàn Thành toàn lực chống lại dáng vẻ khả ái của con, kiên quyết lắc đầu, ý là gạo đã đóng vào bao*, vĩnh viễn không thể thay đổi.*Gạo đã đóng vào bao: bản gốc dùng từ “trần ai lạc định” (尘埃落定): Bụi bặm đã lắng xuống, thành ngữ chỉ những thứ đã hoàn thành rồi thì rõ ràng là đã đến hồi kết thúc. Lục Lâm chu môi: “Thực sự không thể sao?” “Không được.” Một lát sau, ếch con kêu khàn giọng, Lục Lâm cũng nhận mệnh, uất ức cúi đầu, chậm chạp đến trước mặt Yến Sâm, bày ra mặt mũi đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn. “Cha Trúc Tử.” Nó nói, “Làm sao bây giờ, cha Mộc Đầu sau này không ngủ chung với mình nữa rồi.” Chợt nghe bịch một tiếng, Lục Hoàn Thành đánh đổ chén trà, cả nước trà lẫn lá trà nóng bỏng tạt vào người, y liền cuống quýt ném cái chén, y phục run rẩy như muốn nhảy dựng lên. Yến Sâm cười nghiêng ngả, cũng không thèm để ý lúc trước đã đáp ứng giữ vững lập trường, ôm lấy Lục Lâm, dịu dàng nói: “Không có gì, còn có cha Trúc Tử bên con. Hai chúng ta cùng ngủ, sẽ không cô đơn.” Gió thổi cỏ đầu tường, muốn ngả về bên này lại ngã về bên nọ. Y phục Lục Hoàn Thành run rẩy không thôi, tay chân cứng đờ, trân trân không nói nên lời nhìn về phía Yến Sâm, không thể tin được tình thế đảo lộn, cuối cùng lão bà bên gối cứ thế không cánh mà bay. “A Sâm, ngươi đã quên lúc vừa rồi…” Y nỗ lực ngăn cơn sóng dữ. Yến Sâm lại không cho y cơ hội nói hết, cười khanh khách ôm Lục Lâm lên đùi, cằm cạ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, cười nói: “Duẩn Nhi của chúng ta nhỏ như vậy, mới năm tuổi, buổi tối ngủ một mình sẽ rất sợ hãi, vẫn cần cha ngủ cùng mới an tâm, đúng không nào?” “Đúng rồi! Mới chỉ năm nuổi, rất sợ hãi đó!” Lục Lâm dùng sức gật đầu, nũng nịu hùa theo, ếch nhỏ trong lồng cũng kêu hai tiếng vang dội. Trưa hôm đó, sắc mặt Lục Hoàn Thành xanh lét như quét một tầng nước sơn. Phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, giường gỗ lê rộng sáu thước, chỉ có đơn độc một cái gối, bên phòng phía tây vừa nhỏ hẹp vừa bí bách, sàn hẹp không quá bốn thước, lại có hai cái gối chen lấn. Yến Sâm và Lục Lâm của y, đóng cửa phòng nghỉ trưa. Hai cha con cả ngày dính lấy nhau, không để người khác chen chân. Lục Hoàn Thành lạc lõng một mình nằm trên giường lớn, nghe tiếng ngoài cửa gió thổi lá sen, ếch và ve thi nhau than nóng, chỉ thấy nhân sinh này thực quá thê thảm. Lúc này đây y hẳn phải đang nhớ nhung giai nhân, vuốt ve da thịt tuyết trắng, dung túng thú tính bộc phát, kết quả hiện tại giống như một cái bếp lò chất đầy củi khô, liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, muốn tìm nơi phát tiết, sắp giận đến sôi gan. Đây mà là người đã có vợ hay sao?! Lục Hoàn Thành nằm trong chốc lát, lật qua lật lại cũng không thể nào ngủ được, luôn cảm thấy nếu tiếc tục như vậy sẽ lưu lạc tới mực thủ dâm mất, liền dứt khoát đứng dậy ra cửa, cực kì phiền muộn mà đi đến phường thêu cùng cửa hàng vải, lúc đi qua hồ sen không quên lấy nước mát tạt lên mặt. Mùa hè nóng bức, gấm lĩnh, lụa trơn dệt tơ được mấy cửa hàng tiêu thụ rất tốt, một đống sự vụ còn đang đợi y định đoạt. Lục Hoàn Thành và quản sự bận rộn hơn nửa canh giờ, bôn ba mấy phường thêu, thái dương trên đỉnh đầu chẳng biết đã yên lặng biến mất tự bao giờ, bầu trời xuất hiện một tầng mây đen thùi lùi, gió lớn hơn, mây cuồn cuộn, mắt thấy một hồi mưa to sắp tới. Lục Hoàn Thành không muốn ở ngoài quá lâu, liền gấp gáp thúc ngựa, về đến nhà trước khi mưa to. Vừa vào Ngẫu Hoa tiểu uyển, liền thấy trăm ngàn đóa hoa xanh biếc bay loạn, cánh hoa tản mát, một trận gió ẩm ướt mang theo hơi ẩm thổi vào rừng trúc, bên tai xào xạt giao hưởng. Yến Sâm đã tỉnh ngủ, đang ở bên trong rừng trúc tìm kiếm từng cây từng cây trúc tương phi* ngưng thần tụ tâm, căn bản không để ý y trở về.*Trúc tương phi: còn gọi là “trúc đốm” vì trên thân trúc có đốm. Sắc mặt Lục Hoàn Thành càng thêm âm trầm. Y im lặng không lên tiếng đứng ở cửa, chìn chằm chằm Yến Sâm, muốn nhìn xem hắn lúc nào thì phát hiện ra mình. Ngay lúc đó, Yến Sâm nhãn thần sáng ngời, hướng về phía một cây tiểu thanh trúc nhỏ lùn, cười vang nói: “Duẩn Nhi, mau ra đây, cha lại bắt được con rồi nhé!” Cây trúc nhỏ lắc lư hai bên, bỗng nhiên một bóng người nhảy ra, ôm lấy cánh tay Yến Sâm, ngọt ngào nũng nịu nói: “Không tính có được không, chúng ta chơi lại!” Yến Sâm đang định bằng lòng, mơ hồ cảm thấy bên cạnh có một trận gió lạnh, phảng phất như có một ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, vô thức liền liếc tới cửa – quả nhiên Lục Hoàn Thành vẻ mặt không chút thay đổi, như đóng cột ghim ở đó. Yến Sâm không biết y buồn bực, dắt hài tử ra đón, mỉm cười nói: “Hoàn Thành, ngươi đã về rồi.” Lục Lâm cũng ngẩng đầu chào hỏi: “Cha Mộc Đầu!” Hai người này vừa đứng trước mặt, Lục Hoàn Thành thực giống như chó nhìn thấy xương, như A Huyền nhìn thấy cá béo, cơn tức có lớn hơn cũng bị dập tắt trong nháy mắt, cực kì không có cốt khí biến thành một phụ thân hiền lành, khom lưng ôm lấy Lục Lâm, véo nhẹ lên chóp mũi của con, dịu dàng nói: “Sắp mưa rồi, bên ngoài gió lớn, chúng ta lánh vào nhà thôi.” Nói xong liền đi trước vài bước, lúc đến bên cạnh Yến Sâm, giận dỗi trong lòng vừa mới tiêu tán lại trào lên, vì thế đè thấp thanh âm, dằn từng tiếng cường điệu nói với Yến Sâm: “Mưa, sắp, rơi, rồi, đừng hối hận đấy.” “Ơ?” Yến Sâm không hiểu, nghi hoặc đưa mắt nhìn bóng lưng y đã đi xa. Tận lúc ăn cơm tối, Yến Sâm vẫn chưa hiểu. Cho đến lúc Lục Lâm tắm xong, ôm lên giường, đắp kín chăn ngủ, Yến Sâm vẫn như cũ không hiểu. Đêm hè khô nóng, bên phòng mở hai cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng có gió mát thổi vào. Phía chân trời thỉnh thoảng nổi lên một trận sấm rền, đánh xuống mấy tia chớp. Gần tới giờ tý, một tiếng sấm nổ vang vọng từ phía chân trời, mưa theo đó buông xuống xối xả, vùi dập hoa lá, xung quanh tràn ngập tiếng nước mưa đập trên mái ngói. Yến Sâm từ trong giấc ngủ tỉnh lại, vô thức sờ lên cổ. Kẽ ngón tay dính đầy nước, bàn tay đều là mồ hôi. Mưa xối xả bên ngoài, hạt mưa nảy về phía trước, rơi vào phòng, trong không khí ẩm ướt nồng đậm. Yến Sâm sợ con bị cảm lạnh, muốn xuống giường đóng lại cửa sổ nhỏ, mới vừa ngồi xuống, vải vóc như có như không cọ lên bắp đùi, hắn không nhịn được muốn thở hổn hển một tiếng. Bụng dưới trướng đau, tình triều rung động. Ngay giữa bờ mông liền thấy ấm áp một trận, dưới đệm mơ hồ có chút ướt. Yến Sâm vội vàng vén chăn muốn xuống giường, hai chân vừa chạm đất, liền cảm thấy một dòng nước từ bắp đùi chảy xuống, rất nhanh đã chảy xuống mắt cá chân. “Ôi…” Đã qua nhiều năm, vẫn là dáng vẻ chật vật như thế. Hắn nhẹ giọng thở dài, cũng không dám lộn xộn, đỡ khung cửa sổ hóng gió mát, muốn thân thể sớm tỉnh táo lại. Ai ngờ gió vừa tràn vào phổi, huyết dịch càng trở nên nóng hổi, ngực phập phồng khó nhịn, cảm giác trống rỗng nơi bụng dưới ngày càng cường liệt, khiến cho người ta không thể không chú ý. Yến Sâm ngày càng khó chịu, thậm chí cảm thấy rõ rệt nước tích trong tràng huyệt. Bất chợt, giống như lớp màng mỏng ngoài lòng đỏ trứng gà bị đâm thủng, chất lỏng sền sệt trào khỏi huyệt khẩu, khiến giữa hai chân thành một mảnh hỗn độn. Yến Sâm cuống quýt kéo khăn lau, lúc rút ra, đã thấy một vũng tinh dịch lớn đầy xấu hổ, dính sền sệt, hương lan tỏa ra khắp nơi. Thân thể không chịu thua kém này…. Thật muốn. Yến Sâm bất đắc dĩ, cuối cùng cũng khuất phục với dục vọng, muốn đi tới phòng ngủ tìm Lục Hoàn Thành, sau đó nhớ lại câu nói không thể hiểu được lúc trưa: “Đừng hối hận”. Hắn hơi sững sờ, thực dở khóc dở cười – Lục Hoàn Thành bụng dạ thật hẹp hòi, ngay cả hài tử nhà mình cũng muốn ăn dấm chua. Thế nhưng lúc này hắn không cười nổi, vừa lên tiếng, chỉ có thể phun ra tiếng thở dốc nặng nề. Mưa rơi quá lớn, bên ngoài ao xanh biếc bốc lên sương mù dày đặc, cả tòa tiểu uyển bị bao phủ bởi hơi nước. Thân thể hắn bị dục vọng dày bò, muốn một mình chống đỡ qua đêm nay—- hi vọng quá mơ hồ. Đầu ngón tay ngưng ra một luồng linh khí, hạ xuống một mộng chướng cắt đứt tiếng mưa rơi. Yến Sâm chịu đựng sóng triều mãnh liệt trong cơ thể, khóa kỹ cửa sổ, giúp hài tử đắp chăn thật kín, nhìn quanh bốn phía một lần, mới vội vàng chạy về phía đối diện. Thế nhưng Lục Hoàn Thành lại không ở đó. Lúc Yến Sâm đẩy cửa vào, một tia sáng vừa vặn lóe trên bầu trời, chiếu sáng phòng ngủ lộn xộn mà trống rỗng. Cửa sổ ngay ngắn mở ra, nước mưa tùy ý rơi vào, màn lụa bên giường tung bay, nhưng chăn đệm bên trong lại phẳng phiu, không một bóng người. Tia sáng lóe lên rồi biến mất, xung quanh lại một lần nữa rơi vào hôn ám đưa tay không thấy năm ngón. “Hoàn Thành?” Yến Sâm sợ hãi, run giọng hỏi, “Hoàn Thành, ngươi ở đâu rồi?” Mưa rơi rả rích, không người đáp lại. Yến Sâm đứng trong phòng không dám di chuyển, run rẩy lại gọi một tiếng, vẫn không ai đáp lại. Hắn sợ đến mặt mũi trắng bệch, từng bước dò dẫm lui về phía sau, sau lưng liền đụng phải vật gì đó, ngay sau đó hắn được một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ôm chầm lấy. Hoàn chương 69 Thượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88