Cho đến lúc nuốt vào, Lục Hoàn Thành mới phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện, nắm lấy hông Yến Sâm, kìm lòng không đặng mà ngửa đầu hôn hắn, thế nhưng Yến Sâm lại nhíu mày, vẻ mặt đau đớn dị thường.
Lại một lần dạo đầu dâm mĩ, thời gian một chén trà e rằng không đủ.
Chỗ đó nhiều năm chưa được người ghé thăm, rất chặt khít, đột nhiên nuốt vào dương căn to lớn cứng rắn, giống như dao đâm vào da thịt, ê ẩm sưng đau khó chịu, những sung sướng tích góp lúc ban đầu đều tiêu tán, đau đến không dám làm bừa. Cũng may thân thể quấn quýt, tình ý hòa hợp tràn ra, có thể cho hắn một chút hòa hoãn an ủi.
Đây là thời gian bình thường, không phải mùa măng, cũng chưa có mưa, bọn họ vẫn nên từ tốn chút, lại thong thả chút, làm đủ tiền hý mới đi hưởng mây mưa non Vu*, thế nhưng Yến Sâm biết rõ… bọn họ không có thời gian để mà lãng phí.
*Bản gốc: “Vu sơn vân vũ” (巫山云雨): Núi Vu có cảnh đẹp mê hồn người, hàm ý nói đến sự hưởng thụ hoàn mỹ. Người cổ đại dùng từ này để nói một cách hoa mỹ về chuyện ân ái nam nữ.
Một canh giờ, chỉ đủ một lần giao hoan, không đủ để lưu luyến trò chuyện, càng không đủ để vui đùa hưởng lạc.
Ai mà chẳng muốn vuốt ve chăm sóc?
Nhưng hắn không thể.
Cho nên hắn nguyện làm một con trai, bị Lục Hoàn Thành thô bạo cạy mở thân xác, xuyên qua, lấp đầy, bởi vì rất có thể đã không có gì có thể so sánh với sự kiên định muốn Lục Hoàn Thành chôn sâu trong cơ thể hắn.
Yến Sâm cúi cúi thấp đầu, một bên run rẩy nâng lên cái mông, đem dương căn đẩy ra phân nửa, lại cắn răng nuốt trở về. Lúc đầu mũ thô to nhất sượt qua miệng huyệt, vách thịt bị căng đến cực hạn, nóng rát đau đớn.
Hắn vẫn chịu đựng, nhưng tiếng hít thở rối loạn đã bán đứng hắn.
Lục Hoàn Thành nghe ra tình hình không ổn, lập tức đè lại bờ vai hắn, đôi mắt thâm sâu hỏi: “Có phải ngươi… còn chưa đủ ẩm ướt?”
Đôi mắt Yến Sâm vẫn ướt át, vì tình dục, vì hạnh phúc sau đằng đẵng đau thương.
Thân thể hắn lúc hoài thai khắc lên ấn ký của Lục Hoàn Thành, mẫn cảm hơn cả trước kia, nam nhân này mỗi lần khàn khàn thở dốc, đều mơn trớn chạm vào bụng dưới sần sùi của hắn, vẫn có thể mang đến khoái cảm mãnh liệt, Hắn sợ chính mình không chống đỡ được, cho nên cố ý ở trên, đến lúc cao trào tới gần, có thể đúng lúc dừng lại, ngồi trên lưng nam nhân nhắm mắt hòa hoãn.
Thân trúc nhỏ đáng thương vểnh lên, run rẩy phun ra một ít nước mật, Lục Hoàn Thành muốn chạm vào, hắn không cho phép.
Hắn sợ Lục Hoàn Thành chỉ cần chạm vào, cái đồ không có chí tiến thủ kia lập tức sẽ bắn ra. Hắn lúc nãy đã bắn một lần, nếu như lại bắn tiếp, khiến cho thân thể hao tổn, theo như sự quan tâm cảu Lục Hoàn Thành đối với hắn, đại khái sẽ không chịu tiếp tục triền miên cùng hắn.
Cho nên phải nhịn xuống, trước mắt đem Lục Hoàn Thành ép phun ra.
Yến Sâm tận lực kéo căng hai mông, bắt đầy đung đưa thắt lưng, càng siết chặt lại, cảm giác vách động cọ sát tê dại càng dày đặc. Hắn không chịu được mấy lần đã mềm nhũn thắt lưng, toàn thân không còn chút sức lực nào, ghé vào lồng ngực Lục Hoàn Thành thở dốc. Lục Hoàn Thành bất đắc dĩ, vỗ vài cái lên cái mông của hắn, mới bằng lòng lười nhác cọ cọ, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào vài lần.
Mấy hơi sau đó, eo hông bị nắm lấy chặt chẽ, dương căn chôn sâu trong hậu huyệt rời ra hai tấc, lại đâm vào rất nhanh, tiếp xúc đến chỗ tiêu hồn trên tràng vách. Yến Sâm hét lên một tiếng, cúi đầu thấy Lục Hoàn Thành nhìn sâu vào hắn, cơ bụng căng cứng, eo hông liên tiếp cử động, mưa rền gió dữ chọc lộng nơi nhụy hoa mẫn cảm nhất, nhiều lần vừa nhanh vừa mạnh, tuyệt không để lại mặt mũi.
“A! Không được! Hoàn Thành, như vậy không được… Ách a… A a a… Quá nhanh…”