Tiểu công tử nhà họ Lục gọi là Lục Lâm, nhũ danh là Duẩn Nhi*, năm nay ba tuổi, tính cách lanh lợi ngoan ngoãn.

Nó từ nhỏ chính là độc đinh* được chiều chuộng nhất trong nhà, phụ thân cưng chiều nó, tổ mẫu* cưng chiều nó, nhị thúc cũng cưng chiều nó, ngay cả con báo từ trước đến giờ chưa từng phản ứng với người lại càng cực kì cưng chiều nó.

*Duẩn Nhi: măng non; Độc đinh: con/cháu trai duy nhất trong gia đình; Tổ mẫu: bà nội

Thế nhưng vẫn thiếu đi thứ gì đó.

Thiếu một cha Trúc Tử hiểu rõ nó nhất, cuộc đời liền không đủ viên mãn.

Lục Lâm chưa từng thấy cha Trúc Tử, nghe đâu một ngày nọ khi nó vừa ra đời, cha Trúc Tử liền trở về bên trong cây trúc, từ đó không còn đi ra nữa. Thời điểm nó vừa nhận thức được mọi việc, mỗi ngày phụ thân đều ôm nó ngồi trước cửa sổ thư phòng phía Tây, chỉ vào một cây thanh trúc xanh biếc nói cho nó biết, đó là cha Trúc Tử của nó.

Mỗi một ngày, cha Trúc Tử đều mỉm cười nhìn nó lớn lên.

Mỗi một ngày, Duẩn Nhi đều phải nhớ tới nơi này, chào cha Trúc Tử một tiếng.

Lục Lâm vừa tròn tám tháng chín ngày, từ học được đầu tiên trong đời, chính là cha Trúc Tử, ngay sau đó, từ thứ hai học được, chính là cha Mộc Đầu*.

* Mộc Đầu (木头): mảnh gỗ

Cha Mộc Đầu, đương nhiên chính là chỉ Lục Hoàn Thành.

Lý do học được từ ‘Mộc Đầu’, là từ lúc thấy cái giá gỗ dựng vòng quanh thân trúc. Chúng dãi nắng dầm mưa, cả ngày lẫn đêm chở che cây thanh trúc, chỉ lo nó không cẩn thận liền ngã xuống. Không biết làm sao mà Lục Lâm lại lấy từ mới là ‘Mộc Đầu’ sát nhập với với từ cũ là ‘cha’, bi bô gọi Lục Hoàn Thành thành ‘cha Mộc Đầu’.

Lục Hoàn Thành không sửa miệng nó.

Y quá yêu thích tên gọi này, một cây trúc một thanh gỗ, phá vỡ ngăn cách vốn khác biệt một trời một vực, lộ rõ sự thân thiết hết mực giữa y và Yến Sâm. Y nguyện lòng làm cái giá gỗ ngay ngắn chỉnh tề kia, cả đời che chở Yến Sâm, cũng che chở tiểu ấu trúc bên cạnh.

Hai phụ tử ngụ cùng một nơi tại Ngẫu Hoa tiểu uyển, chờ đợi tương lai một ngày nào đó, cha Trúc Tử lặng lẽ thức tỉnh, liền trở về nơi hắn đã từng sống.

“Lúc cha Trúc Tử ra ngoài thân trúc, thì có dáng vẻ như thế nào ạ?”

Vào một buổi chiều ánh dương rực rỡ, Lục Lâm ba tuổi ngồi trên đùi Lục Hoàn Thành, ngước cái đầu nhỏ lên hỏi y.

Lục Hoàn Thành đặt nó ngồi trước gương đồng, chỉ ánh mắt trẻ thơ non nớt trong gương, nói: “Lúc cha Trúc Tử ở bên ngoài, giống Duẩn Nhi nhà chúng ta như đúc. Chờ mươi mười năm nữa, Duẩn Nhi trưởng thành, sẽ biến thành dáng dấp của cha Trúc Tử.”

Lục Lâm mừng rỡ reo một tiếng, rất hào hứng dí sát vào gương đồng, tỉ mỉ nhìn chằm chằm, một lúc sau liền “ồ” một tiếng dài, hưng phấn than: “Giống nhau như đúc!”

“Vậy, cha Trúc Tử có yêu con không ạ?”

Nó tò mò hỏi.

Lục Hoàn Thành mang tới một cái hộp gỗ có khóa, tìm chìa khóa mở ra, lấy lên từng cuộn từng cuộn tranh cuốn đặt ở trên án thư. Mặt giấy có chút khô nhăn, bức nào cũng họa từng khóm từng khóm mặc trúc*, thân thẳng lá dày, hoặc tựa cửa, hoặc phủ tuyết, mà bên cạnh mỗi một cây trúc đó, tất thảy không sót cây nào đều đang tựa sát một gốc măng non.

*Mặc trúc: cây trúc vẽ bằng mực Tàu.

Y nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lục Lâm, cùng nó vuốt ve tầng tầng lớp lớp những cây măng kia, thỏ thẻ nói: “Duẩn Nhi, những thứ này đều là lúc cha Trúc Tử mang thai con vẽ nên, người đó yêu thương con, cho nên, mỗi một gốc măng mà hắn vẽ đều là con đó.”

Lục Lâm sờ từng gốc măng non một, trong lòng thầm nghĩ, à, hóa ra thật lâu trước đây, khi mình còn chưa sinh, cha Trúc Tử đã yêu mình như vậy.

“Như vậy, như vậy…” Lục Lâm quay đầu, mở đôi mắt to tròn nhìn Lục Hoàn Thành, “Cha Mộc Đầu ở đâu? Bên trong này đâu là cha Trúc Tử, đâu là cha Mộc Đầu?”

Lục Hoàn Thành cúi đầu, trên gò má mềm mại của hài tử nhẹ nhàng hôn chụt một cái: “Cha Mộc Đầu không phải là trúc, không vẽ lên đây. Vào lúc ấy, ta đang đứng ở bên cạnh cha Trúc Tử của con, nhìn người kia vẽ con.”

… Đáng tiếc, không phải là như thế.

Đây là một lời nói dối từ đầu chí cuối, lừa hài tử, cũng lừa chính y.

Lúc Yến Sâm vẽ mấy cây măng này, y không ở nhà, lúc Yến Sâm nâng bức tranh lên cho y nhìn, y cũng nhìn không hiểu. Mỗi một cây trúc nghiêng ngả, mỗi một cây măng quái dị này, y đều chỉ lướt mắt qua mà không hề đếm xỉa, nhiều nhất chỉ đổi lấy mấy tiếng trêu đùa vụn vặt, mấy lời chọc ghẹo bâng quơ, chỉ như vậy mà thôi.

Cho đến tận ngày thứ bảy sau khi Yến Sâm qua đời, y mới đi vào Ngẫu Hoa tiểu uyển tĩnh mịch cô quạnh kia, mở ra cửa phòng u tối bấy lâu, ngắm nhìn bốn phía. Trong nháy mắt ấy, thân thể y đột nhiên như bị kinh hãi ập tới – trên vách tường, từng bức vẽ mặc trúc và măng non, đều vạch trần ý nghĩa bên trong của nó.

Lục Hoàn Thành có một cảm giác rợn tóc gáy không cách nào hình dung được.

Chúng không đơn thuần chỉ là tranh, chúng là một cánh cửa sổ, xuyên qua mặt giấy, có thể nhìn thấy đoạn thời gian đọng lại bên trong, là vẻ mặt buồn bã, là cõi lòng thấp thỏm, là nỗi bất an muốn nói lại đừng của Yến Sâm. Chúng rõ mồn một treo trước mặt, đã từng vô số lần muốn nói cho y biết một ít chân tướng, thế nhưng, y nhìn không hiểu.

Hôm nay hiểu được, cũng đã muộn rồi.

Măng non trong tranh vẫn còn, trúc xanh ngoài tranh đã mất, chỉ lưu lại mấy tấm giấy vẽ cũ kĩ, để cho y tưởng niệm.

“Phụ thân? Cha Mộc Đầu!” Lục Lâm lắc lắc, gọi suy nghĩ Lục Hoàn Thành quay trở lại, “Phụ thân thích cha Trúc Tử như thế, là vì cây trúc lớn lên đẹp đẽ, giống như trong mấy bức vẽ này phải không?”

Lục Hoàn Thành xoa mái tóc bù xù của Lục Lâm: “Khi ta thích cha con, ta còn chưa biết hắn là cây trúc.”

“Không biết á?” Lục Lâm kinh ngạc thốt lên, trong mắt đầy hiếu kì, “Thế sau đó thì sao? Sau đó thì sao phụ thân lại biết? Cha Mộc Đầu nhất định là sợ hết hồn nhỉ?”

“Ừ, hết hồn.” Lục Hoàn Thành cúi đầu nhìn hài tử, nhàn nhạt cười nói: “Cha con vốn giấu ta rất kĩ, thế nhưng khi con vừa sinh ra, oe oe gào khóc, rơi ra một nắm lá trúc. Ta vừa nhặt lên liền nhìn ra, Duẩn Nhi nhà chúng ta là một cây trúc bé, vậy cha Trúc Tử sinh ra con, đương nhiên chính là một cây trúc lớn. Cứ như vậy, cha Trúc Tử liền bị con làm cho lộ tẩy.”

Khuôn mặt Lục Lâm đỏ bừng, nó nhào vào ngực phụ thân, dụi qua dụi lại làm nũng: “Không trách con, không trách con! Con lớn rồi, bây giờ hết rơi lá cây rồi!”

Vừa dứt lời, nó bị Lục Hoàn Thành bắt lấy, nhẹ nhàng cù cho mấy cái.

Lục Lâm khanh khách lười to, nhất thời không nén được, liên tiếp rớt ra mấy cọng lá trúc nho nhỏ từ trong xiêm y. Lục Hoàn Thành chụp được đưa cho nó nhìn, trêu chọc: “Lá non nhà ai rơi đây nhỉ?”

Lục Lâm bưng kín khuôn mặt nhỏ nhắn, mắc cỡ không chịu ngẩng đầu lên – lá trúc tựa như một tấm ga trải giường ẩm ướt, bị ánh mặt trời hong khô, vạch trần chuyện xấu hổ ban đêm nó tè ra giường.

Lục Hoàn Thành ôm nó, vững vàng hôn hít hồi lâu, lại lấy râu cọ cọ, Lục Lâm mới bằng lòng vui vẻ lộ ra khuôn mặt nhỏ, chớp chớp mắt hỏi y: “Thế sau đó thì sao? Cha Trúc Tử bị lộ rồi, cũng bất tiện như con, thế là mới về trong cây trúc phải không?”

Lục Hoàn Thành bị ý nghĩ ngây thơ của nó làm cho sững sờ, vốn định thuận theo suy nghĩ của Lục Lâm gật đầu nói phải, nội tâm đấu tranh hồi lâu, cuối cùng không đành lòng nói về cái chết của Yến Sâm hời hợt như vậy.

Đứa trẻ có quyền biết rõ chân tướng, đặc biệt là sau khi mất đi người thân ruột thịt đã lâu.

Y không nên che giấu.

Lục Hoàn Thành ôm lấy Lục Lâm, nhẹ nhàng, từ từ nói: “Sau đó nữa, ta đã làm một việc rất không tốt với cha Trúc Tử, hại hắn bị bệnh, bị thương, thân thể rất suy nhược, không tiếp tục ở bên ngoài được nữa, chỉ có thể trở về trong thân trúc nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi cực kì lâu mới có thể đi ra ngoài. Duẩn Nhi, người ấy rất yêu con, thậm chí còn yêu con hơn cả ta, thế nhưng người ấy không thể tự mình chăm sóc con, cho nên con phải lớn lên thật mạnh khỏe, chờ cha Trúc Tử của con nghỉ ngơi ổn rồi, đi ra khỏi cây trúc, nhìn thấy con thật tốt, mới không khổ sở.”

“Vậy… Phải chờ bao lâu nữa ạ?”

Lục Lâm cắn ngón tay út, nghiêng đầu hỏi.

Lục  Hoàn Thành nói: “Cha Mộc Đầu cũng không rõ, đại khái là rất lâu. Chúng ta cùng chờ, một ngày nào đó sẽ có thể đợi được.”

Y rút ngón tay út từ trong miệng Lục Lâm ra, cầm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vân vê. Trước đây hễ Yến Sâm có điều gì bất an trong lòng, cũng có thói quen cắn móng tay, bộ dáng kia dường như chồng lên bóng dáng Yến Sâm có đến tám chín phần trùng khớp, Lục Hoàn Thành chịu không nổi.

Lục Lâm xem tranh xong, liền cúi đầu khám phá hộp gỗ.

Trong hộp xếp chồng hàng trăm hàng ngàn phiến lá trúc, ngổn ngang khô héo. Lục Lâm cầm lên một chiếc lá, so sánh với đám lá cây của mình một hồi, phát hiện nó dài hơn, cũng lớn hơn, liền giơ ra cho Lục Hoàn Thành xem: “Đây là của cha Trúc Tử sao?”

Phiến lá hơi cuộn lại, sắc xanh đã phai nhạt, gân lá mỏng manh còn lưu lại máu huyết của Yến Sâm năm đó.

Lục Hoàn Thành nhận lấy lá trúc đặt trong lòng bàn tay, gật đầu với Lục Lâm một cái: “Đúng vậy, lúc cha Trúc Tử đi, để lại rất nhiều lá cây cho con. Khi đó con mới sinh, buổi tối cứ khóc mãi, ai cũng không dỗ được, chỉ có lấy một nắm lá cây để trong tã, cho con ôm chúng, con mới có thể an an ổn ổn ngủ tới hừng đông.”

Lục Lâm vội vàng dùng hai cái tay nhỏ bé bốc lên một nắm to lá trúc, đưa tới trước mũi ngửi ngửi.

Lá cỏ khô héo, mùi thơm phảng phất, cảm giác thân cận ùa lên mặt, mãnh liệt hệt như trước đây. Nó bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm, thì ra không chỉ có cha Trúc Tử yêu mình, mình cũng yêu cha hệt như vậy.

“Thế còn cái kia? Cái kia là cái gì?”

Lục Lâm lanh mắt, trong đống lá trúc ngổn ngang phát hiện một mảnh vải, liền nhấc lên đưa tới trước mặt Lục Hoàn Thành: “Cái này cũng là cha Trúc Tử để lại cho con sao?”

Vừa liếc thấy mảnh vải dơ bẩn kia, sắc mặt Lục Hoàn Thành bỗng dưng biến đổi, nhắm mắt ngửa đầu, run rẩy thở ra một hơi.

Nó như một khối rẻ lau, lốm đốm tích lại vết dầu vàng sẫm, hẳn phải vứt đi từ lâu, chứ không phải trữ ở chỗ này. Thế nhưng Lục Hoàn Thành biết, màu sắc lúc ban đầu của nó vốn là trắng tinh tươm, chẳng qua lúc giao vào tay y, đã bị ngâm quá lâu trong cơm canh và dầu mỡ, lại không được giặt giũ sạch sẽ.

Mảnh vải này rất nhỏ, vuông vắn ba tấc, bên trên thêu năm chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Suốt ba năm dài, Lục Hoàn Thành chỉ mới đọc qua một lần vào lúc phát hiện ra nó, sau đó liền trốn tránh nhét vào trong hộp gỗ, sập khóa giấu kĩ, không còn dám lấy ra nữa.

Hôm nay nó bị Lục Lâm nhấc lên đặt trước mặt, tựa như một vết sẹo đã sắp liền đột nhiên bị bóc đi lớp vảy, máu thịt đầm đìa sổ ra ngoài, đau đến mức khiến hai mắt Lục Hoàn Thành ngàu đỏ, làn môi trắng bệch, hồi lâu mới nghẹn ngào đáp: “Đây là… thư cha con viết cho ta.”

“Là thư ạ?”

Lục Lâm hô to, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ, lật qua lật lại tấm vải suy nghĩ, lát sau liền bĩu môi hỏi: “Nhưng mà, thư không phải đều viết trên giấy sao?”

“Ừ, đều viết trên giấy.” Lục Hoàn Thành ôm hài tử vào ngực chặt hơn một chút, “Thế nhưng khi đó, cha Trúc Tử của con không có giấy… Hắn chỉ có cái này.”

Lục Lâm khó hiểu: “Tại sao lại không có giấy ạ?”

Lục Hoàn Thành nghèn nghẹn, có chút khó khăn mở miệng: “Bởi vì hắn ở một… ở một nơi rất đơn sơ, nơi đó không có giấy, cũng không có bút… Nơi đó không có gì cả.”

Lục Lâm càng không hiểu: “Không có gì cả, vậy tại sao cha Trúc Tử lại phải tới đó ở?”

Giọng hài tử non nớt, âm cuối nâng cao, lộ ra nét ngây thơ và tò mò nguyên thủy. Nó đang hỏi một vấn đề đơn giản nhất, không hề mang theo một chút trách cứ, thế nhưng càng như vậy, Lục Hoàn Thành càng thêm ân hận. Mỗi một chữ dường như đều là lời chất vấn sắc bén, là Lục Lâm đang rơi lệ, siết tấm vải, bi thương khóc lóc hỏi tại sao y lại giam hãm cha Trúc Tử lại nơi đó, tại sao lại lòng dạ ác độc, hại bọn họ cốt nhục chia lìa, cho tới nay cũng chưa từng gặp mặt?

Y không trả lời được, trong lòng quặn đau từng hồi.

Lục Lâm mẫn cảm, nhận ra được phụ thân có chút khổ sở, liền xoay cơ thể nhỏ bé lại, ôm cổ y ‘chụt’ một cái, sau đó cẩn thận mở tấm vải ra, dùng hai cái tay tí xíu nâng lên, khéo léo hỏi: “Cha Trúc Tử, trong thư này nói gì vậy ạ?”

Lục Hoàn Thành mơn trớn từng đường kim sợi chỉ, chua chát nói: “Hắn nói, hắn muốn về nhà.”

“À…”

Lục Lâm còn nhỏ, còn chưa nhận ra mặt chữ, thế nhưng nó lại cúi đầu, nghiêm túc ngắm nghía bút tích xa lạ kia, nhỏ giọng thì thầm: “Muốn về nhà.”

Mỗi một từ, đều phải nhớ thật kĩ.

Đọc xong lại hỏi tiếp: “Cha Mộc Đầu nhận được thư, nhất định lập tức tới đón cha Trúc Tử phải không?”

Lục Hoàn Thành nhìn đôi mắt to đen láy của nó, bỗng dưng không chịu nổi. Y siết chặt hai cánh tay, vững vàng ôm Lục Lâm vào ngực, hít hà mùi sữa trên người nó, nức nở nói: “Không hề, ta không hề nhận được thư… Thật xin lỗi, Duẩn Nhi, thật xin lỗi, ta đã không tới đón cha Trúc Tử của con…”

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, dính ướt mắt môi, mùi vị mặn đắng.

Lục Lâm có chút không biết phải làm sao, nhỏ giọng gọi: “Cha Mộc Đầu?”

“Ta không tới đón hắn, để hắn một mình mắc kẹt ở đó, thật nhiều ngày sau cũng không hỏi han một lời. Trong bụng hắn còn có con, lại bị vây ở khoảnh sân nho nhỏ đó không ra được, nhận hết khổ sở. Cho đến khi con ra đời, ta mới vội vàng chạy tới đón hắn… Thế nhưng đã…”

“Phụ thân đừng khóc…”

Một ống tay áo nhỏ nhắn lau đi nước mắt cho y, Lục Lâm học bộ dáng người lớn, sờ lên đỉnh đầu phụ thân, nhỏ nhẻ an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc.”

“Được, phụ thân không khóc.”

Lục Hoàn Thành miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu với Lục Lâm.

Thế nhưng… Chỉ cần ôm hài tử, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở sống động này, nước mắt của y liền không ngừng được.

Giờ nào khắc nào y cũng đang nghĩ, sinh mệnh của bé con trong lồng ngực, từng là một cục thịt hòa quyện cùng huyết mạch mà Yến Sâm mang trong bụng. Thiếu niên kia chịu đựng đau đớn suốt bao nhiêu tháng, cuối cùng mới có thể dựng dục một hài nhi.

Lúc ban đầu, Yến Sâm nôn mửa tới mức trời đất quay cuồng, ăn không vô, mặt trắng bệch như tờ giấy, thế nhưng vẫn mệt mỏi cười với y, nói phải ăn nhiều một chút, đút no nê vật nhỏ trong bụng.

Sau đó nữa, hài tử bé tí cỡ cái móng tay lớn thành như vậy, to lên tới bằng nắm đấm, lại lớn đến như quả dưa, mỗi lần trước khi cởi quần áo trở về giường ngủ, hắn đều phải nhanh chóng nghiêng người, chỉ lo thân hình mập mạp lộ ra, y nhìn thấy sẽ không thích. Sau khi cởi trang phục, lại vội vội vàng vàng chui vào trong chăn, dùng chăn mền che khuất bụng.

Thế nhưng chỉ cần y muốn sờ, từ trước tới nay Yến Sâm chưa từng ngăn lại.

Yến Sâm vẫn luôn thuận theo như vậy, mặc kệ y xoa lên phần bụng dưới nhô cao, có lúc bàn tay y dừng lại lâu hơn một chút, ở nơi chỉ thuộc về Yến Sâm, bàn tay trắng nõn mà thon dài sẽ đưa tới, cùng hắn mười ngón tay đan nhau, không chịu tách rời.

Thời gian Lục Lâm còn trong bụng Yến Sâm, bọn họ trải qua bình an hạnh phúc, thế nhưng vì cớ gì sau đó, giữa bọn họ lại có quá nhiều thứ ma xui quỷ khiến?

Mỗi một lần đó, chỉ cần vận mệnh chịu làm ơn ban cho một chút nhân từ, hoặc là để cho y nhận được bức thư trong hộp đựng thức ăn, hoặc là để cho y bước vào khoảnh sân vào cái đêm mưa to như thác đổ ấy, hôm nay, y cũng sẽ không cô đơn lẻ bóng ôm đứa nhỏ, dùng từng di vật mà Yến Sâm để lại, giải thích cho nó lý do không thể gặp cha.

Ba năm dài đằng đẵng trôi qua, thời gian gặp gỡ vẫn xa xăm cách trở.

Phải đến khi nào, Yến Sâm mới có thể bước ra từ cơn mơ mỗi đêm của y, sống động, mỉm cười, đứng trước mặt y thêm lần nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play