Nơi phế viện này âm u không khác gì đáy giếng, Yến Sâm nhiều hôm chưa phơi nắng, da bỏng rát, băng giá trong cơ thể bừa bãi tàn phá. Đầu khớp xương đau nhức vô cùng, thân thể lõa lồ từ chín tầng mây bị ném vào nơi lạnh băng như tuyết cũng chỉ có thể đến vậy. Ban đầu hắn còn cảm thấy lạnh lẽo, lòng bàn chân như bị kim đâm, ngón chân va vào nhau, da thịt như muốn xé rách, sau lại như không còn tri giác, ngón tay chạm vào hai gò má nóng bỏng, lại không phân biệt nổi nóng lạnh.
Yến Sâm run rẩy không ngừng, khát cầu một ít tình cảm ấm áp.
Thế nhưng ngoài cửa mây giăng đầy trời, ánh sáng không xuyên qua được rừng cây rậm rạp, duy nhất có một ít chiếu ngoài linh chướng, hắn lại đụng không tới.
Hắn mồ hôi đầm đìa nhìn lên trần nhà, nỗ lực bình ổn hô hấp, lại không dịu được một phần mười đau đớn. Hết thảy khó chịu hay choáng váng đều bị cơn đau bụng ép lui, hắn không còn thấy thân thể thiêu đốt, cũng không còn thấy cổ họng khô nứt, chỉ có đau bụng ngày càng nghiêm trọng ùn ùn kéo đến.
Lúc này so sánh với máy thai lúc trước căn bản không là gì. Dù cho Duẩn Nhi ầm ĩ cả ngày, cũng không bằng số lẻ so với giờ phút này.
Đây là thật muốn sinh.
Đau đớn gián đoạn trong bụng từ mấy giờ trước, ban đầu còn nhẹ, cách cũng lâu. Khi đó sự chú ý của hắn đều vào sốt cao và lạnh giá, chỉ mơ hồ cảm thấy phần bụng có chút quái dị, cách một lúc liền thắt lại, không quá đau, nhịn mấy hơi là có thể ứng phó. Mới vừa rồi váng đầu lợi hại, hắn lâm vào mê man, liên tiếp mơ mấy giấc mơ ngọt ngào, thậm chí không cảm thấy đau bụng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, đau đớn bắt đầu trầm trọng hơn, tiết tấu cung màng co thắt không thể bỏ qua, mỗi lần đều mạnh mẽ đến đáng sợ.
Chịu đựng một lần, lại có làn sóng dữ dội hơn đang chờ hắn.
Lục Hoàn Thành không cần hắn nữa, cũng không cần hắn sinh hài tử. Hắn ở tiểu viện sống chật vật tạm bợ, trước khi chết nhận hết dằn vặt, chẳng qua là cho Duẩn Nhi một cách chết khác.
Duẩn Nhi, cần gì chứ?
Bản thân đi nhầm lối, bước lầm vào nhân gian, hài tử còn nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, cần gì phải đi theo, ra ngoài nếm thử gió rét mưa sa khổ sở?
Trong bụng cha dù gì cũng vẫn ấm áp, không lạnh, không phải chịu khát, con ngoan ngoãn ngủ, tim chúng ta cùng nhau ngừng đập, hóa thành lá trúc tán loạn đầy giường. Lá cây ta dài hơn một chút, lá cây con ngắn hơn một chút, rải cùng một chỗ, là một cặp phụ tử vô cùng thân mật mà dựa sát vào nhau. Nửa đêm nổi gió, lá cây bay ra ngoài cửa sổ, thổi ra sân, cùng nhau rơi xuống bùn đất, ta mới có thể ôm con bình yên đi vào giấc ngủ.
Thế nhưng nếu như con xuất thế, ta nên làm thế nào bây giờ?
Ta mong mỏi con trọn sáu tháng, tưởng tượng lúc con sinh ra vô số lần, duy chỉ không thể tưởng tượng ra mình trơ mắt nhìn con chết trước mặt. Ta có nếu như phải đi trước, để lại một hài tử như con cô đơn khóc nỉ non trên thế gian, khóc đến khàn cả giọng cũng không có ai dỗ dành, ta làm sao mà cam lòng, làm sao mà nhắm mắt.
Mồ hôi nóng chảy khắp toàn thân, quần áo ướt đẫm, thấm vào đệm chăn. Yến Sâm bị đau đớn hết sức, đè nén tiếng rên rỉ đứt quãng trong miệng, thâm tâm hoàn toàn hết hy vọng.
Không khí tràn đầy hơi ẩm, hít sâu một hơi, thấm vào phế phủ.
… Mưa rơi rồi.
Từng giọt mang theo linh khí, có thể làm dịu sự khát khao trong lòng.
Yến Sâm thực sự khát nước vô cùng, một giây cũng không chờ được, thừa dịp đau đớn hoãn lại liền tìm cách xuống giường, bọc chăn từng bước đi ra ngoài. Hắn đi thật chậm, lúc ra gần cửa lại một cơn đau ập tớp, bụng dưới nặng nề trước người, lập tức cứng như đá, hắn liền đỡ lấy khung cửa hổn hển hơn chục nhịp thở, hai chân run rẩy, đau đớn khiến cả người ra một thân mồ hôi, cuối cùng mới miễn cưỡng nhịn được.
Mái ngói ngoài thềm rộng một thước, không ngăn được mưa to. Hướng gió vừa chuyển, liền dội xuống, góc nhà không có chỗ nào khô ráo.
Yến Sâm cũng không nghĩ được nhiều, bỏ chăn xuống, chỉ nắm chặt tấm hỉ khăn chưa từng rời người, tập tễnh bước ra cửa. Hắn dựa vào bức tường đất xù xì ngồi xuống, ngẩng đầu lên, hé môi, để cho giọt mưa từ mái hiên rơi xuống miệng, tham lam nuốt vào cổ họng.
Hai hàng lông mi run rẩy đan lên vô vàn hạt ngọc vỡ, từng giọt nước mưa chảy xuống cổ, ướt đẫ́m nửa ngực trần trụi.
Gò má Yến Sâm thiêu nóng ửng hồng, nhiệt độ thân thể không biết là nóng hay lạnh, mưa giá mặc sức tưới xuống, cũng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Quần áo dính ướt nước, dán lên trên eo và đùi, giống như một tầng lá mỏng bó chặt, bất luận là lúc đau, hay lúc ngừng đau, đều mặc sức đè lên bụng hắn
Lúc trước Yến Sâm chỉ đau phần xương sống thắt lưng, trải qua một một phen hoạt động, lại thay đổi tư thế ngồi, vị trí hài tử đã tụt xuống thấp cực kì, phần bụng tụt thành một hình quả lê, đặt trên bắp đùi. Đau đớn bén nhọn cũng thay đổi, thôi thúc hắn dùng sức rặn xuống dưới, hắn gần như không cách nào khống chế bản năng thúc dục.
Hắn hoảng sợ khép lại hai chân, hết sức kìm nén trong cơn đau dài, lại khiến dục vọng muốn đẩy ra càng thêm cuộn trào mãnh liệt, trực giác máu mủ liền tâm càng trở nên mãnh liệt dị thường – ý trời đã đến lúc, Duẩn Nhi một lòng muốn xuất thế, sao có thể ngăn được.
Yến Sâm không thể không tách ra hai chân, cong người, tự tay sờ miệng huyệt giữa đùi. Nơi đó vừa dính vừa ướt, còn chưa mở ra hoàn toàn, lại mơ hồ hé ra một độ cong. Đầu nhỏ của Duẩn Nhi căng kín ở giữa, liên tục hướng ra ngoài, chỉ cách một bước chân trước thời điểm chào đời.
Làm sao bây giờ?
Ngoài phòng quá lạnh, nếu Duẩn Nhi sinh ra giữa lúc mưa to, vừa rời đi ấm áp nơi cơ thể mẹ đã gặp gió, nhất định sẽ bị đông lạnh.
Yến Sâm hốt hoảng nói: “Không được… còn chưa được, Duẩn Nhi con đừng vội đi ra…. hiện tại đừng ra. .. … A, a a a!”
Đau đớn đột nhiên lên đến đỉnh điểm, Yến Sâm khàn giọng khóc gào, một tay nắm góc áo, một tay chống ngang lưng, không còn cách nào kiềm chế được mà ưỡn cao cái bụng, khí lực toàn thân đều tụ xuống bụng dưới, liều mạng đẩy hài tử ra ngoài.
…. Không được, không thể sinh ở chỗ này.
Phải trở về, trở về giường, mới có thể an tâm sinh hạ nó.
Đau đớn khắp người tạm hoãn một lúc, hắn liền thở gấp hai cái, muốn vịn tường đứng lên. Chưa kịp đứng dậy, giữa hai chân bỗng nhiên nóng rực, một dòng thai thủy ấm áp từ trong cơ thể theo đà phun ra ngoài, dường như không thể khống chế, chớp mắt làm ướt đũng quần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT