Trong phòng ngủ ấm áp, một nhà ba người thân mật gắn bó.
Lục Hoàn Thành cũng vén chăn đi ngủ, bàn tay xoa bụng dưới Yến Sâm còn đang hơi phồng lên, hỏi hắn: “Nơi này còn đau không?” (Raph: Em xin anh, ngta sinh con thì đau chỗ sinh chứ =)))))
Lục Hoàn Thành bị phân biệt đối xử, không khỏi ghen tuông tràn đầy — mấy ngày trước còn sợ bị y bỏ rơi, khóc lóc cầu xin y đừng cưới vợ, lúc này mới làm cha, trong mắt đã chỉ có hài tử không có phu quân rồi. Sau này sinh thêm mấy đứa, không lẽ y cuốn gói thẳng xuống gầm giường ngủ?
Cũng may trong tay còn nắm nhược điểm của Yến Sâm.
Lục Hoàn Thành cố ý chỉ vào mũi hài tử, không hề có ý tốt nói: “A Sâm, chuyện cây trúc....Ngươi giấu ta thật là khổ nhỉ. Đứa nhỏ này nếu là một trúc yêu, Lục gia chúng ta không cần.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Yến Sâm nhất thời thay đổi.
Dáng vẻ của Yến Sâm lúc bí mật bại lộ đầy hoảng loạn, Lục Hoàn Thành thấy quá nhiều rồi, ánh mắt không dám nhìn thẳng, khuôn mặt nháy mắt tái nhợt, thân thể run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo, hô hấp gấp gáp – quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Mà lần này, Yến Sâm vừa mới hậu sản suy yếu, gương mặt trắng bệch đến nỗi không thể nhìn được.
Hắn kinh ngạc mà nhìn Lục Hoàn Thành, giống như không thể giải thích, đột nhiên tâm mạch trỗng rỗng, che miệng ho, ho ra một ngụm máu lớn, rơi trên tã lót.
“A Sâm?!”
Lục Hoàn Thành ý thức được đại họa, hối hận không kịp, vội la lên: “Ta nói linh tinh, đứa nhỏ này sao ta lại không muốn? Nó là do ngươi vì ta mà sinh, là cốt nhục của ta, mặc kệ là trúc hay là người, là hoa cỏ gì ta đều cần!”
Yến Sâm vẫn kinh ngạc nhìn y, như không nghe thấy lời nói kia, đột nhiên sực tỉnh, phản ứng vô cùng quái lạ, một mực đem tã lót đặt vào lồng ngực Lục Hoàn Thành, chạm cũng không dám chạm, run giọng nói: “Đứa nhỏ này không phải trúc yêu, ta mới là trúc yêu.... Ngươi không thích yêu, ta không liên lụy nó là được, ngươi tìm cho nó một mẫu thân, thay ta nuôi nó, ta không chạm vào, không chạm vào nữa... ”
Nói xong liền kéo quần áo lui vào góc tường, chỉ sợ dính lên người Duẩn Nhi, giọt máu nơi khóe môi còn đang chảy ra, nhỏ lên áo trắng, người nhìn vào mà giật mình.
Yến Sâm rốt cuộc yêu y đến thế nào, y cũng không phải không biết, sao lại đi không hiểu chuyện ăn giấm chua với hài tử, hại Yến Sâm mới sinh xong, lấy chuyện đòi mạng này kích thích hắn? Vạn nhất hại thành tâm bệnh, sau này biết sống thế nào?
Lục Hoàn Thành lo Yến Sâm tưởng y không thích đứa nhỏ này, không dám đem tã lót trả lại, chẳng còn cách nào khác là ôm hài tử còn đang ngủ ngon lắc nhẹ, hôn một cái, nói rằng yêu nó nhất trên đời này, bất luận là trúc hay là người cũng sẽ không bớt đi một phần yêu thương.
Yến Sâm rơi lệ, nửa tin nửa ngờ quan sát, cuối cùng là Duẩn Nhi ngăn cơn sóng dữ, co chân đá một cái, oa oa khóc nỉ non, cánh tay muốn cha ôm, mới khiến Yến Sâm ôm nó trở lại, ôm trong cánh tay mà nhẹ nhàng dỗ dành.
Lục Hoàn Thành dịu giọng an ủi Yến Sâm hồi lâu, vừa xin lỗi vừa thề thốt, cam kết ngày mai liền đặt tên cho hài tử, vừa nhập cả tên Yến Sâm vào gia phả, Yến Sâm mới giải trừ khúc mắc, nước mắt vẫn chưa khô mà nhắm mắt ngủ.
Tên của tiểu tử này có một chữ Lâm (Lâm trong từ “mưa dầm” = 霖), chính là vì phụ thân yêu thương cha nó, dùng tên nó khẩn cầu mưa dầm tốt trúc, nhân tiện tốt luôn cho cả trúc non. (trúc non = Tiểu Duẩn)
Yến Sâm trải qua cơn hoảng hồn này, tổn thương sinh lực nặng nề, ở trên giường tĩnh dưỡng ba ngày mới xuống được. Lúc này Lục Hoàn Thành cưng chiều thê tử, Yến Sâm nói trúc tử thích uống nước, y lo suối nhỏ trong phủ không đủ dưỡng chất, mỗi ngày rời giường từ sớm, tự mình tới dòng sông trên núi xách về một thùng nước đầu nguồn, tưới lên hai cây trúc bảo bối trong nhà.
Yến Sâm không hay biết gì bị tưới ba ngày, thân thể ướt át, liên tục đi nhà xí, khổ sở vô cùng, càng không hiểu sao mỗi khi Lục Hoàn Thành ôm Lục Lâm lập tức bị nó tè cho một thân ướt sũng. Hỏi ra mới biết Lục Hoàn Thành làm chuyện xấu, mỗi ngày tưới nước bọn họ!
Hắn dở khóc dở cười: “Ta vốn là cây chịu hạn, đã sống ba trăm năm, đâu thiếu mấy ngày chăm sóc của ngươi? Tiểu Lâm Nhi mới mọc, gốc rễ còn non, ngươi cứ tiếp tục tưới, gốc nó úng mất.”
Lục Hoàn Thành đem chúng đặt vào lòng bàn tay, đầy hứng thú: “Sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi biến ra lá trúc?”
“Cũng từng xảy ra.” Yến Sâm cười nhẹ nói, “Có lúc không khống chế được... Sẽ rơi vài chiếc lá, chỉ là không dám cho ngươi nhìn thấy.”
Lục Hoàn Thành nhíu mày: “Lúc nào?”
Yến Sâm liền đỏ mặt, giấu đầu hở đuôi tránh đi ánh mắt, cúi đầu không chịu trả lời.
Trong thính đường Ngẫu Hoa Tiểu Uyển chất đầy lễ vật, giống như tòa núi nhỏ, đều là Lục mẫu đưa tới.
Kể từ khi biết Yến Sâm chính là cây linh trúc trong thư phòng biến thành, Lục mẫu thương hắn tận xương. Theo như Lục Hoàn Thành nói, thì chính là không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân, thần linh cần thờ phụng mà lại không để ý như vậy. Ngấm ngầm kéo Lục Hoàn Thành ra ngoài răn dạy, mắng y tinh trùng lên óc, ngay cả cây trúc tử bảo vệ gia đình cũng dám lôi lên giường bất kính, không sợ tổ tiên tức giận sao!
Lục Hoàn Thành da mặt dày, nhún vai nói, ngủ cũng đã ngủ rồi, hài tử cũng đã sinh rồi, Tiểu Lục Lâm còn đang ở đó mút ngón tay, tổ tiên sao có thể làm gì. Lục mẫu liền tức giận ném một trượng, suýt chút nữa đuổi y quỳ ở từ đường chịu phạt.
Khoa trương hơn chính là, cháu trai ôm vào lòng, Lục mẫu cũng lập tức thay đổi lập trường. Nói hài tử nhà khác đều từ trong bụng nữ nhân chui ra, Lục gia được ông trời chiếu cố mới có thể từ thân thể nam tử chui ra, đây là phúc phận gia đình bình thường cầu xin cũng không được.
“Ừ, không thể nuông chiều như vậy.” Yến Sâm suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, “Cùng lắm sinh thêm vài đứa, để mẫu thân nuông chiều không xuể mới được.”
Lục Hoàn Thành á khẩu không trả lời được, thầm than chính mình tầm nhìn hạn hẹp, kém xa suy nghĩ nhạy bén, thủ đoạn cao thâm của người kia.
Trước lúc Lục Lâm một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, đích thật là một tiểu ma vương thứ thiệt.
Phật châu theo Lục mẫu năm năm ròng bị nó mài răng, vốn là gỗ vân ánh kim, bị răng nanh nhỏ hở ra là cắn đến khanh khách. Lục Hoàn Thành ban đêm đọc sổ sách, trước khi ngủ đặt trên tiển án bên giường, ngày hôm sau thức dậy, sổ sách chỉ thấy một nửa, số còn lại đều là vụn giấy bay đầy trời, giống như bị chó gặm. Yến Sâm ôm tiểu tử, móc trong miệng nó ra một đống giấy nát, cực kỳ đau lòng, oán giận trừng mắt nhìn Lục Hoàn Thành, không cho y mang sách về phòng.
Lục Hoàn Thành nhìn một lớn một nhỏ không phân trắng đen, bao che lẫn nhau, cảm thấy mình không có chút địa vị nào.
Lục Lâm sau khi sinh mấy tháng là thời điểm mùa hè nóng bức nhất, y sợ hài tử bị nóng, buổi tối ngủ không ngon liền bày trong thư phòng một thùng nước đá, dùng để giải nóng. Kết quả nửa đêm tỉnh dậy, giường chỉ còn lại một mình y – Yến Sâm lấy thùng nước đá tưới lên trúc đình, ôm hài tử phụ linh vào.
Yến Sâm là trúc, Tiểu Lâm Nhi cũng là trúc, chỉ có y không phải. Sau này nếu Yến Sâm lại sinh cho y mấy đứa trẻ, cả nhà một loạt trúc xanh cành cao cành thấp, lá cành xanh ngắt dựa vào cửa tây, chỉ có thân thể phàm trần như y là phải ngắm trúc than thở, mùa hè này làm sao mà qua nổi.
Không được, không thể để Yến Sâm sinh nữa.
Trong nhà có hai cây trúc là đủ rồi.
Kết quả trời không chiều lòng người, ngay trong yến tiệc Lục Lâm tròn một tuổi, Yến Sâm ngay ở trước mắt khách mời nôn trên bàn rượu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, mềm nhũn hôn mê.
Lục Hoàn Thành kinh hãi đến biến sắc ôm hắn về phòng, mãi lâu sau mới trở lại chỗ ngồi, mọi người thân thiết hỏi, y nửa mừng nửa vui nói, Yến Sâm sâm đại khái lại mang thai —— còn chưa cần đại phu chẩn ra, là y mò ra.
Mãi đến khi lộ ra dấu hiện nôn mửa, thai này thực sự là thâm tàng bất lộ.
Lục Lâm mở một đôi mắt đen láy to tròn, nhìn trái, nhìn phải, vẫn không tìm thấy cha Trúc Tử. Lục Hoàn Thành ôm nó đi chọn đồ vật đoán tương lại, nó không chút do dự, lấy một con rối hình người, hưng phấn ôm trong tay,
Có hai búi tóc, mặt tròn trịa, là một tiểu cô nương khả ái.
“Lâm Nhi muốn có muội muội?”
Lục Lâm phì ra bọt bong bóng, bi bô nói: “... Muốn muội muội.”
Một lúc sau lại nói: “Muốn muội muội.”
Con rối nhỏ ôm trong ngực thật chặt, thực sự coi như một tiểu muội muội xinh đẹp hoạt bát.
Xem ra lần này, Yến Sâm mang thai quá nửa là nữ hài tử. Lục Hoàn Thành ôm Lục Lâm, hôn lên chóp mũi nó, dịu dàng nói: “Được, qua nửa năm nữa, liền cho con một tiểu muội muội.”
Lục Lâm cười khanh khách, con ngươi tròn xoe ánh lên một chấm nhỏ sáng ngời.
END
<< Tây Song Trúc >> viết bởi Thập Cửu Dao
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT