Cẩn thận mà nói, hắn cũng tính là tiền bối của Lục Hoàn Thành, nhưng bây giờ bối phận lộn xộn, ngược lại gọi Lục Hoàn Thành là ca ca. Ba trăm năm qua, hắn vẫn che chở linh tức cùng văn mạch Lục gia, nói đến gia phả hay chuyện cũ, e là so với Lục Hoàn Thành còn tường tận nhiều hơn. Ngược dòng bảy đời mấy vị này, bọn họ nếu có thể nói chuyện, vậy còn phải khách khí kính trọng với hắn.
Hơn trăm năm qua đi, Yến Sâm ở thế hệ này hóa thành người, ủy thân cho cháu chắt bọn họ, thậm chí chút chít, bao lần mây mưa hoan ái, đến tận khi châu thai ám kết*.
*Châu thai ám kết: có thai, hàm ý chỉ kết quả của một tình yêu vụng trộm. Nếu là truyện hài thì ta sẽ dịch thành “vui chơi ra sản phẩm” J))
Năm đó, tổ tiên Lục gia ngồi ở cửa phía tây cần cù đọc sách, lúc rỗi rãi ngắm nhìn bụi trúc xanh, có nghĩ tới sau này đến đời hậu thế, cây trúc xanh phía cửa tây kia sẽ vì bọn họ mà kéo dài huyết thống chăng?
Hai gò má Yến Sâm nóng lên, cúi đầu, nhìn xuống cái bụng cao lớn tròn trịa, cảm giác mâu thuẫn xấu hổ trong lòng không cách nào tản đi.
Hắn không muốn xa rời Lục Hoàn Thành như vậy, tình cảm đâm chồi, lo được lo mất, giống một thiếu niên mười bảy tuổi mới biết yêu..... Có lẽ trước khi gặp gỡ Lục Hoàn Thành, những năm tháng dài đằng đẵng mà hắn từng trải qua, đều đã thành số không.
Sinh mệnh chân chính của hắn, là bắt đầu từ một ngày kia khi nhìn thấy Lục Hoàn Thành.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Yến Sâm quay đầu lại, trước mặt phủ lên một tấm khăn đỏ tươi, che đi diện mạo. Hắn không nhìn thấy Lục Hoàn Thành, hoảng sợ muốn gạt nó xuống, lại bị một bàn tay đè lại.
“Đừng kéo, đây là hỉ khăn, dùng để bái đường.”
Lục Hoàn Thành bị một lời kia chọc cười, đáp: “Nói như ta đã bái rồi không bằng.... A Sâm yên tâm, ta cũng là lần đầu tiên kết hôn, còn căng thẳng hơn ngươi.”
Y đỡ Yến Sâm xoay người, đứng đối diện bài vị tổ tiên. Chính mình tiến lên bố trí một chút, đốt lên một loạt nến, từ đường dần dần trở nên sáng sủa, tràn ngập mùi hương đèn nhang đầy an bình.
Y quay lại dắt tay Yến Sâm, đỡ lấy hông hắn, nói: “Trước tiên chậm rãi quỳ xuống.”
Yến Sâm không chịu: “Như vậy...... Thực sự quá khó coi rồi.”
“Đâu có khó coi?” Lục Hoàn Thành an ủi hắn, “A Sâm nghe lời, ngươi còn mang theo hài tử nữa, cho hài tử chút không gian, nó mới có thể cùng ngươi bái đường.”
Yến Sâm nhớ tới hài tử, miễn cưỡng đồng ý, liền theo Lục Hoàn Thành điều chỉnh tư tế, tách ra hai đầu gối để quỳ xuống. Hắn thử một lần nữa, lúc này cái bụng vừa vặn nằm gọn giữa hai chân, thuận lợi lạy xuống, mới hưng phấn thở phào một hơi.
Lục Hoàn Thành nhìn dáng dấp e thẹn đáng yêu, không khỏi cười lên, vén tà áo, quỳ xuống bên cạnh, hướng bài vị tổ tiên cất cao giọng nói: “Liệt tổ liệt tông Lục gia ở trên cao, Hoàn Thành năm nay hai mươi lăm, đã đến tuổi thú thê. Nửa năm trước đi xa, may mắn gặp Yến Sâm. Hắn là người huyện Gia Ninh, Giang Bắc, năm nay mười bảy tuổi, tính cách lương thiện, cùng ta tình ý tương thông. Hôm nay ta cưới người này làm thê, trước mặt tổ tông cam kết, đời này cùng hắn bạc đầu giai lão, yêu thương, che chở hết lòng, không để hắn chịu một chút ủy khuất. Hài tử trong bụng Yến Sâm, tương lai kế thừa tổ nghiệp, tiếp tục sự nghiệp và phát triển thêm, quang vinh hưng thịnh. Chỉ mong tổ tông phù hộ, che chở chúng ta bình an khỏe mạnh.”
Y cũng là lần đầu tiên làm tân lang, trong từ đường không có người làm lễ, bái đường nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng không rõ ràng lắm, đem toàn bộ lời muốn nói nói xong. Dưới ống tay áo chạm ngón út Yến Sâm thì thầm nói: “A Sâm, tổ tông đang nghe đấy, ngươi cũng nói vài ba câu đi.”
“Ta, ta tên Yến Sâm, ta là......”
Yến Sâm vội vã mở miệng, mới nửa câu liền im bặt – quê quán cùng xuất thân của hắn đều là giả, lúc trước tình thế bức bách, đã nói dối Lục Hoàn Thành, bây giờ quỳ dưới từ đường, tổ tông đều ở trên trời nhìn xuống, làm sao có thể mở miệng nói dối.
Tổ tông sẽ trách cứ.
Hắn do dự một lát, nhỏ giọng khẩn cầu Lục Hoàn Thành: “Ta nói trong lòng, được không?”
Lục Hoàn Thành đoán hắn có lẽ đang thẹn thùng, cũng không bắt buộc, liền săn sóc mà đáp ứng.
Yến Sâm nghiêm túc cẩn thận quỳ xuống, đối diện bài vị tổ tông, từng chữ từng câu nói trong lòng: Ta tên Yến Sâm, là một cây trúc, mọc ở phía tây thư phòng, cao ngỏng gầy teo, trước đây các vị.... đại khái đều gặp rồi. Ta hóa thành hình người, không vì cái gì khác, chỉ là trong lòng quá yêu thích Lục Hoàn Thành, muốn bên nhau cả đời với y. Trước kia lúc ở bên ngoài, ta nói dối y, nói là người huyện Gia Ninh, Giang Bắc, nhưng ta được nuôi lớn từ thủy thổ Lục gia, ba trăm năm đều hướng về nhà họ Lục, đối với Lục Hoàn Thành không hề có chút ý xấu nào, các vị ở trên trời minh giám, sẽ không trách cứ ta đúng không? Sau này, ta làm con dâu Lục gia, nhất định sẽ ngoan ngoãn theo y, điều danh môn khuê tú có thể làm được, ta cũng có thể làm được, xin các vị.....tiếp nhận ta.
Yến Sâm nói xong, vẫn nơm nớp lo lắng không dám động đậy, chỉ sợ chớp mắt sau đó sẽ là trời long đất lở, mưa sa gió giật, tổ tiên Lục gia nổi giận, không tha cho hắn. Đợi một lúc, không thấy đất đá mù trời đâu, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nhỏ dần, có dấu hiệu sắp tạnh. Yến Sâm mới an tâm, nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Lục Hoàn Thành nắm lấy tay Yến Sâm, niệm một câu “Nhất Bái Thiên Địa”, hai người liền cùng nhau cúi đầu bái lậy. Ngoài cửa sổ mây tan thấy nắng, mưa tạnh gió ngừng, màn mưa lơ lửng ngoài hành lang chấm dứt, mấy hạt mưa theo mái nhà cong cong, từng giọt rơi xuống.
Đọc tiếp một câu “Nhị Bái Cao Đường”, hai người cùng nhau cúi đầu, ánh nến trong từ đường bỗng sáng ngời, bốc lên cao, nhẹ nhàng nhảy nhót, tên khắc trên bài vị cũng hiện lên rõ ràng.
Lục Hoàn Thành không vội vã hô lên câu tiếp theo.
Lần bái lạy này, chính là kết thúc buổi lễ, từ nay có mười mấy đời tổ tiên Lục gia làm chứng, Lục Hoàn Thành hắn có thê tử, tên là Yến Sâm. Không phải thiếp, không phải nam sủng, mà là thê tử quanh minh chính đại, không để bất cứ ai có một chút nghi vấn.
Mi tâm dán đất, nền gạch lạnh như băng.
Đỉnh đầu Lục Hoàn Thành và Yến Sâm nhẹ nhàng chạm vào nhau, như một khế ước chân thật mà an lòng.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT