Lúc Kim Chung Nhân nói muốn đi nhảy Bungee, Bạch Hiền kịch liệt ngăn cản, thậm chí còn không ngại giở trò làm nũng.
“Trời nóng như vậy, sẽ bị cháy nắng mất.”
Chung Nhân lặng lẽ nhìn vẻ mặt Bạch Hiền rõ ràng là đang sợ hãi nhưng còn muốn giả bộ giữ bình tĩnh, không biết nên vạch trần hay là giữ im lặng thì tốt hơn, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng:
“Ờm… Anh, chẳng phải trước kia đã từng nói, trò phấn khích nhất anh từng chơi chính là… ờm… búng trán sao?”
Gương mặt Bạch Hiền có điểm hồng: “Cái đó và chuyện này không liên quan gì đến nhau!”
“Được rồi được rồi, không liên quan…”
Kim Chung Nhân vừa dỗ dành vừa cố gắng kéo Bạch Hiền lên bục nhảy Bungee, “Bạch Hiền ca, thử một lần đi, em đã từng chơi ở thành phố mấy lần rồi, vui lắm… Thật đấy, ngay cả Tử Thao cũng nói vô cùng kích thích. .”
“Tất nhiên rồi! Hoàng Tử Thao thích chơi Skyjump ở Las Vegas chết đi được! Cậu ta không phải người bình thường! Người bình thường ai lại đi học võ mười mấy năm cũng không chán chứ?”
Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn Bạch Hiền một cái, Bạch Hiền lập tức chu mỏ ra: “Tử Thao kể cho anh đó, cậu ấy đã đến đó hồi năm nhất.”
“Bạch Hiền ca, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu…”
“Không đi đâu mà…” Bạch Hiền sống chết cũng không chịu nhúc nhích. Cuối cùng, Chung Nhân đành bất đắc dĩ vừa đỡ vừa lôi Bạch Hiền đi, chật vật mãi mới đẩy được lên đến bục cao, dắt tay tiếp tục tiến về phía trước.
—
Bạch Hiền nhìn khung cảnh bên dưới, lại cảm thụ một chút gió thổi “vù vù” bên tai, lập tức chân đều mềm nhũn.
“Không nếm thử một lần vĩnh viễn sẽ không biết thú vị thế nào đâu.”
Kim Chung Nhân nhìn chân Bạch Hiền đang run lên bần bật, chẳng biết tại sao càng thích thú, nghĩ lần này bằng mọi giá cũng phải làm cho người này cùng mình nhảy.
“Có loại nhảy Bungee dành cho cặp đôi, hai người cùng nhau nhảy xuống… Sẽ không có chuyện gì đâu…”
Bạch Hiền sống chết giãy giụa giương nanh múa vuốt làm Kim Chung Nhân phải siết chặt lấy bờ vai đối phương dùng sức kéo đi. Hai người giằng co qua lại một lúc lâu, cuối cùng người phụ trách buộc phương tiện an toàn chịu không nổi liền hỏi:
“Hai người nhảy cùng nhau hay là tách ra?”
“Cùng nhau.”
“Tách ra.”
Kim Chung Nhân và Bạch Hiền đồng thanh nói.
—
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Hiền giận dữ gào lên: “Anh không cần ôm em cùng nhảy giống như bọn con gái!”
Kim Chung Nhân trầm mặc nhìn đối phương, nét mặt không thay đổi nói: “Nhưng mà anh không dám nhảy một mình phải không? Vậy thì để em ôm anh nhảy nhé?”
Bạch Hiền chăm chú nhìn Chung Nhân một lúc lâu, cuối cùng quyết định đầu hàng: “Thôi được, vậy cùng nhau đi.”
Đến khi nhân viên phụ trách giúp bọn họ mặc quần áo bảo hộ vào, chân Bạch Hiền lại bắt đầu run rẩy, không thể không tựa vào trên người Kim Chung Nhân uy hiếp: “Nói cho em biết, nếu trong lúc nhảy mà dám buông tay, anh nhất định sẽ…”
“Em sẽ không buông tay đâu.” Kim Chung Nhân nghiêm túc trả lời.
Bạch Hiền hoài nghi liếc mắt một cái.
Chung Nhân chậm rãi ôm lấy Bạch Hiền, cúi đầu ghé vào tai nhẹ nhàng mà nói: “Thật sự, sẽ không buông tay.”
Cả đời cũng không.
—
Cho tới lúc đi đến bên cạnh bục nhảy lấy đà, Bạch Hiền liền ôm chặt lấy Chung Nhân, nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại nhìn thoáng qua đại thúc bên kia, cuối cùng nhịn không được đành vùi đầu vào trong ngực đối phương.
Nhưng lúc nhân viên kia bắt đầu đếm “Một, hai, ba” , Bạch Hiền vẫn không xua đi được cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, lập tức càng vùi đầu sâu hơn, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.
Ngay khi cảm giác không trọng lực xuất hiện, Bạch Hiền bắt đầu kêu lên thảm thiết, theo bản năng dang cả tay chân gắt gao bám chặt trên người Chung Nhân.
Kim Chung Nhân ban đầu một hơi nín thở ở lồng ngực, cảm giác không trọng lực mãnh liệt bốc lên lan tỏa khắp từng tế bào trong cơ thể. Tuy rằng cũng hề thấy sợ hãi, nhưng loại hưng phấn này vẫn khiến cho bản thân theo phản xạ hét lên thật to, đồng thời, cảm giác cả người Bạch Hiền càng quấn chặt lấy mình.
Bên cạnh mình chỉ có Bạch Hiền, duy nhất Bạch Hiền mà thôi.
Hơn nữa còn có tiếng gào thét khản cả giọng từ cổ họng đã qua luyện thanh, ám ảnh ba ngày không dứt bên tai.
—
“Thảo nào tất cả mọi người đều nói nhảy Bungee là trò thích hợp nhất dành những người yêu nhau, quả nhiên đúng vậy.” Mãi cho đến khi xuống đến mặt đất, Bạch Hiền còn chưa thể hoàn hồn, vẫn như bạch tuộc gắt gao túm chặt lấy Chung Nhân khiến cậu ta đành phải mặc cho người kia treo trên người mình mà bước đi.
“Ừ?” Thanh âm Bạch Hiền có điểm lớn, giống như bên tai vẫn còn vương lại tiếng gió rít gào.
“Không có việc gì…” Kim Chung Nhân cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ nhắn càng yếu ớt rụt vào cổ, liền cảm thấy tim muốn mềm nhũn, “Có muốn quay về nhà trọ nghỉ ngơi một chút không?”
“Anh rất khỏe mà…” Bạch Hiền miễn cưỡng cười cười, nhưng cả người vẫn đờ đẫn bất động, “Chỉ là cái chân hình như không chịu nghe lời, cái đó và chủ ý của anh là bất đồng. .”
“Đúng đúng đúng, bất đồng…”
Kim Chung Nhân vừa hùa theo vừa dùng lực nơi cánh tay, nâng cả người Bạch Hiền bế lên.
Bạch Hiền đầu óc choáng váng lộn xộn dựa vào Chung Nhân, vốn nghĩ chống cự lại tư thế “bế cô dâu” này, nhưng vì thật sự đã không hơi sức để nói gì nữa, thế nên đành phải mềm nhũn mặc cho Kim Chung Nhân làm chủ, đưa bản thân trở về trong phòng.
—
Kim Chung Nhân đem Bạch Hiền đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn, sau đó bê đến một đĩa hoa quả, cầm dĩa đút từng miếng từng miếng một.
Bạch Hiền ăn mấy miếng táo xong mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần, nghĩ nghĩ gì đó rồi vươn cánh tay về phía Kim Chung Nhân: “Lại đây.”
Kim Chung Nhân ngoan ngoãn đi tới gần, Bạch Hiền lập tức ôm chầm cổ người trước mặt, chẳng biết tại sao bắt đầu làm nũng: “Chung Nhân…”
Như này là sao? Thế nào không hề báo trước đã bày ra điệu bộ dễ thương vậy?
Thế này không khoa học nha! Mình còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý! Kim Chung Nhân lập tức gào thét trong đầu, ánh mắt trong giây lát liền dại ra.
Bạch Hiền tiếp tục làm nũng: “Chung Nhân à, em gạt người ta đi chơi nhảy Bungee, làm hại anh bây giờ cả người đều không thoải mái, vậy hẳn là phải bồi thường đúng không a?”
Kim Chung Nhân nghĩ: Cho dù em không lừa anh đi chơi nhảy Bunge thì anh có muốn ánh trăng em cũng sẽ nghĩ cách lấy xuống, vậy mà còn cần kiếm cớ sao?
“Chung Nhân à, vậy để đền bù chuyện đó, để anh kẻ eyeliner cho em nha?”
Kim Chung Nhân ngẩn ngơ: “A? Cái gì?”
“Chỉ là trang điểm một chút thôi mà Chung Nhân, em phải biết rằng cơ hội thế này chẳng mấy khi có được.” Bạch Hiền nỗ lực thuyết phục, “Em nghĩ xem, để phối hợp với phong cách của em, lần nào chúng ta cùng biểu diễn trên sân khấu anh cũng phải kẻ mắt, như vậy là không công bằng…”
“Nhưng nếu là em, anh cũng sẽ không kẻ mắt phải không?” Kim Chung Nhân ý đồ lảng sang chuyện khác, “Hiện giờ anh vẫn còn mệt, hay là nghỉ ngơi cho thật khỏe đi. Em ra ngoài mua một ít đồ ăn, ngày mai chúng ta lại đi chơi tiếp…”
“Chung Nhân ơi… Chung Nhân…”
Lại là cái giọng điệu kia, lại là cái điệu bộ kia! Ánh mắt cong lên, hai tay chụm lại trước ngực, biểu tình năn nỉ nịnh nọt lấy lòng, phối hợp với hàm răng trắng muốt. Kim Chung Nhân bất đắc dĩ phát hiện mình đối với vẻ mặt như thế hoàn toàn không có sức chống cự.
“Được rồi, được rồi, mặc anh thích làm cái gì em cũng đều đồng ý. .” Kim Chung Nhân giơ tay đầu hàng, cảm thấy cuộc đời bản thân đúng là thua ở trên tay Bạch Hiền, vĩnh viễn không cách nào thay đổi.
【88】
Lúc Bạch Hiền từ trong túi lấy ra một cây bút kẻ mắt màu đen, Kim Chung Nhân hoàn toàn đờ đẫn.
“Anh! Sao lại có thể mang cái này bên người vậy?”
Kim Chung Nhân cảm thấy thật đáng sợ. Chẳng lẽ Bạch Hiền thật ra muốn mang đi để trang điểm ư? Chẳng lẽ Bạch Hiền thật sự nghiện kẻ mắt? Chẳng lẽ…
Vô số ý niệm kỳ lạ chạy vùn vụt ở trong đầu, khiến Chung Nhân nhất thời nói không nên lời một câu biểu đạt cảm xúc.
“Cái này là coordi tỷ tỷ để lại từ lần trang điểm trước, anh tiện tay nên nhét vào trong túi. Em đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ coi anh giống như rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ thích ngồi kẻ mắt sao?”
Bạch Hiền nhìn đến ánh mắt kia liền biết ngay trong đầu đối phương đang suy nghĩ gì, nháy mắt nổi giận.
“Không phải…” Kim Chung Nhân muốn giải thích, nhưng nghĩ nghĩ thấy ý mình đúng là như vậy, cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hiện tại không nói lời nào là tốt hơn.
Bạch Hiền hoài nghi trừng mắt nhìn một lúc lâu, sau đó để ghé vào Chung Nhân.
Kim Chung Nhân yên lặng nhìn lại.
“Có thể nhắm mắt được không?”
Bị ánh mắt của người kia nhìn chăm chú vào, Bạch Hiền không cách nào bắt đầu được. Kim Chung Nhân hoài nghi nhìn thoáng qua cây bút kẻ trên tay Bạch Hiền, cuối cùng quyết định nhắm mắt lại .
Kim Chung Nhân cảm giác tay Bạch Hiền run rẩy phẩy nhẹ mí mắt mình, sau đó có vật gì đó nhọn hoắt nhẹ nhàng đâm một cái lên, rồi lập tức giật mình nhanh chóng rụt trở về, một lát sau lại run lẩy bẩy ghé sát vào.
Cậu ta cảm giác mình rất có khả năng bị thứ này chọc mù. Nhưng bây giờ mà phản kháng thì nhất định Bạch Hiền sẽ xù lông, mà nếu không mở mắt ra thì bản thân rất có thể không bao giờ còn sử dụng cặp mắt của mình để ngắm Bạch Hiền nữa.
Kim Chung Nhân lâm vào giữa mâu thuẫn không cách nào thoát khỏi.
—
Bạch Hiền tựa hồ một tay bẻ ngoặt đầu Chung Nhân sang một bên. Chung Nhân cảm giác mí mắt mình lại bị vén lên trên một cách thô bạo, sau đó có vật gì đó nhọn hoắt lành lạnh vẽ lên mí mắt, may mắn là một lát sau động tác trên tay thả mềm rất nhẹ nhàng như sợ đối phương bị thương tổn, cho nên bản thân mới có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Hiền giống như tiểu động vật ở bên cạnh “sột soạt” một hồi lâu, một lúc sau phấn khích tuyên bố: “Xong rồi”. Chung Nhân nơm nớp lo sợ mở to mắt, thấy Bạch Hiền cầm chặt bút kẻ mắt đứng ở trước mặt, biểu tình nghiêm túc nhìn mình.
Kim Chung Nhân theo phản xạ che mặt lại.
Bạch Hiền hung hăng đem tay cậu ta lột xuống, sau đó ghé sát vào quan sát.
Kim Chung Nhân nhìn gương mặt người kia phóng đại ở trước mắt xoay tới xoay lui, chốc chốc lại nhăn mũi, chớp chớp mắt rồi chu miệng, lập tức nuốt nước miếng liên tục, cố gắng nuốt xuống ham muốn nhào tới hôn một cái.
Bạch Hiền nhìn hồi lâu cảm thấy có điểm khó chịu.
“Vì sao lông mi lại dày như vậy a? Thế nào vẽ nửa ngày cũng không giống đã kẻ mắt vậy?”
“Xin lỗi. .” Kim Chung Nhân cũng không biết vì sao bản thân muốn xin lỗi, nhưng là cảm thấy lúc này chỉ biết làm vậy. Bạch Hiền sờ sờ trán đứa nhỏ, bĩu môi có điểm không cam chịu, lại ra lệnh: “Nhắm mắt lại.”
Kim Chung Nhân vội vàng nhắm mắt.
—
Bạch Hiền lại cặm cụi tô vẽ một hồi lâu. Lúc này tựa hồ mới hơi chút hài lòng, lục lọi ở trong túi lại lấy ra một cái gương nhỏ nhét vào tay Kim Chung Nhân.
Chung Nhân soi gương nhìn thoáng qua, lặng lẽ nhắm chặt mắt, sau đó cả khuôn mặt nhíu lại, giơ tay lên bưng kín mặt mình.
“Đừng chạm vào! Đừng chạm vào!” Bạch Hiền gào lên, “Người ta vất vả lắm mới tô đậm được vậy đó.”
Kim Chung Nhân đành lập tức buông tay, dùng cặp mắt thoạt nhìn đen xì giống như là có vành mắt đen bất đắc dĩ nhìn Bạch Hiền đang hưng phấn.
“Cũng không tệ lắm a, thấy thế nào?” Bạch Hiền hào hứng hỏi.
“Em…”
Kim Chung Nhân cắn cắn môi dưới, nghĩ mình rốt cuộc là nên nói ra sự thật hay là nói dối, nhưng do dự nửa ngày vẫn không nghĩ ra nên nói cái gì, cuối cùng đành phải ngậm miệng lại.
“Im lặng là đồng ý phải không?” Bạch Hiền nói.
Kim Chung Nhân trầm mặc cúi đầu.
—
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra biện pháp, Kim Chung Nhân quyết định kéo Bạch Hiền về phía mình, trước hết phải chặn cái miệng kia lại để phân tán sự chú ý.
Bạch Hiền vốn bị làm cho hoảng hốt, kết quả nhìn thấy hai con mắt bởi vì bị tô dày đậm mà có vẻ vô cùng quỷ dị ở cự li gần, không kiềm chế được bèn cười phá lên.
Kim Chung Nhân mặt đều đen, xông tới bóp cằm rồi vò loạn mái tóc của người kia. Nhìn đối phương còn ý cười đầy mặt, liền tức giận đến phồng mồm trợn má: “Bạch Hiền ca!”
Bạch Hiền bưng kín mặt: “Chung Nhân, bây giờ anh mới nhận ra là nó tệ thế nào, xin lỗi nha…”
Kim Chung Nhân không nói gì nhìn Bạch Hiền.
“Nhưng mà không sao, cái này có thể lau được mà.” Bạch Hiền lại bắt đầu luống cuống tay chân tìm khăn giấy, sau đó chạy đến phòng tắm lấy nước. Kim Chung Nhân nhìn bộ dáng hoảng loạn kia cảm thấy cũng thật vui vẻ: “Anh, em tự làm cũng được mà.”
“Không không, tự rửa nhất định sẽ không sạch.”
Bạch Hiền cường lực ngăn cản, sau đó án theo bả vai Kim Chung Nhân lại bắt đầu hì hục chà sát. Kim Chung Nhân bị cái khăn giấy kia lau cho đến khi hấp hối, cảm thấy toàn bộ lông mi của mình đều sẽ vì động tác thiếu kinh nghiệm của Bạch Hiền mà bị đánh bay sạch mất.
Sau khi hai người giằng co một lúc, xung quanh viền mắt của Kim Chung Nhân đều bị Bạch Hiền vận hết nội công mà chà sát đến đỏ ửng.
Chung Nhân không thể không híp mắt cười khổ, tuy rằng đây là ý nguyện của Bạch Hiền, nhưng vẫn là cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Kim Chung Nhân thấy vẻ mặt kia tim lại muốn mềm nhũn, còn chưa kịp nói câu gì thì Bạch Hiền đã ghé sát lại, ôm mặt Chung Nhân hôn “chụt chụt” lên hai mắt.
Được rồi, đối với người này hoàn toàn không có biện pháp chống đỡ.
Kim Chung Nhân vươn cánh tay ôm gọn Bạch Hiền vào trong ngực thở dài.
Thôi vậy, tạm thời cứ coi đây là một phương pháp hâm nóng tình yêu đi. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT