Tiếng ve kêu tạp âm của mùa hạ dần biến mất trong không khí khô nóng. Bạch Hiền đã lên lớp mười hai, Kim Chung Nhân lên lớp mười một, còn Ngô Thế Huân cũng thuận lợi vào trung học bộ phận năm nhất, trở thành học đệ của hai người.
“Bạch Hiền ca, suốt kỳ nghỉ hè không thấy mặt, anh thế nào cũng không rám đen một chút vậy?” Trở về từ chuyến đi sang Trung Quốc cùng Lộc Hàm, Ngô Thế Huân mặc đồng phục trung học chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đứng ở cửa trường học châm chọc Bạch Hiền.
Bạch Hiền đắc ý ngẩng đầu: ” Bạch Hiền ca của em trời sinh đã vậy, phơi thế nào đều không hắc, ghen tị cũng không có ích gì đâu!”
“Thế Chung Nhân ca sao lại thế này? Rõ ràng mỗi ngày cùng Bạch Hiền ca cùng một chỗ, vì sao ca biến thành đen nhiều như vậy?” Ngô Thế Huân lờ Bạch Hiền đi, quay sang bắt đầu trêu chọc Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân mặt không thay đổi nhìn đứa nhỏ: “Nai con ca vẫn còn cách ngươi rất xa, hẳn là rất buồn phải không?”
Bạch Hiền xem hai người bọn họ đùa giỡn lẫn nhau cảm thấy rất cao hứng, nhưng là nếu bọn họ cứ đứng mãi ở cổng trường như vậy thật sự sẽ lại có rất nhiều người vây xem…
—-
Ngô Thế Huân qua một kỳ nghỉ hè dường như đột nhiên trưởng thành hơn nhiều, mái tóc vuốt cao lộ ra cái trán mày kiếm đẹp trai bức người.
Nhìn nhìn cái đầu nấm của Kim Chung Nhân ở bên cạnh, Bạch Hiền chìa tay vén tóc mái thật dày kia lên cao thấp đánh giá.
Kim Chung Nhân hoang mang nhìn Bạch Hiền: “Ca?”
Bạch Hiền thả cái tóc mái kia xuống, suy nghĩ xem khi nào thì dẫn đứa nhỏ đi tới tiệm cắt tóc thay đổi kiểu đầu…chắc chắn Chung Nhân mà vuốt ngược lên thì cũng sẽ thật đẹp trai thôi. .
Bất quá cái đầu nấm này cũng rất biết điều a. .
Bạch Hiền trong đầu các loại mơ mộng hoàn toàn không chú ý tới mình là ví dụ điển hình của “Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi”, đang miên man suy nghĩ thì có một vòng tay ôm từ sau lưng, trên bờ vai nhất trọng, Kim Chung Nhân tựa cằm lên hỏi nhẹ, thanh âm có điểm ủy khuất:
“Lại đang suy nghĩ gì vậy?”
Ngô Thế Huân chẳng muốn quan tâm đến hai cái người không lúc nào là không dính đến nhau này, căm giận vung cặp sách, đem mặt mình xoay về hướng khác.
“Suy nghĩ xem em hợp nhất kiểu tóc gì. .” Bạch Hiền trả lời.
“Vậy cảm thấy em thích hợp nhất với kiểu nào? Em lập tức đi cắt.” Kim Chung Nhân cười cong lên ánh mắt nịnh nọt.
Ngô Thế Huân ở bên cạnh nghe, cảm thấy cho dù Bạch Hiền nói một câu “Anh thích nhất em cạo trọc”, nói không chừng Kim Chung Nhân cũng sẽ không chút do dự mà đi cắt.
Đần độn phấn thật sự là đáng sợ! Mình rốt cuộc cũng hiểu được nỗi lòng của Xán Liệt ca và Khánh Thù ca…
Ngô Thế Huân trợn mắt ở trong lòng vừa lặng lẽ châm chọc, vừa uất hận mình và Lộc Hàm cách nhau đến mấy tuổi liền, bằng không ta cùng Nai con ca cũng sẽ làm cho các ngươi mù mắt!
—-
“Ayo what’s up everyone?” Đang ở trong lòng thở dài thở ngắn, liền từ rất xa đã nghe thấy một tiếng hét lớn khoái trá, chính là Phác Xán Liệt nhảy tưng tưng vui mừng phấn khích tiến tới.
Không biết tại sao rõ ràng đều là đồng phục học sinh cùng niên cấp giống Bạch Hiền, vậy mà Phác Xán Liệt mặc vào người hiển nhiên vô cùng không hài hòa, thân thể cao gầy phối hợp tay chân dài ngoằng, khiến cho lúc nhảy lên đại khái bởi vì quá cao mà có điểm không thăng bằng.
Đây là suy nghĩ trong đầu Kim Chung Nhân.
Trên thực tế, khi Phác Xán Liệt từ rất xa chạy tới, trên người đã dán liên tiếp những ánh mắt ái mộ, nhưng lúc thấy động tác cậu ta lao tới muốn ôm Bạch Hiền, thì tất cả đều thất kinh thu ánh mắt kia trở về.
Kim Chung Nhân mặt đen kịt đem cánh tay dài của Phác Xán Liệt từ trên người Bạch Hiền giằng ra.
Ngô Thế Huân cảm giác cư nhiên cùng người kia ở một trường học, thật sự là một sự sỉ nhục đối với chỉ số thông minh cùng tình cảm của mình.
—
Khu nhà của các khối không cùng một chỗ, cho nên lúc đi đến lối vào, bốn người liền không thể không mỗi người một ngả.
Kim Chung Nhân lưu luyến đem Bạch Hiền từ trong lồng ngực kéo ra, cẩn thận mỗi bước đi đều quay lại chào: “Chút nữa nhớ ăn trưa cùng nhau nha Bạch Hiền ca”. Bạch Hiền hướng về phía đứa nhỏ vẫy vẫy cánh tay, nhảy lên bậc tam cấp cùng Phác Xán Liệt hướng về phía toàn nhà của học sinh năm ba.
Kim Chung Nhân ghen tị đến xanh cả mặt… Thực ra thì căn bản lúc nào cậu ta cũng có điểm ghen tị , nhưng dường như sau khi phát hiện khoảng cách phòng học trở nên xa hơn liền khống chế không được bản thân biểu tình vặn vẹo.
Ngô Thế Huân thờ ơ lạnh nhạt sau một lúc lâu đột nhiên nói: “Bạch Hiền ca sang năm là tốt nghiệp phải không?”
Kim Chung Nhân nghiêng đầu sang nhìn người kia.
Ngô Thế Huân nhìn bộ dáng Chung Nhân tựa hồ còn chưa rõ mình đang nói cái gì, nghĩ nghĩ đả kích một chút: “Sang năm sau, Bạch Hiền ca sẽ vào đại học như Nai con ca bọn họ đi? Chung Nhân ca thì vẫn còn tại cấp ba đúng không? Như vậy phải tách ra một năm đúng không?”
—
Vốn chỉ là một câu trêu chọc đùa giỡn, Ngô Thế Huân cũng không dự liệu được Kim Chung Nhân sẽ có phản ứng lớn như vậy .
Bởi vì không biết Kim Chung Nhân đã bị chọc đến điểm mấu chốt, trực tiếp cho Thế Huân một quyền.
Tuy rằng lực đạo không lớn, nhưng vẫn khiến Ngô Thế Huân cảm giác vô cùng kinh ngạc không thôi: “Này này, Chung Nhân ca, ta chỉ nói sự thật thôi mà. Sao lại đánh ta làm cái gì?. . Ca cũng thật nhạy cảm quá đi. .”
Nói xong cũng ý thức được bản thân vừa thốt ra điều không nên, bởi vì Kim Chung Nhân tuy rằng trước đây chưa bao giờ coi là nhạy cảm, nhưng điều này đã hoàn toàn bị bác bỏ từ khi gặp được Bạch Hiền.
Kim Chung Nhân lập tức không quay đầu lại mà chạy. Thấy người kia không hướng về phía phòng học mà là cổng trường, Ngô Thế Huân có điểm hoảng hốt: “Này này đi đâu vậy a? Không vào học sao Kim Chung Nhân…?”
Kim Chung Nhân căn bản không để ý đến người kia, càng chạy càng xa. Ngô Thế Huân chần chờ một chút, nhưng vẫn không lấy điện thoại ra thông báo cho Bạch Hiền.
Mặc dù nói ra không đúng lúc, nhưng chuyện này sớm hay muộn đều sẽ thành hiện thực. Nếu tất cả mọi chuyện của Chung Nhân đều cần đến Bạch Hiền khuyên nhủ chỉ bảo, như vậy thật sự cũng không tốt cho cậu ta . .
—-
Trong tiếng gào thét của bác bảo vệ đã từng cho mình mượn ô che cùng Bạch Hiền, Kim Chung Nhân chạy ra khỏi cổng lớn trường học, hoàn toàn không có mục tiêu vừa thông suốt chạy loạn, nỗi phiền chán trong lòng dâng lên thêm gấp bao nhiêu lần.
Vấn đề Ngô Thế Huân vừa nhắc tới, Chung Nhân đương nhiên là hiểu được nhưng lại kiệt lực xem nhẹ.
Khi phát hiện phía trước chính là thời gian một năm trôi qua trong giây lát, mới thực sự bắt đầu hoảng loạn lên.
Chung Nhân nhất định sẽ phải đối mặt với sự tình như Ngô Thế Huân bây giờ, suốt một năm kế tiếp gào thét nhanh qua đi. Thế nhưng bản thân thực sự chưa thể hình dung nổi việc mình vẫn ở trường cấp ba còn Bạch Hiền đã vào đại học, bị chia tách bởi một khoảng cách khổng lồ giữa họ.
.
.
.
.
Bởi vì Chung Nhân căn bản không dám tưởng tượng được việc phải đối mặt với cuộc sống vô nghĩa không có Bạch Hiền trong suốt một năm. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT