Cuối học kỳ sau, trường học đột nhiên có thêm một môn học mới, tâm lý học.
Giáo viên bộ môn này là một nam tử trẻ tuổi tên là Kim Chung Đại, nghe nói là sinh viên bộ phận đại học tới trường để thực tập .
Kim Chung Đại thoạt nhìn nho nhã mà thanh tú, vừa thấy đã biết là kiểu người xuất xứ từ dòng dõi thư hương, gia giáo nghiêm khắc, hơn nữa lúc cười rộ lên bộ dáng đàn ông lại có mị lực, nháy mắt liền mê đảo vô số nữ sinh trong trường.
—
Kim Chung Nhân vẫn như thường lệ ở trong lớp nằm ngủ.
Tuy rằng ngủ như vậy nhưng vì thành tích coi như không tệ, các giáo viên phát giác không quản được cậu ta, liền lựa chọn nuôi thả.
Cho nên thời điểm Kim Chung Đại đi đến trước bàn, vỗ nhè nhẹ lên đầu Chung Nhân, cả lớp đều bị hành động này của thầy giáo mới làm cho kinh ngạc.
Kim Chung Nhân mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ ngắm nhìn một lúc lâu mới chậm chạp đứng dậy chào hỏi: “A. Thầy giáo. .”
“Tối hôm qua ngủ không ngon? Hay là ngủ quá muộn?” Kim Chung Đại thiện ý mỉm cười, nhưng Kim Chung Nhân im lặng không nói gì.
Nhìn đối phương hình như không có ý định muốn trả lời câu hỏi của mình, Kim Chung Đại lắc lắc đầu, vẫn như cũ mỉm cười: “Vậy bạn học Kim Chung Nhân, em có thể nói một chút về hình mẫu lý tưởng của mình được không?”
Kim Chung Nhân ngẩn ra, không hiểu được ý tứ của người đối diện.
—-
Trong lớp đã có tiếng bàn luận xôn xao của mọi người, Kim Chung Nhân mơ hồ nghe thấy được mấy tiếng “Bạch Hiền” “Biện Bạch Hiền”, khóe miệng chẳng biết tại sao liền nhếch lên mấy độ, thái độ cũng ôn hòa một điểm.
“Hình mẫu lý tưởng của em. . cái này. .”
Tuy rằng không rõ vì sao đối phương lại hỏi mình vấn đề đó, nhưng Chung Nhân vẫn thận trọng suy tư một chút sau đó trả lời, “Ừm. . Không cần cao. . Gầy một chút. . Vẻ ngoài trắng một chút, thanh tú một chút. . Lúc cười rộ lên ánh mắt sẽ cong cong, có răng nanh thật đáng yêu. . Ừm. . Hoạt bát một chút, cởi mở một chút, nhưng thực ra nội tâm có thể rất chín chắn và mạnh mẽ…ờm. .”
Mặc dù là đang tự thuật, nhưng trên cả khuôn mặt đều tràn ngập “Mình đang nói Biện Bạch Hiền, mình đang nói Biện Bạch Hiền, mình đang nói Biện Bạch Hiền “
Kim Chung Đại đột nhiên liền nở một nụ cười mờ ám.
Chung Nhân liếc qua lại cho rằng đó là ảo giác. Đến khi nhìn kỹ thì phát hiện người kia đã khôi phục bộ dáng nghiêm túc, khiến càng thêm khẳng định nụ cười đó là do bản thân còn ngái ngủ hoa mắt gây ra.
Vốn nghĩ thầy giáo còn sẽ tiếp tục hỏi các bạn học khác về hình mẫu lý tưởng, ai ngờ Kim Chung Đại quay người lại bước lên bục giảng, lưu lại Kim Chung Nhân đột nhiên cảm thấy mình bị đùa bỡn, đứng tại chỗ á khẩu không nói gì được.
—
Phác Xán Liệt từ phía sau dùng sức chọc ngang lưng Bạch Hiền khiến cậu nổi giận đùng đùng quay đầu lại nhìn. Xán Liệt chỉ vào bục giảng rồi đè thấp thanh âm xuống: “Thầy giáo mới này thật sự đẹp trai nha, cậu có thấy thế không?”
“Cậu vì sao luôn lộ vẻ háo sắc đối với nam nhân vậy? Nếu muốn tìm người đẹp trai thì soi gương xem chính mình không được sao?” Bạch Hiền vặn lại, Độ Khánh Thù ở bên cạnh đã mặc kệ hai người tranh luận, gục xuống bàn đánh ngáp.
“Biện Bạch Hiền!”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi tên khiến Bạch Hiền sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa quay đầu lại thì thấy Kim Chung Đại đứng ở trước bàn nhìn mình chăm chú, trên mặt là nụ cười ấm áp vô cùng tao nhã.
Kim Chung Đại cười híp mắt ý bảo cậu ngồi xuống, sau đó chống hai tay xuống mặt bàn cúi người về phía Bạch Hiền, hào hứng hỏi: “Bạn học Bạch Hiền, em có thể nói cho cả lớp biết, hình mẫu lý tưởng của mình là như thế nào được không?”
—
Bạch Hiền nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là bảo mình miêu tả Chung Nhân sao? Nhưng nếu cứ như vậy nói ra không phải có điểm quá mức rõ ràng à? Mà vì sao thầy lại muốn hỏi mình loại chuyện này nhỉ? Mình có quen người này ư? Tại sao nụ cười kia lại cảm giác kỳ quái như thế? Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
“Bạn học Bạch Hiền? Không cần phải căng thẳng, tùy tiện nói là được rồi.” Kim Chung Đại đem Bạch Hiền từ trong suy tư tỉnh lại. Bạch Hiền sửng sốt một chút mới ngập ngừng nói: “Ừm… khá cao… Mắt to…hai mí. . Không cần phải trắng… Không cần quá hướng ngoại. . So với em nhỏ tuổi hơn cũng được… “
Phác Xán Liệt ở phía sau lặng lẽ bưng kín mặt.
Cậu cứ như vậy bắt đầu trần trụi miêu tả Kim Chung Nhân, chẳng phải sẽ làm cho không người nào có thể không thừa nhận à?
Cậu không thấy cả lớp cũng bắt đầu che mặt bàn luận xôn xao sao?
Có phải cậu rất muốn đem Kim Chung Nhân kéo vào lớp học, sau đó chỉ vào cậu ta mà nói với mọi người rằng: “Đúng vậy, đúng vậy, đây chính là hình mẫu lý tưởng của mình, các cậu cảm thấy thế nào?” .
Kim Chung Đại đột nhiên phá lên cười.
“Bạch Hiền, em có biết không? Em so với hình mẫu lý tưởng của một bạn học năm nhất tên là Kim Chung Nhân có vẻ rất tương đồng, mà mẫu người lý tưởng của em, so với cậu ta, hình như cũng giống nhau như đúc. .”
—-
Bạch Hiền yên lặng nhìn Kim Chung Đại cười đến thật cao hứng, sau đó lại nhìn nhìn cả lớp bởi vì câu nói này mà đột nhiên trở nên phấn khích, cuối cùng noi theo thói quen của Kim Chung Nhân đem mặt mình vùi trong lòng bàn tay.
Thầy giáo, thầy từ đâu tới vậy? Định chơi em một vố sao! Rốt cuộc thầy làm sao mà biết được quan hệ của hai bọn em?
Độ Khánh Thù nhìn Kim Chung Đại đang quay trở lại bục giảng cười vô cùng đắc chí hài lòng, bỗng dưng cảm thấy…Người này, cùng với ai đó, còn cả ai nữa.. phong cách… thật giống hệt nhau.
.
.
.
.
Chẳng lẽ là vậy sao? Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT