Học sinh đến trường ở bến tàu điện ngầm sáng sớm kỳ thực cũng không nhiều, học sinh trung học tốp năm tốp ba đứng rải rác ở khu vực chờ, đeo cặp sách, ăn điểm tâm, ngáp dài chào đón ngày mới bắt đầu.

Bạch Hiền vừa qua cửa soát vé, liền từ xa đã thấy Chung Nhân. Nhìn từ sau thân cao chân dài, vóc người đẹp, nghĩ có muốn làm bộ như không phát hiện ra cũng khó.

Hơn nữa lần này đặc biệt, Kim Chung Nhân lại là trong trạng thái tỉnh ngủ, còn cùng một nam sinh khác nói chuyện.

Bạch Hiền cảm thấy kì lạ, liền liếc nhìn mấy lần.

Nam sinh đang cùng Chung Nhân nói chuyện quay lưng về phía cậu, vóc dáng so với Chung Nhân cảm giác không khác biệt lắm, dường như hơi gầy một chút. Dựa vào quần áo trên người thì hình như là học sinh năm ba bậc sơ trung (cấp hai), đồng phục tựa hồ hơi rộng, lùng thùng trên người.

Bạch Hiền nhìn hồi lâu mới đột nhiên tỉnh ngộ vì sao mình nhìn cậu ta chăm chú một lúc lâu vậy. Vì Kim Chung Nhân rõ ràng đang cười! Lại còn cười đến xán lạn.

Kết quả ánh mắt của cậu quá rõ ràng, Kim Chung Nhân đương nhiên vì cảm thấy ánh mắt này mà quay đầu nhìn, hai ánh mắt ở giữa không trung tiếp xúc một cái chớp mắt, khoé miệng giật giật, tựa hồ đang do dự nên chào hỏi không, bất quá còn giống như muốn lờ đi.

Nhưng thật ra cái tên nam sinh kia hình như đã phát hiện ra ánh mắt Chung Nhân nhìn sang, tò mò quay đầu lại.

Ô! Cái bọn nhóc thời nay rốt cuộc là ăn gì để lớn lên vậy? Sao đứa nào bộ dạng cũng cao ráo ưa nhìn vậy? Nhưng mà hình như đã có chút quen quen.

Bạch Hiền nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tuấn tú xinh đẹp kia, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra rốt cuộc đã gặp cậu ta ở đâu, cho nên cũng liền coi như không có gì, quay mặt đánh trống lảng, giả bộ như không để ý.

Kết quả nam sinh kia tự nhiên vui vẻ chạy tới chỗ Bạch Hiền chào hỏi.

“Tiền bối, anh là Biện Bạch Hiền sao?”

Thanh âm vừa mềm mại vừa ngọt ngào, lúc cười khóe mắt cong cong như động vật nhỏ khiến tim Bạch Hiền tan chảy, điệu bộ ca ca tự động lộ ra, thanh âm có chút mềm mại “A a, ca là a, em là?”

“Bạch Hiền ca ca, em là học sinh năm ba sơ trung Ngô Thế Huân, thường xuyên nghe Chung Nhân ca nói về anh…”

Bạch Hiền sửng sốt, liếc về phía Kim Chung Nhân trong lòng nghĩ. Tiểu bằng hữu Ngô Thế Huân này là đang khách sáo với mình hay là nói thật? Nếu như là sự thật, tiểu tử Chung Nhân đã nói cái gì với đệ đệ đáng yêu này về mình? Chẳng lẽ nói mình cả hai lần đều bị nó xô ngã? Hay là nói mình cố ý gây khó dễ làm cậu ta phải vào phòng y tế?

Đáng tiếc không có kết quả chứng thực, Kim Chung Nhân như là biết cậu sẽ nhìn sang, ở phía trước coi việc không liên quan đến mình chớp mắt quay đầu đi.

Đây là cái thái độ gì? Nói bậy sau đó chột dạ làm bộ như không biết sao?

“Thế Huân đệ thật tốt ha.” Kim Chung Nhân trong lòng mắng một trăm lần nữa, Bạch Hiền trên mặt mang nụ cười ôn nhu thân thiết đối với Thế Huân chào hỏi, còn Ngô Thế Huân cười đến cảnh xuân xán lạn nắm tay Bạch Hiền luôn miệng nói “Ngưỡng mộ đã lâu”, sau đó theo ánh mắt Bạch Hiền hướng về phía Kim Chung Nhân nhìn sang, đương nhìn chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu ta.

“A ha ha ha ca đừng để ý, Chung Nhân ca mấy ngày gần đây đều ngủ không ngon”

Bạch Hiền nheo mắt lại, trong lòng nói cậu ta ngủ được hay không em làm sao có thể biết, chẳng lẽ hai người ở chung sao? Đương nhiên cậu sẽ không đem những lời nói này ra huỷ hoại hình tượng học trưởng của mình, cho nên cũng cười ha ha vài câu, mắt thấy tàu điện ngầm đến, liền nói “Tạm biệt” làm bộ phải đi ngay.

“Bạch Hiền ca, chúng ta ở đây đều cùng đường, cùng nhau đi nha!” Ngô Thế Huân kéo kéo tay áo cậu.

Bạch Hiền lặng lẽ nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Thế Huân, trong lòng nói “Thế Huân à, em rõ ràng đã nghe Chung Nhân nói về ca, vậy sao còn lôi kéo chúng ta cùng đi, thế này không phải là làm khó nhau sao?”

Ở mặt ngoài còn muốn giả bộ rộng lượng cười, cười đến mặt đều rút gân.

Kim Chung Nhân quay đầu thấy Ngô Thế Huân dắt Bạch Hiền tới cũng sửng sốt một chút, hướng về Ngô Thế Huân ném đi một cái cau mày, còn Thế Huân làm bộ như không để ý.

Nhưng là Bạch Hiền nhìn thấy.

Cậu nghĩ rằng tôi muốn đi cùng cậu sao tiểu tử thối. Bạch Hiền thật chỉ muốn xắn tay áo đi lên cho cậu ta một quyền, nhưng nghĩ đến hình tượng vẫn là nhịn được, trong lòng nghĩ.

Cậu còn không nghĩ rõ ràng rốt cuộc nên làm gì bây giờ thì Kim Chung Nhân đã dẫn đầu nhanh chóng lên tàu điện, Ngô Thế Huân kéo Bạch Hiền cũng mau mau đuổi kịp.

Tốt thôi, càng đỡ khó xử. Tên nhóc này hoàn toàn không ưa mình, vừa khéo mình cũng không thể nào có cảm tình với nó.

Ra khỏi bến tàu điện, ba người theo lẽ tự nhiên phải mỗi người một ngả. Gay go là, khoảng cách giữa trường cấp hau và cấp ba chỉ có hơn trăm mét, Ngô Thế Huân cười tủm tỉm chào tạm biệt bọn họ rồi chạy biến đi mất, chỉ còn lại Kim Chung Nhân trầm mặc không nói gì cùng Bạch Hiền vô cùng buồn bực.

Đây là cái chuyện quái gì vậy?

Kim Chung Nhân bước phía trước, người cao chân dài đi rất nhanh, Bạch Hiền phía sau cố kéo dài khoảng cách, cho nên càng đi càng chậm, càng đi càng chậm, mắt thấy phía trước là cổng trường, Kim Chung Nhân đột ngột dừng lại, xoay người nhìn về phía Bạch Hiền.

Bạch Hiền vội cúi đầu nhìn xuống chân.

“Bạch Hiền cậu làm sao vậy? Sao lại vừa đi vừa nhìn xuống?” Phía sau thình lình có một người bá vai mình khiến Bạch Hiền hoảng hốt, nhăn nhó mặt, phát hiện ra Độ Khánh Thù mắt tròn xoe trừng trừng đứng trước mặt.

Bạch Hiền bật cười, hai tay véo véo má Khánh Thù.

“Độ Độ, buổi sáng tốt lành ha!”

Độ Khánh Thù bị cậu véo cho mặt mày biến dạng, hồ nghi nhìn cậu một lúc lâu: “Đã không còn sớm Bạch Hiền à. Một mình cậu đứng giữa đường cúi đầu làm chi? Trầm tư sao?”

“Không có gì không có gì, mình chỉ là đứng cho tiêu bữa sáng thôi–” Bạch Hiền vừa nói xằng nói xiên cho có lệ vừa ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bóng dáng người kia sớm đã không còn đó. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play