Tên đại ca lúc này ngấm ngầm lo sợ, cơn giận không dám bộc phát ra ngoài, võ nghệ của mình thế nào gã hiểu rõ hơn ai hết, bình thường bảy tám tên to con xúm lại đều không phải đối thủ của gã, nhưng vừa rồi thanh niên kia lại dễ dàng túm lấy cánh tay gã, sau đó nhẹ nhàng hất gã văng tuốt ra xa, hơn nữa trong suốt quá trình đó diễn ra như thế nào gã còn chưa kịp nhìn rõ. Nói cách khác, gã biết đám đàn em có cùng xông lên cũng như lũ châu chấu đá xe, số phận chắc thê thảm hơn đại ca của chúng.

Vào lúc này, nỗi sợ trong lòng gã là có thể thấu hiểu, kẻ địch quá mạnh đã đột nhiên xuất hiện.

Hiển nhiên thanh niên thư sinh nhìn như trói gà không chặt kia thật ra là một cao thủ võ nghệ siêu quần. Tên đại ca tự biết thân biết phận, phen này tiêu rồi, người ta búng tay là đủ diệt hết đám kiến cỏ lưu manh bọn chúng, phải làm sao đây?

Gã không phải kẻ nhu nhược có thù không trả, nhưng lúc này tình thế bất lợi, lại tưởng chỉ phải đối phó với một lão già và cô con gái yếu đuối nên không mang theo hàng nóng, nhỡ động thủ thì thiệt thòi to. Hảo hán phải biết nhịn nhục, tên đại ca bình tĩnh đưa ra quyết định nhanh chóng, hôm nay cứ bỏ chạy đã, sau này sẽ quay lại tìm cơ hội trả thù cũng chưa muộn.

Cố chịu đựng cơn đau, tên đại ca bắn ra tia nhìn nham hiểm về phía thanh niên mới xuất hiện, lại hậm hực quét mắt sang Trương Mỹ Kỳ, nhủ thầm sẽ có lúc cô em đi một mình thôi, đến lúc đó gã nhất định bắt con đàn bà chết tiệt này chịu khuất phục mua vui cho gã.

“Hạo Vân, là em đó ư? Đúng là em rồi, sao em lại ở đây?”

Sau khi Phương Hạo Vân hất tung tên đại ca văng ra xa, Trương Mỹ Kỳ cuối cùng cũng nhìn rõ ân nhân cứu mạng cô. Không biết tại sao tâm trạng của cô lại trở nên vô cùng kích động, cô rất muốn lao vào vòng tay của người đàn ông này khóc một trận để giải tỏa uất ức trong lòng.

“Chị Mỹ Kỳ, em đã từng nói em sẽ giúp chị mà.”

Phương Hạo Vân mỉm cười âu yếm, sau đó quắc mắt lạnh lùng vào đám lưu manh cặn bã, hét to:

“Đứng yên đó, chúng mày muốn bỏ chạy thì tao cũng không tha đâu.”

Phương Hạo Vân hành sự không thích để lại hậu họa, tên đại ca đang nghĩ gì hắn đương nhiên nhìn thấu. Hôm nay nếu không giải quyết dứt điểm bọn chúng, bản thân mình thì không sợ rồi, nhưng chị Mỹ Kỳ sau này ắt còn gặp nguy hiểm, hắn đâu thể suốt ngày đi theo bảo vệ cô được.

“Hạo Vân, thôi bỏ đi, nếu chúng đã muốn đi thì mặc kệ chúng, chị không muốn làm to chuyện.”

Trương Mỹ Kỳ thấy đối phương có đến sáu bảy người, còn Phương Hạo Vân chỉ có một mình, cô sợ nhỡ như đụng độ hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Phương Hạo Vân mỉm cười tự tin, trấn an:

“Yên tâm, không sao đâu mà.”

Dứt lời, hắn sải bước từ từ tiếp cận đám lưu manh cặn bã.

Nhìn theo bóng lưng của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ lo lắng tột độ, cô cũng không biết cảm nhận từ nội tâm cô là thế nào nữa? Nên vui hay nên buồn? Hoặc cả hai đều có. Một người là cha ruột bán đứng cô làm cô hận thấu xương, người kia là kẻ cô hận thấu xương khi cướp đi trinh tiết của cô, nay vào lúc nguy cấp nhất bỗng nhiên xuất hiện như chàng hiệp sĩ giải cứu cô khỏi tay bọn xấu. Trương Mỹ Kỳ chợt nhận ra cô không hề đơn độc, luôn có người ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho cô.

Phương Hạo Vân thì suy nghĩ hơi khác, hắn cảm thấy nên cám ơn bọn lưu manh này mới đúng, chúng đã tạo cho hắn một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, trải qua vụ việc đêm nay, tin chắc Trương Mỹ Kỳ sẽ thay đổi cách nhìn nhận về hắn.

“Các anh em, chạy thôi, chia nhau ra chạy!”

Tên đại ca thấy Phương Hạo Vân từ từ áp sát, gã biết hắn ta muốn đuổi cùng giết tận, gã hét to một tiếng, liền quay lưng bỏ chạy như bị ma đuổi.

Phương Hạo Vân mỉm cười khinh miệt, rít qua khẽ răng:

“Muốn chạy à? Một tên cũng không thoát.”

Tiếng nói vừa dứt, Phương Hạo Vân lướt nhanh như tên bắn, tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh. Hắn quyết định triệt hạ mục tiêu đầu tiên là tên đại ca gian ác tính làm nhục Trương Mỹ Kỳ.

Cú đấm của Phương Hạo Vân thoáng chốc đã thụi trúng lưng gã, tên đại ca ngã lăn ra đất, kêu gào thảm thiết như tiếng mổ heo, trong lúc ngã xuống miệng gã dập mạnh vào nền đất gãy hết mấy chiếc răng, máu tươi tuôn không ngừng khỏi khóe miệng, nghiêm trọng hơn là gã cảm giác được từng cơn đau buốt giá như kim đâm truyền từ thắt lưng vào tận lục phủ ngũ tạng, gã cựa quậy muốn ngồi dậy nhưng từ thắt lưng trở xuống thân dưới đã mất hết cảm giác.

Sau khi đánh ngã tên đại ca, Phương Hạo Vân không bỏ phí thời gian, hắn thoáng chốc lại đuổi kịp hai tên lưu manh chạy về hướng đông, từ trong ánh mắt một tia nhìn sắc lạnh dán chặt hai người.

“Mày muốn gì? Bọn tao đông hơn mày…”

Chỉ dựa vào ánh mắt, Phương Hạo Vân đã làm cho hai tên lưu manh run cầm cập, chúng cố gắng to tiếng hù dọa để che lấp nỗi sợ trong lòng.

Phương Hạo Vân mỉm cười khinh miệt, giơ chân đá bay hai người, chúng văng ra xa đụng cái ầm vào bức tường rồi rụng xuống như trái mít.

“Chúng mày còn muốn chạy nữa không hả?”

Phương Hạo Vân như một bóng ma, chỉ trong tích tắc lại chặn ngay trước mặt ba tên lưu manh cuối cùng chạy về hướng nam.

“Ối đại ca ơi, anh hùng ơi, chúng em không dám chạy nữa, không chạy nữa đâu ạ… Anh muốn thế nào mới tha cho bọn em ạ…”

Nhìn rõ kết cục thê thảm của đồng bọn, ba tên còn lại đã bỏ ý định trốn chạy, chúng sợ hãi quỳ mọp xuống đất, không ngừng dập đầu lia lịa cầu xin Phương Hạo Vân tha mạng cho chúng.

“Anh ơi, anh làm ơn làm phước tha cho chúng em đi, sau này em không dám làm bậy nữa đâu.”

Một tên lưu manh sợ đến nỗi són cả ra quần, lắp ba lắp bắp cầu xin.

“Hí!”

Trương Mỹ Kỳ không nhịn được bật cười, chắc cô nghe thấy những lời cầu xin thái quá của bọn cặn bã này, đám lưu manh này vô liêm sỉ hết mức, mới vừa rồi thấy cô yếu thế thì xúm vào ức hiếp, nay chúng lâm vào đường cùng lại quỳ gối cầu xin tha mạng.

“Ờ, tốt lắm. Tao thấy mày cũng biết cách nói chuyện, thôi thì chìu ý mày tha cho ba đứa, chúng mày hãy đi vác đại ca và đồng bọn của chúng mày về đi. Chúng không chết được đâu, nhưng thằng đại ca đê tiện của chúng mày phải nằm dưỡng thương vài ba năm trên giường bệnh, tao nghĩ nó không thể bước xuống giường đi lại bằng đôi chân được nữa đâu…”

Phương Hạo Vân lạnh lùng gằn giọng:

“Nhớ kĩ lấy, coi như đêm nay không xảy ra chuyện gì cả nghe chưa. Chúng mày chưa từng gặp tao, tao cũng chả quen biết chúng mày, bằng không tao lúc nào cũng có thể đến lấy mạng chó của bọn bây…”

Nói xong, Phương Hạo Vân bước tới đá một cú vào ống thoát nước bằng thép dày hơn bắp tay gắn trên tường nhà gần đó, thanh thép lập tức gãy ngang đổ ập xuống, hơn nữa chỗ gãy còn thẳng băng như bị dao cắt.

Tận mắt chứng kiến sức mạnh phi thường của Phương Hạo Vân, ba tên lưu manh co rúm người sợ hãi, chúng dập đầu lia lịa như tôn hắn lên làm thần phật. Hồi lâu sau một tên gan góc hơn đồng bọn mới dám ngẩng đầu lên, lắp bắp nói:

“Anh hùng yên tâm… chúng em biết mà… biết phải làm gì rồi ạ…”

“Hy vọng chúng mày đừng làm tao thất vọng.”

Phương Hạo Vân tỏ ý cho chúng đứng dậy:

“Đưa đại ca của chúng mày đi đi, nhớ lấy lời dặn của tao.”

“Đợi đã!”

Trương Mỹ Kỳ bỗng lên tiếng, cô chạy đến hét lên:

“Đưa trả giấy nợ đây.”

Một tên lưu manh nghe vậy liền nhanh chân chạy đến bên tên đại ca đang rên la dưới nền đất, thò tay vào túi gã moi ra mảnh giấy nợ trị giá 10.000 tệ mà chúng ép Trương lão đầu lăn dấu tay vào đó, kính cẩn dâng lên.

“Chúng mày đi được rồi đấy, đừng để tao gặp mặt chúng mày lần nữa.”

Phương Hạo Vân hừ nhẹ một tiếng. Nếu là Phương Hạo Vân trước đây, bọn lưu manh cặn bã này chắc bỏ mạng hết rồi, nhưng bây giờ hắn không muốn gây chú ý của Trương Bưu, hơn nữa trước mặt Trương Mỹ Kỳ, hắn cũng không thể ra tay giết người.

Câu nói của Phương Hạo Vân chẳng khác nào lệnh đặc xá ban xuống với bọn chúng, ba tên lưu manh chia nhau ra vác theo đồng bọn bị thương ù té chạy mất dạng. Phương Hạo Vân vừa biểu diễn sức mạnh kinh hồn cho chúng thấy khiến chúng kinh sợ, chúng không thể nào tưởng tượng nổi đêm nay lại đắc tội với một sát thủ đẳng cấp. Giữ được mạng sống là may rồi, cho dù Phương Hạo Vân không dặn dò, chúng cũng không dám tiết lộ nửa lời ra ngoài, dù gì chúng đâu phải người tốt, làm to chuyện đến tai sở cảnh sát, chúng không bị phán tội tử hình chắc cũng bị ngồi tù mười mấy hai mươi năm là ít.

Trương lão đầu lúc này đã tự ngồi dậy được, ông xấu hổ nhìn vào Trương Mỹ Kỳ, lại nhìn sang Phương Hạo Vân, sau đó cúi người chào Phương Hạo Vân, nói:

“Cám ơn cậu đã cứu cha con tôi.”

Tiếp theo ông nói với Trương Mỹ Kỳ:

“Xin lỗi con, ba không phải là con người, ba không xứng đáng làm ba của con, ba đi đây, từ nay ba sẽ không mang thêm rắc rối đến cho con nữa.”

Nói xong ông ta quay lưng bước đi, trán ông vẫn còn chảy máu, bước chân loạng choạng, chắc vừa nãy đã bị bọn lưu manh đánh trọng thương rồi.

Nhìn theo bóng dáng thảm hại kia, Trương Mỹ Kỳ cuối cùng đã xiêu lòng, dù ông ta có đáng chết đáng khinh đến đâu nhưng dù sao cũng là cha ruột của cô, hơn nữa vào giây phút cuối ông đã thức tỉnh lương tri kêu con gái bỏ chạy, trong lòng Trương Mỹ Kỳ không nỡ chối bỏ ba mình nữa.

“Đợi đã!”

Trương Mỹ Kỳ cắn chặt môi, gọi với theo Trương lão đầu, lấy hết tất cả can đảm nói:

“Mẹ từng bảo con chăm sóc cho ba, để ba có thể an dưỡng tuổi già.”

Câu này nói ra, Trương lão đầu giật nảy người, xúc động không còn đứng vững, lảo đảo ngã vật ra đất. Ông gào to tự nói một mình như kẻ điên:

“Trời ơi, tôi đã gây ra biết bao tội lỗi, tôi không phải là con người mà… Mỹ Kỳ, con đừng qua đây, con hãy mặc kệ ba, ba có lỗi với hai mẹ con…”

Phương Hạo Vân thở dài bước tới đỡ Trương lão đầu đứng dậy, tiện tay điểm vào vài huyệt đạo trên người ông giúp ông cầm máu, nói:

“Phải công nhận là ông có được một cô con gái ngoan. Yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp cho ông vào ở trong viện dưỡng lão tốt nhất của thành phố Hoa Hải.”

“Hạo Vân, cám ơn em!”

Trương Mỹ Kỳ đi lại gần nói một tiếng cảm ơn. Bất kể trước kia Phương Hạo Vân đã làm gì với cô, nhưng đêm nay hắn đã ra tay cứu giúp hai cha con cô. Trương Mỹ Kỳ một lần nữa tận mắt chứng kiến sức mạnh của Phương Hạo Vân, đồng thời gia tăng nỗi hiếu kì của cô về anh chàng này.

Lúc này đây cô đã dám khẳng định hắn không phải là một người bình thường.

Phương Hạo Vân biết trải qua vụ việc đêm nay, quan hệ giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ sẽ được cải thiện rõ rệt, tuy hắn từng nói nếu cô hận hắn thì mặc kệ cô hận hắn thấu xương luôn đi, nhưng nếu có cơ hội thu ngắn khoảng cách giữa hai người, sao hắn lại không vui vẻ thực hiện chứ?

Sau khi đưa Trương lão đầu vào bệnh viện, mời y tá chăm sóc đặc biệt cho ông, làm hết mọi thủ tục nhập viện xong, Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ mới rời khỏi. Trương Mỹ Kỳ tuy thương cảm cha ruột nhưng vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho ông, cô đang lấy đức trả oán. Cho đến giờ ông ta vẫn chưa đưa ra một lời giải thích lí do năm xưa bỏ rơi hai mẹ con cô.

Trương Mỹ Kỳ vẫn còn rất hận ba mình. Thêm vào đó suốt 30 năm qua không sống chung với nhau, giữa hai người ngoài quan hệ ruột thịt không thể chối cãi ra, thiếu mất tình cảm cha con. Máu mủ ruột thịt do trời sinh, còn tình cảm cha con phải gầy dựng theo năm tháng, nên Trương Mỹ Kỳ không muốn ở lại chăm sóc ba.

“Hạo Vân, chị không muốn về nhà, em đưa chị đi dạo có được không?”

Trương Mỹ Kỳ đã không còn thù hận Phương Hạo Vân, lúc này đây tâm trạng cô rối rắm, cô không muốn về nhà.

“Thôi được, chúng ta đến hồ Liễu ngắm trăng đi.”

Phương Hạo Vân mỉm cười đề nghị.

“Ờ!”

Trương Mỹ Kỳ ưu sầu đáp khẽ.

Phương Hạo Vân đón một chiếc taxi trên đường, bảo tài xế chở đến hồ Liễu ngoài ngoại ô, nơi đó cách xa cảnh xô bồ ở thành phố, có những lúc cảm nhận nét tĩnh lặng của cuộc sống cũng là điều hay.

Ánh trăng sáng lung linh phản chiếu trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, hàng liễu ven hồ một màu xanh biếc, tiếng nước chảy róc rách như khúc nhạc êm dịu, trong bãi cỏ tiếng dế lảnh lót vào đêm khuya thanh vắng, chốc chốc lại có vài đôi chim nô đùa trên mặt hồ, gió mát thoang thoảng từng cơn khiến lòng người say đắm.

Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ không ai nói với ai tiếng nào, lẳng lặng đi bên nhau men theo bờ hồ, hình như không ai muốn phá vỡ nét tĩnh lặng nơi đây. Dưới bóng cây, từng đôi tình nhân quấn quýt bên nhau, có cặp đang lí nhí tâm sự, có cặp đang trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, thậm chí có cặp còn mặc kệ ánh mắt hiếu kì của người qua đường, núp dưới tán lá hoan lạc với nhau.

Phương Hạo Vân thở dài một tiếng.

Trương Mỹ Kỳ không chịu được lên tiếng hỏi:

“Có phải em cảm thấy chán nản không?”

“Ờ!”

Phương Hạo Vân nhìn vào Trương Mỹ Kỳ, nói:

“Bây giờ thanh niên nam nữ đều sống thoáng thế đấy, chúng ta khó kiếm được một chỗ yên tĩnh để trốn tránh nỗi buồn.”

“Em có muốn vào phòng nghỉ với chị không?”

Trương Mỹ Kỳ đột nhiên hỏi:

“Phía trước là khách sạn hồ Liễu, nghe nói là thiên đường của các đôi tình nhân…”

Phương Hạo Vân ngây người ra giây lát, dè dặt hỏi:

“Chị muốn trả ơn cho em?”

“Không phải.”

Trương Mỹ Kỳ chợt tỏ ra rất bình tĩnh, cô nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân, nói:

“Chị muốn phóng túng một lần, chẳng lẽ không được sao?”

Vừa mới đây thôi, Trương Mỹ Kỳ đi từ địa ngục lên thiên đường, trong lúc cô tuyệt vọng nhất, Phương Hạo Vân đã mang ánh sáng hy vọng đến cho cô. Trong thâm tâm Trương Mỹ Kỳ lúc này rất biết ơn hắn, nếu hôm nay Phương Hạo Vân không kịp thời xuất hiện, hậu quả có thể là cô bị đám lưu manh kia thi nhau làm nhục rồi, sau đó giết chết cô vứt xác ra bãi hoang vắng.

Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý:

“Cứ chiều theo ý chị vậy!”

Khó có cơ hội như hôm nay, Trương Mỹ Kỳ chủ động yêu cầu, Phương Hạo Vân tất nhiên không dại gì từ chối. Thực tế là sau khi ra tay trừng trị bọn lưu manh xong, tính khí tào bạo trong người hắn lại rạo rực dâng lên, tuy lúc này hắn có thể chế ngự nhưng có cơ hội giải phóng, tại sao lại đè nén nó làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play