Nghe thấy Phương Hạo Vân nói trong điện thoại như vậy, sắc mặt của Trần Thiên Huy có hơi xấu hổ, ông cười khan một tiếng, mang theo ý xin lỗi nói:

"Hạo Vân, thực xin lỗi, hy vọng cháu sẽ không để ở trong lòng. Cháu cũng biết là chú đang khát nhân tài mà. Có điều chuyện Tần Tử Hoa trở về nhằm vào cháu là sự thật."

"Ừm, cháu biết, cho nên cháu sẽ không trách chú."

Phương Hạo Vân cười nói:

"Chú Trần, nói một câu bất kính như thế này, kỳ thật chú chính là một con cáo già."

"Ha ha!"

Trần Thiên Huy ở đầu bên kia điện thoại cười sằng sặc vài tiếng, nói:

"Cháu cũng đâu có tệ, dùng tâm kế căn bản là không thể gạt được cháu. Chú nhớ kỹ lời của cháu nói rồi, chú lúc nào cũng chờ cháu thay đổi chủ ý đó."

"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho cháu, võ công của Tần Tử Hoa rất lợi hại đó, nghe nói trong khoảng thời gian du học ở nước Mỹ, nó có bái một nhà vô địch đấm bốc người Mỹ là Halls làm thầy, học được thêm rất nhiều cách đánh lộn lợi hại. Nếu nó có khiêu khích cháu, muốn giao thủ với cháu, cháu tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu mà có thể được, chú khuyên cháu không nên động thủ với nó..."

Trần Thiên Huy dặn dò một câu, lại nói:

"Được rồi, thời gian không còn sớm, chú không nói nhiều nữa. Chuyện cháu nhờ chú sẽ đối phó dùm cháu... ngủ ngon..."

" Gặp lại sau!"

Sau khi gác điện thoại, Phương Hạo Vân ngồi ở đầu giường suy nghĩ muôn vàn chuyện. Cuộc sống chắc gì đã đơn giản giống như hắn tưởng tượng khi xưa, có một vài thời điểm, cho dù mình có không tự đi tìm phiền toái, thì phiền toái cũng tự dẫn xác tới cửa. Lại nói về Tần Tử Hoa đi, mình có chọc ghẹo gì hắn sao? Đến nỗi mà hắn phải từ nước Mỹ xa xôi chạy về tới tận đây?

Ánh trăng xuyên qua bức màn chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, nếu giờ phút này có ai ở bên cạnh hắn, sẽ phát hiện ra hai má vốn thanh tú của Phương Hạo Vân lúc này lại hơi vặn vẹo, một cỗ sát khí nồng đậm đang không ngừng từ trong đôi mắt thâm thúy mà sắc nhọn kia phóng ra.

Phương Hạo Vân oán hận xiết chặt nắm tay, trong phòng chỉ có một mình hắn, hắn cũng chẳng cần phải che giấu, cũng không cần phải cố tình ngụy trang.

"Nếu nhất định không thể cúi mình, vậy thì vùng lên thôi!"

Phương Hạo Vân giống như đang tự nói với mình, thấp giọng nói một câu. Trong ánh mắt nóng bỏng đó, có một chút điên cuồng hỗn loạn.

Tối nay nhất định sẽ không ngủ.

Có một số việc, hắn cần phải cân nhắc cho tốt một chút. Hắn cảm thấy rằng hắn hẳn là phải suy xét lại một lần nữa về kế hoạch sau này của mình. Cách cúi mình có vẻ không còn hiệu quả nữa, hắn đã cố gắng lảng tránh phiền toái, nhưng mà phiền toái lại cứ tự động tìm đến với hắn. Hắn cũng đã nhận ra, hắn không thể chỉ lo lắng cho bản thân mình được nữa rồi.

Sau khi đổi mặt sống lại, suy nghĩ của hắn kì thật rất đơn giản, chỉ hy vọng mình có thể trở thành một người vô cùng bình thường, sống một cuộc sống bình lặng suốt cả đời, rời xa máu tanh, rời xa chết chóc. Nguyện vọng thì đúng là tốt đẹp, nhưng sự thật cũng thực tàn khốc. Từ khi tiến vào nhà họ Phương, trên người hắn lại mang thêm một phần trách nhiệm, một phần trách nhiệm phải bảo vệ. Hắn thích gia đình này, thích mỗi một người trong nhà, cho nên hắn không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì. Vì thế, hắn không thể không từ bỏ dự định muốn cúi thấp của mình, âm thầm bảo vệ hộ tống cho người nhà của hắn.

Càng khiến cho hắn buồn bực hơn chính là, thân phận thực sự của hắn lại bị Hàn Tuyết Nhi nhìn xuyên thấu.

Đương nhiên, đối với việc cứu Hàn Tuyết Nhi, hắn cũng không hối hận. Nếu thời gian có thể quay lại, hắn vẫn sẽ lựa chọn đi cứu Hàn Tuyết Nhi. Hắn đã từng là một sát thủ, nhưng lại không hề lãnh huyết vô tình. Trong toàn bộ tổ chức, hắn đúng là một người kì lạ. Nếu không phải nhờ Thiên phạt, không phải nhờ giáo quan truyền thụ cho võ thuật cao siêu, không phải nhờ năng lực tự chữa lành thân thể siêu cường của hắn, thì hắn cũng đã chết hàng trăm, hàng ngàn lần rồi. Cho nên, ngay từ ban đầu, giáo quan cũng đã từng nói, hắn không thích hợp đi làm sát thủ. Chỉ là vì hắn đã đồng ý vào, cho nên không thể không ở trong tổ chức ba năm.

Hiện tại hồi tưởng về ba năm cuộc sống đó, mặc dù có giáo quan và Nguyệt Như ở bên người làm bạn, quan tâm đến hắn, nhưng trong lòng hắn lại chưa từng có lúc nào thực sự vui vẻ, bởi vì hắn không thích giết chóc.

Sau khi đổi mặt sống lại, khi hắn đã dần dần dung nhập được vào gia đình nhà họ Phương này, thì niềm vui lại tới liên tiếp. Hắn không ngừng từ trong những người nhà cảm thụ được tình cảm thuần khiết, giản dị tự nhiên. Hắn đã từng nghĩ đến, chính hắn có thể cứ như vậy vô ưu vô lo sống nốt quãng đời còn lại của mình.

Có điều cuộc sống an nhàn đó cũng cần phải được giữ gìn và che chở. Đến khi Phương Hạo Vân hiểu ra được đạo lý này, hắn mới biết suy nghĩ lúc trước của mình thật là ngây thơ, nghĩ mọi chuyện thật quá đơn giản.

Đồng thời, hắn cũng đưa ra được một cái kết luận. Giết chóc lúc này so với giết chóc lúc còn ở tổ chức thì hoàn toàn khác nhau, ít nhất về mặt ý nghĩa là khác nhau. Trước kia mục đích của hắn là để hoàn thành nhiệm vụ, mà hiện giờ là để bảo vệ cho người nhà của mình, bảo vệ cho hạnh phúc của mình.

Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật điều đó và khát vọng một cuộc sống yên bình của hắn cũng không có gì mâu thuẫn. Hạnh phúc cần bồi đắp, yên vui cần che chở.

Về phương diện tình cảm, từ thời điểm cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó lựa chọn rời khỏi hắn, trái tim của hắn đã chết rồi. Ở trong quân ngũ, ở trong tổ chức ngần ấy năm, hắn đã cố gắng quên đi cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó. Hắn làm được, nhưng đồng thời tim hắn cũng đã chết. Cho nên, hắn đối với phụ nữ vẫn luôn duy trì sự cảnh giác.

Nguyệt Như kỳ thật cũng đã có thể sưởi ấm trái tim hắn, mở cánh cửa trái tim đã đóng chặt của hắn. Chỉ có điều thế giới quan, nhân sinh quan của hai người quá khác nhau, cuối cùng là bi kịch hai người phải chia lìa nhau. Trên thực tế, trong lòng Phương Hạo Vân đối với Nguyệt Như cũng không có ý nghĩ gì quá phận. Ở trong lòng hắn, hắn vẫn luôn chỉ coi cô là người em gái tốt nhất, giống như người thân vậy.

Ở cùng một chỗ với Bạch Lăng Kỳ, thời điểm ban đầu, hắn cũng chỉ là bị động mà thôi. Bởi vì tấm da mặt, hắn không thể không tận trung với cương vị, đảm đương vai diễn bạn trai. Nhưng mà cùng với sự tiếp xúc của hai người, trái tim đã phủi đầy bụi từ lâu của Phương Hạo Vân, dần dần đã bị sự ngây thơ đáng yêu, chân thành thuần khiết của Bạch Lăng Kỳ mở ra.

Vốn tưởng rằng, Lăng Kỳ chính là tình yêu chân chính cả đời của hắn, ai ngờ đâu diễm ngộ của hắn lại tới không ngừng. Đầu tiên là ở cùng chị Mai, sau lại tới học tỷ Trần Thanh Thanh. Thậm chí, hắn cùng với một đồng nghiệp không quen thuộc lắm là Trương Mỹ Kỳ còn nhiều lần xảy ra quan hệ... Mà tệ hơn nữa là, trong lúc hắn ngủ còn nhiều lần mơ thấy bà chị Phương Tuyết Di...

Hắn rốt cục đã biết, vì sao phụ nữ luôn luôn nói, đàn ông là sắc lang, là loài động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. Theo sự ảnh hưởng của những cảm xúc tiêu cực, theo sự giảm xuống của tâm tình và định lực của hắn, dục vọng kìm nén trong lòng hắn đang không ngừng được nâng lên

Tuy rằng hắn luôn một mực từ chối Trần Thiên Huy, nhưng trên thực tế, ở sâu trong nội tâm hắn, lại có một chút ý nghĩ với Trần Thanh Thanh. Chỉ là có một vài điểm mấu chốt về đạo đức, khiến cho hắn phải cật lực gạt bỏ đi những ý tưởng không ngừng hiện ra trong nội tâm này.

Còn có dì Bạch, vị đã từng là giáo quan này, dường như đã đem toàn bộ tâm huyết đổ lên người hắn. Sự quan tâm của dì, luôn khiến cho lòng hắn cảm thấy ấm áp. Nhất là sau khi rời khỏi tổ chức, Phương Hạo Vân không ngừng từ dì Bạch cảm nhận được những tình cảm khác thường. Nhất là ngày đó, khi bàn tay của hắn chạm tới hình xăm Thiên phạt, hắn cảm thấy được, trái tim của hắn và dì nối liền với nhau. Có lẽ, đó là tác dụng của Thiên phạt, nhưng mà cảm giác đó là chân thật.

Không thể dứt được, càng nghĩ càng loạn.

Đó chính là tâm tư của Phương Hạo Vân vào giờ phút này.

" Quên đi, hết thảy đều thuận theo tự nhiên đi!"

Lắc lắc đầu, Phương Hạo Vân ném những sự tình phiền muộn đó ra khỏi não, quyết định không gượng ép bản thân mình. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.

Đến đâu hay đến đó đi.

Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể sống được càng thêm vui vẻ và thoải mái.

Trước mắt xem ra, chuyện tình cảm có lẽ cũng không phải là chuyện lớn. Chuyện tình cảm, thường cần phải có thời gian khảo nghiệm. Giống như hắn trong lòng đã từng chịu đau đớn, nhưng dưới sự dày vò của thời gian, không phải rồi cũng khỏi hẳn đó thôi?

Hắn cho rằng chuyện chính yếu trước mắt là chuyện Tần gia. Tuy rằng có một số việc Trần Thiên Huy không có nói rõ, nhưng mà hắn cũng có thể từ trong giọng điệu của Trần Thiên Huy rút ra được một vài kết luận. Tần gia không phải là cái thứ gì tốt.

Đúng vào lúc này, lại không thể trông ngóng dì Bạch được nữa. Đối đầu với Tần gia, hắn cũng chỉ có thể dựa vào Trần Thiên Huy, chỉ mong Tần gia không nên ép hắn ra tay.

Phương Hạo Vân không khỏi buồn rầu thở dài, mình đã thề sẽ cúi mình rồi, nhưng để giữ gìn hạnh phúc, lại không thể không xuất kích mạnh mẽ. Cũng may ba người nhà họ Phương không biết được những việc mình làm sau lưng họ.

Ở trong mắt người nhà họ Phương, Phương Hạo Vân hắn vẫn là một cục cưng như trước, sau tai nạn xe cộ thì tính cách có cải biến đi một ít, nhưng mà người nhà họ Phương cũng không có gì hoài nghi.

Theo lời của Phương Tử Lân nói thì, con người luôn luôn phải trưởng thành.

Con gái mười tám thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp.

Con trai mười tám thay đổi, càng lớn càng hiểu chuyện.

"Gần đây phiền quá, phiền quá..."

Mặc nguyên quần áo nằm trên giường, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn như trước suy nghĩ tán loạn, trằn trọc khó ngủ, cũng không biết lúc nào mới lặng yên chìm dần vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ ngủ, hắn mơ thấy Lăng Kỳ, mơ thấy Trương Mỹ Kỳ, chị Mai... Thậm chí còn mơ thấy Phương Tuyết Di, tóm lại khuôn mặt của cô gái đang nằm dưới thân hắn luôn không ngừng biến ảo, nhưng lại có chút mơ hồ, hắn cũng không thấy rõ rốt cục là ai...

Một khắc trước khi bừng tỉnh từ trong tình cảm mãnh liệt, hắn rốt cục đã thấy rõ ràng, cô gái nằm ở dưới thân mình lại có thể là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa...

Ngồi dậy, Phương Hạo Vân không ngừng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cảm thấy rằng có hơi kỳ quái, hắn không hiểu mình vì sao lại mơ thấy cô ta, hắn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn quên cô ta đi rồi.

Ngày thì đăm chiêu, tối thì mơ màng. Phương Hạo Vân nhớ rõ tối hôm qua trước khi ngủ, hắn không ngừng suy tư về vấn đề tình cảm, cuộc sống tương lai của mình... Không nghĩ tới, lúc ngủ lại mơ xuân mộng.

Ướt hết cả quần rồi, Phương Hạo Vân âm thầm cười khổ: "Xem ra mình trong khoảng thời gian này tinh lực có hơi tràn đầy quá đấy, có phải nên đi tìm Trương Mỹ Kỳ hay không đây."

Phải nói, phương thức phóng thích như vậy cũng không tệ, có điều mộng xuân không phải hôm nào cũng có thể mơ thấy, thứ này, còn phải xem duyên số nữa.

" Hạo Vân, con sâu lười này sao còn chưa thèm rời giường? Bữa sáng chị đã làm rồi... Nếu không rời giường sẽ muộn đấy..."

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa của Phương Tuyết Di.

Suy nghĩ của Phương Hạo Vân bị chặn lại, đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng nhìn qua đồng hồ báo thức, cũng đã sắp bảy rưỡi rồi. Đã lâu lắm rồi, đây mới là lần đầu tiên hắn không tỉnh lại dựa theo giờ sinh học.

"Dậy bây giờ đây..."

Phương Hạo Vân tối hôm qua ngủ quá muộn, không có cởi quần áo, vốn là có thể tiết kiệm được nhiều phiền phức, có điều bởi vì cảnh trong mơ hôm qua, khiến cho quần lót ẩm ướt hết, làm cho đũng quần của hắn khó chịu không thôi, phải thay một cái quần lót sạch sẽ khác.

Đáp lại bà chị một tiếng, Phương Hạo Vân vội vàng từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần lót sạch sẽ rồi lưu loát cởi quần thay vào. Cái đã bị làm cho ướt, thì cứ tùy tiện ném lên giường.

Mở cửa phòng, thấy bà chị vẫn còn đang đứng chờ ở cửa:

"Sao lâu như vậy mới ra mở cửa, có phải lại làm chuyện xấu gì hay không hả?"

Phương Hạo Vân cảm thấy mù tịt, mình trốn ở trong phòng làm chuyện xấu bao giờ nhỉ?

"Mùi gì đó? Hạo Vân, tại sao chị lại cảm thấy trong phòng em có cái hương vị gì đó rất kỳ quái..."

Phương Tuyết Di khẽ nhíu mày, nhăn nhăn cái mũi, con ngươi đảo như rang lạc.

"Không thể có chuyện đó, tối hôm qua em còn không có cởi giày..."

Phương Hạo Vân lắc đầu phủ nhận.

"Không phải mùi tất thối, rất quái lạ..."

Phương Tuyết Di giờ mới là lần đầu tiên ngửi thấy hương vị kì quái như vậy, không thể nói là mùi thối được, nhưng lại có một chút tanh. Cô suy đoán, có phải ở trong phòng có cái gì đó đang bắt đầu mốc meo hay không...

Dựa trên tinh thần trách nhiệm với cậu em, Phương Tuyết Di bắt đầu lục lọi đi tìm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái quần lót ném ở góc giường.

Một khắc đó, sắc mặt của Phương Tuyết Di có hơi đỏ lên, cô biết đó là quần lót của cậu em, cô nhớ rất rõ ràng, cái quần lót đó là do cô và mẹ đi chợ mua cho hắn.

Xuất phát từ tâm lý tò mò, Phương Tuyết Di cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy ở trên cái quần lót đó có dính một thứ chất lỏng giống như lòng đỏ trứng, như sữa vậy. Phương Tuyết Di tuy rằng chưa từng có bạn trai, nhưng mà lại đã từng xem qua AV của Nhật, cô liếc mắt một cái là đã nhìn ra được đó là cái gì rồi.

"Em... em hư hỏng!"

Phương Tuyết Di khuôn mặt đỏ bừng, hầm hừ nói một câu với Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cảm thấy rằng mình rất là oan ức, mộng tinh cũng không phải là một cái tội, đó là một hiện tượng sinh lý vô cùng bình thường, làm sao mình lại trở thành hư hỏng cho được.

Trong sự oan ức, Phương Hạo Vân vội vàng với tay túm lấy cái quần lót kia, nhanh như chớp chạy vào toilet bên trong phòng ngủ, tiện tay mắc lên giá áo, khi nào có thời gian rảnh sẽ giặt sau.

Từ toilet đi ra, đã không còn thấy bóng dáng của Phương Tuyết Di nữa, Phương Hạo Vân hơi ngây ra một chút, rồi lại quay lại toilet rửa mặt chải đầu, sau đó mới rời khỏi phòng tới nhà ăn để ăn bữa sáng.

Thần sắc xấu hổ của Phương Tuyết Di dường như vẫn còn chưa khôi phục lại, thấy em trai đi tới, cô giống như là kẻ trộm vội vàng quay đầu đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play