Phương Hạo Vân nhẹ chau đôi chân mày lại, trong lòng có chút sợ hãi,
người ngồi ngay trước mắt hắn chính là Trác Nhã mà trong tài liệu đã đề
cập đến, là mẹ kế của Phương Hạo Vân. Nhìn ngoài đời bà trẻ hơn so với
tấm hình trong tài liệu, chẳng giống người trên bốn mươi. Theo Phương
Hạo Vân thì, diện mạo của bà chỉ vào khoảng ba mươi thôi, đúng là chăm
sóc rất tốt. Ăn mặc cũng rất hợp với vóc dáng, trong sự ung dung cao quý có xen lẫn chút đoan trang tao nhã. Chỉ là sắc mặt có chút tiều tụy.
"Con à, con không sao chứ ?"
Trong giọng nói của Phương Tử Lân như có lẫn cả tiếng khóc vào trong đó: "Ba
có lỗi với con, ba không nên để con ở lại mà không lo, lại đi ra nước
ngoài bàn chuyện làm ăn."
Phương Hạo Vân mở mắt ra, nhìn kỹ người ba này, vẻ mặt đầy căng thẳng và cũng tiều tụy, mái tóc thậm chí đã ra
thêm vài cọng tóc bạc.
"Con không sao rồi, ba và dì đừng lo nữa."
Giọng nói của Phương Hạo Vân đã được phẫu thuật, không lo là sẽ bị lộ giọng nói, nên hắn mới to gan mà nói chuyện với họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hạo Vân, con không sao là được rồi, dì cũng yên tâm hơn." Trác Nhã vui mừng đưa cho Phương Hạo Vân một trái táo đã gọt xong vỏ.
Phương Hạo Vân mỉm cười, điềm nhiên nói: "Cám ơn dì, con không ăn…!"
Trong tài liệu có nói, quan hệ giữa Phương Hạo Vân và Trác Nhã trước nay đều
không tốt. Bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng gọi Trác Nhã một tiếng mẹ.
Cho đến khi vào học cấp hai, được thầy cô điều đình, hắn mới miễn cưỡng
gọi một tiếng dì. Xưng hô như vậy, đã được duy trì tới ngày hôm nay.
Trác Nhã thấy Phương Hạo Vân từ chối quả táo của mình, lập tức có vẻ không
được vui, chiếc mũi bà cay cay, đôi mắt xinh đẹp của bà như đang nhòe đi vì nước.
Nếu là bình thường, Phương Tử Lân nhất định sẽ trách
mắng con vài câu, nhưng hôm nay ông lại không dám. Vả lại con mới tỉnh
lại, thương còn không hết, sao lại mắng chứ.
"Trác Nhã, mình đi lấy ít nước nóng dùm tôi…!"
Phòng mà Phương Hạo Vân ở là phòng bệnh cao cấp, đâu cần tự mình đi lấy nước
nóng, Phương Tử Lân nói vậy, rõ ràng mà muốn Trác Nhã lánh mặt, ông muốn nói vài câu riêng tư với Hạo Vân.
"Con à, dì Trác Nhã mấy hôm
nay là nóng ruột hơn cả, trên đường đi, dì toàn khóc, khóc đến mắt cũng
sưng lên, dì thật sự quan tâm đến con, thương yêu con, bao nhiêu năm
nay, dì quá khổ rồi. Ba hy vọng con có thể chấp nhận dì ấy, được không
?" Phương Tử Lân nhỏ nhẹ hỏi.
Phương Hạo Vân là cô nhi, trước đây hắn chưa từng biết thế nào là tình yêu của ba và mẹ, hôm nay, từ Phương Tử Lân và Trác Nhã mà hắn đã biết được thế nào là tình thân.
Có thể thấy, sự quan tâm của Trác Nhã là xuất phát từ thật lòng.
Phương Hạo Vân gật đầu, nói: "Ba à, ba yên tâm, từ hôm nay trở đi, con sẽ thử
tiếp nhận dì ấy, xin cho con thêm một ít thời gian được không ?"
Kỳ thật, Phương Hạo Vân rất muốn nhanh chóng tiếp nhận Trác Nhã, nhưng lại lo lắng sẽ để lộ sơ hở gì, nên mới nói thế.
Nghe đứa con trai mở miệng, Phương Tử Lân liền vui mừng cười tươi, nắm lấy
tay con trai, không ngừng nói: "Tốt, tốt quá, con trai ngoan, không hổ
là con trai ngoan của Phương Tử Lân này."
Thấy Phương Tử Lân xúc
động thế, trong lòng Phương Hạo Vân thầm than thở, Hạo Vân này đã không
phải là Hạo Vân của ông. Nhưng hắn cũng đã suy nghĩ kỹ, từ nay trở đi,
hắn số cố gắng dung hòa với gia đình mới này, vì tên Hạo Vân đã chết mà
tận hiếu, chăm sóc người nhà cho cậu ta. Nếu không, hắn làm sao xứng với tấm da mặt này.
"Hạo Vân, nước nóng có rồi đây, con đói chưa ?
Để dì kiếm chút gì cho con ăn nhé." Trên tay Trác Nhã cầm chiếc bình ấm, kỳ thật bà cũng chẳng đi đâu xa, chỉ là đứng ngay ngoài cửa nghe trộm
hai ba con nói chuyện với nhau.
Những lời mà hai ba con họ nói với nhau, bà đều nghe rõ mồm một.
Bà thật sự rất vui, sự hy sinh bao lâu nay của bà, cuối cùng cũng đã được
đền đáp, tuy Phương Hạo Vân không chấp nhận bà ngay được, nhưng những
lời Phương Hạo Vân nói, chí ít cũng đã cho bà có hy vọng.
"Dạ…!"
Phương Hạo Vân không thể nhẫn tâm mà cự tuyệt ý tốt của Trác Nhã lần nữa, nên đã gật đầu.
Ba ngày sau, với sự kiên trì của Phương Hạo Vân, hắn đã được xuất viện.
Hôm nay, cũng có nghĩa là hắn đã thật sự được tự do, sống cuộc sống mới với danh phận của một sinh viên sắp vào đại học, Phương Hạo Vân tự hứa với
lòng, hắn nhất định sẽ trân trọng cơ hội được tái sinh này.
……
Nhà họ Phương nằm trong khu Cẩm Giang là nơi sầm uất nhất của thành phố Hoa Hải, sau lưng đó chính là phố đi bộ lớn nhất thành phố Hoa Hải, đối
diện chính là trường trung học nổi tiếng nhất ở Hoa Hải.
Diện
tích khu này khoảng hơn năm trăm mẫu, bên trong đều là những căn biệt
thự nhiều phong cách, giá cả từ ba triệu cho đến cả chục triệu đồng,
những người sống trong này không sang thì cũng giàu, trên cơ bản đều là
những nhân vật của giới thượng lưu cả. Tập đoàn Thịnh Hâm của Phương Tử
Lân chính là công ty đầu tiên mở ở đây, nên căn biệt thự của Phương Tử
Lân nằm ở vị trí tốt nhất trong khu này.
Cách cửa không xa chính
là cái hồ nhân tạo do Phương Tử Lân tự thiết kế, bên bờ hồ là những thảm cỏ xanh mượt, phía trước còn có một vườn hoa diện tích không nhiều,
nhưng rất là ưu nhã, có một số loài chim không biết tên đang đùa giỡn
trên mặt hồ, tiếng chim hót thánh thót, thật khiến lòng người thanh thản dễ chịu.
Tuy Phương Hạo Vân lần đầu đến đây, nhưng trước đó hắn đã phần nào biết căn biệt thự này qua tài liệu.
Tổng thể mà nói, hắn cảm thấy rất hài lòng đối với ngôi nhà mới này, thiết
kế ở đây thể hiện được không khí hòa hợp với thiên nhiên, khác biệt hoàn toàn với thành phố náo nhiệt bên ngoài, điểm này rất hợp với hắn.
"Hạo Vân, con vừa mới xuất viện, tối nay dì nhất định phải đích thân xuống
bếp, nấu một bữa ăn ngon cho con. Giờ thì, con hãy nghỉ ngơi chút đã, dì và ba con sẽ đến công ty để giải quyết một số việc, buổi chiều sẽ về
kịp."
Vừa vào cửa, Trác Nhã đã rót cho Hạo Vân một ly trà sâm.
"Con ngoan, đừng trách ba bỏ mặc con nhé, công ty vừa khéo lại có hợp đồng
lớn, đợi khi ba và dì Trác Nhã của con giải quyết xong, tối về sẽ cùng
ăn cơm với con. Công ty vững vàng rồi, sau này cũng là của con."
Lúc này Phương Tử Lân cũng đã thay đồ xong, bước đến vỗ vỗ vào đôi vai của Hạo Vân.
"Ba, dì, hai người cứ đi, con có thể tự chăm sóc được, con đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi."
Phương Hạo Vân còn mong cho họ mau chóng đi cho rồi, để hắn có thể tự mình làm quen với hoàn cảnh mới này. Tuy những chi tiết trên tài liệu hắn đều đã ghi nhớ rất rõ, nhưng hiện thực và những gì tư liệu viết cũng có điểm
không đồng nhất, hắn cần phải có thời gian để lý luận gắn liền với thực
tiễn.
"Tuyết Di, em con vừa mới xuất viện, con mau xuống đây…!"
Trác Nhã thấy con gái không có xuống lầu để đón Phương Hạo Vân, đã thầm
trách cô không hiểu chuyện, nên trước khi ra cửa đã gọi to.
……
Đợi khi hai người họ đã đi khỏi, Phương Hạo Vân vội vàng dựa theo những chỉ dẫn trong tài liệu, chuẩn bị lên lầu hai để xem phòng mình như thế nào. Trên đường đi, vừa khéo gặp phải bà chị Phương Tuyết Di.
"Xuất viện rồi à, sao không báo chị một tiếng, để chị đến đón em…!"
Mấy ngày nay Phương Tuyết Di đã bị đình chức, suốt ngày ở nhà, nên ăn mặc
cũng rất tùy tiện, nếu không, thì lúc này cô đã không mặc đồ ngủ. Tuy
chiếc áo ngủ này đã che chắn thân thể của cô, nhưng rốt cuộc vẫn không
mấy lịch sự.
"Xin lỗi, tránh đường dùm, em muốn về phòng của
mình." Phương Hạo Vân không hề muốn gây chuyện gì với người chị cùng ba
khác mẹ này.
"Hứ, có gì mà hay ho chứ, ngoài việc học ra, em còn
biết được gì, đã lớn thế này rồi, ngay cả bản thân còn lo chưa xong, sau này sản nghiệp của ba sao giao cho em được."
Vì việc cô bị đình
chức, Phương Tuyết Di luôn ấm ức trong lòng, nên nhân lúc ba mẹ không có ở nhà, đã cố ý muốn gây khó dễ với Phương Hạo Vân.
"Tránh ra…!"
Phương Hạo Vân chau mày, giọng nói có vẻ cứng nhắc hơn.
"Em… em nói chuyện với chị vậy hả ?"
Phương Tuyết Di thấy đứa em vốn yếu đuối đột nhiên lại cứng cỏi hơn, nên đã tức giận.
"Em nói lần nữa, tránh ra…!"
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: "Hứ, là một đứa con gái, lại không biết yêu quý bản thân, chị xem lại chị đang mặc cái gì đi."
"Em…Phương Hạo Vân…!"
Phương Tuyết Di nhổm dậy, một tay chống nạnh một tay chỉ Phương Hạo Vân mím
môi mím lợi, trông như một con cọp cái vậy: "Em ăn nói vậy hả ? Em hư
hỏng, em háo sắc."
"Xí…!"
Phương Họa Vân thậm chí cũng
không thèm giương mắt nhìn, khinh thường nói: "Với cái thân hình nhỏ bé
như chị, có cho cũng chẳng thèm, chị cho rằng em có hứng thú sao. Đúng
thiệt là."
Trên tài liệu của Nguyệt Như cũng đã ghi rõ, lúc
trước, Phương Hạo Vân thường bị chị hắn ức hiếp, chế giễu. Nay hắn đang
mang khuôn mặt của em trai cô ta, đương nhiên cũng phải tìm lại chút
công bằng cho hắn.
"Em… chị… chị làm gì mà thân hình nhỏ chứ? Chị có chỗ nào nhỏ chứ ?" Phương Tuyết Di cảm thấy có một cơn giận trong
bụng mình, cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực như muốn khoe ngực to, tâm trạng
kích động đến độ đỏ cả mặt, cứ như muốn ăn thịt người vậy.
"Chỗ nào cũng nhỏ, chỉ trừ bụng có hơi lớn…!" Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn Phương Tuyết Di, nói ra đánh giá của mình.
"Em… em nói bậy." Phương Tuyết Di bị hắn chọc tức đến muốn ói máu, đối với
dáng người của mình, Phương Tuyết Di trước giờ đều rất tự tin, cũng bởi
mấy hôm nay, vì tức giận, nên đã biến đau thương thành đồ ăn, cả ngày ở
trong nhà ăn đồ ăn vặt, quên mất phải luyện tập, thế nên mới hơi có bụng một tí. Cô thề rằng chỉ là hơi có một tí thôi, vốn không hề ảnh hưởng
đến vẻ đẹp của cô. Nhưng với cách nói của Phương Hạo Vân, cô dường như
đã biến thành một bà bụng đầy mỡ.
"Được rồi, em rất bận, không có thời gian mà xem thân thể chị biến hình, xin mời tránh ra…!"
Nhìn khuôn mặt giận đến tái xanh của Phương Tuyết Di, trong lòng Phương Hạo
Vân vui vẻ, đắc ý nhìn cô cười, rồi né sang bên đi lên lầu.
Phương Tuyết Di mím môi tức giận, cô thật muốn xông lên cắn vào cái thằng ranh đáng ghét này mới có thể hả được cơn giận trong lòng.
Nhưng trực giác của cô nói với cô rằng, từ sau tai nạn xe, đứa em trai hay bị mình ức hiếp này đã hơi khác trước, nhất là đôi mắt, trông sắc sảo hơn. Chỉ
vừa mới nãy thôi, khi đôi mắt hắn nhìn lướt qua người cô, cô liền cảm
thấy như mình đang bị lột hết quần áo. Thậm chí trong tận đáy lòng cô
xuất hiện cảm giác nhục nhã mãnh liệt.
Vì nghĩ như thế, nên Phương Tuyết Di đã rất lý trí, không tiếp tục gây hấn với Phương Hạo Vân nữa.
Trời sập tối, vợ chồng Phương Tử Lân y hẹn về nhà và sắp xếp một bàn đầy món ngon, để chúc mừng Phương Hạo Vân đã bình phục.
……
Bữa cơm tối đã xong, Phương Hạo Vân trở về căn phòng của mình, vô tình tìm
thấy một chiếc điện thoại di động ở dưới gối. Chiếc điện thoại đang
trong tình trạng khóa máy. Phương Hạo Vân do dự một lúc, mở chiếc điện
thoại lên.
Tùy tiện xem sơ qua, Phương Hạo Vân phát hiện rằng chủ nhân trước của chiếc điện thoại này, giao tiếp rất thất bại, đúng như
những gì mà bà chị Phương Tuyết Di đã nói, tên này đúng là một con mọt
sách chính hiệu. Trong danh bạ điện thoại, chỉ lưu có ba số điện thoại
thôi, hai số điện thoại trong đó là của ba và mẹ, số còn lại là của cô
bạn gái Bạch Lăng Kỳ.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng thở dài, thầm
nghĩ: "Thật ra vậy cũng được, tên này càng quen biết ít, càng giao du
với ít người, thì lại càng có lợi với hắn."
Một tiếng "Ding…!"
vang lên, khi Phương Hạo Vân vừa quăng chiếc điện thoại lên giường,
tiếng chuông báo hiệu tin nhắn đến vang lên liên hồi.
Phương Hạo
Vân vội vàng cầm chiếc điện thoại lên, mở hộp thư đến ra, chăm chú xem,
trong những tin nhắn mới đến, ngoại trừ vài mẩu tin là của ba mẹ gởi khi còn ở nước ngoài ra, hơn hai mươi mấy tin nhắn còn lại là của cô bạn
gái Bạch Lăng Kỳ gởi. Từ những câu hỏi thăm lúc đầu, cho đến những câu
nóng lòng truy hỏi, dĩ nhiên là đã hơn mười mấy hôm không có tin tức của Phương Hạo Vân, nên Bạch Lăng Kỳ sốt ruột.
Cho đến nay, cô vẫn chưa biết tin Phương Hạo Vân đã bị tai nạn xe.
Buông chiếc điện thoại xuống, Phương Hạo Vân lại do dự lâu hơn, rồi nhắn cho
Bạch Lăng Kỳ một tin nhắn, nói là dạo gần đây hắn và ba mẹ đi một chuyến ra nước ngoài, lại quên đem điện thoại theo, giờ vừa mới về.
Sau khi tin nhắn được gởi đi, Bạch Lăng Kỳ đã nhanh chóng trả lời, với câu
giải thích của Phương Hạo Vân cô không hề nghi ngờ gì, suy cho cùng thì
với gia cảnh của Phương Hạo Vân, việc đi nước ngoài cũng chẳng có gì là
lạ.
Đưa tay xoa chiếc má của mình, Phương Hạo Vân lại thở dài, tự nói với mình: "Xin lỗi nha anh bạn, bạn gái của cậu, tôi sẽ chăm sóc
tốt dùm cậu. Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu phải thất vọng đâu."
Chính vào lúc này, tin nhắn thứ hai của Bạch Lăng Kỳ đến, hẹn hắn trong mười phút nữa ra trước cửa trường trung học gặp mặt.
……
Thay quần áo xong, xuống nhà chào hỏi ba mẹ, Phương Hạo Vân vội vàng đi đến
nơi hẹn. Khu Cẩm Giang này cách hẻm nhà Bạch Lăng Kỳ khoảng nửa tiếng
chạy xe. Bạch Lăng Kỳ hẹn hắn mười phút sau gặp mặt, hiển nhiên là bản
thân Bạch Lăng Kỳ đang ở gần đây.
"Mà cũng có thể là, mấy ngày nay cô ấy cứ quanh quẩn gần khu Cẩm Giang này."
Nghĩ đến đây, sống mũi Phương Hạo Vân hơi cay cay, bất giác hắn bước nhanh hơn. Một cô gái tốt biết bao.
Phương Hạo Vân đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống thế này. Tuy không còn oanh oanh liệt liệt như xưa, nhưng cái thế giới bình lặng này lại có cả chân tình trong đó.
Mấy phút sau, Phương Hạo Vân chạy đến cửa ra vào khu
Cẩm Giang, còn cách một con đường, hắn đã nhìn thấy một cô gái tầm mười
bảy hay mười tám đang ra sức vẫy tay với hắn.
Dĩ Nhiên, cô gái ấy chính là Bạch Lăng Kỳ.
Phương Hạo Vân vừa mau chóng bước đến, vừa xem xét Bạch Lăng Kỳ đang đứng ở
bên kia đường, cô mặc một chiếc áo trắng tay nhỡ, tuy nhìn thì không
được hợp mốt cho lắm, nhưng lại hợp với cô, nên trông rất đơn giản dễ
thương, bên dưới là một chiếc quần jean ôm sát, tuy đã được giặt nhiều
lần đến nỗi có chút bạc màu, nhưng lại có thể làm nổi bật đôi chân dài
của thiếu nữ thanh xuân.
Nhìn theo đôi vai đang ra sức vẫy hắn, Phương Hạo Vân có thể nhìn thấy rất rõ ngực cô đang run run.
"Không có mặc áo ngực…!" Phương Hạo Vân kết luận.
"Phương Hạo Vân, sao mấy ngày nay anh không liên lạc với em vậy ?"
Bạch Lăng Kỳ nắm chặt lấy bàn tay của Phương Hạo Vân, như đang e sợ rằng hắn sẽ lại biến mất lần nữa. Trên mặt như có ý trách móc, nhưng nhiều hơn
cả vẫn là xúc động.
Phương Hạo Vân có thể cảm nhận được tâm trạng vừa căng thẳng vừa hạnh phúc của cô, bỗng chốc, hắn có chút động lòng,
lại có chút áy náy. Để một cô gái tốt như vậy lo lắng hết mấy ngày nay,
thật đúng là tội lỗi quá.
"Bạch… Lăng Kỳ, thật ra khoảng thời
gian này, anh cũng rất nhớ em, chỉ vì anh đang ở nước ngoài lại quên
mang điện thoại theo, nên không có cách nào liên lạc với em."
Phương Hạo Vân nắm ngược lại tay cô, nhỏ nhẹ nói, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm
vào bộ ngực của cô gái. Mười bảy mười tám tuổi cũng đã dậy thì chín
muồi, ánh mắt hắn xuôi theo cổ áo, nhìn vào trong, thậm chí còn có thể
nhìn thấy cả bầu ngực trắng trẻo nữa, nhưng vì không có mặc áo ngực, nên bầu ngực nhìn không được rõ lắm.
"Anh nhìn gì vậy ?"
Dường như Bạch Lăng Kỳ cảm nhận được ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn không
đúng chỗ, nên liếc hắn một cái, rồi vội vàng lùi lại một bước, lấy tay
nắm lấy cổ áo.
Phương Hạo Vân cười một tiếng khô khan, làm ra vẻ vô tội: "Đâu có nhìn gì đâu, đâu có gì đâu…!"
"Gì chứ ?"
Bạch Lăng Kỳ nghe những lời Phương Hạo Vân nói liền không phục, bèn ưỡn ngực như để thị uy, hàm răng trắng mím chặt, sắc mặt có vẻ hơi hơi giận:
"Anh dám nói em cái gì cũng không có sao, anh… anh bị đui rồi à."
Nói xong, cô gái liền đưa ra một nắm đấm nhè nhẹ vào vai Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân được một trận dở khóc dở cười, bà cô nhỏ này đúng là khó chiều
thiệt, nhưng vì muốn báo đáp tấm da mặt này của người ta, dù có khó
chiều hơn nữa cũng phải cố mà chiều.
"Anh nói đi, rốt cuộc anh nhìn thấy chưa ?" Bạch Lăng Kỳ trước nay vẫn rất quật cường, chuyện gì cũng thích làm cho ra lẽ.
Phương Hạo Vân do dự một hồi, mép môi như có vẻ gian xảo, nói: "Em không có
mặc áo ngực, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chỗ đó."
"Anh… còn nói là cái gì cũng không thấy, đồ háo sắc…!"
Khuôn mặt Bạch Lăng Kỳ đỏ lên, đưa nay ra nhéo vào hông của Phương Hạo Vân một cái, giận dỗi nói: "Không được nhìn em nữa…!"
Phương Hạo Vân bị nhéo một cái đau điếng, vội vàng lấy tay xoa xoa hông mình,
hình như là cô gái đẹp nào cũng thích thế thì phải, ngày xưa khi còn ở
bên Nguyệt Như, lúc cô tức giận, cũng thường hay làm vậy.
"Đúng rồi, Lăng Kỳ, em đến anh vội thế, có chuyện gì gấp không ?"
Vì không muốn tiếp tục chịu sự áp bức của người đẹp, Phương Hạo Vân đã nhanh chóng chuyển đề tài.
"Uhm, có việc."
Bạch Lăng Kỳ vội vàng nói: "Hạo Vân này, ngày tập trung đến trường đại học
vẫn còn lâu, mẹ em muốn dẫn em đến nhà cô ở Hàng Châu chơi vài hôm.
Trước hôm khai trường, có lẽ hai đứa mình không còn được gặp nhau nữa.
Mấy ngày em không có ở đây, trong lòng anh phải luôn nhớ đến em đó,
không được đi với cô gái nào khác, nếu không, hứ… anh biết rồi đấy."
Mình biết gì chứ ? Phương Hạo Vân đột nhiên có chút căng thẳng, chẳng lẽ lúc trước cô bé này và tên Phương Hạo Vân có bí mật gì mà không để người
khác biết được sao.
Thôi đành ngoan ngoãn, xem như không biết gì cả, trên tài liệu của Nguyệt Như cũng đâu có nhắc đến.
"Thôi được rồi, giờ cũng không còn sớm, em về trước nha, về muộn hơn nữa mẹ sẽ la em đó."
Bạch Lăng Kỳ thấy hắn chau mày, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì, nên đành
xem như là hắn không nỡ rời xa mình, trong lòng cô còn có chút ngọt
ngào.
"Đợi đã, để anh kêu tài xế đưa em về…!"
Phương Hạo
Vân đâu dám để cho một cô gái xinh đẹp đi một quãng đường xa để về nhà
được. Ba mươi phút chạy xe, nếu cô bé này tự đi về nhà, cũng phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ. Trời đã tối rồi, lỡ xảy ra chuyện thì không
hay.
Bạch Lăng Kỳ do dự chút, đang tính từ chối, thì Phương Hạo Vân đã gọi được cho tên tài xế, đã lái chiếc xe qua đây.
"Hạo Vân à, như vậy có nên không ?" Nhìn chiếc xe bóng lộn này, Bạch Lăng Kỳ có chút thấp thỏm không yên.
"Có gì mà không nên chứ, đừng quên là, hai chúng ta đều đã thành niên, sau
này nhất định anh sẽ cưới em làm vợ. Chiếc xe này là xe của hai đứa
mình."
Phương Hạo Vân mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Bạch Lăng Kỳ, cùng nhau lên xe: "Để anh đưa em về, không thôi anh lại chẳng yên tâm."
Bạch Lăng Kỳ vui mừng, mặc cho Phương Hạo Vân kéo cô lên xe, chỉ là trong
lòng vẫn đang thầm nghĩ, Hạo Vân hôm nay sao thế, hình như có vẻ khác
trước. Đừng nghĩ hai người họ là tình nhân với nhau, những chuyện như
nhìn ngực, nắm tay như ngày hôm nay, Phương Hạo Vân trước kia đều chưa
từng làm qua. Đa số thời gian khi hai người họ ở bên nhau, đều là thảo
luận nào là hóa học, toán học… Vả lại, quen nhau lâu rồi, Phương Hạo Vân cũng chưa từng đưa cô về nhà. Có lúc, Bạch lăng Kỳ đã nghĩ là, hai
người họ rốt cuộc có phải là tình nhân hay không. Những chị em yêu đương cùng lứa, cũng không giống như vậy, nghe nói hôn nhau mỗi ngày cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tuy là có chút kỳ lạ, nhưng đối với những thay
đổi ngày hôm nay của Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ lấy làm vui mừng. Như
vậy, mới giống một đôi tình nhân chứ.
"Hạo Vân, anh thật tốt…!"
Ngồi trên xe, Bạch Lăng Kỳ nắm chặt lấy tay của Phương Hạo Vân, trong lòng vui mừng vô cùng.
"Em cũng rất tốt vậy…!"
Thật ra Phương Hạo Vân cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì, tình yêu duy
nhất của hắn, cũng đã vì một triệu đô la mà bỏ đi. Ngày xưa khi ở bên
Nguyệt Như, hai người trông giống một đôi bạn tốt có chuyện gì cũng kể
hơn là một đôi tình nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT