"Hồ đồ, ngu xuấn... cái đống phế vật này..." Phương Hạo Vân chửi ầm lên, theo tình huống bây giờ, Long Nhị nhất định la bất mãn việc người nhà bị giam lỏng, cho nên mới trở mặt trong thời khắc mấu chốt. Phương Hạo Vân phỏng chừng rằng Long Nhịn còn có thể mở điện thoại lại.
"Tiếp tục gọi điện thoại..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói :" Từ giờ trở đi, nhiệm vụ của cô là không ngừng gọi điện thoại, cho đến khi nào gọi được cho Long Nhị thì thôi..."
Hà Thanh vốn không ngu, nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, cô lập tức hiểu được : "Phương thiếu gia, ý của cậu là, Long Nhị muốn mượn chuyện này để tranh thủ cho người nhà của ông ta?"
"Hẳn là như vậy... đều là chuyện tốt do đám phế vất các người làm..." Phương Hạo Vân tức giận mắng : "Vì sao lại không đối xử công bằng..."
"Phương thiếu gia, việc này không nằm trong khả năng của tôi. Huống hồ, theo tôi được biết, thời điểm khi chưa lợi dụng người nhà, bên trong tổ chức xảy ra chuyện thành viên phản bội, khiến cho tổ chức và quốc gia gặp tổn thất rất lớn. Bây giờ tôi nghĩ cũng là do bất đắc dĩ thôi..." Hà Thanh giải thích.
"Được rồi, tôi không muốn nghe mấy lời giải thích bại não đó, bây giờ cô gọi điện thoại đi, gọi không ngừng cho tôi..." Phương Hạo Vân chặn lời Hà Thanh không chút khách khí.
Hà Thanh nghe thấy thế, cũng không nói thêm gì, nếu bọn họ phân tích đúng, thì Long Nhị hẳn là còn mở điện thoại lại. Ông ta làm như vậy, đơn giản là muốn tăng thêm lợi thế khi đàm phán. Bên Hà Thanh không ngừng gọi điện thoại, còn bên Phương Hạo Vân cũng không rãnh rỗi, hắn liền gọi điện cho dì Bạch, đem chuyện ở đây nói lại cho dì Bạch biết, hy vọng rằng dì sẽ cho mình một lời khuyên tốt.
Sau khi dì Bạch nghe xong, trong lòng cũng có chút lo lắng, tuy rằng cô rất rõ thực lực thuộc hạ của mình, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được vụ nổ lớn, cảnh tượng máu chảy thịt bay được.
Nghe Phương Hạo Vân nói xong, cô cũng có kết luận tương tự hắn, Long Nhị hẳn là muốn mượn cơ hội này để tranh thủ tự do cho người thân.
Nói cách khác, người của Phương Hạo Vân bây giờ vẫn an toàn.
Ít nhất là Long Nhị vẫn chưa bị Long gia dụ dỗ.
Theo một ý nghĩa nào đó, cấp trên giam lỏng người nhà của ông ta, cũng là một thủ đoạn khống chế. Chỉ là loại thủ đoạn này hơi quá đáng, mặc dù bảo đảm được hiệu quả khống chế, nhưng mà lại làm giảm độ trung thành của nhân viên đối với tổ chức, đối với quốc gia.
"Hạo Vân, như vậy đi. Con liên hệ với hai người anh em tốt, để bọn họ dùng quyền tư điều chuyên gia gỡ mìn xuống, để cho bọn họ vào trong sơn trang Long gia. Trong khoảng thời gian đó, con kêu Hà Thanh gọi điện cho Long Nhị liên tục. Nếu có thể liên hệ được, nhất định phải làm cho Long Nhị bình tĩnh. Về phương diện khác, con cứ cho người gỡ mìn, bí mật tiến hành, giảm bớt tổn thất lại..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng cúp điện thoại, gọi cho Trương Bưu và Đại Phi.
Có điều, chuyện này cũng không thuận lợi, Trương Bưu và Đại Phi tuy rằng muốn hỗ trợ, nhưng vấn đề là cấp trên đã ra lệnh, hành động hôm nay, bọn họ chỉ phụ trách canh gác, tuyệt đối không được bước vào Long gia nửa bước.
Trương Bưu và Đại Phi bây giờ vẫn còn là người của chính phủ, Phương Hạo Vân không muốn làm cho bọn họ khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói : "Như vậy đi, hai anh chuẩn bị người trước đi... sau đó chờ tin của rồi. Tôi sẽ liên hệ với cấp trên... Nếu tôi thuyết phục được cấp trên, thì hai anh có thể hành động ngay..."
Phương Hạo Vân dặn dò, hai người kia đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng đáp ứng yêu cầu của Phương Hạo Vân, bắt đầu lợi dụng quyền lực trong tay mình, tổ chức đội hình.
Hà Thanh gọi hết một cục pin, nhưng hệ thống vẫn báo là không liên lạc được.
Lúc này, cô đã đổi cục pin thứ hai, đang chuẩn bị gọi tiếp, thì nghe thấy giọng nói của Phương Hạo Vân : "Dừng lại một chút... nói không chừng một lát nữa Long Nhị chủ động liên hệ với cô. Bây giờ tôi muốn nói với cô một chuyện, nói chính xác là cần sự trợ giúp của cô..."
"Chuyện gì, cậu cứ nói đi. Bây giờ chúng ta đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, lúc này chúng ta hẳn là nên nắm tay nhau cùng xử lý tình huống..." Hà Thanh rất rõ hậu quả của thất bại. Cho nên, cô đành phải hợp tác với Phương Hạo Vân, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, để hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có như vậy, cô mới không bị tổ chức trừng phạt, cô mới có thể lập công.
"Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi hy vọng cô có thể dùng quyền của mình, liên hệ với cảnh sát Hoa Hải, đưa chuyên gia gỡ mìn xuống, để bọn họ đến sơn trang Long gia..." Phương Hạo Vân nói.
"Cái này... Phương thiếu gia, chuyện này tôi không làm chủ được" Hà Thanh thành thật nói : "Phương thiếu gia, không nói gạt cậu, chuyện như vậy, trên nguyên tắc thì không cho phép chính phủ địa phương tham dự..."
"Vứt mẹ cái nguyên tắc chết tiệt ấy đi..."
Phương Hạo Vân tức giận quát : "Bây giờ đã là lúc nào rồi mà cô còn nói nguyên tắc với tôi... tôi nói cho cô biết, chúng ta phải chuẩn bị kỹ, lỡ như Long Nhị đưa ra yêu cầu mà chúng ta không thể làm được, đến lúc đó chúng ta liền lâm vào thế bị động..."
Hà Thanh nghe thấy thế, cơ thể khẽ run lên. Lời này có lý, ai có thể bảo đảm rằng Long Nhị chỉ đưa ra yêu cầu là đòi tự do cho người nhà? Lỡ như ông ta còn đưa ra yêu cầu khác cao hơn, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Nghĩ đến đây, Hà Thanh liền gọi điện cho Lã Thiên Hành, đem tình huống ở đây báo cáo, hy vọng ông có thể thông báo cho các cơ quan ở Hoa Hải cử chuyên gia gỡ mìn đến.
Lã Thiên Hành là một người quyết đoán, mặc dù có nguyên tắc, nhưng mà chuyện hôm nay quá phức tạp, nếu tiếp tục giữ nguyên tắc thì sợ rằng sẽ gây thành đại họa.
"Hà Thanh, cô nhất định phải phối hợp với Hạo Vân, từ giờ trở đi, trong chuyện này, cô hoàn toàn nghe theo thu xếp của hắn... Mặt khác, cô chuyển lời với hắn, tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho bên Hoa Hải... Nhớ kỹ, vô luận thế nào thì cũng không thể làm to chuyện này..." Lã Thiên Hành dặn dò : "Sau khi liên hệ với Long Nhị, nói cho hắn biết con dâu hắn sắp sinh..."
"Hiểu rồi!"
Hà Thanh cúp điện thoại xong, liền báo tình huống lại cho Phương Hạo Vân.
Xong việc, Hà Thanh liền chào Phương Hạo Vân đúng theo nghi thức của quân đội : "Phương thiếu gia, từ giờ trở đi, tôi nhận chỉ thị của cậu, để bảo đảm chuyện này thành công hoàn mỹ..."
Lão cáo già lần này rất thông minh, Phương Hạo Vân gật đầu : "Được rồi, một khi đã như vậy, bây giờ cô lập tức gọi điện ra lệnh cho Trương Bưu cùng Đại Phi, để người của bọn họ lập tức đến đây..."
Hà Thanh nghe thấy thế, hơi sửng sốt :" Phương thiếu gia, cậu đã sớm liên lạc với bọn họ à?"
"Bớt nói nhảm đi, bây giờ thời gian chính là mạng sống" Phương Hạo Vân quát.
Đúng vậy, thời gian không đợi người, Hà Thanh cũng không hỏi cái gì, vội vàng gọi điện cho Trương Bưu, Đại Phi, và ra lệnh cho bọn họ.
Thật bất ngờ, chỉ trong vòng hai mươi phút mà người của hai tổ chức đã chạy đến, khoảng chừng hai mươi người.
"Hạo Vân, chúng tôi dự đoán là cậu có thể thuyết phục cấp trên, cho nên chúng tôi đã cho người đến trước..." Trương Bưu giải thích.
"Tốt lắm, mọi người bắt đầu hành động đi... Thế Phi, anh dẫn người đi bảo vệ..." Phương Hạo Vân bình tĩnh ra lệnh.
Sau đó hắn nói : "Anh Bưu, anh Phi, hai người về trước đi... bảo vệ bên ngoài cũng vô cùng quan trọng..." Phương Hạo Vân không muốn để cho anh em tốt của mình ở lại chổ nguy hiểm.
Trương Bưu và Đại Phi dường như không muốn đi, vất vả lắm mới có cơ hội chiến đấu cùng với anh em, bọn họ không muốn bỏ qua.
"Hạo Vân, chúng tôi muốn ở lại chiến đấu với cậu... cậu yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối không gây ảnh hưởng đến cậu..." Trương Bưu nói.
"Không được, hai người phải lập tức trở về vị trí, bây giờ tôi ra lệnh cho hai người, lập tức đi ngay!" Phương Hạo Vân nháy mắt với Hà Thanh, cô ta liền hiểu ý, vội nói : "Hai vị, cấp trên đã nói chuyện với Phương thiếu gia, hành động lần này cậu ta nắm quyền cao nhất, mời hai người tuân thủ mệnh lệnh của thủ trưởng..."
Lời này vừa nói ra, Trương Bưu và Đại Phi bắt buộc phải rời đi. Dù sao bọn họ đều có kỷ luật quân đội, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của bọn họ.
Người của Thất Tinh Tài Phán sơ chiến đấu rất anh dũng, liên tục phá tan vài sự ngăn cản của Long gia, đi đến chổ giấu tài sản của họ.
Bên Bạch Quý phụ trách thu dọn những người mà Thất Tinh không kịp xử lý.
Theo tình huống trước mắt, một số đệ tử có tố chất không tồi của Long gia thậm chí có thể tiến hành một đấu một với đám người anh em nhà họ Vương.
Chỉ là theo tình hình hiện nay, số người bên Long gia không đủ, hơn nữa còn có Bạch Quý và hai anh em họ Vương ở đó, cho nên chỉ một lát sau, bên đệ tử Long gia liền không thể chống cự lại.
Từ lúc bắt đầu huyết tẩy đến giờ, đã qua gần hai tiếng, dưới sự cố gắng của Thất Tinh Tài Phán sở, phòng ngự của Long gia đã bị phá quá nửa.
Có điều, càng về sau càng khó khăn, bởi vì càng vào sâu càng là tinh anh trong số các đệ tử Long gia, sức chiến đấu của bọn họ vô cùng mạnh.
Thất Tinh Tài Phán bây giờ đã đi đến chổ phòng ngự cuối cùng của Long gia, người tổ chức phản công ở đây chính là hữu hộ pháp Long Tinh. Người này là anh ruột của Long Khôi tả hộ pháp, nhưng mà công phu và mưu trí còn cao hơn cả Long Khôi một bậc.
Nếu không có sự chống cự của ông ta, phỏng chừng Long gia đã sớm thất bại rồi.
Cái phòng ngự cuối cùng của Long gia có đủ loại lô cốt, mà bốn phái lô cốt đều có hàng rào điện, súng máy hạng nặng cùng với vũ khí nguy hiểm, uy lực vô cùng lớn. Cho dù là thành viên của Thất Tinh Tài Phán sở cũng không dám tùy tiện xông vào.
" Long Tinh, Long gia nhất định sẽ thất bại, tao khuyên mày nên từ bỏ chống cự, có lẽ tao sẽ cầu tình với thiếu chủ, tha cho bọn mày một mạng, nếu không, một khi bọn tao phá được lớp phòng ngự này thì sẽ không chừa lại một ai..." Số 1 dùng lời nói để đe dọa, hy vọng Long Tinh có thể chủ động đầu hàng.
Sở dĩ số 1 sốt ruột cũng là do hành động hôm nay có hạn chế thời gian, bọn họ phải hoàn thành trước trời sáng.
"Đám ác ma bọn mày... cho dù toàn quân Long gia bị diệt, bọn tao cũng phải chiến đấu đến cùng..." Long Tin chỉ đứng bên trong, không thấy người đâu.
Trước đó, qua màn hình theo dõi, ông ta đã thấy được thủ đoạn của Thất Tinh Tài Phán sở, bọn này căn bản không phải là người, bọn chúng chính là ác ma, là tử thần.
Có điều, ông ta cũng phát hiện ra một tình huống, bọn họ chỉ xuống tay với đệ tử trung tâm của Long gia, còn những người khác chỉ làm cho mất năng lực chiến đấu thôi.
Long Tinh ra lệnh, mặc kệ đối phương khiêu khích và nhục mạ thế nào, thì cũng không được ra chiến đấu. Dù sao thì chổ lô cốt này cũng có tính phòng ngự rất mạnh, trừ phi đối phương dùng vũ khí hạng nặng tấn công, nếu không thì không thể công phá trong thời gian ngắn được.
Nhưng mà, có một điều Long Tinh vô cùng rõ ràng, cái lô cốt này không thể cứu vớt được Long gia. Kết cục của Long gia đã được định, nếu không phải là không còn cách trốn thoát, sợ rằng ông ta đã bỏ trốn rồi.
Theo tình huống bây giờ, cái nào cũng là chết, cho nên ông ta liều mạng một lần, cho dù chết, cũng phải để lại tiếng thơm cho đời.
Thấy Long Tinh không hề có ý chủ động, số 1 hơi mất kiên nhẫn, cắn chặt ra, chuẩn bị ra lệnh tấn công, cứ kéo dài như vậy không phải là biện pháp.
Đám người của Thất Tinh Tài Phán sở không mang theo vũ khí hạng nặng, nhưng mà trên người có mang theo lưu đạn, tạm thời có thể thử một lần.
"Ném!"
Ra lệnh một tiếng, bảy người đồng thời ném lựu đạn trong tay đi, nghe vài tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong khói thuốc nổ mù mịt, lô cốt vẫn đứng vững như trước, có điều đã xuất hiện một cái khe.
Thấy tình huống như vậy, số 1 liền mừng rỡ, vội nói : "Tiếp tục ném... lựu đạn trên người chúng ta đủ làm nổ tung chổ này..."
Long Nhị ở trong lô cốt vô cùng khẩn trương, ông ta không ngờ rằng đám người dùng vũ khí lạnh giết người lại còn mang theo lưu đạn nữa.
Nếu cứ tiếp tục bị động như vậy, thì sẽ không thể cầm cự được bao lâu, chổ lô cốt này sẽ bị nổ tung.
Nghĩ đến đây, Long Tinh liền ra lệnh tấn công. Mấy khẩu súng máy lập tức nổi lửa, bắn liên tục về hướng Thất Tinh.
Đám người của Thất Tinh thấy tình thế không ổn, vội vàng tìm chổ núp, mặc dù hỏa lực của đối phương rất mạnh, nhưng cũng không gây tổn thương cho họ.
Chỉ là cứ như vậy, bọn họ không thể nào ném lựu đạn vào lô cốt được nữa.
Hai bên lại một lần nữa rơi vào thế giằng co.
"Số 2, thị lực của cậu tốt nhất... cậu nhìn cái lỗ châu mai kia, xem có thể ném lựu đạn vào không?" Số 1 nhỏ giọng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT