"Đừng ..."

Trương Bưu vội vàng nói : "Cục cảnh sát không giống như cục quốc an của Đại Phi đâu, em cũng không muốn làm chức cao nữa ... Làm chức cao rất chán ghét, em không muốn làm chính trị, tôi chỉ muốn làm điều tra thôi. Em cảm thấy rằng vị trí bây giờ cũng tốt rồi. Tuy rằng là phó cục trưởng, nhưng tình hình bên trong cục đều do em quyết định cả, em cũng rất thoải mãn rồi ...'

"Được rồi, vậy thì tùy chú ..." Phương Hạo Vân suy nhĩ một chút rồi nói : "Như vậy đi, buổi chiều ngày mai chúng ta nhậu một bữa tại Kim Bích Huy Hoàng nhá ..."

"Quyết định vậy đi, em thu đội trước ..." Lúc đi ra ngoài, Trương Bưu còn hỏi thêm : "Từ Đức Bưu nên xử lý thế nào?"

"Theo luật mà xử ... Chứng cứ phạm tội của hắn, tài sản, bất động sản anh đã vét hết rồi, đem tài sản này chia cho những người bị hại đi, còn về phần Từ Đức Bưu, cứ nghiêm trị cho nặng vào ..." Phương Hạo Vân nói.

"Được rồi, em sẽ cố gắng làm tốt ..." Trương Bưu cười cười, xong rồi xoay người đi ra ngoài.

Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân đi qua nói với Trương Binh : "Tôi đưa hai người trở về ..."

Ánh mắt mà Đường Dần nhìn Phương Hạo Vân dường như có mang theo một vẻ kính sợ : "Hạo Vân, thì ra Đằng Phi là của cậu .... Thật không tưởng tượng được, cao nhân ở ngay bên cạnh chúng ta ... Hạo Vân, về sau anh em tôi liền nhờ vào cậu. Đương nhiên, xin cậu cứ yên tâm, nếu anh em tôi không có bản lãnh thật sự, thì cho dù cậu dùng kiệu lớn tám người khiêng đến đónt ôi, tôi cũng không thể nào đi đến tập đoàn Đằng Phi được ... Từ hôm nay trở đi, anh em chúng tôi sẽ cố gắng học tập tốt ..."

"Ha ha ..."

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức bật cười nói : "Tốt, Đường Dần, tôi hy vọng anh nhớ kỹ lời anh nói hôm nay ... nếu như vậy, tôi sẽ chờ ngày anh thành công ..."

"Hạo Vân, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm cho cậu thất vọng đâu" Đường Dần nghiêm túc nói.

Trương Binh đứng bên cạnh cũng nghiêm túc nói : "Hạo Vân, cậu yên tâm đi, tôi và Đường Dần sẽ cùng nhau cố gắng ... cam đoan là không khiến cho cậu thất vọng đâu ..."

Sau khi đưa Đường Dần và Trương Binh trở về ký túc xá, Phương Hạo Vân lái xe đi đến chổ ở hồi trước của Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi. Bây giờ chổ nào là của Tạ Mai Nhi rồi.

Tục ngữ nói rất đúng, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người vừa gặp mặt nhau liền bắt đầu triền miên với nhau, và Phương Hạo Vân đã làm cho Tạ Mai Nhi thỏa mãn đến ba lần.

Trên khuôn mặt của Tạ Mai Nhi mang theo một vẻ thỏa mãn và hạnh phúc, nhắm hai mắt lại cuộn người vào trong lòng của Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân dùng tay vỗ nhẹ lên mông của cô, cho đến khi cô cất tiếng ngủ khe khẽ, thì hắn mới lấy tay của mình ra.

Sau đó, Phương Hạo Vân mặc bộ đồ vào, rồi bước ra ban công, nhìn ánh đèn nê on xa xa, hít sâu một hơi, rồi nhìn qua bên trái, nói : "Chị Thanh Thanh, xuất hiện đi ..."

Quả nhiên, Trần Thanh Thanh liền nghiêng người đi ra, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói : "Hạo Vân, em thật sự rất bận nha ... Hơn nửa đêm rồi mà cũng không nghỉ ngơi ..."

Phương Hạo Vân không nói cái gì, mà chỉ xoay người lấy một chai rượu vang trong ngăn tủ ra, rồi lấy thêm hai cái ly cao nữa, lập tức cười nói : "Chị Thanh Thanh, đến đây khi nào thế ... Lúc em cảm nhận được hơi thở của chị, hẳn là lần thứ hai khi chị Mai đạt cao trào, có phải là tất cả đều đã nhìn thấy rồi không?"

"Ha ha ..."

Trần Thanh Thanh đưa tay cầm lấy ly rượu, lập tức cười nói : "Xem ra em quả nhiên rất nghiêm túc, nếu không thì sao có thể cảm ứng nhanh chóng như vậy được ..."

"Có chuyện gì?" Phương Hạo Vân cười mờ ám, nói : "Có chuyện gì thì cứ nói với em ..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thanh Thanh lập tức ửng đỏ lên, nghĩ đến cảnh tượng vận động kéo dài của Phương Hạo Vân và Tạ Mai Nhi, cô đúng là đang rất mong uốn.

"Chị Thanh Thanh, em nghĩ chị không có rãnh rỗi chạy đến đây rình lén em chứ?" Phương Hạo Vân cười nói : "Nếu em đoán không sai, thì chị tìm đến em, hẳn là có chuyện gấp đúng không?"

"Ừ!"

Trần Thanh Thanh vội vàng nghiêm mặt lại, lập tức gật đầu, nói :"Hạo Vân, chuyện gian tế đã điều tra rõ rồi ..."

"Thật sao?"

Phương Hạo Vân nhướng mày lên nói : "Là ai?"

"Kim Gia!" Trần Thanh Thanh thản nhiên nói : "Mấy tháng nay, bọn chị mở rộng điều tra ra, cuối cùng đã xác định đó là kh. Bọn chị lừa ông ta đi ra ngoài, sau đó cho người đến điều tra phòng của ông ta, tìm được một cái điện thoại vệ tinh ... sau đó dùng kỹ thuật điều tra, phát hiện ra điện thoại vệ tinh này được sử dụng lần cuối là vào tháng trước .... gọi đến Luân Đôn, hoàn toàn ăn khớp với nghi vấn ..."

"Kim Phi thế nào?" Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, kết quả điều tra đúng là làm cho người ta rất bất ngờ, hắn vạn lần không ngờ Kim Gia lại là người như thế.

Trong ấn tượng của hắn, Kim Gia hẳn phải là một người đàn ông đầy nhiệt huyết.

Ông ta không nên là gián điệp mới đúng.

Hơn nữa, sau khi tiếp nhận Kim Gia, thì Phương Hạo Vân đối xử với ông ta cũng không tệ.

Cho nên bây giờ chỉ có một cách giải thích mà thôi, đó chính là từ trước đến giớ Kim Gia luôn là gián điệp, chẳng qua trước kia chưa có bắt đầu dùng thôi.

Phương Hạo Vân không khỏi nghĩ đến đại nữ vu Tome, hắn cảm thấy rằng chỉ có tổ chức tình báo của Tome mới có được thực lực như vậy, cài một gián điệp vào bên cạnh hắn mà hắn không hay biết.

"Kim Phi ... theo bằng chứng điều tra bây giờ cho thấy, cô ta dường như không co 1van61 đề .... Nhưng mà chị cho rằng Kim Phi cũng biết được hành động làm phản của Kim Gia ..." Trần Thanh Thanh nói.

"Vậy chị nói xem, em nên làm cái gì bây giờ?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Cái này ..." Trần Thanh Thanh há miệng ra, nhấp môi mấy lần nhưng lại không nói gì cả.

Thấy Trần Thanh Thanh không có ý mở miệng, Phương Hạo Vân cầm ly rượu trong tay lên uống một ngụm, sau đó cười một cái, nói : "Chị đang lo lắng ... lo rằng em luyến tiếc Kim Phi?"

Trần Thanh Thanh dừng ánh mắt lại trên khuôn mặt của Phương Hạo Vân, thở dài một tiếng, nói : "Kim Phi tuy rằng là nữ nô của em, nhưng chị biết, thật ra em cũng có chút cảm tình với cô ta..."

"Người không phải cây cỏ, làm sao mà vô tình được ..." Phương Hạo Vân cũng thở dài nói : "Nửa năm trước, em đã biết việc Kim Phi từ bỏ việc trả thù rồi, hơn nữa các người cũng thấy được, biểu hiện của cô ta gần đây không tồi. Em cần chứng cứ ... em hy vọng có thể có được chứng cứ xác thật ..."

"Chị biết!"

Trần Thanh Thanh thản nhiên nói : "Tâm tư của em chị đã sớm dự liệu rồi, chị cũng dặn dò mọi người rồi, kêu bọn họ điều tra rõ ràng hơn nữa ... Có điều bằng chứng của Kim Gia thì đã xác định rồi ..."

"Khống chế bọn họ lại trước!" Phương Hạo Vân nói.

"Hạo Vân, chuyện này chị cảm thấy rằng em nên thận trọng một chút, nếu không thì sẽ tạo thành những ảnh hưởng không tốt" Trần Thanh Thanh đề nghị : "Ý của chị chính là xử lý kín đáo ..."

Phương Hạo Vân híp mắt lại nói : "Chị đã coi thường em rồi, mặc kệ là ai, chỉ cần làm ra chuyện có lỗi với Đằng Phi, em sẽ không có ý bỏ qua đâu ..."

"Hạo Vân, xem ra, em rất phẫn nộ ..." Trần Thanh Thanh nói.

"Thật sao?" Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói :" Em không biết là em đang phẫn nộ đấy ... Nếu chuyện này điều tra ra mà có liên quan đến Tome, em sẽ đến nước Anh "thăm hỏi" cô ta một chút ..."

"Hạo Vân, uống rượu đi ..."

Trần Thanh Thanh dường như cố ý thay đổi bầu không khí, cười nói : "Để cho chị trấn an cảm xúc không ổn định của em đui ..."

"Trấn an như thế nào?" Phương Hạo Vân vươn hai tay ra, ôm lấy Trần Thanh Thanh vào lòng, một bên cúi đầu xuống hôn lên cái gáy nõn nà của cô, một bên chậm rãi di chuyển thân mình, đi đến hướng sofa.

Trần Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng rên rỉ, gáy ngọc bị Phương Hạo Vân hôn lên, làm cho cơ thể của cô vừa ngứa vừa nóng, khiến cho cả người cô khó chịu. Trước đó nhìn cảnh vật lộn lâu như vậy, nên bây giờ thân thể của cô cũng đã có phản ứng rồi, cho nên cực kỳ chờ mong chuyện tiếp theo sắp diễn ra.

Phương Hạo Vân đè cô xuống ghế sofa, và không nói nhiều lời, trực tiếp lột đồ của cô ra.

Ngay sau đó, nước miếng của Phương Hạo Vân liền chảy ra, đưa tay lên sờ nhẹ vào bộ ngực sữa của cô, cảm thấy nó rất mềm mại, tuy là vẫn còn cách lớp áo lót, nhưng cũng đủ làm cho người ta tê tái. Mặt ngọc của Trần Thanh Thanh bây giờ đã đỏ ửng rồi, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, chúng ta làm ở chổ này sao ... lỡ như đánh thức chị Mai dậy thì thế nào?"

"Ha ha ..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Không sao, chị Mai sẽ không tỉnh lại đâu ... Căn bản là không có khả năng nghe được tiếng động của chúng ta đâu ..." Tạ Mai Nhi đã đạt cao trào ba lần rồi, căn bản là đã mệt mỏi quá độ, ngủ vùi đi mất tiêu rồi, không thể nào tỉnh được. Đương nhiên, nếu tỉnh lại thì cũng tốt, thế nào cũng sẽ có cảnh threesome thôi.

"Hạo Vân, để chị giúp em ..." Trần Thanh Thanh đứng dậy, đưa tay cởi từng cái nút áo trên người Phương Hạo Vân xuống, xem ra cũng đang rất muốn rồi đây.

Phương Hạo Vân vui không thể tả được, đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Trần Thanh Thanh đang từ từ cởi áo của mình, khi đôi tay nhỏ bé của cô vô tình chạm vào da thịt của hắn, làm cho hưng phấn của hắn không ngừng tăng lên.

Trần Thanh Thanh cẩn thận cởi áo của hắn ra, rồi chậm rãi quỳ xuống đất, đưa tay kéo quần của hắn xuống, nhìn thấy cái thứ đang ngẩng cao đầu trong cái quần lót kia, trong lòng tràn đầy thẹn thùng, cho đến khi trên người của Phương Hạo Vân chỉ còn lại mỗi cái quần lót thì cô không dám cởi nữa. Phương Hạo Vân nhỏ giọng cười cười, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Trần Thanh Thanh vào lòng ngực, dùng tay đặt lên lưng của cô, chậm rãi vuốt ve thân thể trắng bóng sáng loáng của cô. Mỗi một cú vuốt của hắn lại làm cho thân thể của cô run rẩy lên từng cơn.

Cái miệng nhỏ nhắn của Trần Thanh Thanh nhẹ nhàng đóng mở, trong miệng toát ra mùi thơm như hoa lan, mị giọng nói : "Hạo Vân ... đừng có ngừng ... tiếp tục đi, cứ vậy đi ..."

Bàn tay to của Phương Hạo Vân vẫn tiếp tục vuốt ve, vuốt xuống đến cặp mông của Trần Thanh Thanh, làm cho cả người cô phát run, không nhịn được "ơ" lên một tiếng, sau đó cũng không còn rụt rè nữa, vội vàng nhào vào lòng ngực của hắn, thở dốc không thôi : "Hạo Vân, chị muốn vui vẻ ... yêu chị đi ..."

Sự nhiệt tình và chủ động mời mọc của Trần Thanh Thanh đã đốt lửa dục trong lòng Phương Hạo Vân, làm cho hắn hận không thể "ăn tươi" cô ngay được. Phương Hạo Vân cúi đầu khẽ hôn lên vành tai của cô, ôn nhu nói: "Chị Thanh, muốn kêu thì kêu lớn đi, em thích nghe tiếng kêu của chị ..." Không có người đàn ông nào không thích nghe tiếng kêu, tiếng rên rỉ của đàn bà cả, Phương Hạo Vân cũng không ngoại lệ.

Nghe thấy thứ ngôn ngữ đầy tính khiêu khích của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh khẽ run lên một tiếng, đưa tay ôm chặt lấy hắn, dán chặt của cơ thể của mình vào trong lòng hắn, dịu dàng nói : "Hạo Vân, em thích thế nào, thì chị sẽ làm thế đó ..."

Phương Hạo Vân vuốt nhẹ lên trên cái mũi của cô, cười nói : "Em thích bộ dáng dâm đãng của chị ..."

"Đáng ghét..."

Còn chưa nói xong, miệng rộng của Phương Hạo Vân đã hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của cô, cái cảm giác tê dại ấy đã làm cho cô run lên không ngừng.

Sau khi hôn xong, Trần Thanh Thanh nhìn nụ cười quyến rũ của Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng đưa tay ra, chậm rĩa cởi đồ lót trên người của mình xuống, đem thân thể trong suốt trắng sáng kia lộ hoàn toàn ra trước mắt Phương Hạo Vân.

Trần Thanh Thanh chậm rãi dựa vào ngực hắn, bộ ngực cao ngất của cô nhẹ nhàng cọ sát với bộ ngực trần của hắn, vẻ mặt xấu hổ của cô lúc này trông rất quyến rũ, tùy ý đến cho Phương Hạo Vân vuốt ve đùi đẹp của cô, bộ ngực sữa đầy đặn, cặp mông màu mỡ ...

Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, tuy đã lên giường nhiều lần với Trần Thanh Thanh, nhưng hôm nay là kích thích nhất. Tiếng rên dâm đãng của cô đã làm cho dục vọng của hắn tăng lên không ngừng, ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng kích thích vùng đất nhạy cảm của cô qua cái quần lót màu đen kia, làm cho Trần Thanh Thanh nóng rực cả người lên, phía dưới cảm thấy trống rỗng chưa từng có.

"Hạo Vân, yêu chị đi ..."

Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, nhưng không khẩn trương, ngón tay tiến vào trong quần lót của cô, tăng sự khiêu khích ở khu rừng bí ẩn dưới, khiến cho Trần Thanh Thanh càng khó chịu không thôi.

"Hạo Vân, chị không được rồi, yêu chị đi mà ..."

Trần Thanh Thanh quát to một tiếng, phần dưới chủ động dán chặt vào của nợ của Phương Hạo Vân.

"Chị Thanh Thanh, em vào nhé ..." Phương Hạo Vân cười nói một tiếng, sau đó đâm mạnh eo vào. Đôi môi đỏ mọng của Trần Thanh Thanh lập tức cắn chặt lại, hai mắt khép hờ, ôm lấy thân hình cường tráng của hắn, mảnh mai đong đưa, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ yêu thích.

"Hạo Vân, chị muốn làm chết em luôn ..."

Sáng ngày hôm sau, khi ánh nắng màu vàng của mặt trời chiếu qua cái cửa sổ, trong phòng liền tràn ngập sự ấm áp, và trên sofa còn có hai người đang ôm nhau.

Phương Hạo Vân mở mắng ra, duỗi lưng một cái, trên mặt hiện ra vẻ ngủ chưa đủ, nhưng con mắt lại vô cùng tinh tướng. Hắn xoay người một cái, đưa tay vỗ nhẹ lên cái mông của Trần Thanh Thanh, ôn nhu nói : "Chị Thanh Thanh, dậy thôi nào, ánh mặt trời sắp chiếu đến mông rồi đấy ..."

Trần Thanh Thanh vừa thẹn vừa xấu hổ, trả lời :"Đáng ghét, em không thể nói nhỏ một chút sao ..."

"Hạo Vân, tối hôm qua mệt như vậy, sao em lại không ngủ nhiều một chút?" Trần Thanh Thanh chớp đôi mắt đẹp, hỏi.

Phương Hạo Vân nhẹ giọng trả lời : "Có mệt thì cũng là chị mệt đấy ... Tối hôm qua chị làm đến bốn lần, có ba lượt đều là chị ở trên cả, em chỉ toàn ở dưới ..."

"Hì!"

Vứt dứt lời, lập tức xung quanh truyền đến một tiếng bật cười, hai người nhìn theo tiếng cười, thì ra đó là Tạ Mai Nhi.

"Chị Mai ... chị tỉnh lại ... khi nào thế ..." Trần Thanh Thanh giống như là một cô tình nhân trộm tình vậy, trên mặt có chút ngượng ngùng. Cô vội vàng dùng chăn che người đứng dậy, bởi vì tối hôm qua điên cuồng dữ quá, cho nên bây giờ hai chân của Trần Thanh Thanh như muốn nhũn ra, Phương Hạo Vân vội vàng đỡ lấy cô.

"Hạo Vân .... Vương Thế Phi đang ở bên ngoài chờ em đó ... Em đi ra đi, chị chăm sóc cho Thanh Thanh cho ..." Tạ Mai Nhi cười nói : "Hắn đến đã nhiều giờ rồi, chỉ là vì em đang nghỉ ngơi, nên chị không có nói cho em biết ..."

"À ..."

Phương Hạo Vân trả lời một tiếng, rồi lập tức mặc quần áo vào, đi vào phòng vệ sinh bên cạnh để rửa mặt chải đầu lại một chút, sau đó, hắn mở cửa phòng ra, gọi Vương Thế Phi tiến vào.

Vương Thế Phi vừa nhìn thấy Phương Hạo Vân, ánh mắt lập tức đỏ lên, nói :"Phương thiếu gia, cậu nên làm chủ cho chúng tôi ..."

"Xảy ra chuyện gì?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Phương thiếu gia ... Kim Phi và Kim Gia đều bị người của Hà Thanh, Bạch Quý bắt giữ ..." Vương Thế Phi tức giận nói : "Tuy rằng chúng tôi không phải là người của gia tộc thủ hộ, nhưng chúng tôi tận tâm trung thành với cậu, với Đằng Phi, chúng tôi tuyệt đối không hai lòng ... Phương thiếu gia, cái này là hãm hại ..."

"Ngồi xuống đi!" Phương Hạo Vân lập tức hiểu được, xem ra là trong lòng Vương Thế Phi không chịu nổi, đã hiểu lầm Hà Thanh và Bạch Quý rồi.

Giờ phút này, Phương Hạo Vân dường như cũng hiểu được thêm một chuyện, trong đội ngũ của hắn đã xuất hiện cái gọi là phe phái.

"Thế Phi, chuyện này tôi biết ..." Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn Vương Thế Phi, nói : "Là tôi tự mình ra lệnh cho bọn họ ... Thế Phi, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, Kim Gia đích thật là phản đồ .."

"Không đâu ... không có khả năng ...." Vương Thế Phi lắc đầu nói : " Phương thiếu gia, tôi dám lấy đầu của tôi ra cam đoan, Kim Gia tuyệt đối trung thành với cậu mà ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play