Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, hơi khép mắt lại, lẳng lặng đứng thẳng ra đó.
Lang Vương hơi sửng sốt, có điều hắn vẫn không dừng tấn công lại.
Ngay trong giây phút trảo của hắn lao đến, thân ảnh của Phương Hạo Vân chợt động, Thiên Phạt trong tay lập tức xoay tròn một vòng, trong nháy mắt, trên người hắn đã xuất hiện ngàn vạn đao mang màu tím.
"Ầm ầm ầm!"
Những tiếng nổ vang lên, đòn tấn công của Lang Vương chạm vào đao mang của Phương Hạo Vân, rồi cùng phát ra chấn động.
Thân hình của Kent lao ngược lên không trung, đã sớm biến thân thành người sói, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Đánh với ngươi, thật đã ghiền ..."
Vừa dứt lời, Kent lập tức tập trung lực lượng trong cơ thể lên mười thành, hai trảo cũng quét đến hướng của Phương Hạo Vân.
Uy lực cường đại khiến cho Phương Hạo Vân hơi giật mình, vội vàng lui nhanh về sau, giơ tay ôm lấy Victoria, quăng ra ngoài nói : "Tự chăm sóc cho mình ..."
Thế cục trước mắt dường như rất bất lợi đối với Phương Hạo Vân, lực lượng của Kent hầu như đã bao phủ lấy toàn bộ Phương Hạo Vân, khiến cho hắn có cảm giác như đang bị một ngọn núi đè lên vậy.
Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, nói : "Kent, mày khiến cho tao quá thất vọng, chỉ vì một chút lực lượng, mày lại cam tâm làm tay sai cho Tome, mất đi tự do ... Mất đi tôn nghiêm của mày, sự cao quý của mày. Có điều tao phải nói cho mày biết, cho dù mà được Tome trợ giúp, thì cũng không phải là đối thủ của tao như trước ..."
"Vậy mày chờ coi đi!" Kent cười lạnh một tiếng, đến gần Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân dần dần ý thức được không ổn, bản thân đang ở trong không gian của Kent, lực lượng của Kent dường như được phóng đại ra rất nhiều, ngược lại, lực lượng của hắn thì bị hạn chế đi.
"Ha ha ..."
Kent cười điên cuồng một tiếng, nói : "Bây giờ mới nhận ra nguy hiểm thì đã muộn ròi ... Từ đầu tao đã chuẩn bị không gian này, bây giờ mày chết đi ..."
"Hạo Vân, đừng lo lắng, em đến giúp anh!" Đúng lúc này, dì Bạch đột nhiên hiện thân, trong tay cô là một thanh Thiên Phạt khác, từ trên trời lao xuống, cười nói với Phương Hạo Vân : "Chúng ta kề vai chiến đấu!"
Nhìn thấy dì Bạch xuất hiện, Phương Hạo Vân rõ ràng là đã thở phào một hơi.
Không gian của Kent tuy rằng lợi hại, nhưng dì Bạch xuất hiện, hai người đồng thời có cả Thiên Phạt. Mặc dù hắn có mạnh hơn, thì cũng không chiếm được bất cứ tiện nghi nào cả.
Kent thấy thế, hơi kinh hãi, lạnh giọng nói : "Sao lại là ngươi ..." Nghe cách nói của hắn, dường như hắn biết dì Bạch. Nhìn hai thanh đao y chang nhau trong tay Phương Hạo Vân và dì Bạch, sắc mặt của hắn liền ngưng trọng lại : "Âm Dương Thiên Phạt, trừng ác, làm thiện .... giống như những gì mà truyền thuyết đã nói ..."
Dì Bạch hừ một tiếng, nói : "Lang Vương Kent, nói thế nào thì chúng ta coi như cũng là người quen cũ. Mười năm trước chúng ta đã từng đấu với nhau ... Có điều khi ấy mày vẫn còn là Lang Vương cao quý. Còn bây giờ, mày thật khiến cho người khác thất vọng ... Chẳng lẽ mày không nhận ra sao? Trong cơ thể của mày đã có máu của Bức Hậu. Máu của Bức Hậu tuy rằng làm cho lực lượng của mày tăng lên, nhưng tác dụng phụ của nó cũng vô cùng lớn, nếu tao đoán không sai, trong khoảng thời gian sau, mày phải dựa vào thứ này rất nhiều ..."
"Hừ!" Kent khinh thường nói : "Bạch Tố Tố, mười năm trước ta không có được ngươi ... hôm nay, ngươi tự đưa đến cửa, ta đây không khách khí nữa ..." Nói xong, khóe miệng của Kent toát ra một nụ cười dâm tà.
Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh : "Kent, đừng có càn rỡ, tao và Tố Tố liên thủ, cả Darkness không ai là đối thủ của bọn tao đâu ..."
Dì Bạch đứng dựa thân mật vào người của Phương Hạo Vân, nở một nụ cười ngọt ngào nhưng tàn nhẫn : "Mày chết chắc rồi ..." Nói xong, thân hình dì Bạch liền động, lập tức lao đến, chém ra mấy đao.
"Xoẹt xoẹt ..." Vài tiếng, đao mang đã lao đến, Kent hừ một tiếng, không thèm để ý. Mười năm trước, hắn ta đã từng giao đấu với dì Bạch một lần, tuy rằng không thể bắt được cô, nhưng muốn giết cô cũng không phải là chuyện khó. Trong mười năm nay, máu của hắn không ngừng thức tỉnh, lực lượng không ngừng cường hóa. So với năm đó, thì bây giờ hắn không còn e sợ dì Bạch nữa.
"Vị trí nữ chủ nhân của Lang Vương cung vẫn để dành cho ngươi đấy ..." Kent vẫn làm ra vẻ thèm khát dì Bạch.
"Ầm!" Một tiếng nổ vang lên, đòn tấn công của hai người đã chạm vào nhau, đao mang của dì Bạch chém lên khí tràng hộ thân bên ngoài cơ thể của Kent, lập tức phát ra vô số tiếng nổ mạnh
Lúc đầu, Kent không thèm để ý, nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ra lực lượng của dì Bạch còn mạnh hơn hắn tưởng tượng, khí tràng hộ thân thiếu chút nữa đã bị đâm thủng.
Hắn vội vàng thu hồi tâm tình đùa giỡn lại, nhanh chóng gia cố khí tràng hộ thân, mới miễn cưỡng giúp cho khí tràng không bị dì Bạch công phá. Dì Bạch không thể đánh vỡ khí tràng được, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển lên trên đao thể, lực lượng tụ mà không tan, ngưng mà không phát, không ngừng tụ tập lại, rất nhanh, Thiên Phạt phát ra một tiếng rung lớn, đao khí màu tím giống như vật thật, hung hăng chém ra.
"Giết!!!"
Dì Bạch khẽ quát một tiếng, Thiên Phạt trong tay phát ra tia sáng chói mắt, chém ra một vòng hoàn mỹ giữa không trung, lao đến khí tràng hộ thân của Lang Vương.
"Ầm!" Một tiếng nổ thật lớn, Lang Vương Kent phát ra một tiếng than đầy sợ hãi : "Không có khả năng, sao có thể chứ?"
Vốn tường rằng khí tràng hộ thân không gì có thể phá nổi, nhưng dưới một kích của dì Bạch đã nhanh chóng tan vỡ. Bởi vì tránh không kịp, cho nên trước ngực của hắn thậm chí còn bị Thiên Phạt trong tay dì Bạch chém lên một đường.
Lang Vương ý thức được tình thế không ổn, thân mình mạnh mẽ lui ngược ra sau, nhảy lui về khoảng gần chục mét, tránh thoát khỏi phạm vi tấn công của dì Bạch.
"Em không sao chứ?" Nhin thấy dì Bạch sau khi thi triển ra một đao ấy xong, sắc mặt đã hơi tái nhợt, Phương Hạo Vân vội vàng ôm lấy eo của cô, thân thiết hỏi.
Dì Bạch ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra một nụ cười, nói với Phương Hạo Vân : "Không sao cả ... Hạo Vân, chúng ta liên thủ giết chết Kent đi, hắn ta là kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất trong bả kẻ đứng đầu Darkness. Giết chết hắn, sẽ tạo thành tổn thất rất lớn đối với Darkness ...."
Lang Vương Kent dừng ánh mắt lại trước người Phương Hạo Vân, chậm rãi nói : "Hôm nay ta quả thật không thể chiến thắng các ngươi ... Có điều sau này, ta nhất định sẽ tận tay đánh bại các ngươi ..." Nói xong những lời này, Kent lập tức biến mất không thấy, như một tia chớp vụt mất, ngay cả cao thủ như Phương Hạo Vân và dì Bạch cũng không thể nhìn thấy được.
"Là Bức Hậu đã dịch chuyển hắn đi ..." Sở trường của huyết tộc là tốc độ, Bức Hậu lại là kẻ đứng đầu huyết tộc, cho nên tốc độ của cô ta đương nhiên là nhanh không thể tả được. Lang Vương có nắm của cô ta, đương nhiên cũng có được tuyệt kỹ này. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là Bức Hậu, cũng không phải là người của huyết tộc, cho nên tuyệt kỹ này chỉ có thể sử dụng vào thời khắc mấu chốt, chứ không thể kéo dài được.
"Chủ nhân ..." Victoria nhìn thấy nguy hiểm đã kết thúc, vội vàng chạy đến, ôm lấy một bên người của Phương Hạo Vân. Dì Bạch cười hỏi : "Là nước biến hình của Tome ... Anh tính nên làm thế nào?"
"Anh đã thi triển Nhiếp Tâm Thuật với cô ta, mang về trước rồi tính ..." Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Nói thế nào thì cô ta cũng đang trong bộ dáng mẹ vợ của anh, anh cũng không thể để cô ta chịu nhục được, lát nữa anh sẽ nghĩ biện pháp, giúp cho cô ta trở về nguyên hình ..."
"Tùy anh ..." Dì Bạch thản nhiên cười, khóe miệng hiện lên một nụ cười mờ ám : "Hạo Vân, có phải anh có ý tưởng tà ác nào không?"
"Cái gì chứ?'
Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng, lập tức đổi đề tài : "Tố Tố, sao em lại đến đây ... Hay là em cảm ứng được anh có nguy hiểm?"
"Ừ ..."
Dì Bạch gật đầu, nói : "Là Thiên Phạt nói cho em biết, Âm Dương Thiên Phạt, một thư một hùng, có cùng sinh mệnh. Là Thiên Phạt trong tay em phát ra cảnh báo, cho nên em mới chạy đến đây. Lang Vương Kent là một kẻ trời sinh cao ngạo rồi, vô lễ kiêu ngạo, lần này tuy rằng hắn nhờ Tome, nhưng hắn cũng không lạc mình. Trên thực tế, Tome đã coi thường Kent rồi, cho nên em nghĩ lần này để Kent trở về cũng không tồi. Ít nhất là có thể gây được nội chiến bên trong Darkness, chúng ta nhân cơ hội này mà đi gây chiến .... Đương nhiên, trước khi có được tin tình báo xác thật, chúng ta không nên hành động tùy tiện"
Nói đến đây, dì Bạch cười nói : "Anh mang Victoria về trước đi ... Em cũng phải về ... Công tác bên em còn chưa chuẩn bị tốt ... Mai mốt chúng ta gặp ..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân mang Victoria trở về Thiên Đạo, vẫn giữ bộ dáng của Thanh Âm. Trước khi cứu được Thanh Âm thật ra, thì Phương Hạo Vân cảm thấy không nên nói sự thật cho Nguyệt Như biết, nếu không cô ấy lại lo lắng.
"Chủ nhân, đừng đi, ở lại với Victoria đi ..." Có lẽ do Nhiếp Tâm Thuật của Phương Hạo Vân khắc qua sâu vào trong ấn tượng của cô, cho nên Victoria chẳng những tôn kính với Phương Hạo Vân, mà thậm chí là còn có cả si mê nữa
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Victoria, Phương Hạo Vân vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói : " "Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, cô vẫn là Thanh Âm, là mẹ của Nguyệt Như, là mẹ vơ của tôi ... hiểu không?"
"Dạ!"
Victoria gật đầu, lập tức nhào vào lòng ngực của Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Chủ nhân, để cho em hầu hạ người ..." Nói xong, Victoria dùng hai ngọn núi cạ sát lên tay của Phương Hạo Vân, cực kỳ hấp dẫn.
"Cô là Victoria, không phải Thanh Âm..."
Phương Hạo Vân nói ra một câu, đột nhiên đưa tay lên nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực của Victoria, chỉ vài cái thôi đã khiến cho Victoria rên nhẹ rồi.
Ngay lập tức, Victoria chụp lấy tay của Phương Hạo Vân, dẫn đường tiến xuống giữa hai chân của mình, vuốt ve phần thịt bóng loáng mượt mà.
Thân mình của Victoria khẽ run lên một chút, xấu hổ nỉ non : "Chủ nhân, yêu em đi ... Victoria là của người, Victoria chỉ thuộc về một mình người ..."
Một tay của Phương Hạo Vân ôm chầm lấy Victoria, đưa miệng hôn lên đôi môi kiều diễm của cô. Victoria vặn vẹo thân mình, đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, đưa tay cầm lấy cái thứ nóng cứng ấy bỏ vào trong miệng.
Đại khái là khoảng vài phút sau, dưới tiếng thở dốc dồn dập, và sự phục vụ của Victoria, Phương Hạo Vân đã đạt đến đỉnh của sự sung sướng.
Bò thân mình dậy, khuôn mặt của Victoria đỏ ửng, nói với Phương Hạo Vân : "Chủ nhân, ngọt thật ..."
" Victoria, có muốn hay không?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Muốn ..." Kêu khẽ một tiếng, Victoria giống như con bạch tuộc, cuốn chặt lấy Phương Hạo Vân, đem phần dưới của mình nhắm ngay của nợ của Phương Hạo Vân, vẫn là bỏ vào trong miệng, nhưng lần này là cái miệng nhỏ bên dưới.
Tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ của đàn bà lại vang lên trong phòng, truyền ra theo gió đêm ...
Lúc này, Nguyệt Như đứng ngoài cửa đã hoàn toàn ngây dại, bởi vì tiếng động bên trong phòng cô nghe rất rõ ràng, cô tuyệt đối không ngờ rằng mẹ của mình lại làm chuyện này với Phương Hạo Vân.
Càng quá đáng hơi là bọn họ còn chơi cả trò đóng vai nhân vật nữa.
Nguyệt Như cho rằng hẳn là như vậy, cái gọi là Victoria, chủ nhân, đều là trò chơi biến thái của bọn họ.
Trong lòng Nguyệt Như vô cùng loạn, có điều tiếng động trong phòng của mẹ và Phương Hạo Vân đã đánh động vào tâm hồn của cô, cô phải hiện ra bản thân có một cảm giác khác thường, khó mà khống chế được.
" Victoria... bây giờ đến lượt cô nằm ở trên ..." Trong phòng, Phương Hạo Vân cười ha hả lên, nằm ngửa ra, để cho Victoria cởi lên mình.
Nguyệt Như đứng ngoài tuy rằng không nhìn thấy được tình cảnh bên trong, nhưng mà có thể nghe thấy bọn họ nói rất rõ.
Thoáng do dự một chút, cô liền xoay người lại, lập tức đi ra ngoài sân, nhảy lên trên ban công phòng của mẹ. Khi cô rón rén đến gần cửa sổ, liền lập tức ngây dại.
Người đàn bà trần truồng đang ôm lấy Phương Hạo Vân không phải là ai khác, mà chính là mẹ của cô. Tục ngữ nói, tai nghe là hư, mắt thấy mới thật. Trước đó, trong lòng cô mặc dù còn loạn, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng. Nhưng mà bây giờ cô tận mắt nhìn thấy. Cẩn thận quan sát hai người, cô có một cảm giác đau khổ, nhưng ngoài cái cảm giác đau khổ ấy cũng có một cảm giác nóng rực cả người.
Chỉ thấy miệng của Phương Hạo Vân đang hôn lên chổ giữa hai chân của Thanh Âm, còn bàn tay to thì đang xoa nắn cặp ngực sung mãn ở trên.
Mông của Thanh Âm, tùy theo động tác của Phương Hạo Vân mà không ngừng vặn vẹo, trong miệng thở dốc không thôi, xem vẻ mặt có vẻ là động xuân tâm phơi phới.
Nguyệt Như bên ngoài không biết khi nào mà toàn thân đã run nhẹ lên, con mắt hoàn toàn dừng lại trên thân thể của hai người.
Vẻ mặt của Thanh Âm lúc này trông rất là xinh đẹp, ngay cả Nguyệt Như đứng ngoài nhìn mà cũng động tâm, không ngờ rằng mẹ của mình lại còn có một mặt này nữa.
Mà bên kia, trong miệng của Thanh Âm đang ngậm lấy cái thứ nóng như lửa của Phương Hạo Vân...
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Nguyệt Như đỏ mặt đến mang tai, cô không chỉ một lần muốn đi ra quát lớn, nhưng cuối cùng lại không dám ...
Cô không ngừng tự nói với mình, cần phải đi thôi. Nhưng mà hai chân dường như không thể cử động được. Đôi mắt cứ nhìn quét lên hai người.
Hôn nhau xong, hai người trong phòng lại bắt đầu vật lộn với nhau. Rất nhanh, tiếng rên rỉ mê hồn của Thanh Âm lại vang lên không dứt, những thứ tiếng này đánh sau vào trong đầu của Nguyệt Như.
Thân thể của Nguyệt Như không biết là do kích động hay là do giận dữ, mà không ngừng run rẩy lên.
"Thật thoải mái ... thoải mái quá ..." Nguyệt Như nghe tiếng nói của Phương Hạo Vân và mẹ trong phòng, ở trong lòng nóng như đang bị thiêu cháy vậy.
Cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, Nguyệt Như thi triển thân pháp, rời khỏi ban công, đồng thời, ấn tượng về mẹ của cô cũng dần dần thay đổi, không còn là hình tượng người mẹ nhã nhặn lịch sự cao quý nữa. Còn đối với Phương Hạo Vân, trong lòng cô cũng tràn ngập oán hận
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT