Trên mặt Nguyệt Như hiện lên một tia xin lỗi : "Xin lỗi Hạo Vân, em vốn tưởng rằng nhà em có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng kết quả ..."
Bà Jone đi đến cười nói : "Hạo Vân ... con đến là tốt rồi, chuyện ở đây giao lại cho con, mẹ của Nguyệt Như còn đang nằm trong tay Kent, con cần phải cứu bà ấy ra ..."
"Con biết rồi bà Jone!" Phương Hạo Vân đi qua cầm lấy cổ tay của bà Jone, một cổ chân khí hùng hậu lập tức đi vào từ cổ tay của bà, chữa trị kinh mạch bị thương trong người của bà, sau đó, Phương Hạo Vân thúc giục Tịnh Thế Tử Viêm xua đi tà khí trong người bà Jone.
Sắc mặt vốn đang tái nhợt của bà Jone lập tức chuyển biến tốt đẹp, con mắt vô không có cảm xúc gì cũng đã trở nên sáng lạn hơn.
"Cảm ơn con!" Bà Jone cười vui mừng nói.
Kế tiếp, Phương Hạo Vân đi qua, giúp Long Đầu khôi phục lực lượng, tiêu trừ tà khí trong cơ thể.
Sau khi xong việc, Long Đầu cười vui mừng nói : "Ha ha, Hạo Vân, làm tốt lắm ... Năm đó ta cảm thấy con không tầm thường rồi ... Bây giờ quả nhiên rất giỏi ... cảm ơn con..."
"Long đầu quá khen!" Phương Hạo Vân cười nói : "Người một nhà không cần phải khách khí như vậy ..."
"Ha ha!" Long Đầu vỗ bả vai của Phương Hạo Vân, cười nói : "Đúng vậy, người một nhà cả, khách khí thì trông giống người ngoài rồi ..."
Nguyệt Như thấy thế, trong lòng ngọt như ăn phải đường vậy.
Nhìn thấy bốn người Phương Hạo Vân cứ nói chuyện như đúng rồi, không thèm để ý đến mình, sắc mặt của Lang Vương Kent trở nên xanh mét, nổi giận giơ ngón tay chỉ vào Phương Hạo Vân quát ; "Thằng nhóc ... ngươi coi ta là không khí à ..."
"Không phải, tao chỉ coi mày là người chết thôi ..." Ánh mắt mà Phương Hạo Vân nhìn Kent, giống như nhìn một người đã chét vậy, trong ánh mắt đó thậm chí còn có thể nhìn ra được vẻ khinh miệt nữa.
"Bố láo!"
Kent giận rung lên, điên cuồng gào to một tiếng, thúc giục lực lượng trong cơ thể ra, toàn thân toát ra một luồng sát khí dầy đặc. Đôi mắt của hắn mặc dù còn chưa biến thân, nhưng cũng đã đỏ rực lên như máu.
Hiển nhiên là Phương Hạo Vân đã chọc giận Kent lắm rồi.
Lúc này, Kent trông giống như tử thần vậy, trên dưới toàn thân toát ra sát khí nồng đậm, và luồng sát khí dày đặc hơn cả thủy triều đang không ngừng trào ra từ cơ thể của hắn.
Phương Hạo Vân trợn mắt nhìn Kent, nói : "Lang Vương Kent cũng chẳng có gì đặc biệt, xem ra mày cũng chẳng mạnh hơn hoàng kim lang vương William bao nhiêu cả. Chỉ cần tao muốn, hôm nay mày chết chắc rồi" Vừa mới nói xong, thân hình hắn liền động, xuất hiện ngay trước mắt của Kent, vung nắm tay với tốc độ kinh người đấm vào ngực của Kent, một đấm nhìn rất bình thường, không có gì ghê gớm, nhưng bên trong nó lực lượng cường đại, khí thế kinh người.
Khi Phương Hạo Vân nói chuyện, Kent cũng đã âm thầm cảnh giới rồi, lực lượng cuồng bạo trong cơ thể nhanh chóng kích phát, cũng đưa nắm đấm lên đỡ.
"Rầm!" Một tiếng.
Nắm tay của hai người đụng vào nhaulập tức phát ra một tiếng sấm ầm lớn, khí kình chấn động mạnh đến nổi khiến cho người coi xung quanh chấn động cả cơ thể. Và những kẻ có thực lực yếu kém đã chết ngay tại chổ.
Người sói rất thích những kẻ mạnh.
Lần này, thái độ của Kent đối với Phương Hạo Vân đã trở nên nghiêm túc hơn, đồng thời cũng kính nể lực lượng của Phương Hạo Vân rất nhiều. Nhìn cái thân thể gầy yếu đó, hắn ta không thể nào nghĩ ra được, cổ lực lượng cường đại kia rốt cục đã bắt nguồn từ chổ nào.
"Không tồi, ngươi thật sự có năng lực khiêu chiến với bổn vương!" Lang Vương Kent liếm môi, trong đôi mắt hiện lên một sự hưng phấn.
Sau khi nói xong, thân hình cao lớn của hắn đột nhiên xuất hiện đến trước mặt Phương Hạo Vân, vung trảo lên chụp lấy ngực của Phương Hạo Vân, những tiếng gào thét xé gió không ngừng vang lên.
Phương Hạo Vân nhân cơ hội này giơ đao bổ xuống ngực của Kent.
Kent vội vàng phóng ra khả năng đặc biệt của người sói, khí tràng, để chống cự, ầm một tiếng, hắn ta liền bị chấn mạnh lui về sau đến mười mét. Có điều Phương Hạo Vân cũng ok dễ dàng, cũng phải lui về sau mấy bước mới đứng vững được thân hình.
"Không tồi, đến đây!" Phương Hạo Vân dường như cũng có cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ, chiến ý trong lòng tăng lên rất mạnh.
Vừa dứt lời, hai người lập tức lao vào nhau, trong khoảng khắc đó, hai người đã đấu hơn mười chiêu, tốc độ cực nhanh, người bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hai luồng sáng đang lao vào nhau, căn bản là không nhìn rõ chiêu thức cụ thể.
Sau khi hai người đánh cận chiến với nhau, Kent cảm thấy trong đao khí của đối phương ẩn chứa một thứ khí tức cực kì bất lợi cho mình, Tịnh Thế Tử Viêm.
Khi Tịnh Thế Tử Viêm thông qua đao thể của Thiên Phạt hướng đến trảo của hắn để nhập thân, Kent vội vàng vận khí tràng để chống cự, có điều lực lượng trong cơ thể của hắn đã có chút hỗn loạn.
Phương Hạo Vân quát lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể vận chuyển cấp tốc, chân khí dày đặc từ trong cơ thể tuyên trào ra, tập trung lên trên Thiên Phạt, chém ra đao phong gần bảy mét.
Cùng lúc đó, ngọn lửa màu tím của Tịnh Thế Tử Viêm đã bao phủ lấy thân thể của hắn, từ xa nhìn lại, Phương Hạo Vân giống như là một chiến thần uy nghiêm vậy, làm cho người ta không dám đến gần.
Phương Hạo Vân quát lớn với Kent : "Giao Thanh Âm ra, tao sẽ cho mày chết toàn xác, nếu không hôm nay tao sẽ san bằng Lang Vương cung của mày ..."
Đúng lúc này, bà Jones đột nhiên la lên : "Hạo Vân, Nguyệt Như dường như bị trúng độc..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng bỏ Kent ra, phi thân bay đến, chỉ thấy mặt của Nguyệt Như xanh mét, ánh mắt tràn ngập vẻ đau đớn. Phương Hạo Vân cẩn thận kiểm tra một phen, phát hiện ra cánh tay phải của Nguyệt Như có máu, nơi đó đang ứ máu, hiển nhiên là bị thương ngay lúc giao chiêu với Lang Vương
Nghĩ đến đây, hắn vội nói : "Nguyệt Như, em bị trúng độc, anh giúp em vận công chữa thương ..."
Nói xong, Phương Hạo Vân nhìn về hướng Lang Vương, quát : "Mày không phải là đối thủ của tao, cơ hội thủ thắng duy nhất của mày đang ở trước mắt, thừa dịp tao chữa thương mà đánh lén tao ..."
Lời này vừa nói ra, Kent lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, khinh thường nói : "Thằng nhóc chết tiệt, ngươi không cần khích ta, Lang Vương Kent này chưa bỉ ổi đến mức phải đi đánh lén ... Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chặt đầu ngươi trong lúc giao thủ chính diện với ngươi ..."
Phương Hạo Vân cũng không để ý đến Kent nữa, chỉ lo chữa thương cho Nguyệt Như. Trên thực tế, câu nói trước đó đã đạt hiệu quả rất cao.
Tuy rằng hắn cũng biết Lang Vương là một người cao ngạo, có lẽ sẽ không đánh lén, nhưng vì để bảo đảm, hắn nói thêm một câu để chắc chắn là không có lỡ như thôi.
Nguyệt Như yếu đuối không còn chút sức lực nào dựa cả người vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng nói :"Hạo Vân, không cần lo cho em, đừng vì em mà tốn công lực của em, để dành cứu mẹ của em đi ..."
"Yên tâm đi ..."
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng an ủi : "Tất cả đã có anh, em không cần lo lắng ..." Nói xong, hắn đưa tay đặt lên phía sau của Nguyệt Như, Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể hắn lập tức hóa thành một luồng chân khí chậm rãi đi vào trong cơ thể của Nguyệt Như, Tịnh Thế Tử Viêm vừa tiến vào trong cơ thể của Nguyệt Như lập tức khiến cho độc của Lang Vương, sau khi Tịnh Thế Tử Viêm xâm nhập liền bắt đầu chậm rãi tan rã. Chỉ sau một hồi liền hoàn toàn biến mất.
Kent cũng không ngốc, hắn ta không lựa chọn tấn công vào lúc Phương Hạo Vân chữa thương, thật ra cũng không hoàn toàn vì cái gọi là cao ngạo đâu, hắn ta cũng đang âm thầm điều tức và tụ tập lực lượng.
Sau vài lần giao thủ, hắn ta đã xác định được Phương Hạo Vân không tầm thường, cho nên thu hồi vẻ khinh thường, quyết định nghiêm túc lên.
Ngay sau khi Phương Hạo Vân tiêu trừ hoàn toàn chất độc trong cơ thể của Nguyệt Như, thì Kent cũng đã điều tức xong. Hắn cười lạnh một tiếng, nói : "Thằng nhóc, lần này ta nhất định sẽ lấy đầu của ngươi ..." Nói xong, Kent vận lực lượng toàn thân vào trảo, dùng cái khí thế hủy thiên diệt địa lao đến chụp vào đầu của Phương Hạo Vân, vô luận là sức mạnh hay tốc độ đều nhanh hơn hồi nãy rất nhiều.
Trên thực tế, Lang Vương Kent bây giờ đã đem Phương Hạo Vân trở thành đối thủ mạnh nhất của mình từ trước đến giờ.
Khi trảo của Kent đến gần nhau, Phương Hạo Vân lập tức quát giận một tiếng, Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể cấp tốc lưu chuyển, trong nháy mắt đã phủ lên trên Thiên Phạt, chém ra một đao lên trảo của Kent.
Khi Thiên Phạt và trảo chạm vào nhau trong nháy mắt đó, một tiếng nổ lớn như tiếng sấm đã vang lên, trảo chụp lấy đao thể của Thiên Phạt, Kent chỉ cảm thấy một cơn đau nhói tim truyền từ trảo đến. Ngay sau đó, Tịnh Thế Tử Viêm lập tức lao nhanh vào trong cơ thể, không chỉ có thế, đao thế của Phương Hạo Vân vẫn không có ý dừng lại.
Lang Vương nổi giận quát lớn một tiếng, biến thân trong nháy mắt, đem lực lượng trong cơ thể kích phát ra, trảo của tay trái cũng chộp đến đôi mắt của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân quát một tiếng, cũng không dám giữ lại, toàn bộ lực lượng trong cơ thể điên cuồng xuất hiện, làm cho Thiên Phạt phát ra từng tiếng kêu lớn.
Hai người hầu như đều đã phóng xuất ra lực lượng cường đại nhất của mình vào đòn này, bốn phía hoàn toàn bị bao phủ trong khí tức cường giả. Mặc kệ là ba người của Thiên Đạo hay là đám người sói xung quanh cũng đã hoàn toàn bị rung động. Bọn họ chỉ cảm thấy một áp lực như muốn ép nát cơ thể vậy, đều lui về phía sau cả.
Sau khi đã lui hơn mười mét thì mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
"ẦM!"
Một tiếng nổ lớn khác vang lên, Thiên Phạt của Phương Hạo Vân dưới sự trợ giúp của Tịnh Thế Tử Viêm đã chém dứt trảo của Lang Vương, hơn nữa còn chém lên ngực của hắn.
Kent phát ra một kêu thảm của loài dã thú.
Lúc này, khí huyết của Phương Hạo Vân cũng đã bốc lên, trên ngực giống như bị búa đạp vào vậy. Tuy rằng hắn ta đánh bị thương được Kent, nhưng mà hai cổ lực lượng cường đại đánh vào nhau, tạo ra sóng xung kích cũng đủ làm cho hắn bị thương không nhẹ.
Cố gắng ngăn chặn khí huyết đang bốc lên trong cơ thể, sát ý trong lòng Phương Hạo Vân lại nổi lên, đang muốn ra tay đợt thời cơ trước, thì đã thấy Lang Vương mạnh mẽ đứng dậy, và vết thương trước ngực cũng đã khỏi hẳn. Có điều sắc mặt của Kent không còn tốt như lúc đầu, trở nên tái nhợt rất nhiều.
Hiển nhiên, với năng lực tự lành của người sói, hắn ta đã khôi phục lại được vết thương bên ngoài, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều lực lượng.
Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Phương Hạo Vân lại nổi lên.
"Khoan đã!"
Đúng lúc này, một cô gái xuất hiện : "Các ngươi dừng tay cho ta ... Kent, không được đánh với hắn ... Phương Hạo Vân, muốn cứu mẹ vợ của ngươi, thì ngươi nhất định phải nghe lời ta ... nếu không, bây giờ ta sẽ giết bà ta ..."
Phương Hạo Vân nhìn lại theo tiếng nói, đã thấy một cô gái dùng đao buộc Thanh Âm đi đến, vẻ mặt rất âm hiểm.
"Tome ..." Kent cũng nhận ra người con gái này, theo giọng nói của hắn thì dường như trong lòng hắn rất tức giận : "Chuyện của ta không cần ngươi nhúng tay vào ..."
"Hừ!"
Tome cười lạnh một tiếng, nói : "Kent, ngươi đừng quên ngươi đã cam đoan với Bức Hậu thế nào ... Bây giờ ngươi đã không giữ lời nói ... Ta đương nhiên có quyền nhúng tay vào. Hơn nữa chuyện này không phải là việc riêng của ngươi, mà liên quan đến đại sự của Darkness ... "
Nói xong, Tome lại chuyển mắt nhìn về hướng Phương Hạo Vân, nói : "Lui ra sau mười mét ... Ngoan ngoãn đứng ở đó nghe lệnh của ta ... Nếu không ta lập tức giết chết bà ta ... " Nói xong, đao trong tay của Tome cứa nhẹ lên cổ của Thanh Âm, lập tức chảy ra một dòng máu đỏ
Nguyệt Như thấy thế vội hô lớn : "Đừng ... không được làm tổn thương mẹ tôi ..."
Phương Hạo Vân thấy vậy, đành phải làm theo lời của Tome nói.
Tuy rằng hắn không cam lòng bị người ta khống chế, nhưng tình thế ép kẻ mạnh, Thanh Âm đang nằm trong tay của Tome, hắn không thể không nhượng bộ được.
Ngay sau khi Tome xuất hiện, hắn đã đưa ra phân tích, với thân thủ của tome, hắn muốn cứu Thanh Âm ra cũng tương đối khó khăn, làm không tốt thì sẽ có cảnh chó điên cắn người, còn có thể gặp chuyện không may.
"Đúng vậy, ngươi thật nghe lời, như vậy mẹ vợ của ngươi sẽ an toàn ..." Tome cười lạnh một tiếng : "Tôn giả của gia tộc thủ hộ, ngươi quả nhiên rất mạnh ... ngay cả Lang Vương cũng không phải là đối thủ của ngươi, đáng tiếc, ngươi lại có nhược điểm quá lớn ..."
"Tome, ngươi nói bậy gì đó .." Lang Vương Kent giơ trảo của mình lên, nổi giận nói : "Ngươi đang nói bậy cái gì vậy hả, ai nói ta không đánh lại thằng nhóc này, ngươi cút ngay cho ta, ta muốn cắt nát ngực hắn, muốn chặt đầu hắn ... Ta muốn để cho mọi người biết, Kent ta mới là mạnh nhất ..."
"Đồ ngu, im miệng!"
Tome khẽ quát một tiếng, nói : "Ngươi bây giờ đang rất yếu ... Tình huống thân thể của ngươi thế nào ngươi là người hiểu rõ nhất .... Ngươi căn bản đã không còn sức chiến đấu ... Không muốn hù người, thì thành thật câm miệng lại cho ta ..."
Quay đầu lại, Tome mỉm cười nói với Phương Hạo Vân ; "Tôn giả, ta làm giao dịch với ngươi, ta trả mẹ vợ lại cho ngươi, ngươi rời khởi chổ này ... thế nào?"
"Chỉ đơn giản như vậy?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Không sai, chỉ đơn giản như vậy!" Tome nói.
"Không được ..." Kent quát lớn một tiếng : "Người đàn bà này là do ta bắt được, sống chết của bà ta phải do ta quyết định, chứ không phải là ngươi ..."
"Câm ngay!"
Lực lượng của Kent bây giờ đã không còn được sáu thành như lúc đầu, Tome căn bản là không coi hắn ra gì cả, cô quát lạnh một tiếng, nói : "Ngươi im miệng cho ta, Bức Hậu không ở đây, chổ này do ta làm chủ ..."
"Ok baby!"
Phương Hạo Vân nhếch miệng cười nói : "Vốn tưởng rằng Darkness đều là mấy lão già cổ đại, không ngờ rằng còn có một tuyệt sắc giai nhân như cô, tôi đồng ý với cô ..."
"Ha ha ..."
Tome cười một cách quyến rũ, nói : "Tôn giả, xem ra ngươi rất hài lòng với bề ngoài của ta ... Nếu ngươi muốn, ta hoàn toàn có thể giao hoan với ngươi ..." Nói xong, Tome còn vươn cái lưỡi ra nhẹ nhàng liếm trên môi một chút, xem ra dường như vô cùng hưởng thụ.
Lang Vương thấy thế, trong lòng nổi giận đùng đùng, thầm nghĩ, đập con muỗi, làm thằng mặt trắng thật là sướng ...
Nguyệt Như thì quát lạnh một tiếng : "Không biết xấu hổ ..."
"Ha ha ..."
Tome ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Như, nói : "Ngươi ghen à, không nên, theo ta được biết, bên cạnh Phương Hạo Vân có rất nhiều đàn bà ... Lẽ ra chuyện như vậy ngươi phải học quen mới đúng ..."
"Cô gái, đừng nói lời dư thừa nữa!" Phương Hạo Vân quát một tiếng, chặn lời của Tome lại, nói : "Trước khi tôi đổi ý, cô nên nhanh chóng làm giao dịch đi ..."
"Ha ha ha ..."
Tome cười đến run rẩy của người, nói : "Tôn giả quả nhiên là rất khí độ, có điều ngươi đừng quên, đây là địa bàn của ai .... Chỉ cần ta muốn, thì lấy thịt đè người là chuyện nhỏ. Nữ vu, người sói, huyết tộc sẽ cùng nhau tấn công các ngươi. Cho dù ngươi có thể kiên trì, thì đám người của Thiên Đạo, bọn họ cũng chết ngay thôi ..."
"Bớt lải nhải đi, thả người!" Phương Hạo Vân quát trầm một tiếng.
Lúc này Tome mới buông Thanh Âm ra, Nguyệt Như vội vàng lao đến, hai mẹ con lập tức bình an vô sự ôm lấy nhau.
"Chúng ta đi!"
Người đang ở trong hiểm cảnh, Phương Hạo Vân cũng không muốn dây dưa nhiều, muốn nhanh chóng rời khỏi chổ này.
Kent vốn muốn ngăn cản đoàn người Phương Hạo Vân lại, tiếc là cơ thể đã bị thương, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, đành phải từ bỏ. Chuyện hôm nay đã làm cho hắn ý thức được, muốn báo thù cho William, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đợi sau khi đoàn người của Phương Hạo Vân rời khỏi tòa pháo đào, Kent mới bất mãn nói : "Tome, ngươi đã phạm vào một sai lầm lớn, ngươi không nên thả bọn họ đi .. Ngươi nên hạ lệnh để cho huyết tộc và nữ vu của ngươi cùng tấn công bọn họ ..."
"Vì sao không tính luôn người sói?" Tome hỏi ngược lại.
"Người sói bọn ta là kẻ cao quý... Nếu ta thiếu chút nữa đã bị đánh bại, thì ta không thể phái người vây công được ..." Kent thản nhiên nói.
"Ha ha ..."
Tome cười khinh thường, nói : "Kent, thu hồi lại cái lòng tự tôn buồn cười của ngươi đi. Năng lực của Phương Hạo Vân ngươi cũng đã thấy ... Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, chỉ cần có thể giết được hắn, chúng ta không từ một thủ đoạn nào"
"Một khi đã như vậy, vì sao lại thả hắn đi?" Kent khó hiểu hỏi.
"Bởi vì ta không nắm chắc ..." Tome nói : "Bức Hậu không ở đây, ta cũng không thể nào ra lệnh cho huyết tộc ... Mà nữ vu của ta lại không am hiểu chiến đấu ... Kent, ngươi sẽ trở nên mạnh hơn ..."
"Có ý gì?" Kent hỏi.
"Sau khi Bức Hậu trở về sẽ nói cho ngươi biết ... thời gian không còn sớm nữa ... ngủ đi, gặp lại ..." Nói xong, Tome nhẹ nhàng xoay người lại, chậm rãi rời đi.
.............................
Sau khi trở về Thiên Đạo, Phương Hạo Vân đã tự mình gọi điện cho dì Bạch, nhờ cô tự mình lựa chọn một ít cao thủ trong tập đoàn Hùng Long đến gia nhập vào Thiên Đạo, để tránh cho chuyện hôm nay bị tái diễn.
Dì Bạch liền đáp ứng qua điện thoại, hơn nữa còn tỏ vẻ rằng sẽ nhanh chóng thu xếp để hắn yên tâm.
Trong điện thoại, dì Bạch còn hỏi tình huống đánh nhau của Phương Hạo Vân và Lang Vương. Sau khi xong, dì Bạch dặn dò : "Gần đây nhất định phải cẩn thận, người sói có thói quen, càng đánh càng hăng. Lần sau anh mà đánh với hắn, hắn sẽ càng trở nên mạnh hơn"
Phương Hạo Vân gật đầu nói mình sẽ cẩn thận hơn.
Cúp điện thoại xong, hắn đang chuẩn bị trở về tập đoàn Siêu Uy, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Trần Thanh Thanh.
Thật ra Phương Hạo Vân đã sớm biết Trần Thanh Thanh đến đây rồi, vốn là tính rằng ngày mai sẽ liên hệ, nhưng ai ngờ người ta lại liên hệ trước với mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT