Đôi tay của Phương Hạo Vân rốt cục đã chịu rời khỏi cái lan can, hướng đến gần Mộc Nguyệt Dung vài bước, khóe miệng hiện lên một nụ cười : "Lão phu nhân ... nghe cách nói chuyện của bà, dường như bà đã hạ quyết tâm rồi sao?’’
Mộc Nguyệt Dung thản nhiên nói : "Cậu cảm thấy rằng tôi còn có thể lựa chọn đường sống của mình sao?’’
Nói đến đây, Mộc Nguyệt Dung liền đổi qua đề tài khác, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên cổ của Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, tôi có thể xem ngọc bội của cậu được chứ?"
"Ngọc bội?"
Phương Hạo Vân lập tức giật mình, nói : "Lão phu nhân, tại sao bà lại muốn xem ngọc bội của tôi chứ? Có phải là bà biết lai lịch của nó không? Nếu không vì sao bà lại đột nhiên nói đến chuyện này?"
"Không sai!"
Trên mặt của Mộc Nguyệt Dung hiện lên một tia ngượng ngùng, thản nhiên nói : "Ngày đó, khi cậu ... giúp tôi kiểm tra thân thể, tôi vô tình thấy được ngọc bội của cậu ... lúc ấy ... lúc ấy bởi vì tâm tình ... cho nên tôi cũng không có chú ý nhiều đến miếng ngọc bội đó. Nhưng ngay ngày hôm sau tôi vô tình nghĩ đến chuyện này, cảm thấy rằng khối ngọc bội ấy rất quen mắt, sau đó tôi cẩn thận nhớ lại, trên cơ bản đã xác định được lai lịch của miếng ngọc bội này ... Nói cách khác, miếng ngọc bội này có thể tiết lộ ra bí mật về thân thế của cậu ..."
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Phương Hạo Vân lập tức trở nên hồi hập, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mộc Nguyệt Dung, hỏi : "Bà thật sự biết lai lịch của miếng ngọc bội này sao?"
Miếng ngọc bội này là thứ duy nhất là ba mẹ của hắn để lại cho hắn.
Lúc năm lên mười tuổi, hắn đã từng cầm miếng ngọc bội này đi đến thị trường đồ cổ, tìm kiếm rất nhiều người giám định, hy vọng là có thể tìm ra lai lịch của nó. Nhưng đến cuối cùng đều chỉ có thất bại.
Hôm nay, Mộc Nguyệt Dung lại tự mình tìm đến đây, nói là nhận ra miếng ngọc này.
Cái này khiến cho Phương Hạo Vân vui như muốn bay lên vậy.
Phương Hạo Vân hắn không hy vọng sẽ tìm kiếm ba mẹ của mình, nhưng hắn muốn biết rõ thân phận của mình, hắn không muốn làm một cô nhi không tên không tuổi.
"Lão phu nhân, bà biết cái gì, nói cho tôi nghe toàn bộ đi!" Vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên kích động, hai tay hắn nắm chặt lấy tay của Mộc Nguyệt Dung.
Mộc Nguyệt Dung nhíu mày, mặt hơi thay đổi rút tay về, lập tức nói : "Hạo Vân .... cậu đừng kích động... từ từ để tôi nói cho cậu nghe ..."
Dừng lại một chút, Mộc Nguyệt Dung nắm hai tay lên lan can, thản nhiên nói : "Hạo Vân, lúc chồng tôi còn sống, chúng tôi từng đi thuyền đến châu Âu. Trên chiếc du thuyền ấy, tôi đã từng gặp một miếng ngọc bội giống y như đúc miếng ngọc của cậu. Cặp vợ chồng trẻ tuổi ấy đã làm cho tôi có ấn tượng rất lớn, bởi vì người phụ nữ ấy thật sự rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người. Mặc dù tôi cũng là phụ nữ, nhưng tôi đã bị dung mạo tuyệt trần của cô ta làm cho khiếp sợ không thôi. Có điều, trong ánh mắt của cô ta lúc đó hiện lên vẻ đau buồn ... Sau đó, tôi có nói chuyện với bọn họ vài câu, biết được tin đứa con của bọn họ bị mất tích tại Trung Quốc ... Hình như là do kẻ thù gây ra ... Sau đó, chuyến du lịch kết thúc, chúng tôi cũng có liên lạc qua lại vài lần ... Đại khái là sau nửa tháng từ lúc kế thúc chuyến du lịch, chúng tôi đột nhiên mất liên hệ với bọn họ. Tôi còn nhớ rất rõ, lúc ấy chúng tôi đã dùng lực lượng của gia tộc để tìm kiếm, nhưng mà không có tin tức gì. Có điều vẫn còn một chút manh mối, lúc ấy nghe nói gia tộc Rosin, cũng là một trong mười gia tộc làm việc cho gia tộc Morgan, đã từng mời hai vợ chồng trẻ ấy đến Luân Đôn ... Cho nên, tôi có lý do hoàn nghi ba mẹ của cậu bị gia tộc Morgan hại ..."
Nghe Mộc Nguyệt Dung nói như vậy, tâm tình của Phương Hạo Vân lập tức trở nên thoải mái hơn, chuyện này nghe rất hợp tình hợp lý, dường như đúng là sự thật vậy.
Nếu Mộc Nguyệt Dung không nói dối, thì ba mẹ của hắn vứt bỏ hắn không phải là không có nguyên nhân, cũng không giống như những gì mà hắn từng nghĩ trước đây.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân trầm giọng hỏi : "Lão phu nhân, tôi hỏi bà thêm một câu nữa, những lời bà nói đều là sự thật chứ?"
"Tất cả đều là sự thật, tôi có thể dùng sinh mạng của tôi để bảo đảm!" Mộc Nguyệt Dung thề nói : "Nếu như tôi có nửa lời nói dối, tôi sẽ không được chết tử tế. Đúng rồi, tôi còn nhớ rõ người đàn ông ấy tên là Phương Thiên Hoa, người phụ nữ tên là Thu Thủy Nguyệt ..."
Phương Hạo Vân xoay đầu lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trong miệng nhẹ nhàng lập lại hai cái tên : "Phương Thiên Hoa, Thu Thủy Nguyệt ..."
Mộc Nguyệt Dung thì không quay đầu lại, thản nhiên nói : "Hạo Vân ... tôi cảm thấy bọn họ chính là ba mẹ của cậu... Trên đời này không có khả năng xuất hiện chuyện trùng hợp như vậy ...''
''Cảm ơn ... ''
Phương Hạo Vân quay đầu lại cảm tạ Mộc Nguyệt Dung : "Mặc kệ là tin tức của bà có dùng được hay không, tôi cũng đều rất cảm kích bà ..."
...........................................
Trong biệt thự của Nguyệt Như, Thanh Âm đang cùng nói chuyện với Nguyệt Như, đề tài nói chuyện dĩ nhiên là lko rời khỏi Phương Hạo Vân rồi, trong quá trình nói chuyện, Thanh Âm dường như không thích Phương Hạo Vân cho lắm.
Bà ta thậm chí là khuyên Nguyệt Như từ bỏ Phương Hạo Vân.
"Nguyệt Như, mẹ hy vọng con có thể nghiêm túc xem xét ý kiến của mẹ ... Đàn ông tốt trong thiên hạ còn rất nhiều, vì sao con lại phải chung tình với một người đàn ông chứ?" Từ sau khi biết được tình huống của con gái, Thanh Âm bắt đầu lợi dụng quyền hạn trong tay, điều tra về tình huống của Phương Hạo Vân, theo tư liệu cho thấy, Phương Hạo Vân chính là một con ngựa đực, vì bên cạnh hắn có không ít đàn bà.
Dưới tình huống như vậy, Thanh Âm đương nhiên là không đồng ý để cho con gái lấy một người đàn ông như thế.
"Mẹ ... con đã không quay đầu lại được rồi ... Con yêu Hạo Vân, con không có khả năng rời xa anh ấy" Vẻ mặt của Nguyệt Như rất kiên định, giọng nói nghiêm túc : "Mẹ, con yêu Hạo Vân, bọn con không thể nào tách nhau ra được ... Huống hồ, con đã giao thân trong sạch cho anh ấy rồi ..."
"Không sao!"
Thanh Âm cười nói : "Nguyệt Như, con cũng biết, đám quý tộc ở châu Âu coi chuyện yêu đương vụng trộm là một việc rất bình thường. Có nhiều gia tộc thậm chí còn coi nó là một thứ tiêu khiển nữa ... Cho nên, tuy rằng con không còn thân trong sạch, nhưng cũng không phải là chuyện quan trọng gì. Đám quý tộc châu Âu sẽ không để ý đâu ..."
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, tình cảm của con và Hạo Vân không thể dứt bỏ được ..." Nguyệt Như kinh ngạc nói : "Mặc kệ là xảy ra chuyện này, con cũng sẽ không rời xa Hạo Vân đâu"
"Đàn ông không phải là thứ tốt ..." Thanh Âm hầm hừ nói : "Đàn ông đều là loại động vật dùng nửa phần dưới để suy nghĩ, một khi bọn họ chiếm được thứ họ cần rồi thì sẽ lộ ra nguyên hình.... Nguyệt Như, đừng tin tưởng tình yêu, cũng đừng tin tưởng tình cảm làm gì, cái này không tốt đẹp như con tưởng tượng đâu!"
"Con biết... Nhưng sự thật không xấu như mẹ nghĩ đâu .. Người khác con không biết, nhưng con ít nhất cũng biết Hạo Vân của con là người đàn ông tốt" Nguyệt Như nghiêm túc nói : "Hạo Vân không giống những người đàn ông khác, bởi vì anh ấy là duy nhất, có một không hai ... Mẹ, con biết, bởi vì chuyện của ba làm cho mẹ bị đả kích, nhưng mẹ cũng không thể nào xem người trong thiên hạ cùng một dạng được ... Chỉ cần chịu khó đi tìm, thì nhất định sẽ tìm được người đàn ông tốt ..."
"Làm càn!"
Thanh Âm quát giận một tiếng ; "Nguyệt Như, sao con lại dám nói chuyện với mẹ như vậy ... Quạ trong thiên hạ con nào mà không đen? Mẹ chính là vết xe đổ, chẳng lẽ con còn nhìn chưa rõ sao?" Theo Thanh Âm thấy, Phương Hạo Vân hoàn toàn là một tên lãng tử siêu cấp. Bên cạnh hắn có quá nhiều đàn bà, cho dù mỗi ngày làm một người, thì trong một tháng cũng không đến lượt con gái quá hai lần, quả thật là đủ để so sánh với hoàng đế cổ đại rồi.
"Nguyệt Như, mẹ đã giúp con tìm một đối tượng không tồi rồi ... Thằng nhóc của gia tộc George cũng không tồi, nó coi con như là báu vật vậy, hoàn toàn xem con lên làm nữ thần rồi. Nếu con đi theo nó, thì đời này sẽ dư thừa hạnh phúc ..." Nói đến đây, bà ta mỉm cười bảo : "Nghe lời mẹ đi, hôm nay đi gặp mặt nha ..."
"Không đi ..."
Tuy rằng Nguyệt Như rất quý trọng thời gian hai mẹ con gặp mặt nhau, nhưng cô cũng không hy vọng mẹ can thiệp vào hôn nhân của cô, nhất là không hy vọng mẹ bức gả cô cho một người cô hoàn toàn không thích.
Dừng lại một chút, Nguyệt Như trầm giọng nói : "Mẹ ... vốn tưởng rằng sau khi mẹ về sẽ làm chủ cho con... Nhưng mẹ cũng giống như ba thôi, các người đều muốn ép gả con cho người đàn ông mà con không thích ... Hành vi của mẹ ngày hôm nay, cũng có khác gì ba đâu?"
"Câm mồm!"
Thanh Âm lập tức quát giận : "Sao con lại có thể gọp mẹ chung với loại người như ba con ... Nguyệt Như, con biết không, mẹ làm như vậy là hoàn toàn muốn tốt cho con..."
"Ba cũng nói qua với con những lời này, không phải sao?" Nguyệt Như cười buồn bả, nói : "Vì sao hai người không thể để cho con tự làm chủ? Đàn ông của con, cuộc sống của con, hợp hay không hợp tự con biết ... Mẹ, cái này là con tìm chồng, chứ không phải là các người tìm ... Giống như là giầy có vừa chân hay không, tự mình mang mới biết ..."
Nghe con gái nói vậy, Thanh Âm thở dài yếu ớt nói : "Được rồi ... mẹ không ép con ... Con nói đúng, giầy có vừa chân hay không chỉ bản thân mới biết ... Có điều, Nguyệt Như, mẹ phải nhắc nhở con, Phương Hạo Vân có nhiều đàn bà như vậy, con nhất định không chiếm được một tình yêu đầy đủ ... Sau này con có thể sẽ hối hận. Con sẽ giống như một phi tần chờ đợi hoàng đế đến lâm hạnh mà cả ngày phải rơi lệ, lấy nước mắt rửa mặt ..."
"Không đâu!"
Nguyệt Như cười nói : "Hạo Vân không phải là người như vậy ..."
"Tốt, cho dù Phương Hạo Vân không phải là người như vậy, nhưng con có nghĩ đến không, có nhiều đàn bà như vậy, thân thể của hắn có chịu nổi hay không..." Thanh Âm nói ra một vấn đề khá thực tế : "Cuộc sống vợ chồng của hai đứa nhất định sẽ không phù hợp ... Có lẽ, con sẽ lén đi ngoại tình cũng nên ..."
"Mẹ, mẹ không được nói bậy!"
Khuôn mặt trong suốt như ngọc của Nguyệt Như hiện lên một tia đỏ ửng, liếc nhìn Thanh Âm một cái, lắc lắc cánh tay của bà làm nũng, nói : "Sao mẹ lại nói những chuyện này ... chẳng lẽ mẹ không tin nhân phẩm của con gái sao? Hơn nữa, phương diện đó của Hạo Vân rất mạnh, cho dù tất cả chị em cùng ngủ với hắn, hắn cũng sẽ không e sợ đâu ..."
Nghe Nguyệt Như nói vậy, Thanh Âm mỉm cười nói : "Con đó ... không biết cái gì gọi là e lệ cả ... Nguyệt Như, con gái của mẹ. Bây giờ mẹ nói cho con biết, hôn sự của con mẹ không nhúng tay vào, nhưng mà Phương Hạo Vân thì mẹ nhất định phải gặp. Nếu như muốn làm con rể của mẹ, thì phải qua cửa của mẹ trước ..."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Hạo Vân nhất định không làm cho mẹ thất vọng đâu ..." Nguyệt Như tự tin nói : "Chờ mẹ hiểu được con người của Hạo Vân rồi, mẹ sẽ thích hắn ..."
........................................
Điện thoại vệ tinh, gọi đường dài cho một số, sau khi điện thoại được chuyển, nhấn máy lên, thì bên đầu dây bên kia im lặng một hồi mới cất tiếng nói.
Âm thanh trong điện thoại là tiếng Hán, có vẻ khá là cứng miệng, hiển nhiên là từ miệng của một người tây nói ra.
"Chủ nhân, tôi đã xác định, Phương Hạo Vân chính là Quỷ Thủ, một trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo trước kia ..." Kim Gia nhỏ giọng nói : "Theo tình huống mà tôi biết, hắn đang nắm giữ một thế lực vô cùng lớn ... Hơn nữa Lã Thiên Hành cực kỳ nhường nhịn và tin tưởng hắn ... Tôi cảm thấy rằng, chổ dựa lớn nhất của Phương Hạo Vân bây giờ chính là cơ quan quốc gia ..."
Giọng nói bên điện thoại kia có vẻ khàn khàn, cho dù có nghe được, cũng tưởng rằng người kia đang cười yếu ớt : "Ngươi sai rồi ... Phương Hạo Vân tuyệt đối không đơn giản, theo tình báo của ta cho thấy, thế lực trong tay hắn chính là gia tộc thủ hộ từ xưa ... A Kim, đơn vị tình báo của ngươi còn kém lắm ... Ngươi nghe rõ cho ta, trong vòng mười ngày phải điều tra ra được tình hình của gia tộc thủ hộ... Nếu không, ngươi sẽ bị trừng phạt ..."
"Chủ nhân, không đủ thời gian ..." Kim Gia nhíu mày nói : "Tính tình của Phương Hạo Vân rất cẩn thận, làm việc gì cũng cẩn trọng cả. Về chuyện của gia tộc thủ hộ, mặc dù là lãnh đạo cao tầng của Đằng Phi cũng không biết, người biết rõ nhất có lẽ là Bạch Quý và Rosand ... Đáng tiếc là hai người này tôi không có cách nào giao tiếp được ..."
"Đó là chuyện của ngươi!" Giọng nói trong đầu dây bên kia điện thoại trở nên lạnh hơn : "Nhớ kỹ, phải điều tra ra. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi ... Ngươi cũng biết, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ ... Ta thả ngươi đến Hoa Hải nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ mới bắt đầu dùng đến ngươi, chính là muốn lấy được tin tình báo quan trọng trong thời khắc mấu chốt này. Nếu ngươi không thể đạt được mục tiêu này, thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi ..."
Kim Gia cúp điện thoại, nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là em gái Kim Phi đến tìm.
Kim Gia vội vàng cất điện thoại vệ tinh đi, bình tĩnh lại tâm tình một chút rồi mới đi ra mở cửa : "Phi Phi, trễ như vậy rồi, sao em còn đến đây?"
"Anh, em đến tìm anh nói chuyện ..." Vẻ mặt của Kim Phi rất là nghiêm túc.
"Được rồi!"
Kim Gia đưa em gái vào văn phòng, lập tức nói : "Phi Phi, có phải là Phương thiếu gia không thèm quan tâm đến em không... anh đã nói rồi, mỹ nữ bên cạnh Phương thiếu gia rất đông, em căn bản là không chiếm được ưu thế ..."
"Anh!"
Kim Phi chặn lời : "Không phải như anh suy nghĩ đâu ... Em đến là muốn hỏi anh, anh có hai lòng không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Kim Gia liền trở nên xanh mét, vội vàng hỏi : "Sao em lại nói vậy ... Có phải là nghe người ta nói cái gì không? Phi Phi, em là người thân duy nhất trên đời của anh, em nên nói thật cho anh biế"
"Anh, anh hồi hộp làm cái gì vậy?"
Kim Gia đặt mông ngồi xuống ghế sofa, nói : "Anh, em chỉ tùy tiện hỏi thôi ... Nhìn anh hồi hộp thành cái gì rồi kìa ... Anh, em nói đúng, anh là người thân duy nhất của em, cho nên có vài chuyện, em cũng không giấu diếm anh. Trước kia, em vẫn luôn giả vờ cúi đầu trước Phương thiếu gia, em muốn tìm cơ hội đến báo thù. Đương nhiên, tình huống này Phương thiếu gia cũng biết. Nhưng mà bây giờ em muốn từ bỏ, quá mệt mỏi rồi. Hơn nữa, lực lượng mà Phương thiếu gia sở hữu đã vượt quá giới hạn của con người rồi, hắn không thể bị đánh bại ... Vì tương lai của em, em tính từ bỏ báo thù ..."
"Báo thù?"
Kim Gia hỏi : "Phi Phi, ý của em là, em còn tính báo thù cho Mặt Sẹo?"
"Không phải ..."
Kim Phi giải thích : "Em muốn báo thù cho chính mình .. Phương thiếu gia giết Mặt Sẹo, khiến cho hạnh phúc của em bị phá hủy ... Cho nên trong lòng em hận hắn, nhưng trải qua lâu như vậy, em cũng đã quyết định từ bỏ rồi. Đây là một chuyện không có lý tưởng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Phương thiếu gia đối với em cũng không bạc, em còn chấp nhất làm gì ..."
Lời này vừa nói ra, Kim Gia liền gật đầu nói : "Phi Phi, em có thể nghĩ như vậy, thân làm anh, anh cảm thấy rất yên tâm. Thật em có thể đi theo Phương thiếu gia cũng rất tốt. Đúng rồi ... Phi Phi, em có biết lai lịch của đám người Bạch Quý không?"
"Không biết!"
Kim Phi nói : "Anh, sao anh lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, anh cũng biết, Phương thiếu gia nghiêm cấm mọi người hỏi thăm chuyện này, anh, có phải anh có chuyện gì gạt em không? Hôm trước em còn thấy anh lén gọi điện thoại vệ tinh, gọi cho ai vậy?"
"Em thấy?"
Sắc mặt của Kim Gia trở nên căng thẳng, vội hỏi : "Phi Phi, chuyện này còn ai biết .. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nói cho người ngoài biết, nếu không, anh và em đều gặp phiền toái lớn"
"Anh, có phải anh thật sự muốn làm phản không?" Tâm tình của Kim Phi cũng trở nên hồi hộp : "Anh, hai anh em chúng ta vất vả lắm mới có một chổ dựa lớn, anh đừng làm ra chuyện hồ đồ!"
"Em yên tâm, chuyện này không giống như em tưởng tượng đâu ..." Kim Gia nghiêm mặt nói : "Phi Phi, chuyện của anh cũng không có gì, Phương thiếu gia coi trọng anh như vậy, anh đương nhiên là đem hết toàn lực ra để làm việc cho hắn. Trước kia, anh luôn lo rằng em sẽ làm chuyện điên rồ, nhưng hôm nay em nói với anh những lời này, trong lòng anh cũng thấy an tâm hơn. Về phần chuyện anh gọi điện thoại vệ tinh, về sau anh sẽ giải thích cho em biết, tóm lại, em phải tin tưởng anh trai của em..."
"Ừ!" Kim Phi gật đầu đáp.
.....................................
Trải qua nhiều lần thử nghiệm, Phương Hạo Vân và dì Bạch hầu như đã có thể xác định được ý nghĩa chính xác của việc song tu rồi. Hôm nay bọn họ lại tiến hành song tu thêm một lần nữa, với mục đích là muốn khôi phục hoàn toàn công lực của dì Bạch.
Lần cuối cùng này là một chuyện vô cùng quan trọng, vi vậy, Phương Hạo Vân và dì Bạch đã bố trí rất nhiều người trong văn phòng, thu xếp cho mười mấy người cao thủ đứng bảo vệ bên ngoài.
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân xuất Thiên Phạt trong cơ thể ra, để nó lơ lửng trên đầu của mình, phát ra ánh sáng tím, bao phủ lấy toàn thân của hắn.
Dì Bạch nhỉn thấy biến hóa như vậy, mỉm cười vui vẻ, mắt thấy toàn thân của Phương Hạo Vân được bao phủ bởi ánh sáng, giống như chiến thần hạ phàm vậy, làm cho tâm của cô ngọt không thôi.
"Tố Tố, chúng ta bắt đầu đi ..."
Phương Hạo Vân nói một tiếng xong, lập tức lột quần áo của hai người xuống, rồi cùng ôm lấy nhau, miệng hôn chặt môi của đối phương, kịch liệt mút vào lẫn nhau.
Ngay trong lúc hai người hôn nhau ấy, Phương Hạo Vân cũng lặng lẽ vận chuyển song tu pháp quyết. Có điều lúc này là song tu về mặt tinh thần thôi, cái này là thứ hôm qua Phương Hạo Vân vừa mới ngộ ra.
Dưới sự dẫn dắt của tinh thần song tu quyết, ý thúc của hai người dần dần rời khỏi cơ thể, cuộn chặt vào nhau, cả hai đều cảm nhận được chân tình của đối phương, cảm nhận được hỉ nộ ái ố của đối phương, cảm nhận được tâm tình của đối phương...
Dần dần, hai người như trộn lẫn vào đối phương, thông qua sự giao tiếp tinh thần, Phương Hạo Vân cảm ý được tâm tình của dì Bạch, thấy những khổ sở mà cô từng phải chịu, trải qua bao nhiêu đau khổ, cảm nhận được tình yêu của cô dành cho mình.
Cùng lúc đó, dì Bạch cũng cảm ứng được tâm linh của Phương Hạo Vân, cảm ứng sự mưu trí của hắn, cảm nhận tình yêu của hắn dành cho mình...
Cứ như vậy, giữa hai người đã hoàn toàn không còn bí mật gì cả, hoàn toàn mở rộng nội tâm của mình ra với đối phương. Một cảm giác huyền ảo kỳ diệu chậm rãi dâng lên trong lòng của hai người.
Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, thì hai người mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn lẫn nhau, rồi lặng lẳng hưởng thụ cái cảm giác kì diệu ấy.
Sự giao hòa trên tinh thần đã làm cho tim của hai người rung động không thôi. Phương Hạo Vân ôm lấy người phụ nữ hắn yêu, hai tay bắt đầu vuốt ve lên người của cô, vì tâm ý của hai người đang tương thông, dì Bạch làm sao mà không biết được Phương Hạo Vân đang nghĩ gì chứ,hai má lập tức đỏ ửng lên, vui đầu vào trong cái ôm rộng rãi của Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân, em muốn ..." Dì Bạch chủ động cầu yêu, trong đôi mắt như ẩn tình đưa tình.
Bàn tay của Phương Hạo Vân chậm rãi chạy đến bộ ngực sữa của cô, xoa nắn yêu thích đến nổi không muốn buông tay. Dì Bạch khẽ rên lên một tiếng, tiếng rên mê hồn, khiến cho đầu khớp xương của Phương Hạo Vân như muốn rụng xuống, hai tay cũng bắt đầu hoạt động một cách mãnh liệt hơn, chậm rãi mò xuống dưới tìm kiếm, tách rừng cây màu đen ấy ra, đụng vào trong đào nguyên trắng mịn kia.
Lúc này, xuân triều của dì Bạch đã tràn ra rất nhiều, khó mà khống chế được, toàn thân trở nên vô lực, mị nhãn như tơ, thở hổn hển liên tục. Sự giao hòa trên tinh thần đã sớm khiến cho thân thể của cô sinh ra sự phản ứng vui sướng rồi, lúc này, dưới sự khiêu khích của Phương Hạo Vân, càng không thể tự khống chế được. Cô bắt đầu vặn vẹo cái eo nhỏ, hùa theo động tác dưới tay của Phương Hạo Vân, trong miệng phát ra những tiếng kêu mê người, hai mắt hơi khép hờ lại, tay ngọc chủ động ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, nhiệt liệt triền miên với cái lưỡi của hắn.
Thân thể của dì Bạch run lên không ngừng, cô cảm thấy phản ứng của cơ thể hôm nay còn mãnh liệt hơn so với trước kia.
Đồng thời, dục vọng của Phương Hạo Vân hôm nay cũng rất mãnh liệt, hắn cũng không thể chịu đựng nổi nữa, chậm rãi đẩy eo đi vào, để cho cái thứ nóng cứng của hắn chạm vào trong cái nơi ấm áp và trơn tuột kia, hơi dùng sức một chút liền chui tọt vào trong, và chậm rãi vận động.
"Ưm ..."
Dì Bạch phát ra một tiếng rên rỉ vui sướng, con mắt đẹp lộ ra vẻ mê ly, hai má vốn đỏ hồng bây giờ đã bị lửa dục thiêu cho đỏ ửng luôn.
"Em không được ..." Đột nhiên, dì Bạch kêu to lên một tiếng, một cảm giác tê dại từ ở dưới của cô truyền lên khắp toàn thân, ngay lập tức, phần dưới của Phương Hạo Vân cũng nhanh chóng co giựt mạnh.
Sau một trận run rẩy, thân thể của cả hai người lập tức mềm xuống, cả người sung sướng vô cùng, khó có thể hình dung được.
Nghỉ ngơi một lát, dì Bạch nhẹ nhàng mở đôi mắt đẹ tra, dựa vào trong lòng ngực của Phương Hạo Vân, tận hưởng sự ôn tồn sau tình cảm mãnh liệt kia. Phương Hạo Vân ôm lấy dì Bạch, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng của cô.
Đột nhiên, trên cơ thể của hai người bắn ra một tia lửa tím, bao phủ lấy toàn thân của cả hai.
"Hạo Vân, chân khí nội gia trong cơ thể của em đã được kích hoạt toàn bộ rồi ..." Dì Bạch kinh hô một tiếng, sắc mặt như ngọc, liền ngồi bật dậy.
Đúng lúc này, Thiên Phạt đang lơ lửng trên đầu của Phương Hạo Vân phát ra ánh sáng rực rỡ. Sau khi ánh sáng hơi mờ lại, Thiên Phạt đột nhiên bay ra ngoài phòng, hưởng thẳng lên tận trời.
Hai người vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào, cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, đuổi theo Thiên Phạt.
Lúc này, Thiên Phạt phát ra một tiếng kêu to giữa không trung, tạo thành một tia sáng xẹt qua chân trời, rồi lập tức bay về phía sau núi.
Ánh sáng màu tím kỳ dị trên bầu trời đã khiến cho dân chúng chú ý. Phương Hạo Vân, dì Bạch có liên hệ với Thiên Phạt rất mãnh liệt, bọn họ cảm nhận được tâm tư của Thiên Phạt, vội vàng đuổi theo nó.
Mãi cho đến sau núi, Thiên Phạt mới chịu dừng bay lại, trong mắt của Phương Hạo Vân liền hiện lên một sự vui mừng, nói với dì Bạch : "Tố Tố ... Thiên Phạt là hai mặt âm dương..."
Dì Bạch gật đầu, cười nói : "Có lẽ đây mới là bí mật cuối cùng của Thiên Phạt ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT