"Hương Hương, không tồi!" Phương Hạo Vân cười nói :" Nhớ kỹ, trước khi có được quyền lực tương ứng, thì tốt nhất là em đừng hành động thiếu suy nghĩ..."

"Dạ, em biết rồi..." Bên kia điện thoại đáp ứng một tiếng, lập tức cúp máy ngay.

Ngay sau đó, Phương Hạo Vân đóng cửa lại, đi vào phòng nghỉ ngồi xếp bằng lại, ngồi luyện công, cẩn thận nhớ lại những ký ức do lão tông Bạch gia truyền thừa.

Đến sáng ngày hôm sau hắn mới tỉnh lại, gọi điện cho một nhân viên trong tập đoàn, dặn mua giùm một bữa sáng.

Vài phút sau, một nhân viên trong tập đoàn mang một bữa sáng phong phú đến, có đủ loại đồ ăn cả.

"Cốc cốc!" Ngay sau khi người nhân viên vừa rời đi không lâu, thì có người đã gõ cửa.

"Vào đi..." Phương Hạo Vân ngồi ăn sáng ngay trên ghế sofa, vừa ăn vừa nói.

Người vào là Kim Phi, hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, có vẻ kiều diễm thướt ta, mang đôi giày cao gót tinh xảo đi vào, ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, cô đột nhiên cảm thấy rằng, so với ngày hôm qua, khí chất của hắn đã xảy ra biến hóa, tuy mờ ảo, nhưng cũng rất cường thế.

"Phương thiếu gia, tối ngày hôm qua, dưới sự phối hợp của vài nội ứng của chúng ta, đã thành công tiếp nhận bang hội cuối cùng tại Hoa Hải rồi, bây giờ hắc đạo tại Hoa Hải chỉ còn một Thiên Tử bang vừa nổi thôi, còn những bang hội khác trên cơ bản đã cúi đầu trước chúng ta... Thiên Tử bang này hơi có năng lực, bên tôi hy vọng được chỉ thị của cậu..." Kim Phi nói xong, tiện tay cầm lấy cái bánh bao, cắn một cái, nói : "Ngon thật..."

Cầm cái một nửa cái bánh bao còn sót lại kia, bỏ vào trong miệng nuốt cái ực xuống, Phương Hạo Vân cười nói : "Cái gì mà Thiên Tử bang, có bối cảnh gì chứ... Đến lúc này rồi, tôi không tin còn có ai không chịu cúi đầu..."

Kim Phi rút miếng khăn giấy trên bàn ra, lau lau cái miệng, nói : "Chỉ là do mấy tên thiếu gia và mấy ông quan tạo ra. Tối hôm qua chúng tôi đã điều tra, bối cảnh của nó khá lớn, có liên quan đến vài vị quan to... Phương thiếu gia, cậu thấy nên làm thế nào đây? Có phải nên thông báo cho Lã Thiên Hành hay không?"

Phương Hạo Vân nhún vai, nói : "Thật hy vọng của Thiên Tử bang có thể tạo quan hệ với Mộc Nguyệt Dung..."

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Phương Hạo Vân nhìn nhìn, là Long Hi Phượng gọi đến.

"Hạo Vân, danh sách em cần chị đã làm xong. Bây giờ chị đến văn phòng đi, chị lập tức fax nó qua..." Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Long Hi Phượng.

"Gửi đi!"

Nói xong câu này, Phương Hạo Vân liền cúp điện thoại.

Chỉ lát sau, máy fax truyền ra một bản danh sách đầy chữ.

Kim Phi vội vàng đi lấy tờ fax lại, còn Phương Hạo Vân vẫn tiếp tục ăn bánh bao và uống sữa, rồi cầm khăn giấy lau lau miệng, rồi đưa tay cầm lấy bản danh sách.

Cẩn thận nhìn thoáng qua, hắn nhíu mày : "Toàn là nhân vật lớn... không dễ làm... Nếu không muốn làm lớn chuyện, cần phải có sự ủng hộ của cấp trên..."

"Nhạc Hằng.. Phương thiếu gia... lão đại của Thiên Tử bang hình như tên là Nhạc Phi Dương... cậu nghĩ hắn có thể là cháu của Nhạc Hằng hay không?" Kim Phi nói : "Nhạc Phi Dương nghe nói chỉ mới hai mươi lăm tuổi, là một thằng con quan điển hình. Bọn thiếu gia kia hầu như đều nghe theo lệnh của hắn..."

"Nhạc Hằng?"

Phương Hạo Vân mỉm cười : "Tôi biết rồi, có biện pháp... Đi, nói cho Thế Phi, chú Trần biết, bảo bọn họ cố gắng tránh né xung đột với Thiên Tử bang..."

"Vì sao?"

Kim Phi hơi kinh hãi : "Cậu sợ?"

"Tôi sợ?" Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Chỉ cần tôi muốn, lúc nào tôi cũng có thể giết chết bọn họ... Kim Phi à, cô cần phải sử dụng cái đầu đi... Đừng để người ta nói cô ngực lớn mà não bé.... Nếu Nhạc Phi Dương thật sự là cháu trai của Nhạc Hằng, vậy thì mọi chuyện dễ làm rồi..."

"Cô có nghe qua câu này chưa, thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân..." Phương Hạo Vân hỏi.

"Lời này thật dối trá!"

Kim Phi cười nói : "Lời này từ xưa đến nay, cho đến bây giờ vốn chưa được chứng thật bao giờ cả. Hơn nữa bây giờ càng đen tối hơn so với trước kia, đừng nói là thiên tử, chỉ cần là kẻ có tiền thôi, cũng đủ dùng một tay che trời rồi..."

"Cô nói như vậy cũng đúng, nhưng nếu mà làm tốt, thì những lời này đúng là có thể vứt đi ..." Phương Hạo Vân cười nói : "Nếu thiên tử mà gây ra chuyện khiến cho người thần cùng giận tại Hoa Hải, cô nghĩ Nhạc Hằng có thể thoát được liên quan sao? Chỉ cần động vào Nhạc Hằng, thì đám người phía sau bọn họ sẽ bị liên lụy..."

"Hiểu rồi!'

Kim Phi mỉm cười, giơ ngón cái lên : 'Hạo Vân, kế sách của cậu không tồi, không hổ là người đàn ông của tôi, ông chủ của tôi..."

"Ha ha ha..."

Phương Hạo Vân mỉm cười, nói : "Tôi không thích đàn bà nịnh nọt, muốn lấy lòng tôi, cô có hai biện pháp, một là thân thể của cô, hai là năng lực làm việc của cô"

Kim Phi nghe thấy thế, miệng nhếch lên, hỏi : "Làm việc? Cậu đang nói về việc gì?"

"Đương nhiên là tất cả mọi chuyện" Phương Hạo Vân cười nói : "Cô cũng biết, tôi không thích bình hoa, đàn bà không chỉ dựa vòa thân thế của mình được. Đương nhiên, trạng thái của cô bây giờ rất tốt, tôi rất hài lòng với phong cách và thái độ của cô gần đây... Tôi sẽ cho cô một sân khấu thật lớn, hy vọng cô có thể cố gắng nhiều hơn..."

"Phương thiếu gia, chờ tôi một chút..." Kim Phi cười hắc hắc, đột nhiên bước vào phòng nghỉ của Phương Hạo Vân.

Một lát sau, Kim Phi mặc một bộ váy ngủ màu trắng đi ra, váy này rất là ngắn, trên không thể che đậy được hai ngọn núi sung mãn, dưới không thể phủ được cặp mông căng tròn, thậm chí là ngày cái quần lót ở giữa hai chân cũng lộ ra rõ ràng.

Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, Kim Phi trước mặt đúng là một sự hấp dẫn không thể chối từ.

"Phương thiếu gia, thường nghe nói ăn no uống say thì sẽ đến phóng túng... bây giờ cậu có muốn không?" Kim Phi chân thành đi đến, váy ngủ hiện ra dáng người hoàn mỹ của cô, khiến cho tâm tình của Phương Hạo Vân trở nên nhộn nhạo.

"Là cô muốn đấy chứ!"

Phương Hạo Vân thở nhẹ một tiếng, lập tức đứng lên, kéo cái váy áo của Kim Phi xuống, chỉ còn lại cái áo lót và quần lót thôi.

Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm không kiêng nể vào thân thể hương diễm của Kim Phi, bộ ngực rất tròn, nó căng cứng như muốn thoát khỏi sự trói buộc của áo ngực vậy, hai bên lộ ra hơn phân nửa da thịt trắng tuyết, theo cách gọi hiện nay là "chấp nửa trái", da thịt bóng lưỡng, bụng phẳng lỳ, eo thon gọn... cái quần lót nhỏ hẹp không che đậy được phong cảnh bên trong, đùi ngọn thon dài cân xứng, toàn bộ thân thể tràn ngập sự hấp dẫn.

Kích thích từ con mắt đã làm cho đũng quần của Phương Hạo Vân nổi lên một cục, giơ một tay lên ôm lấy Kim Phi vào lòng, rồi bắt đầu vuốt ve trên người của cô.

Chỉ sau một hồi, cái cổ trắng noãn của Kim Phi đã đỏ ửng lên, trên người nóng rừng rực.

"Phương thiếu gia... tôi muốn..." Tình dục của Kim Phi bị sự vuốt ve của hắn làm cho nổi lên, cô dùng động tác gần như điên cuồng của mình, xé rách quần áo trên người của Phương Hạo Vân, tay nhỏ hướng xuống dưới quần của hắn.

Sự to gan và điên cuồng của cô càng kích thích lửa dục của Phương Hạo Vân, hắn cảm thấy máu nóng đang dâng lên, thằng em được Kim Phi vuốt ve, truyền đến những sự kích thích và tê dại.

Thân là đàn ông, Phương Hạo Vân đương nhiên sẽ không yếu thế, tay phải không chút do dự hướng về giữa hai đùi của Kim Phi, chổ này đã sớm thành một nơi lầy lội rồi.

"A..."

Một cảm giác tê tái mãnh liệt làm cho Kim Phi rên rỉ thành tiếng, cô cảm thấy sung sướng cuồn cuộn mà đến, sự tê dại dần dần chiếm lĩnh cơ thể của cô.

Thân thể của Kim Phi không ngừng vặn vẹo, phối hợp với sự vuốt ve của hắn, trên mặt đỏ ứng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hô hấp dần trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ trong miệng dần dần cũng biến thành tiếng kêu to..."

Trong phòng liền xuất hiện cảnh xuân mê người...

Sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, lý trí của hai người khôi phục lại, liền bắt đầu trò chuyện về Thiên Tử bang.

Mãi cho đến gần mười một giờ trưa, Kim Phi mới không tình nguyện rời khỏi văn phòng của Phương Hạo Vân. Lúc đi, trên mặt của cô tràn ngập vẻ thỏa mãn.

Đợi sau khi Kim Phi rời đi, Phương Hạo Vân liền gọi cho Lã Thiên Hành, từ lần nói chuyện cuối cùng của hai người đến giờ cũng đã một thời gian rồi, mặc dù trước đó Hoàng Kỳ Anh bị giết, nhưng hai người vẫn chưa liên hệ với nhau.

Nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân, Lã Thiên Hành dường như đã sớm đoán được, sau khi điện thoại vừa chuyển, thì trong cái điện thoại liền truyền ra giọng nói của Lã Thiên Hành : "Haha, Hạo Vân, ông biết con sẽ gọi điện đến mà... Đúng rồi, gần đây có liên hệ với Thanh Thanh không? Nó có khỏe không?"

"Chị Thanh Thanh vẫn khỏe!" Phương Hạo Vân đột nhiên cười nói : "Ông Lã, chuyện của Hoàng Kỳ Anh con phải cảm ơn ông..."

"Hạo Vân, chuyện Hoàng Kỳ Anh con không trách ông là được rồi, ông cũng không trông cậy con sẽ cảm ơn ông..." Lã Thiên Hành nói : "Hạo Vân, ở ví trí của ông, có rất nhiều chuyện ông phải lấy lợi ích của quốc gia lên đầu, cho nên ông không thể không là ra việc này, hy vọng con có thể hiểu cho... Bây giờ con cũng biết, Hoàng Kỳ Anh chính là SeeDs số hai ẩn giấu bên cạnh con, đáng tiếc là hắn quá kém cỏi... Chuyện đã xảy ra rồi, ông cũng không sợ thừa nhận, chỉ hy vọng con có thể hiểu cho ông..."

"Ha ha ..."

Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, nói : "Ông Lã, chuyện đã qua rồi, còn đề cập đến làm gì nữa... Hôm nay con gọi điện cho ông, cũng không phải là hỏi tội gì cả, con chỉ muốn nói chuyện với ông. Đương nhiên, có lẽ ông cũng đã biết... chính là chuyện của Mộc Nguyệt Dung...."

"Thủ đoạn của Mộc Nguyệt Dung rất cao... Năm đó khi còn trẻ, bà ta là gái hồng lâu nổi danh tại xã hội thượng lưu..." Lã Thiên Hành trầm giọng nói: "Khi đó, bà ta lợi dụng quyền thế của Mộ Dung thế gia, kết bạn với rất nhiều nhân sĩ có tiềm lực, bây giờ những người này đều đã trở thành kiểu nhân vật giàu nhất một phương, hoặc là quyền thế ngập trời rồi... Cho dù là ông, cũng có thiếu bả một nhân tình nữa... Hạo Vân, không nói gạt con, chuyện này không dễ làm đâu..."

Làm thị trưởng của Hoa Hải, gần đây Dương Vọng Giang khá là khó xử, Thiên Tử bang lớn mạnh, đã làm nguy hại đến an toàn của nhân dân. Gần đây liên tiếp xảy ra những vụ án lớn, số người chết đã hơn mười, còn có phụ nữ mất tích, cũng hơn mười rồi...

Trải qua bước đầu điều tra, những vụ án này đều có liên hệ với Thiên Tử bang...

Sau khi nhận được thông báo từ cảnh sát, ông đã ra lệnh phải điều tra rõ, và hơn nữa còn công khai tỏ vẻ đứng về bên cảnh sát, nghiêm trị hung thủ.

Trong quá trình phá án, nhân viên điều tra gặp phải đủ mọi khó khăn, nhất là lãnh đạo, liên tục nhận được điện thoại của cấp trên, khiến cho tiến triển của vụ án vô cùng chập, thậm chí là đến nỗi không thể tiến hành.

Dưới tình huống như vậy, bí thư thị ủy Lâm Quốc Đống đã chỉ đường cho Dương Vọng Giang, kêu ông xin giúp đỡ của Phương Hạo Vân. Nhờ Phương Hạo Vân giải quyết chuyện này.

Trong tình huống bất đắc dĩ, Dương Vọng Giang đành phải gọi điện liên hệ với Phương Hạo Vân, đem tình huống của Thiên Tử bang kể ra, hy vọng hắn có thể ra mặt xử lý.

Phương Hạo Vân đồng ý rất nhanh, hắn tỏ thái độ với Dương Vọng Giang, thế cục của Hoa Hải sẽ ổn định nhanh thôi,

Sau khi cúp điện thoại, tâm của Dương Vọng Giang mới bình tĩnh lại một chút, nhìn Lâm Quốc Đống, nói : "Lâm bí thư... anh xem, thị trưởng tôi đúng là nghẹn khuất, nếu không có Hạo Vân, thì lần này tôi thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ..."

"Đúng vậy!"

Lâm Quốc Đống cũng cười khổ nói : "Đám người này, nếu không phải lãnh đạo cũ thì cũng là chiến hữu, chúng ta đúng là không tiện nhúng tay quá sâu... Cái này tốt rồi, có Hạo Vân ra mặt, thì áp lực trên người chúng ta cũng giảm bớt một ít..."

...........................

Lúc giữa trưa, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Phương Tuyết Di, hẹn hắn đi uống trà. Phương Hạo Vân vừa mới xử lý xong mọi chuyện, cho nên gật đầu đồng ý.

Nửa tiếng sau, hắn lái Lamborghini đến quán trà lộ thiên tại quảng trường Thời Đại, Phương Tuyết Di đã đặt chổ sớm rồi, hơn nữa còn gọi trà Long Tĩnh cực phẩm, ngồi một mình uống trà.

"Hạo Vân, ở đây!" Nhìn thấy Phương Hạo Vân xuống xe, Phương Tuyết Di vội vàng kêu.

Phương Hạo Vân mỉm cười, đi đến, ngồi xuống trước mặt Phương Tuyết Di, Phương Tuyết Di vội vàng đưa ly trà vào tay hắn, nói : "Mùi vị rất ngon, em thử đi..."

Phương Hạo Vân vừa mới ngồi xuống, cầm lấy ly trà, thì ba bốn thằng thanh niên trông có vẻ giống đầu trâu mặt ngựa đi đến, trong đó có một thằng tóc vàng kiêu ngạo nói : "Thằng nhóc, con này bọn tao coi trọng, bố mày là người của Thiên Tử bang, thức thời thì cút đi..." Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi người của Phương Tuyết Di.

Hắn cười xấu xa : "Chậc chậc, bạn gái của mày cũng không tồi... mau cút đi, để bạn gái mày lại, nếu không tao giết cả nhà mày..."

Nói xong, hắn mỉm cười nói với Phương Tuyết Di : "Mỹ nữ... có hứng thú chơi với anh không, công phu của anh rất tuyệt, bảo đảm làm cho em sướng đến chết luôn...."

Nghe thấy mấy chữ Thiên Tử bang, khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười khinh thường, mấy thằng này trông có vẻ giống lính hạng chót, dưới ban ngày ban mặt mà còn dám kiêu ngạo như vậy, rõ ràng đã có thể thấy được Thiên Tử bang vô pháp vô thiên thế nào rồi.

Nụ cười của Phương Hạo Vân vẫn như cũ, nhưng lại làm cho thằng tóc vàng cùng đám bạn của hắn cảm thấy rét lạnh thấu xương...."

"Cút!"

Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia sát khí.

"Thằng nhóc, mày hết muốn sống rồi sao... Nể mặt con bạn gái của mày, hôm nay bọn tao không giết mày, mau cút đi...." Thằng tóc vàng âm thầm đắc ý, hôm nay đúng là may mắn, vừa ra ngoài đã gặp mỹ nữ. Ai mà ngờ thằng mặt trắng này lại dám phản kháng, đúng là muốn tự sát rồi.

"Về báo cho Nhạc Phi Dương biết, nói là Thiên Tử Bang sẽ biến mất hoàn toàn tại Hoa Hải.... Thứ cặn bã như bọn mày căn bản là không xứng sống trên đời này" Phương Hạo Vân ngạo nghễ nói : "Trong vòng ba ngày, Thiên Tử bang sẽ bị huyết tẩy..."

"Rầm!"

Khi Phương Hạo Vân nói ra câu cuối cùng, thì trong nháy mắt đó đã phát ra một tiếng động lớn, mấy thằng kia còn chưa kịp nhìn ra gì cả, quay đầu nhìn lại thì thấy thằng tóc vàng kia đã hộc ra một ngụm máu, chết tươi trong nháy mắt.

"Mẹ nó, mày giết tóc vàng rồi..." Một thằng khác vội vàng lấy điện thoại ra, xem ra hẳn là muốn gọi người.

Chỉ lát sau, có hơn ba mươi người vây lại đây, nhìn Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di như hổ rình mồi.

Theo phản ứng của chúng, bọn chúng dường như không biết vị hoàng đế ngầm của Hoa Hải rồi.

"Thiên Tử bang?" Sự khinh thường trong mắt của Phương Hạo Vân càng dày đặc, sát khí trong mắt tăng mạnh.

"Hạo Vân, chúng ta cũng gọi người chứ?" Phương Tuyết Di nhỏ giọng hỏi.

"Không sao, em có thể xử lý!" Phương Hạo Vân cho Phương Tuyết Di một ánh mắt yên tâm, chậm rãi đứng dậy, tuy rằng đây là chốn công cộng, nhưng hắn vẫn quyết định ra tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play