Mặc dù trong lòng vẫn còn thương cảm, nhưng bây giờ cơ thể cũng đang rất sung suốt, Đinh Tuyết Nhu rất quý trọng từng giây từng phút khi ở chung với Phương Hạo Vân. Sau hôm nay, cô thật sự không biết khi nào mới được gặp lại Phương Hạo Vân nữa.
Đầu của hắn vùi thật sâu vào ngực của cô, mà tay của cô cũng nhanh chóng cầm lấy em của hắn, không ai chịu yếu thế cả, khiêu khích đối phương hết khả năng.
Rất nhanh, một vòng chinh phạt mới lại bắt đầu.
Gần hai tiếng sau, tình cảm mãnh liệt mới trở về bình tĩnh.
Đinh Tuyết Nhu thỏa mãn nằm phía trước, mang theo một vẻ thẹn thùng thật lớn, nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, anh thật tốt... em yêu anh..."
Phương Hạo Vân đưa tay lên xoa nắn bộ ngực sung mãn của cô, nhẹ nhàng thưởng thức, thâm tình nói : "Tuyết Nhu, nhớ kỹ, anh không thay đổi, vĩnh viễn đều là Hạo Vân mà sáu năm trước mà em quen biết..."
Đinh Tuyết Nhu nâng mặt lên, ánh mắt trở nên đáng yêu, mỉm cười với hắn, ôn nhu nói : "Dạ, em biết..."
"Tuyết Nhu, nếu... Anh nói là nếu, nếu em đến Anh mà cảm thấy cô đơn, thì cứ gọi điện cho anh, chúng ta có thể vừa nói chuyện điện thoại vừa... Hắc hắc..." Tuy rằng Phương Hạo Vân còn không nói hết, nhưng ý tứ của nó thì không cần phải nói rõ.
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, trên khuôn mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, tùy ý để cho Phương Hạo Vân vuốt ve bộ ngực sung mãn của mình, nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve sau khi kết thúc tình cảm mãnh liệt.
Phương Hạo Vân yên lặng nhìn cô, thầm nghĩ : Đề nghị của chị Thanh Thanh quả thật không tồi.
"Hạo Vân, em lại muốn rồi!" Đột nhiên, Đinh Tuyết Nhu mở mắt ra, ngồi bật dậy, đẩy ngã Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân còn chưa kịp có phản ứng gì, thì ở dưới của hắn đã bị một cảm giác ẩm ướt bao phủ.
Trong phòng... trong phòng... trong phòng... nói chung là trong phòng có gì đó không bình thường.
Sau một hồi, Đinh Tuyết Nhu mới chịu dừng lại, nằm trên ngực của Phương Hạo Vân, xẩu hổ mỉm cười nói : "Em muốn ép chết anh... Hôm nay anh chỉ thuộc về một mình em..."
Phương Hạo Vân buồn bực, hình như đàn bà ai cũng thích ăn dấm chua.
Đinh Tuyết Nhu cười, nhẹ nhàng vỗ về lên bộ ngực của hắn, nhẹ giọng nói : "Hạo Vân, đến nước Anh rồi, anh cảm thấy em nên xử lý Đinh Vọng Long, Đinh Tuyết Siêu thế nào?"
"Cứ làm theo ý của em đi!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân dường như nghĩ đến một chuyện gì đó, nói : "Tuyết Nhu, sau khi đến Anh, tìm một người con gái tên là Nguyệt Như. Nói cho cô ấy biết, anh sẽ làm theo ước định, bảo cô ấy không cần lo lắng..."
"Nguyệt Như?" Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, gật đầu không nói gì nữa.
Buổi chiều, hai người mặc đồ chỉnh tề xuất hiện tại phòng khách, Vương Hà đã đợi hai người từ trưa đến giờ, nhìn ra được, trong con mắt của cô tràn ngập sự u oán và bất mãn.
Đinh Tuyết Nhu chủ động đi qua, cười nói : "Chị Hà... có phải chị đang ghen không? Hì hì, yên tâm đi, Hạo Vân sẽ nhanh chóng đến anh, đến lúc đó nhất định sẽ giải quyết tình cảm riêng tư của chị"
Lời này vừa nói ra, hai má của Vương Hà lập tức ửng đỏ, cô khẽ cáu một tiếng với Đinh Tuyết Nhu, nói :"Nhu Nhu, em nói bậy cái gì đó.. Cái gì mà gọi là tình cảm riêng tư chứ... chị không có nghĩ cái gì cả... Đều tại em... tại em hết đó... Em và tên Phương Hạo Vân đáng ghét đó..."
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Đàn bà thích nói ngược với điều mình nghĩ quá... Chị nói ghét em, tám phần là thích đúng không... Chị Hà, chị cứ yên tâm, em sẽ không để chị cô đơn đâu... Phần của chị đương nhiên là không thể thiếu..."
"Hứ!"
Vương Hà bĩu môi, nói : "Không được nói bậy, tôi mới không thèm chuyện này..." Nói xong, Vương Hà vội vàng chạy đi.
Máy bay đến Anh là do tập đoàn Hùng Long cung cấp, sau khi rời khỏi Trung Quốc, còn có hai chiến F20 hộ tống, cho nên tuyệt đối an toàn.
..........................................
Sau khi đưa tiễn, Phương Hạo Vân đã gặp mặt Long Hi Phượng trong một quán cơm tây.
"Hạo Vân, em còn biết chủ động tìm chị à... Chị còn tưởng rằng trong khoảng thời gian này em không chủ động liên hệ với chị chứ..." Xem ra, Long Hi Phượng thật sự rất vui, lúc bà nói chuyện, hai mắt bắt ra những tia mị sắc.
Sự cường thế của Mộc Nguyệt Dung khiến cho Long Hi Phượng không khỏi phụ thuộc vào Phương Hạo Vân.
Ngoài mặt thì thấy Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung mỗi bên nắm một nửa Nam Cung thế gia, nhưng trên thực tế, Mộc Nguyệt Dung nắm giữ nhất phẩm đường trong tay, cũng chính là thế lực tinh nhuệ nhất của Nam Cung thế gia.
Dưới tình huống như vậy, Long Hi Phượng hầu như rất khó chống lại Mộc Nguyệt Dung.
Vì thế, bà đành phải dựa vào Phương Hạo Vân.
"Chị Phượng, bà già nhà chị đúng là cuồng vọng. Có điều bà ta cũng có cái để cuồng vọng đấy... Ngay cả nhân vật có quyền tại quân khu Hoa Hải cũng phải cung kính với bà ta. Theo tư liệu mà em thu thập, Mộc Nguyệt Dung có quan hệ rất tốt với người ở trên... Trừ phu là cấp trên hạ quyết tâm động bà ta,nếu không thì em cũng không dễ xử lý..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Long Hi Phượng mở to mắt nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, xem ra em thật sự đã hạ quyết tâm... Đúng vậy, khi còn trẻ Mộc Nguyệt Dung đã từng kết giao với rất nhiều nhân sĩ thành công. Và những người thành công đó sau hơn mười năm phấn đấu đã trở thành nhân vật cấp cao.... Quyền thế quả thật không nhỏ. Hơn nữa từ đó đến giờ vẫn còn nhiều người có ý định với bà ta... Cho nên, người bán mạng cho Mộc Nguyệt Dung cũng không ít..."
"Cho nên mới nói là khó làm" Phương Hạo Vân nói đến đây, nhìn Long Hi Phượng, nói :" Chị Phương, em cần trợ giúp của chị, phàm là những người đã từng giao tiếp, hoặc là có qua lại với Mộc Nguyệt Dung, em đều muốn có toàn bộ..."
Long Hi Phượng ngẩng người, nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, sau một hồi mới nói : "Em không phải lấy chuyện lần này ra uy hiếp chứ? Không dùng được đâu... chị cũng từng thử rồi, nhưng chị cảm thấy rằng với địa vị và thân phận của bọn họ thì không dễ dàng bị uy hiếp như vậy đâu...
Long Hi Phượng nói xong, cười nói : "Mộc Nguyệt Dung trước kia có cách dưỡng nhan riêng, nếu không phải do luyện công thất bại, thì sợ rằng sẽ không có bộ dạng già cả như vậy đâu, cái này là nguyên nhân khiến cho hồi trước có nhiều người say mê bà ta... Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có tồn tại tình bạn chân chính được..."
Long Hi Phượng cười khổ không ngừng : "Nếu trước kia chị học theo Mộc Nguyệt Dung, sợ rằng Nam Cung thế gia bây giờ đã về tay chị rồi..."
"Không cần thiết!" Phương Hạo Vân cười nói : "Muốn leo chức cao, thì phải có năng lực ...."
"Em sai rồi" Long Hi Phượng chớp mắt nói : "Sự thật hoàn toàn ngược lại so với suy nghĩ của em.. Những kẻ ngồi cao ấy, hơn phân nửa đều là loại động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.... Chẳng phải bọn họ biết che dấu, biết chèn ép và biết nịnh nọt thôi..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức bật cười nói : "Nếu như lời chị nói, thì thủ đoạn mà em có thể dùng còn nhiều hơn... Nhớ kỹ, chị phải nhanh chóng lấy được danh sách những người đó. Nếu đã đáp ứng, em sẽ chơi một cú thật lớn..."
"Hạo Vân, em có nắm chắc không?" Long Hi Phượng hỏi một câu.
"Yên tâm đi, em có chừng mực!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Chơi được thì chơi, không chơi được thì bỏ, chút bổn sự ấy em vẫn phải có chứ..."
Long Hi Phượng hỏi : "Hạo Vân, em nói cấp trên có động vào Nam Cung thế gia không?"
"Cái này không phải là chị hỏi em, mà để em hỏi chị mới đúng..." Phương Hạo Vân lắc đầu, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình, như đang tự nói, hay là đang nói với Long Hi Phượng vậy : "Em thật sự không có giao tiếp với bọn họ, tâm tư của bọn họ em không hiểu, cho nên em không thể nào suy đoán được. Có đều em có thể dựa theo phương pháp của em giải quyết chuyện này, buộc bọn họ hạ quyết tâm đi làm..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT