“Cậu yên tâm, dù nói thế nào thì cô bạn của cậu cũng ít nhiều chịu chút

hoảng sợ, ta sẽ xử trí theo quy tắc trên giang hồ cho cậu hả dạ. Người đâu, đem A

Văn ra đây, chặt đi ngón tay giữa của nó.”

Kim Gia không đợi Phương Hạo Vân bày tỏ ý kiến, tự ban bố hiệu lệnh

trừng phạt, A Văn bị đưa ra làm kẻ thế mạng.

Thật ra với những chuyện xảy ra như hôm nay, bình thường Kim Gia không

đích thân ra mặt đâu, giới hắc đạo ở thành phố Hoa Hải này, những chuyện buộc

ông đích thân ra mặt là quá ít, nếu không phải Mặt Sẹo nói trong điện thoại ngay

cả Vương Thế Phi cũng cúi đầu như con chó khúm núm trước Phương Hạo Vân,

Kim Gia chả buồn xía vào việc này.

Phương Hạo Vân ném cho Kim Gia một tia nhìn khinh thường, lạnh lùng

cười mỉa: “Kim Gia, khoan đã nào, theo như tôi biết thì vụ việc lần này là do Mặt

Sẹo làm chủ mưu.”

Câu này nói ra, nụ cười giả tạo trên mặt Kim Gia nhanh chóng đông cứng

lại.

Vương Thế Phi nắn nắn bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, liên tục nháy mắt

phát tín hiệu với Phương Hạo Vân, ám thị hắn như thế là được rồi, cứ trừng phạt

A Văn, hai bên đều dễ giữ thể diện.

Nhưng Phương Hạo Vân hình như không thèm nhượng bộ, hắn gằn giọng:

“Kim Gia, tôi không phải là người trong hắc đạo, cái quy tắc giang hồ của ông tôi

không quan tâm, ai chủ mưu vụ này thì tôi tìm kẻ đó.”

Thái độ cứng cỏi của Phương Hạo Vân dồn người ta vào đường cùng, cách

làm này đã chọc giận Kim Gia. Mấy tên đàn em đứng sau lưng Kim Gia sắc mặt

đanh lại, chúng bước lên một bước, chuẩn bị lao tới dạy cho tên tiểu tử ngông

cuồng này một bài học.

Kim Gia quắc mắt ngăn bọn đàn em hành động, người có thể khiến cho

Vương Thế Phi phải chịu khuất phục ở thành phố Hoa Hải này thì không hề đơn

giản, nên ông ta cảm thấy vị đại thiếu gia nhà họ Phương này có tài năng xuất

chúng nào đó, nếu chưa đến mức cần thiết, tốt nhất là không nên trở mặt xử

nhau.

Chỉ thấy cơ mặt của Kim Gia co giật mấy cái, đột nhiên ngửa mặt cười to vài

tiếng, ánh mắt sắc nhọn bắn thẳng vào Phương Hạo Vân, khen ngợi: “Anh hùng

xuất thiếu niên, hôm nay lão già này lĩnh giáo được rồi. Hạo Vân, khá lắm, dũng

cảm lắm. Cậu có biết không? Những năm gần đây ở thành phố Hoa Hải chả có

mấy người dám nói chuyện với ta như vừa nãy…”

Hiển nhiên câu cuối cùng của Kim Gia là để nhắc nhở Phương Hạo Vân biết

địa vị của ông ta trên giang hồ.

“Là anh hùng hay cẩu hùng thì bây giờ chưa biết được đâu, cũng không

khẳng định bằng cái mồm được.”

Phương Hạo Vân không hề nể mặt Kim Gia, dù sao hôm nay không thể thỏa

hiệp rồi, cứ làm tới cùng luôn, hắn đoan chắc cái gã Kim Gia này tuyệt đối không

chịu dễ dàng trở mặt với hắn ở đây. Hơn nữa hắn đã liên lạc với Trần Thiên Huy,

chắc không bao lâu nữa Trần Thiên Huy sẽ dẫn người tới đây, Phương Hạo Vân

quyết định giao mớ rắc rối này cho Trần Thiên Huy xử lí, dù sao ông ta cũng là

dượng của Hàn Tuyết Nhi.

Kim Gia ngấm ngầm tức giận, tên tiểu tử này chán sống rồi chắc.

Kim Gia không nổi cơn điên, ngược lại tiếp tục nhếch mép cười giả tạo,

khoái chí nhìn vào Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, người trẻ tuổi hống hách kiêu

ngạo là điều dễ hiểu, nhưng mà đừng nên quá đáng… chuyện gì cũng nên để lại

chút đường lui cho mình thì tốt hơn.”

“Đường lui?”

Phương Hạo Vân cười khinh miệt, ánh mắt bắn ra một luồng sát khí âm u,

rít lên: “Nếu không phải tôi nhận được cuộc gọi cầu cứu kịp thời, tôi nghĩ giờ này

cô bạn Hàn Tuyết Nhi của tôi đã bị Mặt Sẹo làm nhục rồi.”

Kim Gia đanh mặt lại, ông ta cảm nhận được luồng sát khí dâng lên mãnh

liệt từ Phương Hạo Vân tỏa ra, Kim Gia làm đại ca bao nhiêu năm, ông hiểu rõ

người có sát khí như thế tuyệt đối không đơn giản, dưới tay hắn chắc chắn đã

nhuốm không ít máu tươi.

“Kim Gia, ông cũng đừng huyên thuyên với tôi nữa, Mặt Sẹo muốn làm

nhục bạn tôi, bây giờ nó phải trả giá cho chuyện này.”

Quyết tâm làm tới cùng, Phương Hạo Vân không thèm nể nang Kim Gia

nữa, nói ra câu nào câu nấy không chút khách sáo, có ý gây hấn buộc Kim Gia phải

động thủ.

Kim Gia vốn không định trở mặt đánh nhau với Phương Hạo Vân, nhưng

theo như tình hình hiện giờ, ông ta bị chọc giận tột độ rồi. Sắc mặt Kim Gia đanh

lại âm u, chuẩn bị ra lệnh cho bọn đàn em xông lên dùng vũ lực khống chế thằng

ranh láo xược này. Kim Tiền bang xưa nay không hề sợ đổ máu ở thành phố Hoa

Hải, trước đây không có, hiện nay cũng không, sau này càng không để xảy ra.

Phương Hạo Vân liếc xéo bản mặt nhăn nheo tức tối của Kim Gia, biết lão

già này đã hết giới hạn nhẫn nhịn, lão muốn ra tay với hắn.

……

Chính vào lúc này, bên ngoài có người chạy vào thông báo Trần Thiên Huy

và Trần Thanh Thanh đã tới.

Sau khi liếc nhìn Phương Hạo Vân, sắc mặt Trần Thiên Huy lập tức trở nên

lạnh lùng, ông ta nheo mắt lại nham hiểm, nở nụ cười giả tạo y hệt Kim Gia: “Lão

Kim, ông quá đáng lắm rồi đấy, cậu em rể của ông thì là người, còn cháu gái của

tôi thì không phải là người à? Chuyện xảy ra hôm nay ông muốn một tay che trời,

có chuyện dễ dàng như thế sao?”

Trong giới hắc đạo tại thành phố Hoa Hải, chỉ có Trần Thiên Huy dám nói

chuyện với giọng điệu như thế với Kim Gia, ông cũng có can đảm và địa vị giang

hồ tương đương.

“Hạo Vân, Tuyết Nhi đang ở đâu?” Trần Thanh Thanh quan tâm bước lại

gần, lo lắng hỏi dồn: “Nó không sao chứ?”

Vương Thế Phi vội chạy sang tươi cười hớn hở lấy lòng người đẹp: “Trần

tiểu thư an tâm, chị dâu không sao ạ, hiện đang nghỉ ngơi tại văn phòng làm việc

của tôi, bây giờ tôi dẫn cô qua đó nhé.”

“Ai là tiểu thư, anh mới là tiểu thư đó, cả nhà anh toàn là tiểu thư.”

Những người xưng hô Trần Thanh Thanh là tiểu thư nhiều vô số, nhưng

cùng một từ ngữ được nói ra bằng cái miệng của Vương Thế Phi, Trần Thanh

Thanh cảm thấy không thích, thậm chí cô còn bực bội lên.

Vương Thế Phi nghệch mặt ra, bị người đẹp chơi quê một vố, nhưng hắn

không dám nổi giận, có trời mới biết Phương Hạo Vân có quan hệ gì với cô gái

xinh đẹp này, nói không chừng là một chị dâu nữa thì hắn mọc gan hùm cũng

không dám đắc tội.

“Học t , Hàn Tuyết Nhi không sao. A Tài, anh dẫn học t qua đó đi…”

Phương Hạo Vân quay sang dặn dò A Tài.

“Soái gia… Phương công tử, anh yên tâm, em sẽ dẫn Trần đại tiểu thư qua

đó ạ.”

Nhận được bài học từ Vương Thế Phi, A Tài trở nên thông minh không dám

gọi Trần Thanh Thanh là tiểu thư nữa, thay vào đó là “Đại tiểu thư”.

“Trần lão đại, ông thế là có ý gì? Chuyện này tôi đã tra xét rõ ràng rồi, là do

đàn em của Mặt Sẹo tự ý làm bậy, tôi và Phương thiếu gia chẳng phải đang bàn

cách giải quyết đó sao?” Kim Gia nheo nheo cặp mắt nham hiểm, bình thản nói.

“Bàn cái mẹ gì, nếu con gái của ông bị người khác làm nhục, ông có bàn

cách giải quyết với người ta không?”

Trần Thiên Huy điên tiết gào lên, hiển nhiên ông ta cũng không muốn dàn

xếp cho yên chuyện: “Lão Kim, nếu chuyện này không liên quan đến Kim Tiền

bang của ông, ông không nên xía vào làm chi, tôi tự biết tìm Hỏa Long bang tính

sổ.”

Nói đến đây Trần Thiên Huy quay sang Phương Hạo Vân, gật gù vẻ hài lòng,

mỉm cười thầm khen ngợi: “Chàng trai trẻ này khá đấy, dám kinh động đến Kim

Gia đích thân ra mặt. Hay lắm, chỉ dựa vào bản lĩnh này thôi đã khiến lão Trần này

khâm phục.”

“Hạo Vân, chú nghe Thanh Thanh nói cháu và Tuyết Nhi là bạn tốt với

nhau.” Trần Thiên Huy đầy ẩn ý nói: “Nếu đã là bạn tốt, chuyện này cháu cứ giải

quyết đi, nhớ lấy, trời có sập xuống cũng có chú Trần đây chống đỡ giúp cho.”

Phương Hạo Vân biết rõ Trần Thiên Huy đang muốn thử thách lòng can

đảm của hắn. Do dự giây lát, hắn từ từ bước lại gần, tung một cú đấm sấm sét vào

ngay giữa mặt gã Mặt Sẹo. Tốc độ xuất chiêu nhanh tựa điện xẹt, những người có

mặt không ai nhìn rõ, ngay cả Mặt Sẹo cũng không rõ cú đấm của Phương Hạo

Vân đánh trúng mình như thế nào.

Phương Hạo Vân ra tay có tính toán công lực, chỉ nghe Mặt Sẹo rú lên đau

đớn, máu mũi bắn ra tứ phía, xương mũi của gã đã bị đánh gãy.

Kim Gia trừng mắt giận dữ, quắc mắt nhìn trừng trừng vào Phương Hạo

Vân, trong lòng ông ta cũng sinh lòng khâm phục, cảm thấy tên tiểu tử này có chút

bản lĩnh, ít ra hắn ra tay đủ hiểm ác.

Mấy tên đàn em đứng sau lưng Kim Gia bắt đầu tỏa ra sát khí, chỉ là ánh

mắt âm u của Trần Thiên Huy đang uy hiếp khiến chúng không dám manh động.

Trần Thiên Huy nhìn Phương Hạo Vân vẻ thán phục, khen lấy khen để: “Khá

lắm, chàng trai trẻ quả nhiên không làm ta thất vọng.”

Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại, nghiêm túc nói với Trần Thiên Huy: “Chú

Trần, là chú bảo cháu đứng ra giải quyết đấy nhé, xảy ra chuyện gì chú gánh lấy

trách nhiệm.”

Trần Thiên Huy cười ha hả: “Ha ha, được, không thành vấn đề, chú thích cá

tính này của cháu.”

“Phương thiếu gia, cậu không nể mặt lão già này chút nào cả.” Kim Gia tức

tối rít lên.

Phương Hạo Vân khinh khỉnh nhìn vào Kim Gia, bình thản nói: “Nể mặt hay

không là dựa vào bản lĩnh, chứ không phải cầu xin người khác cho đâu. Kim Gia,

nói thật cho ông nghe, chuyện hôm nay còn chưa kết thúc dễ dàng thế đâu. Muốn

hãm hại bạn của tôi thì phải trả giá đắt, một cái mũi không đủ để trả giá cho tội lỗi

mà hắn đã gây ra.”

“Cậu muốn thế nào nữa?” Kim Gia trừng mắt giận dữ.

“Đá bể hạ bộ của thằng khốn này.”

Đã lâu lắm rồi Phương Hạo Vân không sảng khoái như hôm nay, tính khí tàn

bạo từ tác dụng phụ của Thiên phạt đã ảnh hưởng tâm trí của hắn, trong lúc này

hắn quên mất nguyên tắc sống giản dị tự đặt ra cho mình.

Câu nói bật khỏi miệng, những người có mặt lại một phen giật mình kinh

ngạc.

Kim Gia và Trần Thiên Huy đều là nhân vật giang hồ trải qua bao phen sóng

gió, nhưng cả hai người đều trố mắt ngạc nhiên nhìn vào Phương Hạo Vân, họ

cảm nhận được sát khí ghê rợn tỏa ra trên người chàng trai trẻ trước mặt, họ biết

hắn không phải đang nói đùa.

Trần Thiên Huy gật gù tán thưởng, chàng trai trẻ mà ông ta nể phục quả

nhiên không tệ. Độc ác, tàn bạo, gan góc, sức mạnh… đều hội đủ cả, xem ra còn

có phần trội hơn thời ông ta lúc còn trẻ, một tài năng hiếm có đây.

“Phương thiếu gia quả nhiên tài giỏi!”

Kim Gia lạnh lùng rít qua kẽ răng: “Tuy có câu Trường Giang sóng sau xô

sóng trước, nhưng xin nhắc cho cậu đừng quên, tập đoàn Thịnh Hâm của nhà họ

Phương cậu làm ăn chân chính, cậu xử sự ép người quá đáng, chẳng lẽ cậu không

lo chuốc lấy phiền phức không cần thiết cho tập đoàn Thịnh Hâm và người nhà

của cậu sao?”

Câu nói này của Kim Gia rõ ràng có { đe dọa Phương Hạo Vân.

Nhưng Kim Gia đã tính toán sai lầm, Phương Hạo Vân xưa nay chưa từng tỏ

vẻ sợ hãi trước bất kì lời đe dọa nào.

Nếu Kim Gia không nói ra câu đe dọa, hai bên còn dễ thương lượng, nhưng

ông ta có ý muốn dùng sức mạnh giang hồ trấn áp Phương Hạo Vân thì đó là một

quyết định sai lầm. Lần này Phương Hạo Vân quyết cứng rắn tới cùng, Phương gia

là nơi hắn yêu quý nhất, ai đụng vào đều phải chết.

“Trần lão đại, Mặt Sẹo vừa nãy đã bị trừng phạt rồi, con gái của Hàn Sơn

cũng không bị sứt mẻ gì, chi bằng ông nể mặt ta lần này, chuyện hôm nay đến đây

chấm dứt, lát nữa ta sai người đưa tới cho ông 300 ngàn tiền bồi thường tinh

thần. Xã hội văn minh có pháp luật mà, chúng ta nên làm theo quy tắc, ông nói có

đúng không?”

Kim Gia không muốn làm to chuyện. Phía Trần Thiên Huy đã khó đối phó

rồi, nay lại thêm vào một Phương Hạo Vân bí ẩn, ông ta không muốn mạo hiểm

khi chưa biết rõ về đối thủ.

Trần Thiên Huy không hề nể mặt Kim Gia, lạnh lùng cười to, khinh khỉnh

nói: “Mẹ kiếp, làm việc theo pháp luật à? Đừng quên ông và tôi đều xuất thân như

thế nào, bây giờ ông nói hai chữ Pháp luật ra với tôi, đúng là trò cười.”

“Á!” Chính vào lúc Kim Gia và Trần Thiên Huy đang đấu võ mồm, Phương

Hạo Vân lướt tới như tia chớp đá một cú mạnh vào thân dưới của Mặt Sẹo, gã rú

lên đau đớn như tiếng thọc tiết heo, từ nay Mặt Sẹo đã không còn là đàn ông nữa

rồi.

“Cậu… chàng trai trẻ, ác độc lắm!”

Kim Gia nhìn thấy em rể ôm lấy hạ bộ lăn lộn kêu gào thảm thiết dưới đất,

tức tối đến tím tái cả mặt, nhưng lí trí mách bảo ông ta hôm nay tuyệt đối không

được động thủ ở đây, đối phương người đông thế mạnh, lại là địa bàn của người

ta, đụng độ bây giờ chỉ nhận thua thiệt vào mình thôi.

Do dự giây lát, Kim Gia hằn hộc nghiến răng nói: “Trần lão đại, Phương

thiếu gia, Vương thiếu gia, các người đều khá lắm, chúng ta sẽ còn gặp lại, hãy đợi

mà xem!”

“Lũ vô dụng, ngây ra đó nhìn tao làm gì, còn không mau đưa Mặt Sẹo vào

bệnh viện cấp cứu.” Cơn giận của Kim Gia chỉ còn cách trút lên đầu đám đàn em

tội nghiệp.

Trần Thiên Huy thản nhiên gạt tàn thuốc, liếc xéo Kim Gia, cười giả lả châm

chọc: “Lão Kim, đi đường cẩn thận, thứ cho tôi không tiễn nhé!”

……

Phương Hạo Vân đánh bể trứng của Mặt Sẹo xong, tâm trạng từ từ thả

lỏng, sau khi bình tĩnh lại, hắn quay sang nói với Trần Thiên Huy: “Chú Trần,

chuyện xảy ra hôm nay là một âm mưu được sắp đặt từ trước. Cháu hy vọng chú

điều tra rõ ràng. Cháu mệt rồi, cháu muốn về trước…”

Trần Thiên Huy giơ ngón cái lên khen: “Khá lắm, Hạo Vân, chú rất khâm

phục cháu. Cháu suy nghĩ đi, hay là qua đây làm việc cho chú, tuy cháu là Phương

thiếu gia, nhưng thứ mà chú có thể cho cháu tuyệt đối không ít hơn gia sản nhà

họ Phương, hơn nữa cháu qua giúp chú, chú không cản trở việc sau này cháu kế

thừa sản nghiệp Phương gia, chú cũng sẽ không coi cháu như cấp dưới, địa vị của

cháu và chú là ngang nhau.”

Trải qua chuyện hôm nay, Trần Thiên Huy càng ngày càng thích phong cách

hành sự của Phương Hạo Vân.

“Ba, ba đang nói lung tung gì thế? Hạo Vân sao có thể giúp ba làm việc

được, ba đừng nói lung tung nữa…”

Trần Thanh Thanh quay lại trước cửa phòng nghe rõ những lời Trần Thiên

Huy vừa nói, cô hiểu rõ cái gọi là giúp ba làm việc là có ý gì. Chắc ba cô đã chấm

Phương Hạo Vân làm con rể, muốn đào tạo hắn làm người kế thừa. Tuy không

biết lí do tại sao ba mình xem trọng Phương Hạo Vân như thế, nhưng Trần Thanh

Thanh vội vàng ngắt lời không cho Trần Thiên Huy nói tiếp, cô không muốn em họ

Hàn Tuyết Nhi hiểu lầm.

“Hô hô!” Trần Thiên Huy tưởng con gái xấu hổ, mỉm cười nói: “Thanh

Thanh, con yên tâm, ba không nhìn lầm người đâu, Hạo Vân đích thực là một

chàng trai tốt.”

“Ba à, Hạo Vân là bạn trai của Tuyết Nhi. À phải, Hạo Vân, cậu đưa Tuyết

Nhi về nhà đi, chỗ của dượng hình như cũng gặp phải chút rắc rối, nhưng bây giờ

đã giải quyết xong xuôi rồi.”

Trần Thanh Thanh lo lắng ba cô lại tiếp tục phát ngôn bừa bãi, vội tìm lí do

đuổi Phương Hạo Vân rời khỏi.

Trần Thiên Huy ngớ người ra một lúc, sắc mặt liền thay đổi, con rể ông đã chấm sao lại là bạn trai của người khác được nhỉ? Hừ, lần này rắc rối to đây!

Phương Hạo Vân chả hiểu gì cả, sao mình trở thành bạn trai của Hàn Tuyết Nhi từ khi nào mà bản thân mình còn không biết vậy? Nhưng để tránh Trần Thiên Huy tiếp tục lải nhải thuyết phục, hắn không lên tiếng phản bác. Hắn thậm chí còn diễn kịch diễn cho giống, chủ động đến gần kéo tay Hàn Tuyết Nhi, ân cần quan tâm: “Em không sao chứ? Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà.”

Hàn Tuyết Nhi vì muốn bảo vệ Trần Thanh Thanh, cũng im lặng thừa nhận Phương Hạo Vân là bạn trai của cô, liền phối hợp ngoan ngoãn nắm lấy tay Phương Hạo Vân, quay sang chào Trần Thiên Huy: “Cháu xin phép dượng, cháu và Hạo Vân xin về trước, chuyện hôm nay rất cám ơn dượng.”

“Con bé này, người nhà cả, không nên khách sáo.”

Trần Thiên Huy gật đầu đáp lại, trong lòng ông vẫn đang suy tính chuyện chọn Phương Hạo Vân làm con rể.

……

Vương Thế Phi dẫn theo A Tài đích thân tiễn Phương Hạo Vân ra tận cửa, khúm núm: “Phương thiếu gia, hay là em bảo tài xế lái xe đưa anh về, anh có chuyện gì cứ sai bảo em đi làm ạ!”

Phương Hạo Vân gật đầu, nói: “Được rồi. À, con An Tiểu Trân tôi giao cho anh, dạy bảo cho nó biết học điều hay lẽ phải, nếu nó muốn kiếm công việc gì đó làm thì anh sắp xếp cho một công việc đàng hoàng ở Kim Bích Huy Hoàng, đừng để nó giao du với đám lưu manh vô lại kia nữa.” Nhớ tới yêu cầu của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân quyết định bỏ qua cho An Tiểu Trân.

Dọc đường đi, bên trong xe là một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, Hàn Tuyết Nhi và Phương Hạo Vân ngồi ở băng ghế sau ngậm miệng không ai phát ra tiếng nói.

Cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, cứ im lặng như thế với ân nhân không hay lắm, một lúc lâu sau Hàn Tuyết Nhi mới mở lời trước: “Hạo Vân, cám ơn anh, luôn làm phiền anh đến cứu tôi, tôi không biết nên trả ơn anh như thế nào cho phải.”

“Cô thuộc về tôi mà, cô quên rồi à?” Phương Hạo Vân dường như không cần Hàn Tuyết Nhi trả ơn.

Hàn Tuyết Nhi vốn mang tâm trạng biết ơn sâu sắc, lại bị câu nói của Phương Hạo Vân dập tắt niềm háo hức, sắc mặt liền buồn hẳn xuống, lí nhí: “Anh yên tâm, thứ tôi hứa với anh, lúc nào anh cũng có thể đến lấy.”

Phương Hạo Vân nở một nụ cười chế giễu nơi khóe miệng, gằn giọng: “Tôi thích loại con gái đầy đặn một chút, cô về nhà ăn cơm nhiều vào…”

Hàn Tuyết Nhi há hốc miệng, không biết nói gì vào lúc này. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm trở lại trong xe, Phương Hạo Vân dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn bâng quơ vào cảnh vật ban đêm lướt qua ven đường.

Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Hàn Tuyết Nhi.

“Hạo Vân, dù nói thế nào tôi cũng rất cám ơn anh!”

Đợi chiếc xe dừng hẳn, Hàn Tuyết Nhi mở cửa bước ra, đứng ở bên ngoài cúi mình chào Phương Hạo Vân còn ngồi trên xe.

“Không cần thiết phải làm vậy!” Phương Hạo Vân nói nhỏ.

Thái độ của Phương Hạo Vân khiến Hàn Tuyết Nhi cảm thấy đau lòng, thậm chí còn hơi ấm ức.

Dõi theo chiếc xe từ từ đi xa, Hàn Tuyết Nhi không nén được cảm xúc, bật khóc nấc nở.

“Tuyết Nhi, con sao rồi? Có phải con đã bị ức hiếp không?”

Hàn Sơn đã nhận được điện thoại thông báo của Trần Thiên Huy, vội vã ra ngoài đón con gái, vừa ngay lúc bắt gặp Hàn Tuyết Nhi đang khóc lóc.

Thấy ba mình đến gần, Hàn Tuyết Nhi vội đưa tay lau sạch nước mắt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, quay sang trấn an Hàn Sơn, nói: “Ba, con không sao. Chuyện hôm nay cũng may có Hạo Vân và dượng ra tay cứu con.”

“Ừ, ba biết cả rồi.” Hàn Sơn nói vẻ thương cảm với con gái yêu: “Tuyết Nhi, tất cả đều do ba có lỗi với con, là ba liên lụy con. À phải, nghe dượng con nói lại, hình như con và Phương Hạo Vân đang yêu nhau?”

Hàn Sơn tuy từng thấy qua mặt mũi của Phương Hạo Vân trong lần giải cứu ông khỏi bọn Rắn đuôi chuông, nhưng lúc đó hoảng loạn tột độ nên không lưu lại chút ấn tượng gì về hắn, hơn nữa Hàn Sơn cũng chỉ biết vị sát thủ cứu mình trước kia tên là Phương Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân sau khi thay đổi khuôn mặt thì ông chưa từng gặp mặt. Vì thế đối với chàng trai trẻ mà Trần Thiên Huy không ngớt lời khen tặng trong điện thoại, ông ta không hề hay biết.

“Dạ!” Hàn Tuyết Nhi ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng quyết định gật đầu thừa nhận.

“Tuyết Nhi, trước đây ba luôn phản đối con yêu nhau quá sớm. Tuổi con còn nhỏ, con không hiểu cái gì là tình yêu, bây giờ con lo yêu đương không có lợi cho cuộc sống và việc học của con, nhưng ba nghe dượng con kể Phương Hạo Vân là con trai của Phương Tử Lân, mọi mặt của chàng trai trẻ này đều ưu tú hơn người, ba muốn gặp cậu ta coi thế nào. Như vậy đi, nếu con thật sự thích cậu ta, hãy hẹn một ngày nào đó dẫn cậu ta về nhà ăn cơm, để ba trò chuyện với nó coi thế nào, có được không con?”

Mấy lần liên tiếp gặp nguy hiểm làm cho Hàn Sơn quan tâm lo lắng cho con gái hơn bao giờ hết, thậm chí ngay cả việc yêu nhau sớm ông cũng chấp nhận, coi như một cách bù đắp cho Hàn Tuyết Nhi.

“Ba, việc này lúc sau có thời gian hãy bàn tới, con rất muốn biết rốt cuộc Hàn gia ta đã đắc tội với kẻ nào, có phải liên quan tới công trình vịnh Kim Thủy không?”

Hàn Tuyết Nhi lái sang chuyện khác, chỉ vì cô biết rõ giữa cô và Phương Hạo Vân không hề tồn tại tình yêu nam nữ, trong mắt hắn cô chỉ là một món vật phẩm dùng để trả giá cho sự giúp đỡ của hắn.

Hàn Sơn nhăn mày nói: “Lần trước con nói con nghe được thông tin về kế hoạch phát triển vịnh Kim Thủy từ bọn bắt cóc, những ngày này ba âm thầm điều tra, việc này chắc không sai đâu. Nhưng số công ty tranh giành gói thầu phát triển vịnh Kim Thủy quá nhiều, hơn nữa còn có công ty của thành phố khác, tỉnh khác, thậm chí đến cả các tập đoàn quốc tế cũng nhảy vào, trong lúc này ba không biết rõ là kẻ nào đang gây bất lợi cho nhà ta, nhưng mục đích thật sự của chúng thì ba hiểu rõ, chính là muốn tập đoàn Hàn thị rút lui khỏi cuộc cạnh tranh giành gói thầu phát triển vịnh Kim Thủy.”

“Những người hôm nay tập kích ba có bắt được không?” Hàn Tuyết Nhi tiếp tục hỏi dồn.

“Không bắt được, chúng chạy thoát rồi.”

Hàn Sơn tức tối nói: “Cảnh sát hiện nay toàn là lũ vô dụng, huy động lực lượng hùng hậu đuổi theo mà để hung thủ chạy thoát. À phải, hai vệ sĩ đi theo bảo vệ con từ xa đã bị người ta dùng súng ngắm bắn chết rồi.”

“Cái gì? Họ chết rồi à?” Hàn Tuyết Nhi lộ vẻ sợ hãi: “Thế tại sao chúng không giết luôn con?”

Hàn Sơn trầm ngâm nói: “Ba nghĩ là bọn chúng muốn cảnh cáo ba, gây sức ép với ba nên mới không hạ thủ sát hại con.”

Nói đến đây, Hàn Sơn xúc động lên, nắm lấy tay con gái: “Tuyết Nhi, con yên tâm, ba đã bàn với dượng con rồi, bắt đầu từ hôm nay dượng con sẽ phái những nhân viên tinh nhuệ nhất trong công ty bảo an phụ trách bảo vệ an toàn cho con, đồng thời ba cũng thông qua một số quan hệ, chiêu mộ thêm mười mấy tên lính đặc nhiệm vừa rời quân ngũ… Ba phải bảo đảm an toàn tuyệt đối cho con gái của ba.”

……

Thời gian nhanh chóng trôi đi, một tuần đã trôi qua kể từ khi ra tay đá bể hạ bộ của Mặt Sẹo. Trong suốt thời gian một tuần này, Kim Tiền bang và Hỏa Long bang không tới tìm Phương Hạo Vân và Phương gia trả thù, nhưng Phương Hạo Vân vẫn lo lắng không yên, tất nhiên hắn không lo Kim Gia và Mặt Sẹo trả thù chuốc hận, mà là lo cho cảm xúc của mình không còn chịu sự khống chế, từ sau khi trừng trị gã Mặt Sẹo, Phương Hạo Vân cảm nhận rõ tác dụng phụ của Thiên phạt không ngừng dâng lên, đã rất nhiều lần hắn phải dốc toàn lực mới chế ngự được tính tàn bạo và thích chém giết lan tỏa xâm chiếm tâm hồn.

Vì chuyện này, trong tuần này hắn đã hai lần tìm đến dì Bạch, đương nhiên chỉ dựa vào thuốc men và liệu pháp tâm lí, tuy giúp ích đôi chút nhưng hiệu quả không rõ ràng. Dì Bạch nhiều lần mở miệng khuyên hắn đi giải tỏa dục vọng, nhưng lần nào Phương Hạo Vân cũng không đủ quyết tâm. Không đến bước đường cùng hắn không muốn đi vào con đường đó, hắn không muốn mình giống như bọn biến thái Thập Nhân bang. Phương Hạo Vân tự hào về điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và bọn chúng, chính là chúng bị tâm lí lệch lạc điều khiển mặc sức làm bậy, còn hắn thì cố hết sức chống lại tính khí tàn bạo và dục vọng phát ra từ bản thân.

Hôm nay là thứ hai đầu tuần, buổi sáng trong khi ngồi trên lớp nghe giảng, Phương Hạo Vân đã mấy lần dâng trào cảm xúc muốn chém giết, trong đầu hắn thậm chí từng nghĩ đến chuyện lao tới giết chết vị giáo sư già đang huyên thuyên giảng bài trên bục giảng. Khó khăn lắm hắn mới chịu đựng cho xong buổi học, buổi chiều không có tiết học, Phương Hạo Vân không đến công ty làm việc, mà quay về chung cư Kim Hoa, tiện thể gọi điện cho Bạch Lăng Kỳ hủy bỏ buổi hẹn hò tối nay, hắn muốn yên tĩnh một mình, cố gắng khắc chế cảm xúc tàn bạo sắp sửa dâng lên.

Uống hết chén thuốc do dì Bạch điều chế, Phương Hạo Vân bắt đầu niệm Kim Cang kinh, hy vọng sức mạnh từ Phật pháp có thể giúp ích trong việc ức chế tính tàn bạo trong người.

Nhưng hết cả buổi chiều, Phương Hạo Vân vẫn không thành công trong việc chế ngự cảm xúc tàn bạo, ngược lại còn ngày càng bực bội, cảm xúc thèm khát máu me từ từ hóa thành ham muốn sắc dục, nội tâm của hắn đang khao khát một cơ thể phụ nữ cho hắn giải tỏa…

Thật ra phương thuốc do dì Bạch điều chế, có một số công hiệu dì không nói rõ với hắn, đơn giản mà nói trong phương thuốc của dì Bạch có tác dụng chuyển hóa sức ép tinh thần thành dục vọng.

So sánh với cảm xúc thích chém giết, khao khát dục vọng dễ dàng giải tỏa và khắc chế hơn, chí ít không làm hại sinh mạng của ai.

Dì Bạch biết Phương Hạo Vân giỏi kềm chế, nên trước đây đưa ra quy định mỗi tuần cho hắn uống một lần thuốc, dì Bạch nghĩ tới rằng dục vọng chuyển hóa vẫn phải nằm trong sự khống chế của hắn.

Nhưng mấy ngày nay Phương Hạo Vân uống thuốc liên tục, dục vọng chuyển hóa tăng gấp mấy lần, hôm nay đã đến mức độ chịu đựng cuối cùng, dục vọng trong người hắn sắp bùng nổ đến nơi.

Tuy trong miệng không ngừng niệm Kim Cang kinh nhưng Phương Hạo Vân ngày càng cảm thấy bức bối, toàn thân nóng rang như hòn than.

“Hạo Vân, em ở nhà à?”

Chính vào lúc Phương Hạo Vân hết chịu nổi, đột nhiên nghe tiếng Trương Mỹ Kỳ ngoài cửa phòng của hắn: “Mai Nhi có một số công việc phải làm nên về muộn một chút, chị đang rảnh rỗi nên qua đây làm cơm tối giúp nó.”

Trương Mỹ Kỳ cầm chìa khóa nhà của Tạ Mai Nhi mở cửa bước vào nhà, vừa mới ném túi xách lên ghế sofa, thấy phòng Phương Hạo Vân chưa khóa cửa, còn hắn đang ngồi bó gối trên giường, cô đi tới giải thích lí do có mặt ở đây theo đúng phép tắc.

“Ờ!” Phương Hạo Vân đáp khẽ, tiếp tục tập trung tinh thần đối kháng với dục vọng dâng trào, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trương Mỹ Kỳ cảm thấy cử chỉ của Phương Hạo Vân hơi kì lạ, nhưng nghĩ lại hình như từng nghe Tạ Mai Nhi kể hắn biết chút ít võ thuật nên cũng không thèm bận tâm, chắc lúc này hắn đang luyện công rồi.

Nhưng khi cô chú ý tới dáng vẻ đau đớn của Phương Hạo Vân, cô không khỏi lo lắng. Do dự giây lát, Trương Mỹ Kỳ bước lại gần quan tâm thăm hỏi: “Hạo Vân, em không sao chứ? Có phải là em cảm thấy không được khỏe, có cần chị đi mua thuốc giúp em không?”

Nhìn tư thế luyện công của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ đang nghĩ có phải hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma không nhỉ?

“Em không sao.” Phương Hạo Vân trả lời một cách khó nhọc.

“Hạo Vân, nếu chịu không nổi thì tới bệnh viện khám thử đi.”

Trương Mỹ Kỳ vốn chẳng thân thiết với Phương Hạo Vân, nhưng tốt xấu gì cũng làm chung công ty, cô không thể bỏ mặc hắn đau đớn.

“Hạo Vân, em nói gì đi chứ, rốt cuộc em bị gì vậy?” Thấy sắc mặt Phương Hạo Vân càng lúc càng đau đớn, Trương Mỹ Kỳ bắt đầu lo sợ.

Phương Hạo Vân đang dồn toàn lực đối kháng với dục vọng trong lòng, nhưng Trương Mỹ Kỳ liên tiếp nói chuyện bên cạnh quấy nhiễu, bất thình lình hắn hắn quét mắt nhìn vào Trương Mỹ Kỳ.

Trương Mỹ Kỳ sau khi tan sở đi thẳng từ công ty đến chung cư Kim Hoa, cô vẫn đang mặc bộ đồ công sở, hiển hiện vẻ đẹp quyến rũ từng trải của phụ nữ.

Người đẹp ở ngay trước mặt, dục vọng trong lòng Phương Hạo Vân dâng lên mãnh liệt, ý chí của hắn bắt đầu bị xâm chiếm, đồng thời dưới tác động của ham muốn, toàn thân Phương Hạo Vân nóng hừng hực, quần hắn từ từ cộm lên.

Trương Mỹ Kỳ đang chăm chú nhìn vào Phương Hạo Vân, đột nhiên để ý tới sự thay đổi dưới quần hắn, cô bắt đầu hồi hộp, khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ.

Trương Mỹ Kỳ không ngờ Phương Hạo Vân dám giở thói lưu manh trước mặt cô, cô nhăn mày nói: “Hay là để chị rót cho em ly nước nóng.” Trương Mỹ Kỳ muốn mượn cơ hội rời khỏi.

“Đợi đã, đừng đi.” Phương Hạo Vân càng lúc càng khó chịu, không tự chủ kêu lên một tiếng.

Một chút lí trí còn sót lại bảo với hắn tuyệt đối không được làm chuyện cầm thú ngay tại đây, cố gắng chế ngự dục vọng một lần nữa, Phương Hạo Vân nghiến răng ken két nói: “Chị đi ra ngoài mau, khóa cửa lại đừng vào đây, tốt nhất là rời khỏi đây luôn…”

Nghe Phương Hạo Vân nói thế Trương Mỹ Kỳ lại thay đổi ý định bỏ đi, cô cảm thấy Phương Hạo Vân nhất định có nỗi khổ khó nói, hắn đang gặp phải rắc rối nào đấy. Trước tình hình này cô sao có thể mặc kệ hắn bỏ về được?

Trương Mỹ Kỳ ân cần hỏi nhỏ: “Hạo Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Em nói ra đi, bây giờ chị phải làm gì mới giúp được em?”

“Chị đi ra mau, mặc kệ em!” Phương Hạo Vân xua tay khó nhọc, tỏ ý đuổi Trương Mỹ Kỳ rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play