Dì Bạch am hiểu về Hoàng Kỳ thuật, đương nhiên là biết chổ tốt của mát xa, cô điều chỉnh lại thân hình, thoáng do dự một, cô duỗi chân ra, cười nói : "Đã tắm ra rồi..."
Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Dì Tố, dì nói vậy làm gì... cho dù không có tắm, con cũng không ghét bỏ dì..."
Trong lòng dì Bạch thầm giật mình, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, cười nói : "Hạo Vân, miệng của con đúng là càng ngày càng ngọt... còn không bắt đầu đi..."
Phương Hạo Vân chớp mắt hai cái, lập tức đưa tay nắm lấy mắt cá chân của dì Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve. Đồng thời cũng kích phát chân khí trong cơ thể, kích thích kinh mạch ở chân, giúp dì Bạch giảm bớt mệt mỏi.
Chỉ sau một hồi, thân hình của dì Bạch liền trở nên nóng lên, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ, vội nói : "Được rồi, đừng ở đây thôi..."
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày : "Dì Tố, con chỉ mới bắt đầu thôi, dì không phải là cảm thấy con đang chiếm tiện nghi của dì chứ? Hay là con nhắm mắt mát xa cho dì?"
Dì Bạch nghe vậy, đỏ bừng mặt lên, giả bộ tức giận nói : "Nói bậy bạ gì đó, sao dì lại có ý nghĩ như vậy... Hạo Vân, nói đi, hôm nay con đến tìm dì, rốt cục là có chuyện gì..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, nói : "Quả thật là có một số chuyện, có điều mát xa cho dì quan trọng hơn... Dì Tố, dì đừng để mệt nhọc, mọi chuyện còn đang chờ dì xử lý"
"Bạch gia phải dựa vào con, chứ không phải dì..." Dì Bạch cười nói : "Biểu hiện gần đây của con rất tốt, cũng đạt được sự tán thành của phần lớn dân chúng..."
Phương Hạo Vân mỉm cười, xoa nắn vài cái ở mắt cá chân, lá gan cũng dần lớn lên, đưa tay đặt lên chân của cô, và bắt đầu hướng lên trên.
"Không được sờ bậy, chỉ được ấn chân thôi..." Dì Bạch liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói : "Đừng có đòi voi rồi đòi tiên đấy nhé, hứ... nói chính sự đi..."
Phương Hạo Vân làm ra vẻ vô tội, nói : "Dì Tố, con chỉ muốn giúp mát xa cho dì thôi, chứ không có ý tưởng gì cả... Haizzz, làm người tốt thật là khó. Đúng rồi, không phải dì hoài nghi tính tình của con chứ? Con là một người thành thật đó..." Phương Hạo Vân cảm khái thở dài, cảm thấy rằng nổi khổ của mình có thể than đến tận trời rồi.
Dì Bạch quả thật không còn biết nói gì, từ sau khi đổi mặt đến giờ, Phương Hạo Vân hoàn toàn thay đổi thành một người khác, và cái miệng càng lúc càng dẻo hơn.
Nhưng hắn như vậy thì lại khiến cho người khác thích.
"Hứ!"
Dì Bạch trợn mắt lên nói : "Con đó, miệng của con càng lúc càng dẻo..."
Nhìn thấy biểu tình tức giận của dì Bạch, Phương Hạo Vân dày mặt lên nói : "Dì Tố, dì cứ yên tâm, mặc kệ là dẻo thế nào, thì đối với dì, con đều nghiêm túc..."
Dì Bạch há miệng ra, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Đúng lúc này, bàn tay của Phương Hạo Vân đã vuốt lên trên đùi non của cô, hành động đánh úp bất ngờ của Phương Hạo Vân quá đường đột, làm cho dì Bạch không có chuẩn bị tâm lý. Lập tức rên nhẹ một tiếng :" Không... không được..."
Phương Hạo Vân lại cười hắc hắc, ngượng ngùng nói :" Lần này là ngoài ý muốn, không cẩn thận bị trợt tay..."
Ngay sau đó, Phương Hạo Vân nói thêm : "Dì Tố, không có gì đâu, bây giờ dì cứ thả lỏng tâm tình đi, nhắm mắt lại tận hưởng, đừng nghĩ cái gì nữa, chậm rãi hưởng thụ đi. Thuật mát xa của con là do dì dạy cả, công hiệu cụ thể dì hẳn là cũng rõ, bây giờ con cam đoan với dì, tuyệt đối không làm ra loại chuyện xé rào gì đâu..."
Dì Bạch đỏ mặt, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng âm thầm cười trộm, tên này càng lúc càng dối trá.
Phương Hạo Vân thấy dì trừng mắt nhìn mình, dường như đang tỏ vẻ hiềm nghi với mình, vội vàng cười nói : "Dì Tố, dì nhắm mắt lại đi.. Tính tình của con mà dì còn lo lắng, thì trên đời này thật sự không còn người nào đáng để dì yên tâm cả..." Nói xong, Phương Hạo Vân bắt đầu xoa nắn tiếp.
Dì Bạch hơi do dự một chút, nhưng đến cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
Phương Hạo Vân cười cười, nắm lấy mắt cá chân của dì Bạch, dùng chân khí chậm rãi thẩm thấu mà xoa bóp, và dì Bạch lập tức cảm thấy từng cơn thoải mái.
Phương Hạo Vân luôn quan sát đến biểu tình của dì Bạch, thấy vẻ mặt hưởng thụ của dì Bạch, trong lòng lập tức thở phào một hơi.
Từ từ, Phương Hạo Vân cố ý hướng tay lên trên chân của dì Bạch, một cảm giác tê dại ập lên đầu của dì Bạch, khiến cho cô bất ngờ mở to mắt ra, nói : "Hạo Vân, thành thật một chút..."
Lời tuy nói vậy, nhưng cái cảm giác tê dại trước đó khiến cho cô không muốn dừng lại, trong lòng vô cùng thoải mái.
Trong lòng Phương Hạo Vân nảy sinh ra một suy nghĩ tà ác, bàn tay to tiếp tục hướng lên trên, chậm rãi sờ lên đùi của dì Bạch.
Dì Bạch híp mắt lại, nhìn Phương Hạo Vân cố ý xâm phạm đùi của mình, sắc mặt đại biến, vội vàng đưa tay nắm lấy tay của Phương Hạo Vân lại, nói : "Hạo Vân, không được đụng vào..."
Phương Hạo Vân cười bỡn cợt, nói : "Dì tố, sao dì lại đề phòng con giống như đề phòng trộm cướp vậy, con đã nói rồi, dì chỉ cần nhắm mắt và hưởng thụ thôi..."
Dì Bạch nghe thấy thế, trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia xấu hổ bối rối, cảm thấy do dự, không muốn ngăn cản.
Mà lúc này, Phương Hạo Vân đã rút tay to về, nghiêm trang xoa nắn mắt cá chân của cô, chỉ mát xa thôi, không có hành vi gây rối nào cả.
Không biết vì sao, trong lòng dì Bạch lại cảm thấy mất mác.
Hai tay của Phương Hạo Vân chụp tới, nắm lấy chân của dì Bạch trong tay, mỉm cười nhìn lên, quá đẹp, mắt cá chân tinh xảo, nắm trong tay có cảm giác trơn bóng, trong suốt nõn nà, thật sự là hấp dẫn chết người.
Bất tri bất giác, bàn tay của Phương Hạo Vân đã sờ lên chân của cô, từng đợt tê dại đã làm cho dì Bạch đỏ bừng cả mặt, trong lòng dần dần có một cảm giác khác thường. Có mấy lần cô muốn rút chân về, nhưng mà lại không muốn từ bỏ cái cảm giác thoải mái kia.
Vuốt ve đùi đẹp của dì Bạch trong tay mà bụng của Phương Hạo Vân lại bắt đầu nóng lên... Mà lúc này dì Bạch cũng đã rên rỉ một tiếng, ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua, thấy khuôn mặt của dì Bạch đỏ ửng, hơi dốc liên tục, trong lòng cười hắc hắc, cố ý gãi gãi lên chân của dì Bạch.
Thân thể của dì Bạch run lên không thôi, nhỏ giọng cầu xinh : "Ngứa... Hạo Vân... dừng tay, dừng tay... dì chịu không nổi rồi..."
Sự cầu xin của cô chẳng những không ngăn Phương Hạo Vân lại được, ngược lại còn khiến cho lá gan của hắn lớn hơn, bàn tay cũng sờ lên trên đùi non của cô cao hơn.
"Ơ..."
Lần này thì dì Bạch đã không ngăn cản Phương Hạo Vân lại, chỉ nhắm mắt nhỏ giọng rên rỉ, đôi chân thỉnh thoảng vặn vẹo tỏ vẻ kháng nghị.
"Chị, Hạo Vân, hai người đang làm gì vậy, vừa rồi ở xa em đã nghe thấy động tĩnh rất lớn..." Đúng lúc này, Nguyệt Nha Nhi lại xuất hiện ở cửa.
Trong đôi mắt của dì Bạch hiện lên một sự ngượng ngùng, nhỏ giọng nói :"Em hỏi người đàn ông của em đi, hắn làm gì với chị..."
Trong lòng Phương Hạo Vân thì đang buồn bực, vất vả lắm mới có một cơ hội tốt, mà kết quả lại bị Nguyệt Nha Nhi phá hủy, cái này gọi là đi khách sạn ngàn sao mà gặp mưa không đúng lúc.
"Em đang mát xa giúp cho dì, để giảm bớt mệt nhọc..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói :"Chị gái xinh đẹp, nếu chị không có việc gì, mời tránh ra..."
"Chị có việc!"
Nguyệt Nha Nhi đi qua ngồi xuống bên cạnh chị gái, vươn chân ra nói : "Chị cũng hơi mệt, cùng mát xa đi..."
Phương Hạo Vân lập tức cảm thấy nhức đầu, tuy rằng là chị em, nhưng mà hai người cùng ở đây, không dễ xử lý rồi.
"Dì tố, con không thể ở lại lâu trong Thiên Phạt thành nữa... Con phải giải quyết lão bất tử trong vòng ba ngày, hoàn thành lên ngôi..." Không nói nhiều, không nói mờ ám, Phương Hạo Vân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Dì biết!"
Dì Bạch hơi nhắm mắt lại, nói : "Nhanh nhất là ngày mai sẽ có tin của lão bất tử.. Đến lúc đó dì sẽ thông báo cho con.. Mặt khác, trước khi con đi, dì sẽ đem Tố Nữ Công truyền cho con..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân vội xua tay : "Không được, tuyệt đối không được... Dì Tố, lần trước không phải chúng ta đã bàn rồi sao, sao dì lại thay đổi?"
"Hạo Vân, dì đã nghĩ đến rồi, chuyện này phải dựa theo phương pháp của dì để giải quyết thôi.. Bởi vì theo con nói, con căn bản là không có nhiều thời gian..." Dì Bạch nhìn thoáng qua Nguyệt Nha Nhi, nói : "Cũng may là Nguyệt Nha Nhi đã mang thai, dì cũng chỉ trả giá Tố Nữ Công của dì thôi, không ảnh hưởng đến tính mạng của dì..."
"Chị... chị thật sự quyết định sao?" Nguyệt Nha Nhi sốt ruột : "Chẳng lẽ thật sự không còn biện pháp gì sao?"
Dì Bạch cười nói : "Biện pháp thì có, đó chính là chị tự ra tay giết chết lão bất tử, nhưng chị cảm thấy rằng, dưới thế cục bây giờ, để Hạo Vân ra tay giết lão bất tử thì tốt hơn... Nói như vậy, Hạo Vân mới nhận được sự tán thành của mọi người, chân chính trở thành tôn giả..."
Nguyệt Nha Nhi cũng là một người hiểu chuyện, nghe chị phân tích như vậy, lập tức hiểu được ngọn nguồn, gật đầu nói : "Một khi đã như vậy, em cũng không nói thêm gì... Em tôn trọng quyết định của chị"
Dì Bạch chuyển mắt về hướng Phương Hạo Vân, nói :"Hạo Vân, không cần do dự. Chúng ta không còn thời gian nữa... Dì chỉ mất đi tám phần công lực thôi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sau khi do dự mãi, gật đầu nói :" Được rồi, con đồng ý..." Trên thực tế, Phương Hạo Vân cũng không có biện pháp khác, chỉ đành phải như thế thôi..."
"Thưa phu nhân, Hà tổng muốn gặp..." Trong phòng tổng thống của khách sạn Shangri La, Xuân Hoa lấy tay che điện thoại, nhỏ giọng nói : "Bà có muốn gặp không?"
"Gặp... Đương nhiên là phải gặp..." Long Hi Phượng cười nói : "Lúc Phương thiếu gia đi, có kêu cô ta chiêu đã ta... nói với cô ta, kêu cô ta trực tiếp lên phòng của ta..."
Xuân Hoa nghe thấy, buông tay che điện thoại ra, nói : "Hà tổng, mời cô lên. Thiếu phu nhân đang ở trong phòng chờ cô..."
"Thiếu phu nhân, hay là Hà Thanh đã biết chuyện của bà liên hệ với Hoàng Kỳ Anh rồi?" Xuân Hoa không khỏi lo lắng.
"Không sao!" Long Hi Phượng khẽ cười một tiếng : "Chẳng ảnh hưởng gì cả, tuy rằng lúc trước Hà Thanh là người yêu của Hoàng Kỳ Anh, nhưng bây giờ bọn họ đã trở thành người qua đường, ta nghĩ cô ta hẳn là không nghĩ cho Hoàng Kỳ Anh đâu. Cô ta đến đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói với cô ta..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT