Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, vội vàng rút tay về, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thậm chí là không biết nên ra tay cứu thế nào. Nhìn sắc mặt của Hương Hương càng lúc càng tái nhợt, trong lòng hắn không khỏi lo lắng.

Nguyệt Nha Nhi thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân trở nên khác thường, hơi do dự một chút, đi đến nói : "Hạo Vân, hãy nghe chị nói, Huyết Ảnh Chưởng em không giải được đâu..."

"Chị tránh ra trước đi!"

Phương Hạo Vân không trả lời Nguyệt Nha Nhi, mà ra lệnh đuổi khách.

"Em.... đây là địa bàn của chị!" Nguyệt Nha Nhi lập tức nổi giận, em và con đàn bà khác ** đỡn không nói, còn kêu chị tránh ra, cái quái gì thế này?!

"Nếu chị là đàn bà của em, thì chị lập tức ngậm miệng lại và rời đi theo ý em..." Nói xong câu đó, Phương Hạo Vân dường như cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, vội nói : "Xin lỗi... giá trị của Hương Hương rất lớn, em không thể để cho cô ta chết..."

Nguyệt Nha Nhi nhăn mặt nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.

Đợi sau khi Nguyệt Nha Nhi rời đi, bàn tay của Phương Hạo Vân lại đặt lên ngực của Hương Hương, bắt đầu xoa nắn chậm rãi. Lúc này, hắn không dùng chân khí nội gia.

Kích thích ở ngực làm cho hô hấp của Hương Hương trở nên dồn dập : "Phương thiếu gia... ngứa..."

Phương Hạo Vân âm thầm suy nghĩ, xem ra huyết độc của Huyết Ảnh Chưởng chỉ nhằm vào chân khí của hắn. Nghĩ đến đây, hắn âm thầm vận khởi một chút chân khí.

"Đau!" Hương Hương lại nói ra cảm giác của mình.

Phương Hạo Vân đã xác định được, trị liệu huyết độc, chân khí của hắn dường như không dùng được.

"Phương thiếu gia, anh nhất định phải cứu em... em sẽ đi theo anh cả đời ..." Hương Hương lên tiếng cầu cứu, giờ phút này cô đã gửi hết hy vọng lên người của Phương Hạo Vân.

"Yên tâm, không cần lo lắng..."

Phương Hạo Vân lại đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực của cô, và hô hấp của Hương Hương dần trở nên dồn dập hơn, hai nụ hoa trước ngực cũng bắt đầu căng cứng.

Tuy rằng bây giờ Hương Hương vẫn còn rất đau, nhưng dưới sự vỗ về của hắn đã bắt đầu có phản ứng sinh lý. Bây giờ, mặt của cô đã ửng hồng, da thịt nóng lên, rõ ràng là đang phát xuân rồi.

Phương Hạo Vân vừa vuốt ve vừa chú ý đến sự thay đổi của huyết độc. Hắn cảm thấy rằng phản ứng sinh lý của cơ thể có thể xua đi huyết độc này.

"Tiểu tình nhân, hai người hợp thể đi.... trong quá trình hợp thể dùng chân khí của em để xua tan huyết độc này..." Không biết là Nguyệt Nha Nhi đã xuất hiện ở cửa khi nào.

Phương Hạo Vân hỏi : "Sao biết được?"

"Là tiểu thư nói..." Bởi vì có người ngoài ở đây, cho nên lúc nói chuyện cô cố ý kêu dì Bạch bằng tiểu thư.

Có được sự dẫn đường, Phương Hạo Vân nhanh chóng làm theo, khơi mào dục vọng của Hương Hương lên. Còn Hương Hương đã sớm động tình rồi, cho nên ở dưới cũng trở nên ẩm ướt rất nhiều, vì thế khi Phương Hạo Vân tiến thân vào cũng không gặp phải quá nhiều trở ngại.

Trong quá trình chinh phạt, Phương Hạo Vân đã vận dụng chân khí đi vào trong cơ thể của Hương Hương, từng bước đánh tan Huyết Độc trên ngực của cô.

Mãi cho đến tận sáng, huyết độc mới được xua tan hoàn toàn, còn Phương Hạo Vân thì do tiêu hao quá nhiều chân khí nên đã gục đầu xuống trên người của Hương Hương mà ngủ đi.

Nguyệt Nha Nhi vẫn đứng canh cho hai người từ đầu đến cuối, và trong quá trình ấy hiển nhiên là cũng bị kích thích không nhỏ rồi, nhưng do Phương Hạo Vân quá tập trung vào Hương Hương nên cô không thể làm được gì. Bây giờ nhìn thấy Phương Hạo Vân đã ngủ, cô liền đến đỡ hắn. Còn Hương Hương, tuy rằng đã được cứu, nhưng thân thể của cô vẫn còn suy yếu, bởi vì kinh mạch và nội tạng của cô đã bị tổn thương không nhỏ.

Nguyệt Nha Nhi thoáng do dự một chút, nâng Phương Hạo Vân dậy, hai tay đặt sau lưng hắn, kích phát chân khí thuần âm trong người để giúp hắn khôi phục lại chân khí bị tiêu hao.

Đợi đến khi Phương Hạo Vân tỉnh lại cũng đã là sáng ngày hôm sau rồi, khi hắn thức dậy, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi đang ghé vào người ấy, hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn hắn.

Phương Hạo Vân đảo mắt qua, phát hiện Nguyệt Nha Nhi chỉ mặc cái áo ngủ cổ rộng màu vàng, theo góc độ của hắn có thể nhìn thấy rõ được khe núi sau ở cổ áo.

Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy Phương Hạo Vân đang chăm chú quan sát cơ thể của mình, liền ngồi dậy ưỡn ngực ra nói : "Tiểu tình nhân, thích dáng người của chị không?"

Nguyệt Nha Nhi rất rõ vốn liếng của mình, mặc kệ là dáng người hay khuôn mặt đều rất xuất sắc. Nhất là cơ thể của cô, hầu như không có chút tỳ vết nào.

Phương Hạo Vân nằm ở bên sườn giường, ánh ánh dần dần đi xuống, dừng ở trước ngực Nguyệt Nha Nhi, chăm chú nhìn hai cái núm nhỏ đang nhô cao lên.

Nguyệt Nha Nhi bổ nhào vào ngực của hắn, ôm lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng nhịp đập con tim của hắn, sau một hồi cô đột nhiên nói : "Hạo Vân, chị muốn..."

Phương Hạo Vân sửng sốt, không rõ chị gái xinh đẹp muốn cái gì.

Nguyệt Nha Nhi không chú ý đến biểu tình của Phương Hạo Vân, mà chỉ tiếp tục ỷ ôi trong ngực hắn : "Chị chịu không nổi, chị chờ em tỉnh lại mãi..."

"Em cũng đang chờ anh..."

Ngay trong khi Phương Hạo Vân đang muốn nói chuyện thì Hương Hương đã ngồi dậy ôm lấy. Trải qua lần trị liệu và nghỉ ngơi tối hôm qua, cơ thể của cô cũng đã khôi phục lại một chút, thần thái cũng sảng lạn được một chút.

"Không đượcc giành với tôi..."

Nguyệt Nha Nhi hừ một tiếng, nói : "Làm người cần có đức một chút, đừng quên, tôi là ân nhân cứu mạng của cô... Hơn nữa, tôi là vợ chính, còn cô chỉ là nô lệ mà thôi..."

Hương Hương cười hắc hắc, giang hai tay ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, nói : "Loại chuyện này không thể nhường được, hơn nữa với công phu của Phương thiếu gia, một mình chị sợ rằng không chịu nổi đâu"

Lúc nói chuyện, Hương Hương cũng đã nhân cơ hội nằm vào ngực của hắn, hơi xoay người một chút, nhẹ giọng nói : "Phương thiếu gia, cảm ơn ân cứu mạng của anh, như ngày hôm qua đã nói, cả đời này em sẽ đi theo anh..."

"Hừ!" Nguyệt Nha Nhi tức giận nói : "Đừng quên chủ ý là do tôi nói ..."

Hương Hương tiếp tục uốn éo trong ngực Phương Hạo Vân, sau đó thì thầm bên tai hắn : "Phương thiếu gia, ngày hôm qua vừa đau vừa sướng, hôm nay em chỉ muốn sướng thôi..."

Nói xong, Hương Hương hôn nhanh lên mặt hắn.

Bây giờ Hương Hương vẫn còn đang lỏa thể, cô chủ động cầm lấy tay của hắn đặt lên ngực mình, hơn nữa còn lấy tay đè lại, xoa nắn nó.

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi căng thẳng, thầm mắng con tiện nhân này đúng là không biết xấu hổ, có thể chủ động như vậy.

Không thể phủ nhân, đàn ông tương đối thích đàn bà chủ động trên giường hơn, mà ánh mắt của Phương Hạo Vân cũng đã bị Hương Hương hấp dẫn, Hương Hương nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Phương Hạo Vân, lập tức vui mừng, chủ động cởi váy ra, lộ cả cặp mông trắng tuyết ra ngoài, và không ngừng lay động với Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân vội vàng nhào đến, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp lên cặp mông, lập tức bắt đầu vận động kịch liệt.

Biểu hiện của Hương Hương rất là điên cuồng, cô ta không hề để ý đến sự tồn tại của Nguyệt Nha Nhi, điên cuồng vặn vẹo thân mình. Trong miệng phát ra những tiếng rên la lớn, chỉ sao một hồi, cái tấm lót giường đã bị ướt gần một phần ba rồi.

"Không được, chị không chịu nổi..."

Dưới kích thích như vậy, Nguyệt Nha Nhi làm sao mà chịu nổi, cô vội vàng nhào đến, thân mình dựa chặt vào lưng của hắn, dùng thân thể trắng tuyết ma sát thân thể của hắn.

Và lúc này, trong phòng lại hiện ra cảnh một rồng hai phượng.

.................................................. ....

Trải qua vài ngày, Hoàng Kỳ Anh đã cảm nhận được địch ý từ Phương gia cùng tập đoàn Đằng Phi đối với mình rồi.

Sau khi cảm nhận được nguy cơ, Hoàng Kỳ Anh liền nhanh chóng thu thập chứng cứ phản bội của Trần Thanh Thanh, đây chính là phương pháp tự bảo vệ duy nhất của hắn.

Trong điện thoại, Hoàng Kỳ Anh nghiêm mặt ra lệnh cho Hồng Gia Minh : "Phải nhanh chóng tìm ra chứng cứ, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm..."

Bên đầu dây kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng : "Hoàng thiếu gia, chuyện này không dễ làm, tôi cũng đã cố gắng rồi, nhưng căn bản là không tìm được bằng chứng phản bội của Trần Thanh Thanh...."

Hoàng Kỳ Anh nói : "Tôi có thể khẳng định Trần Thanh Thanh không thật lòng bán mạng cho căn cứ... Cẩn thận tìm, cô ta nhất định sẽ để lộ..."

"Hoàng thiếu gia, cho tôi chút thời gian, có lẽ tôi sẽ có phát hiện..." Giọng nói bên kia điện thoại trở nên nhỏ tiếng một chút : "Hoàng thiếu gia, có chuyện này tôi phải báo với cậu một tiếng, có người muốn hợp tác với chúng ta.... không biết ý của cậu thế nào?"

"Người nào?"

Hoàng Kỳ Anh căng thẳng, vội hỏi : "Gia Minh, phải biết rõ lai lịch và ý đồ của đối phương, nếu không thì tuyệt đối không thể để lộ thân phận của chúng ta"

"Là một người đàn bà!" Hồng Gia Minh nói : "Tôi không gặp mặt bà ta, mà chỉ nhận được điện thoại... cậu yên tâm, ôi sẽ cẩn thận..."

"Ừ, tôi biết rồi!"

Hoàng Kỳ Anh cúp điện thoại, đang tính thở dài một hơi thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cửa mở ra thì thấy một người đàn bà không quen xuất hiện. Người này đã hơn ba mươi rồi, ăn mặc rất là xinh đẹp, một bộ váy liền thân màu đen, kích phát hoàn toàn mùi vị đàn bà quyến rũ trên người ra, kiều mỵ đến động lòng.

Hoàng Kỳ Anh đứng lên, tay chống trên bàn làm việc, nói : "Bà là ai? Đến tìm tôi à?"

"Cậu chính là Hoàng thiếu gia sao?" Người kia mở miệng nói : "Có tiện tâm sự không?"

"Đương nhiên!"

Không biết vì sao, khi Hoàng Kỳ Anh nhìn thấy người đàn bà, trong đầu hắn lập tức nhớ đến người đàn bà mà Hồng Gia Minh nói rằng muốn hợp tác với mình.

Sau khi hai bên ngồi xuống, Hoàng Kỳ Anh cẩn thận đánh giá người đàn bà này vài lần, trực giác nói cho hắn biết, đối phương tuyệt đối không phải người tầm thường. Hắn thậm chí suy nghĩ rằng, người đàn bà này có biết được thân phận của hắn không.

Nghĩ đến đây, Hoàng Kỳ Anh nhướng mày nói : "Chúng ta hình như không quen nhau? Xin hỏi xưng hô thế nào?"

"Long Hi Phượng!" Người đàn bà mở miệng, thản nhiên nói : "Long Hi Phượng của Nam Cung thế gia... Tôi mộ danh mà đến, hy vọng Hoàng thiếu gia không cảm thấy đường đột..."

"Long Hi Phượng của Nam Cung thế gia..." Hoàng Kỳ Anh hít sâu một hơi, ánh mắt trừng ra, nhìn nhìn Long Hi Phượng vài lần, nói : "Thì ra là Nam Cung phu nhân, tại hạ thất kính, thất kính...Không biết phu nhân đến đây là có việc gì?"

"Tôi đã nói chuyện với trợ thủ của cậu, tôi muốn hợp tác với cậu..." Long Hi Phượng đi thẳng vào vấn đề : "Hoàng thiếu gia, cậu đang điều tra Trần Thanh Thanh?"

"Tôi không biết bà đang nói gì" Hoàng Kỳ Anh cảnh giác, vội nói : "Phu nhân, bà đến đùa với tôi à... tôi không hiểu bà đang nói gì cả..."

"Haha!"

Long Hi Phượng gác đùi đẹp lên, cười hì hì nói : "Hoàng thiếu gia, tất cả đều là người thông minh, tôi thành tâm đến hợp tác với cậu. Đươngnhiên, nếu cậu cảm thấy rằng Nam Cung thế gia của tôi không có tư cách hợp tác với cậu, vậy được rồi... Coi như tôi chưa từng đến đây...." Nói xong, Long Hi Phượng liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Hoàng Kỳ Anh thấy Long Hi Phượng rời đi, trong đôi mắt hiện lên một tia gian xảo, cũng không gọi Long Hi Phượng lại.

Long Hi Phượng cũng không dừng chân lại, khi tay đụng vào cửa, bà thở dài nói : "Hoàng thiếu gia, thủ đoạn của Hồng Gia Minh không được cao, tôi nghĩ không bao lâu sau Trần Thanh Thanh có thể sẽ phát hiện ra hắn..."

Lời này vừa nói ra, Hoàng Kỳ Anh lập tức khẩn trương : "Phu nhân xin dừng bước..."

Long Hi Phượng nghe thấy thế, xoay người lại cười hì hì nói : "Hoàng thiếu gia, thế nào? Cậu thay đổi chủ ý à? Có phải đột nhiên cảm thấy rằng, tôi có giá trị lợi dụng không?"

"Phu nhân quá lời..." Hoàng Kỳ Anh cười cười đứng lên, nói : "Đường đường là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, chủ động đến tìm tôi nói chuyện hợp tác, sao tôi có thể từ chối được..."

Nói đến đây, Hoàng Kỳ Anh làm ra một thế mời : "Phu nhân, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói chuyện đi... Trước đó là tôi thất lễ, xin bà đừng để trong lòng..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play