"Hừ!'

Phương Hạo Vân túm lấy miệng của cô, nhanh tay điểm huyệt khống chế cơ thể của cô lại, sau đó dùng tay nặn lấy chất độc trong miệng của cô ra : "Muốn chết, không dễ vậy đâu... Tôi nói rồi, bây giờ cô nằm trong tay tôi, sống chết của cô đều do tôi quyết định, muốn sống hay chết đều do tôi định đoạt..."

Khẽ cười một tiếng, Phương Hạo Vân nói : "Sớm biết cô sẽ như vậy... Hương Hương, xem ra mời rượu cô không uống mà chỉ thích uống rượu phạt thôi... Nếu đã như vậy, tôi cũng không khách khí nữa..."

Hương Hương nghe thấy thế, trong đôi mắt hiện ra một tia hoảng loạn, cô muốn nói gì đó, nhưng Phương Hạo Vân đã điểm huyện câm của cô, cô không thể nói lên thành tiếng được.

Phương Hạo Vân cười lạnh, tiếp tục làm cho kinh mạch của Hương Hương nghịch lưu. Nhưng lần này tốc độ nghịch lưu nhanh hơn rất nhiều, cho nên đau đớn cũng tăng lên rất nhiều.

Chỉ sao một hồi, Hương Hương đã không chịu nổi, buột phải kêu thành tiếng.

Lúc này Phương Hạo Vân cũng không giảm bớt đau đớn cho cô, mà tùy ý để cho cô ta kêu to. Căn cứ theo kinh nghiệm lần trước, nếu thủ đoạn không tàn nhẫn thì không có khả năng làm cho Hương Hương khuất phục.

Vì để làm cho Hương Hương hoàn toàn khuất phục, Phương Hạo Vân liền tăng sự tàn nhẫn của mình lên, và sự đau đớn của Hương Hương lại tiếp tục tăng lên gấp mười lần nữa, và nước mắt không ngừng chảy xuống.

Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Tôi xem cô kiên trì được bao lâu..."

Ước chừng là khoảng mười phút sau, Phương Hạo Vân mới giảm đau đớn cho cô.

Đau đớn kịch liệt kéo dài đã làm cho Hương Hương vô lực : "Tha cho em... em nghe lời anh..."

"Nhớ kỹ, lần này nếu cô còn gạt tôi, tôi sẽ phế bỏ công phu của cô..." Phương Hạo Vân nói ra một câu tàn nhẫn, rồi giải huyệt cho cô.

Trước đó Hương Hương đang trong cảnh sống đi chết lại, bây giờ được giải phóng, trong lòng lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.

"Phương thiếu gia... em đã nghĩ tốt rồi, lần này nhất định sẽ nói toàn bộ cho anh biết, anh muốn biết caii1 gì, anh cứ hỏi đi..." Hương Hương có cảm giác giống như một quả bóng bị xì hơi vậy, không còn chút sức lực nào cả.

"Nói cho tôi biết, trong Thiên Phạt thành có bao nhiêu gian tế?" Đây là điều Phương Hạo Vân muốn biết nhất, và muốn rõ ràng nhất.

"Em chỉ biết có một..." Hương Hương cẩn thận suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân : "Em biết có mười người được điều đến đây, nhưng em chỉ biết có một người, những người còn lại là ai, em không biết... Theo em phỏng chừng, trong Thiên Phạt thành hẳn là có hơi hai mươi gian tế..."

"Nếu cho cô thời gian, cô có điều tra được bọn họ hay không?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Không được!"

Hương Hương lắc đầu : "Với địa vị của em, căn bản là không tiếp xúc được với bí mật trung tâm... trừ phi... trừ phi em có thể lập công... được thăng chức..."

"Lập công thế nào?" Phương Hạo Vân lại hỏi.

"Nhiệm vụ của em là điều tra về quan hệ của Nguyệt Nha Nhi và tiểu thư Bạch gia..." Hương Hương nói : "Vốn em tính điều tra từ Nguyệt thành chủ... Nhưng Nguyệt thành chủ rất cẩn thận. Tuy rằng có thích em, nhưng mỗi khi đề cập đến vấn đề này, cô ta đều rất cẩn thận.. Em đợi trong Nguyệt thành nửa năm rồi mà cũng không thu hoạch được gì. Sự xuất hiện của anh, làm cho em nhìn thấy hy vọng... Dựa theo ý tưởng của em lúc trước, em muốn dùng thân thể của mình để đổi lấy sự tin tưởng của anh, sau đó điều tra tin tức từ trong miệng của anh... ai ngờ lại có kết quả này..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Hương Hương, thua trong tay tôi, cô không có lỗ đâu. Đúng rồi, tộc trưởng của gia tộc Morgan là ai?"

"Không rõ rằng lắm!"

Hương Hương trầm giọng nói : "Tộc trưởng mới nhậm chức của gia tộc là bí mật cao nhất. Em nghĩ ngoài hội đồng trưởng lão ra, thì những người còn lại đều không biết..."

"Cô nói thật à?" Phương Hạo Vân nói : "Nhớ kỹ, đừng giở trò với tôi.... Nếu không, cô tự mình tìm đường chết..."

"Phương thiếu gia, anh yên tâm, những điều em nói bây giờ là sự thật, không dám lừa gạt anh..." Hương Hương nói giống như thề : 'Em đã thành như vậy, anh thấy em còn dám lừa anh sao? Phương thiếu gia... bây giờ em chỉ hy vọng rằng anh có thể tha cho em, đừng tra tấn em. Cho dù phải làm nô lệ cho anh, em cũng cam tâm tình nguyện..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Cuối cùng cô cũng hiểu được... Hương Hương, nói thật cho cô biết, gia tộc Morgan sớm muộn gì cũng phải biến mất trên thế giới này. Cô theo tôi, là lựa chọn sáng suốt nhất của cô..."

"Phương thiếu gia, không phải em không xem trọng anh, nhưng mà..." Hương Hương nhìn Phương Hạo Vân, làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Anh căn bản là không tưởng tượng được gia tộc Morgan mạnh bao nhiêu đâu... Phương thiếu gia, hãy nghe em khuyên. Đừng đối nghịch với gia tộc Morgan, như vậy không có chổ tốt cho anh..."

"Hừ!"

Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Hương Hương, cô hẳn cũng rõ ràng, bộ tộc thủ hộ phương Đông và gia tộc Morgan phương Tây luôn đối đầu với nhau, giữa hai bên sớm muộn gì cũng phải phân cao thấp..."

"Nhưng mà..."

Hương Hương thoáng do dự một chút rồi nói : "Phương thiếu gia, vốn có một số việc em không thể nói, nhưng bây giờ em chấp nhận làm nô lệ cho anh, cho nên cứ nói thẳng... Thực lực của gia tộc Morgan tuyệt đối không giống như những gì anh đã thấy.. Nghe nói, thế lực chính của gia tộc Morgan chính là cái hội nghị Darkness ở châu Âu..."

"Hội nghị Darkness?"

Phương Hạo Vân hơi kinh hãi : "Có phải là cái thế lực liên minh của người sói, ma cà rồng trong truyền thuyết không? Cô xác định đó là sự thật?"

"Là thật!"

Hương Hương nói : "Phương thiếu gia, em có một người cô ở đó. Việc này là do bà ta nói cho em biết... Em ở Thiên Phạt thành lâu như vậy, cũng có hiểu biết về lực lượng của gia tộc thủ hộ. Nếu không có hội nghị Darkness kia, thì các người sẽ chiếm ưu thế lớn... Chỉ là có sự tồn tại của Darkness khiến cho phần thắng của các người trở nên rất nhỏ..."

"Đây là tin tức vô cùng quan trọng.." Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, lúc còn ở Thiên Đạo hắn đã từng nghe về cái tên "hội nghị Darkness" này rồi, nhưng khi ấy, hắn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết thôi, nhưng bây giờ truyền thuyết lại trở thành sự thật.

"Hương Hương, tôi hỏi cô... bây giờ cô có thể liên hệ với bà cô kia không?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.

"Bây giờ không được!"

Hương Hương nói : "Khi trung thu, em và cô mới có thể gặp mặt..."

"Vậy à!"

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Hương Hương, nếu cô thật lòng theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Ý của tôi là hy vọng cô có thể làm gián điệp hai mặt..."

"Gián điệp hai mặt?"

Hương Hương kinh hãi : "Ý của anh là, anh không tính hạn chế tự do của em?"

"Không sai!"

Phương Hạo Vân giải thích : "Tôi có thể cho cô những tin tình báo cô muốn biết, để đổi lấy sự lên chức của cô... Nói như vậy, cô có thể đánh cắp được bí mật của trung tâm..."

"Anh không lo em sẽ phản bội sao?" Hương Hương dò hỏi.

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức bật cười nói : "Tôi không lo... với thủ đoạn của tôi, chỉ cần cô phản bội, tôi sẽ khiến cô phải hối hận. Cho dù cô chạy đến chân trời góc biển, cũng không thoát được tay của tôi..."

Lúc Phương Hạo Vân nói chuyện, đồng thời còn thả ra khí thế mãnh liệt, dùng tinh thần lực để tạo thành một ấn tượng sự hãi trong đầu của Hương Hương..

Cái nổi sợ ám ảnh này vĩnh viễn sẽ không thể nào quên được.

"Phương thiếu gia, anh yên tâm, em tuyệt đối không phản bội anh..." Hương Hương vội vàng tỏ thái độ : "Em sẽ làm theo lời của anh. Có điều gia tộc Morgan cũng không ngồi không. Chuyện này chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn. Nếu không sẽ dễ dàng bị vạch trần..."

"Cái này cô yên tâm!"

Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Không gạt cô, chúng tôi cũng có gián điệp bên trong gia tộc Morgan. Khi thích hợp, tôi sẽ ra lệnh cho bọn họ bảo vệ an toàn cho cô. Nhớ kỹ, chỉ cần cô không hai lòng vớ tôi, thì cô sẽ an toàn, ngược lại, cô sẽ sống không bằng chết..."

"Em biết!' Hương Hương nghe thấy thế, khóe miệng hiện lên một nụ cười, chủ động nhào đến lòng ngực của Phương Hạo Vân, đôi môi đỏ mọng khêu gợi hôn lên miệng của hắn.

Sau khi hôn xong, Hương Hương kiều mỵ nói :"Phương thiếu gia, từ giờ trở đi, em là người của anh. Trên đời này em chỉ nghe lệnh của anh... bây giờ để em hầu hạ anh nhé?"

Phương Hạo Vân vỗ lên mông của cô một cái, nói : "Thật dâm đãng, tôi còn không biết tâm tư của cô sao. Nói là để cô hầu hạ, không bằng để tôi thỏa mãn cho cô..."

Hương Hương dường như đã quên hết tất cả chuyện không vui trước đó, cô bĩu môi nói : "Ai kêu anh cường tráng như vậy, bị anh làm một lần, trong lòng người ta luôn có bóng của anh rồi..."

Nói xong, Hương Hương liền cởi váy của mình ra, và giang chân tự vuốt ve ở giữa, nói : "Phương thiếu gia, thích em như vậy không?" Nói xong, Hương Hương bắt đầu rên rỉ.

Phương Hạo Vân cười mờ ám, đưa tay véo lên đùi của cô vài cái, sau đó bắt đầu xoa nắn bộ ngực của cô...

"Ôm em lên giường đi!" Hương Hương kiều mỵ nói.

Phương Hạo Vân ôm lấy Hương Hương ném lên trên giường, cả người giống như một con hổ đói vồ mồi vậy, lao lên đè xuống người cô, còn Hương Hương giống như một oán phục, hai tay xé rách quần áo trên người Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia, em muốn..."

Trước đó Hương Hương đã bị chấn kinh không nhỏ rồi, bây giờ chỉ hy vọng rằng thông qua dục vọng có thể làm quên đi sự sợ hãi và không vui trước đó.

Dưới sự khiêu khích của Hương Hương, Phương Hạo Vân nhanh chóng nhào đến, và không cần khúc dạo đầu làm gì cả, hắn trực tiếp đi vào thôi.

Trong phòng nhanh chóng truyền ra những tiếng rên rỉ mê hồn.

Lần này Hương Hương rất là dùng sức, mông và eo không ngừng vặn vẹo, tiếng rên la cũng to hơn bình thường rất nhiều. Mặc kệ là thính giác hay thị giác đều bị kích thích đến tột đỉnh.

Trải qua sự sung sướng, hai người dần dần ổn định lại, Hương Hương giống như một con mèo nhỏ cuộn người vào ngực của Phương Hạo Vân, dùng tay hai nhỏ vỗ về lòng ngực của hắn.

"Phương thiếu gia, cảm ơn anh đã thương tiếc em..." Hương Hương giật giật thân mình, thay đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, vẫn tiếp tục cuộn vào lòng hắn.

"Đừng vội cảm ơn tôi!"

Phương Hạo Vân đưa tay vỗ vài cái lên mông của cô, làm cho cái mông vốn trắng noãn của cô trở nên đỏ bừng : "Sau này là phúc hay họa, đều là do cô tự quyết định!"

"Tôi hỏi cô, cô có thấy quỷ hút máu chưa?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Chưa!" Hương Hương thành thật trả lời : "Cô em có gặp rồi, nghe nói đám quỷ hút máu ấy làm việc rất quỷ quái, và có sức mạnh vô cùng lớn... không ai địch lại..."

"Diệt uy phong của mình, nâng cao chí khí của người khác!"

Phương Hạo Vân dường như hơi bất mãn, đưa tay kéo lấy tóc của cô, ấn xuống đùi mình : "Cô biết nên làm thế nào rồi đó..."

Hương Hương đương nhiên biết, cô vội vàng cúi người xuống, hôn lên cái bảo bối vừa làm cho cô chết đi sống lại kia. Khi thì nuốt vào, khi thì khẽ liếm, động tác rất thuần thục.

Hiển nhiên là Hương Hương đã được huấn luyện về chuyện này rồi.

"Chuyển người qua đây!" Phương Hạo Vân kéo cái mông của cô, để cho cô ngồi úp lên mặt mình.

"Bốp!"

Phương Hạo Vân đưa tay vỗ một cái, và trên cái mông nhanh chóng xuất hiện năm dấu tay. Lúc đó, Hương Hương đã xoay nhẹ cái mông, phát ra một tiếng rên rỉ sung sướng.

"Cô thích vậy à?'

Phương Hạo Vân thấy thế, liền tăng tốc độ và tần suất lên, chỉ sao một hồi, cái mông trắng noãn đã biến thành đỏ ửng với đầy dấu tay.

"Phương thiếu gia, em khó chịu..." Cái cảm giác kích thích như vậy khiến cho Hương Hương lại động tình, cô ra sức vặn vẹo cái mông, hy vọng cô có thể an ủi sự trống rỗng của cô.

Nếu là đàn bà của mình, Phương Hạo Vân sẽ dùng lưỡi để phục vụ, nhưng đối với Hương Hương, hắn chỉ dùng ngón tay, và ba ngón tay liền vừa vặn đi vào.

Ngón tay thì linh hoạt hơn đầu lưỡi nhiều, và tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, chỉ sau một hồi, ở dưới của Hương Hương đã ướt đẫm.

"A...."

Một tiếng kêu lớn vang lên, Hương Hương đã đạt cực khoái, cùng lúc đó, Phương Hạo Vân cũng đã phun trào.

Nghỉ ngơi một chút, Phương Hạo Vân và Hương Hương đi đến phòng tắm rửa mình một chút, hai người lại ngồi nói chuyện về gia tộc Morgan.

Trên thực tế, những chuyện Hương Hương biết cũng không nhiều. Nhất là những bí mật trong đó, biện pháp duy nhất có thể làm chính là để cô lập công, tiến vào bên trong.

Đương nhiên, kế hoạch này cần dì Bạch tán thành mới được, nếu không thì không thể nào tiến hành được, bởi vì người nằm vùng bên trong gia tộc Morgan là do dì trực tiếp phụ trách.

"Hương Hương, liên hệ với cấp trên của cô, tôi và tiểu thư thương lượng một chút, chờ có kết quả rồi, tôi sẽ tìm đến cô, nhớ kỹ, đừng có ý đồ phản bội tôi, nếu không, hậu quả cô tự biết" Sau khi Phương Hạo Vân mặc đồ vào rồi cố ý dặn dò một câu.

Hương Hương đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu tỏ thái độ.

Khi Phương Hạo Vân đi ra ngoài, còn đặc biệt quay lại liếc nhìn Hương Hương một cái. Cái liếc nhìn kia làm cho Hương Hương rung lên, cô dường như cũng đã nghĩ đến kết quả khi mình phản bội.

Thật ra, bây giờ Phương Hạo Vân khá là yên tâm với Hương Hương. Hôm nay uy hiếp đã uy hiếp, an ủi cũng đã an ủi, thủ đoạn cây gậy và củ cà rốt luôn dùng được vào mọi thời điểm.

Lúc gặp mặt dì Bạch, Phương Hạo Vân đã đem chuyện của mình nói ra, hy vọng sẽ có được sự ủng hộ của dì. Có điều, hắn không dám nói chuyện quan hệ xác thịt của hắn và Hương Hương cho dì nghe.

Dì Bạch dường như nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói : "Hạo Vân, nếu dì đoán không sai, con đã chinh phục thân thể của Hương Hương rồi đúng không? Chiêu này lần nào cũng dùng được..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười hắc hắc nói : "Tại cái này không còn biện pháp chứ bộ. Có mấy người không sợ chết, dùng thủ đoạn quá cứng thì lại không có tác dụng... thật ra con cũng không muốn vậy đâu..."

Dì Bạch che miệng cười, nhìn vẻ mặt buồn bực của Phương Hạo Vân, nói : "Được rồi, có tiện nghi mà còn khoe mẽ..."

Phương Hạo Vân nháy mắt, nhún vai nói : "Thật ra cũng không phải con có tiện nghi mà khoe khoang đâu, chỉ là... chỉ là Hương Hương kia quả thật rất ngông nghênh... Dì Tố, dì tin sự tồn tại của Darkness?"

"Tin!"

Dì Bạch gật đầu : "Chuyện này thật ra dì cũng biết. Nhưng dì không có nghĩ đến, lần này Darkness lại tiếp quản gia tộc Morgan... xem ra lúc này chúng ta gặp phiền toái lớn rồi..."

"Thế chúng ta nên làm gì?" Phương Hạo Vân nhíu mày, trên mặt hiện ra một vẻ lo lắng. Ngay một giây trước, hắn còn ôm tâm lý may mắn, hy vọng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết.

Chỉ là tất cả đã được dì Bạch chứng thật.

"Chúng ta đi qua kia nói chuyện..." Dì Bạch chỉ vào cái chòi nghỉ mát phía trước, ý bảo Phương Hạo Vân đi qua.

Đợi khi Phương Hạo Vân ngồi xuống, dì Bạch bất ngờ ngồi dựa vào người hắn, tựa đầu lên vai của hắn, một hồi lâu sau mới nói : "Cơ hội của chúng ta nằm trong bí mật của Thiên Phạt"

"Bí mật của Thiên Phạt?" Phương Hạo Vân hỏi : "Bây giờ con đã biết một số bí mật rồi, nhưng mà con cảm thấy rằng những cái con đang nắm giữ, căn bản là không đủ để chống lại Darkness..."

"Yên tâm đi, bí mật cuối cùng của Thiên Phạt tuyệt đối đủ sức chiến thắng Darkness..." Dì Bạch nghiêng đầu cười nói : "Điều kiện đầu tiên là con phải trở thành tôn giả của gia tộc thủ hộ, trở thành vua..."

Phương Hạo Vân lớn mật đưa tay vuốt ve mái tóc đen của dì Bạch, nói : "Dì Tố, dì cứ yên tâm con sẽ không khiến dì thất vọng..."

Vận mệnh thôi thúc Phương Hạo Vân đến bước này, hắn cũng đã thuận theo sự an bài của vận mệnh.

Đương nhiên, vận mệnh sau này thì hắn muốn tự mình nắm giữ.

Hắn tin rằng sau này hắn sẽ có đủ lực lượng để nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Cảm nhận được hào khí trên người Phương Hạo Vân, dì Bạch hào phóng vươn tay ôm lấy cổ của hắn, nói : "Hạo Vân, dì Tố cũng tin tưởng con thành công. Từ ngày đầu tiên mà dì chọn con, dì đã biết con sẽ thành công rồi..."

Nhìn đôi môi kiều diễm ướt át của dì Bạch, Phương Hạo Vân có xúc động muốn hôn xuống, có điều sự tôn kính dành cho dì Bạch khiến hắn mất đi ý niệm này trong đầu một cách nhanh chóng.

"Dì Tố, trong khoảng thời gian không gặp con, dì có nhớ con không?" Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân hỏi. Hai tay cũng khẽ vuốt lên lưng của cô.

"Có!" Dì Bạch đáp một tiếng, rồi dựa cả người vào trong sự ôm ấp của hắn. Trên mặt đã ửng đỏ, cảm giác giống như là thiếu nữ hoài xuân vậy.

Lá gan của Phương Hạo Vân dường như càng lúc càng lớn, hai tay chảy dài xuống lưng của dì Bạch, khoát lên cái mông đầy co dãn kia.

Thân hình dì Bạch giống như bị điện giật vậy, nhẹ nhàng run lên một chút, hai tay không khỏi ôm chặt Phương Hạo Vân hơn, một cảm giác nóng như lửa truyền từ mông lên khắp toàn thân.

Dưới sự kết nối của Thiên Phạt, và bị Phương Hạo Vân xâm phạm, thân thể của dì Bạch còn mẫn cảm hơn cả người bình thường, cô vội vàng cầu xin : "Hạo Vân, bây giờ dì Tố vẫn không thể cho con, về sau được không?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, mới dừng xâm phạm lại, mà lúc này mắt của dì Bạch cũng trở nên mê hoặc, đang thở hồng hộc.

"Hạo Vân, về sau dì sẽ cho con, tính luôn cả Tố Nữ Công của dì..." Dì Bạch nâng mặt của hắn lên, nhẹ nhàng hôn lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play