"Ba, ba quên rồi sao, hồi còn nhỏ con gầy yếu còi cọc, lại yếu ớt nữa, không phải là ba đã tìm cho con một vị đại sư quyền thuật truyền thụ công phu cho con, để tăng cường sức khỏe cho con sao? Sau này khi ông ấy đi, có để lại cho con một cuốn bí tịch quốc thuật không trọn vẹn, những năm qua, con luôn tự mình luyện tập, hiệu quả cũng khá tốt. Lên đại học rồi, vừa hay trường lại có một hội trong bộ môn này, thế nên con đã tham gia... Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là vài bài quyền thuật tăng cường sức khỏe, hiệu quả cũng rất khả quan." Phương Hạo Vân đã nghĩ sẵn ra cách nói thoái thác, giải thích hời hợt nửa thật nửa giả cho bố mẹ.

Phương Tử Lân bình tâm nhớ lại, hình như là cách đây 7, 8 năm, quả thực có chuyện như vậy.

Ông bỗng nhận ra mình đã già rồi, chuyện cách đây có vài năm mà đã gần như mông lung lắm rồi...

" Hạo Vân, con phải cẩn thận đấy, mẹ nghe nói luyện công phu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma đấy." Trác Nhã quan tâm căn dặn.

Phương Tử Lân nghe vậy thì lập tức nở nụ cười, ông cười rồi nói: "Mình ấy à, đúng là xem phim nhiều quá rồi đấy, thứ mà Hạo Vân tập là chưởng pháp ngoại gia, cũng không khác gì lắm với mấy bài tập thể dục, thế mà mình lại nghĩ đó là công phu nội gia trong mấy bộ phim trên ti vi à..."

Phương Hạo Vân khẽ mừng thầm, ông bố nói như vậy thì tốt quá rồi. Không cần hắn phải giải thích gì thêm nữa cả.

" Ồ, ra là vậy à." Trác Nhã lập tức thở hắt ra một hơi.

...

...

Sau khi ăn xong bữa tối cùng bố mẹ, Phương Hạo Vân chuẩn bị trở về nhà trọ Kim Hoa. Phương Tử Lân và Trác Nhã ân cần dặn dò một hồi, rồi mới để hắn đi.

Bầu trời đêm lấp lánh những ngôi sao điểm xuyết, trên con phố lớn đâu đâu cũng là những ngọn đèn đường lập lòe mờ ảo, đối với một thành phố sầm uất như Hoa Hải, cuộc sống vào ban đêm mới chỉ là bắt đầu.

Phương Hạo Vân đi trên đường, nhìn những dòng người muôn hình muôn vẻ đi trên đường, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, trước kia, dù là đang rảo bước trên con phố đông đúc, nhưng tâm trạng hắn vẫn có chút bứt rứt căng thẳng. Không có tâm trí đi quan tâm tới dòng người đang sánh bước bên mình kia làm gì. Nhưng bây giờ thì đã khác, thân phận của hắn đã thay đổi, hắn hòa nhập vào trong dòng người, hắn cảm thấy rằng mình cũng không có gì khác biệt so với những con người kia.

Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân không khỏi đẩy nhanh tốc độ, hắn hy vọng có thể nhanh chóng trở lại khoảng không gian thuộc về hắn, căn phòng trọ Kim Hoa.

Đột nhiên, hắn trở nên cảnh giác, phát hiện ra đang có người theo dõi mình. Thoáng do dự đôi chút, hắn giả vờ không biết gì, cố ý quẹo vào một con ngõ vắng vẻ cạnh đó.

" Ra đây đi." Khi xác định bốn phía không có người nào khác, Phương Hạo Vân dừng lại.

Rất nhanh, ba gã đô con mặc áo đen từ đằng trước bước ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân. Một gã đàn ông tuổi trung niên cầm đầu cả bọn, mặt vuông, lông mày rậm, không có râu ria, mày râu nhẵn nhụi sạch sẽ. Có điều đôi mắt của hắn có chút hơi lo lắng. Ở hai bên của hắn, hai tên lâu la đầu trọc lốc nhìn dáng vẻ khá bặm trợn, trong mắt lộ ra sát ý.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng nói: "Tại sao lại bám theo tao?" Khi nói câu đó, trong mắt Phương Hạo Vân đã hiện lên một tia sát ý.

" Tiểu tử, chết đến đít rồi, còn dám mở mồm ngông cuồng à..." Ánh mắt hai tên đầu trọc bắt đầu đanh lại, chuẩn bị hùng hổ tiến lên, nhưng đã bị gã trung niên khoát tay ngăn lại: "Không được manh động."

Sau đó, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên nụ cười, ánh mắt hơi ngếch về phía Hạo Vân, điềm nhiên nói: "Biểu hiện của chú mày đã vượt quá dự liệu của tao."

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, rồi từ từ thu hồi lại ánh mắt, hờ hững nói: "Nói đi, là muốn bắt cóc hay giết người? Vụ tai nạn xe lần trước cũng là chúng mày làm sao?"

Hắn vừa nói xong, gã đàn ông trung niên sáng bừng đôi mắt, lông mày khẽ co quắp lại, nói: "Tao còn nhớ lần trước khi chúng ta gặp nhau, mày không có chút nào trấn tĩnh như lần gặp lần này."

Phương Hạo Vân khẽ im lặng giây lát, rồi ôn tồn nói: "Vậy ư? Chúng ta đã gặp nhau? Tại sao tao không nhớ đã gặp cái lũ rác rưởi chúng mày lúc nào nhỉ?" Nói thì là vậy, nhưng Phương Hạo Vân biết rằng, đám người này trước đây đã chứng kiến vụ tại nạn của Phương Hạo Vân, nói không chừng, chúng còn là thủ phạm dàn dựng ra vụ tai nạn đó nữa.

Nghe được những câu chửi khinh thường của Phương Hạo Vân, vẻ mặt của người đàn ông trung niên sầm xuống, hai tên đầu trọc cũng chau mày lên, một tên nhìn gã trung niên, hỏi dò: "Lão đại, thằng nhóc này chơi ngông quá, để em đi chỉnh sửa nhan sắc cho nó một chút nhé..."

Gã trung niên trầm ngâm trong chốc lát rồi cười nhạt nói: "Được rồi, chú đi dạy cho nó bài học đi, có điều đừng đánh mạnh tay quá, ý của cấp trên là không được làm tổn hại đến tính mạng của nó."

" Vậy em sẽ đánh cho nó sợ sun vòi luôn!"

Vừa dứt lời, tên đô con đầu bóng loáng đã nhào bổ tới chỗ Phương Hạo Vân đứng, gọn gàng tung ra một quyền, lực đánh rất mạnh, nếu như Phương Hạo Vân là Phương Hạo Vân trước vụ tai nạn thì quyền cước này đã đủ khiến hắn bò lê bò lết trên mặt đất không nhúc nhích nổi rồi.

Có điều, Hạo Vân lần này không còn giống trước nữa.

Chỉ thấy hắn vừa phóng chân, khi nắm đấm của tên đầu trọc sắp chạm vào ngực của hắn, hắn đã lẹ làng tránh được.

" Cẩn thận, nó có võ đấy!" Gã trung niên nhìn thấy rất rõ những cước pháp của Hạo Vân, lập tức kinh hãi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở đề phòng.

Tên đầu trọc nghe được lời nhắc nhở của đại ca, chỉ trong chốc lát, đã lập tức hiểu được mình đã gặp phải cường địch, dựa vào kinh nghiệm đánh nhau mấy năm qua, hắn vội vàng quay người phản cước. Còn Phương Hạo Vân lúc này vừa vặn vòng ra sau lưng hắn, đòn đá đó hóa ra lại giải vây cho hắn.

Hai người tách ra, cùng nhau gằm gè đối phương, trong lòng cũng thầm đánh giá thực lực của đối phương. Phương Hạo Vân chưa hề giở miếng ra, nên cũng không lo lắng, ngược lại còn có chút thích thú. Đám người này so với bọn người vô dụng ở Thập Nhân bang thì mạnh hơn chút, giúp mình luyện lại mấy bài quyền cũng tốt đây.

" Cẩn thận nhé, không được khinh địch." Gã trung niên lãnh đạm nhìn thuộc hạ với Phương Hạo Vân, lại nhắc nhở lần nữa.

Tên đầu trọc dè chừng cẩn thận, mũi chân chậm rãi nhích về phía trước, cơ thể hơi cong lại, đã chuẩn bị xong tư thế tấn công bất cứ lúc nào.

Đem so sánh, thần tình của Phương Hạo Vân còn có chút thản nhiên, hắn thờ ơ nhìn tên hán tử đầu trọc kia, trong ý nghĩ khẽ lóe lên ý tứ mèo vờn chuột.

Để dụ khị cho tên đầu trọc chạy tới tấn công, hắn cố ý để lộ ra sơ hở. Quả nhiên, tên đầu trọc tinh ý nắm bắt lấy chỗ sơ hở của Phương Hạo Vân, chân phải vận hết sức đạp, thân thể mượn lực phóng tới, tung ra một đòn trí mạng đối với Phương Hạo Vân.

Khóe miệng Phương Hạo Vân hé nở nụ cười, trong đôi mắt sát khí không ngừng lập lòe, đúng vào lúc đòn tấn công của gã đầu trọc đang sắp chạm vào cơ thể, hắn nhanh chóng lách qua một bên, tay chân cùng nâng lên, lấy tốc độ sao xẹt đánh tới tên đầu trọc. Tốc độ ra đòn của gã đầu trọc đã là rất nhanh rồi, thế nhưng so với Phương Hạo Vân, thì vẫn còn kém tắm lắm.

"Cẩn thận, mau lui lại!" Gã trung niên trông thấy mánh khóe trong đó, vội vàng nhắc nhở. Thế nhưng lúc này tinh thần của gã đầu trọc chỉ tập trung vào đòn công kích, không có tâm trí để mà kịp thu tay phòng bị nữa.

"Binh!"

Đúng vào lúc cơ thể hai người sắp đụng vào nhau, thủ cước của Phương Hạo Vân đánh trúng tên đầu trọc, và khoảng cách giữa cú đấm của tên đầu trọc với Phương Hạo Vân cũng chỉ là 3 cm mà thôi. Thế nhưng 3 cm đó đã khiến hắn phải bị thúc thủ. Sau khi dính đòn của Phương Hạo Vân, cơ thể của hắn giống như là diều đứt dây bắn tung lên trời.

Gã trung niên và tên đầu trọc béo phệ còn lại lập tức lao lên, lúc này tên đầu trọc nằm duỗi trên mặt đất đã tử ẹo rồi. Hai mắt hắn trợn tròn, không cam lòng cho lắm, nhưng hắn đã chết thật rồi. Cú đá của Phương Hạo Vân đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn thành một đống bầy nhầy.

" Thằng nhóc tàn độc." Gã trung niên khẽ ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Phương Hạo Vân, lạnh lùng nói: "Vốn dĩ bọn tao chỉ muốn bắt cóc mày, nhưng bây giờ thì mày chết chắc rồi." Nói rồi, hắn vặn người, lao về phía Phương Hạo Vân, so sánh với tên đầu trọc bị giết trước đó, công phu của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

" Được!" Phương Hạo Vân hắng giọng một tiếng, tập trung tinh thần chuẩn bị ứng chiến.

Trong chốc lát đã bước qua mấy hiệp rồi, vẻ mặt của Phương Hạo Vân không ửng đỏ, hơi thở không gấp gáp, thần tình trên mặt thậm chí còn có chút hưng phấn, còn vẻ mặt của gã trung niên thì càng lúc càng trầm trọng. Hắn quả thực không thể ngờ được rằng, Phương Hạo Vân còn trẻ như vậy mà đã có công phu đáng sợ thế rồi.

Một lúc sau, gã trung niên đã có dấu hiệu của việc không chống trụ nổi nữa, bắt đầu thở dốc, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên trán, mồ hôi thấm ướt cơ thể của hắn ướt sũng.

" Lão đại, chúng ta cùng lên, làm thịt thằng chó này." Tên đầu trọc béo phệ trông thấy dấu hiệu sắp thua của đại ca, chen người tiến lên, đứng sóng vai cùng hắn, chuẩn bị liên hợp xuất thủ.

Khóe miệng Phương Hạo Vân khẽ nhếch lên khinh khỉnh, hơi nở nụ cười ngạo nghễ, hai đứa cùng lên thì càng tốt thôi, đỡ phải xử từng thằng từng thằng một làm gì cho mệt người.

" Giết!" Cái chết của đồng bọn khiến cho tên đầu trọc béo tràn đầy hận thù với Phương Hạo Vân, hắn hét lên một tiếng, nắm tay lập tức vung tới, gã trung niên thấy tình thế như vậy, cũng tấn công từ một góc khác. Nhất thời, hai tên một trái một phải, thế công tung ra liên tiếp.

Phương Hạo Vân luôn giữ vẻ điềm tĩnh trong suốt trận đấu, hắn vừa linh hoạt tránh né, vừa cẩn thận quan sát đòn thế phối hợp của hai gã kia để tìm ra sơ hở.

Cuối cùng, hai tên kia tấn công liên tục mà không có hiệu quả, bắt đầu chột dạ. Nhất là cái tên béo đầu trọc, hạ bàn lộ ra khoảng trống rất lớn.

Phương Hạo Vân khẽ nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng, nhắm đúng cơ hội đá vào bụng của tên béo đầu trọc, đồng thời, tay trái của hắn giang ra, định chọc vào mắt của tên trung niên, khiến hắn phải lùi lại phòng thủ, không thể tiến tới cứu viện cho gã béo đầu trọc.

" Á!"

Cùng với một tiếng hét thảm, phần thân dưới của tên béo đầu trọc bị Phương Hạo Vân đá trúng, cơ thể nặng nề ngã lăn ra, tuy rằng vẫn chưa tắt thở, nhưng đã sống không bằng chết rồi.

" Đồ ác độc!" Gã trung niên trông thấy tiếng kêu thảm thiết đau đớn của thủ hạ thì tâm thần suýt chút nữa thất thủ, đúng vào lúc đó, nắm đấm của Phương Hạo Vân đã đập vào lồng ngực của hắn.

" Sói ăn không nổi dê, ngược lại bị dê đánh, lẽ nào lại nói, là dê dữ hơn sói"

Phương Hạo Vân khinh miệt cười nói: "Lô gic của mày thật tức cười." Phương Hạo Vân đúng là muốn hướng tới một cuộc sống bình yên êm đềm, nhưng thế không có nghĩa là kẻ khác có thể bắt nạt và coi khinh hắn.

" Lão đại, giết em đi... em... chịu không nổi đâu" Phần thân dưới đau đớn dữ dội khiến cho gã béo đầu trọc không ngừng run rẩy, sắc mặt của hắn đã méo xệch thảm hại.

Gã trung niên đứng chết lặng, một tay vặn gãy cổ tên đàn em, giải thoát cho hắn khỏi cơn đau đớn.

" Được đấy, ngươi cũng độc ác đấy." Phương Hạo Vân điềm nhiên đi tới, nhìn vào gã trung niên đang nằm trên mặt đất, khẽ hắng giọng hỏi: "Chủ mưu là ai?"

" Nói cho mày biết, mày sẽ tha cho tao sao?" Gã trung niên hung hăng hỏi.

" Không đâu." Phương Hạo Vân không chớp mắt cười nói: " Nhưng tao sẽ cho mày ra đi thanh thản. Nói đi, mày không có sự lựa chọn đâu."

"Tao không biết!" Vừa dứt lời gã trung niên trừng mắt dữ tợn nhìn Phương Hạo Vân, rồi bỗng nhiên cắn lưỡi tự vẫn.

Phương Hạo Vân ngẩn ra một lúc rồi lầm bầm: "Mình khinh suất quá..."

...

...

Cho đến nửa đêm, mới có người qua đường phát hiện có 3 thi thể rồi gọi điện thoại 110 cho cảnh sát, đại đội trưởng sở cảnh sát hình sự thành phố tự mình dẫn đội tới điều tra. Sau khi có kết quả giám định của pháp y, ngoại trừ gã trung niên cắn lưỡi tự vẫn, hai tên còn lại đều bị người ta đánh chết. Trong đó có một tên đầu trọc thân hình hơi thấp gầy lục phủ ngũ tạng đã bị nát bươm. Quang cảnh như vậy khiến cho bác sĩ pháp y Bạch Vân Kiệt nghĩ tới hai vụ án giết người dã man xảy ra trước đây.

" Cậu Bạch, cậu thấy thế nào?" Trương Bưu bảo người phong tỏa hiện trường, ngoại trừ nhân viên cảnh sát, những người không có phận sự không được phép bước qua vạch phân giới một bước.

Bạch Vân Kiệt trầm trọng nói:" Sếp Trương, một cước có thể khiến cho lục phủ ngũ tạng của người ta bị dập nát, lực chân tung ra hẳn phải cực kỳ mạnh, không phải người bình thường mà có thể làm được. Nếu như tôi đoán không nhầm có lẽ là người đó làm."

" Ý anh là vị hiệp sĩ đó?" Tiểu Lý đứng bên cạnh chen miệng nói thêm vào.

"Đúng vậy, tôi nghi ngờ thủ phạm là hắn ta." Bạch Vân Kiệt giải thích: "Mấy năm nay tôi đã chứng kiến không ít vụ án mạng, nhưng những vụ án kiểu này thì chỉ gặp có 3 vụ. Tôi đã kiểm tra sơ bộ cơ thể người đàn ông trung niên, theo như kinh nghiệm trong nghề, hắn không phải là người bình thường, công phu của hắn phải nói là không tồi. Còn nữa, nạn nhân đầu trọc dáng người hơi đậm ngoài việc phần dưới bị cước đá tung người, đòn sát nhân chí mạng lại là vết bẻ gãy ở cổ, từ dấu vết để lại tại hiện trường, chắc hẳn là do bàn tay của gã trung niên gây ra."

Tiểu Lý nhíu mày nói: "Đương đầu với kẻ địch mạnh, tại sao bọn chúng còn lục đục?"

" Không phải lục đục!" Trương Bưu giải thích: "Nếu như suy đoán của tôi không sai, gã đầu trọc đậm người chắc hẳn đã bị hung thủ đá vào phần hạ bộ, không thể chịu đựng nổi đau đớn, gã trung niên không nỡ để cho đồng bọn chịu khổ, nên mới hạ thủ giải thoát cho hắn."

"Em biết rồi." Tiểu Lý tiếp lời nói: "Em biết tại sao hắn lại cắn lưỡi tự vẫn rồi, bởi vì đối thủ của hắn quá mạnh, hắn đã thối chí, trong lúc tuyệt vọng, mới có hành động tự sát như vậy."

Trương Bưu đồng ý gật gật đầu, nói: "Không sai, chắc hẳn là như vậy. Tiểu Lý, cậu cử người phối hợp với cậu Bạch tiếp tục khám nghiệm hiện trường, tôi đi đánh điện cho cục trưởng."

...

...

Ba ngày sau, lãnh đạo thành phố đích thân tới hỏi án, cuối cùng kết luận là các băng đảng thanh toán lẫn nhau, nhanh chóng khép lại vụ án. Giám định pháp y tại hiện trường của Bạch Vân Kiệt được tích dồn lại, đưa lên cục cơ mật SS của thành phố, ngoại trừ cục trưởng và Trương Bưu ra, người khác không có quyền đọc.

" Tiểu Lý, vụ án này tuy đã kết thúc, nhưng hai ta vẫn chưa thể bỏ việc tìm kiếm manh mối được, mấy ngày này nhiệm vụ chủ yếu của cậu là đi thăm dò các địa điểm xung quanh hiện trường, tìm xem có thấy nhân chứng nào không." Trải qua nhiều lần yêu cầu điều tra, cục cảnh sát thành phố quyết định đặc cử Trương Bưu và Tiểu Lý tiếp tục âm thầm điều tra ba vụ án đó. Dù sao thì với thủ đoạn ra tay tàn nhẫn của hung thủ, không loại trừ khả năng hắn là kẻ ác ma sát nhân biến thái. Vì sự ổn định trong thành phố Hoa Hải, hung thủ phải được tìm ra.

Đương nhiên, còn có một khả năng khác. Đó chính là suy đoán của Tiểu Lý, hung thủ là hiệp sĩ căm thù cái ác, dù sao những kẻ bị chết trong ba vụ án đó đều là những tên tội ác tày trời.

" Sếp Trương, có nhất thiết phải lôi vị đại hiệp sỹ đó ra ngoài pháp luật không?" Tiểu Lý tỏ vẻ khó hiểu bất mãn lầm bầm nói.

"Tiểu Lý, tôi đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, chúng ta là những người thi hành pháp luật, trong quá trình phá án tuyệt đối không được đan xen cảm xúc riêng vào trong đó. Vụ án một ngày chưa được làm rõ, chúng ta không được phép ngơi nghỉ, nhỡ đâu hung thủ là kẻ sát nhân cuồng tín thì sao?" Trương Bưu lại lên bài giáo huấn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play