Sau khi xong việc, tinh thần của Hàn Tuyết Nhi rất phấn khởi, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào, đưa miệng lại gần bên tai Phương Hạo Vân : "Anh Hạo Vân, em cũng muốn sinh đứa nhỏ cho anh...'
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay lên mông của cô nắn vài cái, nói : "Em còn nhỏ.. đừng có muốn bậy..."
"Người ta cũng đã là đàn bà rồi, không nhỏ..." Hàn Tuyết Nhi ưỡn ngực ra một cách tự hào, nói : "Anh Hạo Vân... Tuyết Nhi rất hạnh phúc, Tuyết Nhi thật sự muốn mỗi đêm đều ở chung với anh..."
Nói đến đây, trong đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi hiện lên một tia gian xảo : "Anh Hạo Vân, chị Mai Nhi dọn đi rồi, trong nhà của anh còn một phòng trống phải không? Em muốn dọn qua..."
"Không được!"
Phương Hạo Vân từ chối: " Em dọn qua rồi, còn mẹ em thì sao? Ba em vừa mất không lâu, trong khoảng thời gian này mẹ em cần sự an ủi nhất, cho nên em phải ở cùng một chổ với mẹ. Chờ khi vết thương trong lòng mẹ em hết, thì em dọn đến ở chung cũng được..."
Hàn Tuyết Nhi chớp mắt, đề nghị : "Anh Hạo Vân, hay là chúng ta mua một căn biệt thự lớn đi, mọi người không phải là có thể ở chung với nhau sao?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền cảm thấy buồn bực, Hàn Tuyết Nhi này thật sự dám nghĩ nha....
Mua một biệt thự lớn để mọi người cùng ở, vậy chẳng khác nào là xằng bậy... và hơn nữa còn có sự góp mặt của ...
"Không được nghĩ bậy, chuyện này về sau tính..." Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Tuyết Nhi, sau khi giải quyết vấn đề nội bộ của Hàn thị, chúng ta còn nhiều chuyện cần xử lý. Tần gia đã chạm đến giới hạn của anh, lúc này anh không thể tha cho bọn họ nữa..."
"Ừ, không thể tha cho cha con Tần gia..." Trong đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi hiện lên sát ý : "Anh Hạo Vân, em muốn tự tay giết chết Tần Tử Hoa, có thể không?"
"Cái này..." Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức nói : "Nếu em thật sự dám xuống tay, anh cũng không phản đối..."
"Em không sợ!"
Hàn Tuyết Nhi nghiêm mặt nói : "Thân là người đàn bà của Phương Hạo Vân, nếu ngay cả kẻ thù cũng không dám giết, vậy em chẳng phải là quá kém sao... Anh Hạo Vân, anh yên tâm, em kiên cường hơn anh tưởng tượng nhiều. Còn nhớ rõ việc đánh chết Thập Nhân bang không? Ngay từ lần đó, sự cam đảm của em cũng đã được luyện ra..."
"Haha, không tồi" Phương Hạo Vân hơi động tâm, đưa tay nâng mặt của cô lên : "Có hương vị đàn bà của Phương Hạo Vân rồi... Tuyết Nhi, thưởng cho em một lần nữa, muốn không?"
"Đương nhiên muốn!"
Tính cách của 9x chính là không bị cản trở, to gan lớn mật, trước mặt người đàn ông mình yêu, cô rất hào phòng, không một chút keo kiệt.
"Lần này cho kích thích một tí..." Nói xong, Phương Hạo Vân lại đẩy ngã Hàn Tuyết Nhi, vùi đầu xuống giữa hai chân cô, bắt đầu hôn hít.
Hàn Tuyết Nhi lập tức trở nên kích thích tột cùng, nhất là khi đầu lưỡi của hắn chạm vào người cô, cô cảm thấy mình như đang bay lên.
"Cốc cốc!"
Đúng ngay thời khắc mấu chốt này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tần Tú Văn : "Tuyết Nhi, mẹ vào được không? Mẹ có chuyện muốn nói với con..."
Nghe thấy giọng nói của mẹ, Hàn Tuyết Nhi liền sợ đến mức hồn vía đi dạo, cô vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào, bên Phương Hạo Vân cũng không dám chậm trễ, vội vàng kéo đồ mang vào.
Tuy rằng hắn và Hàn Tuyết Nhi làm việc này chẳng có gì sai.
Nhưng trong trường hợp như vậy, hoàn cảnh như vậy mà bị Tần Tú Văn thấy, thì không được tốt lắm.
Hai người dùng một phút để thu dọn hiện trường và mặc đồ vào, Phương Hạo Vân liền đi ra mở cửa cho Tần Tú Văn : "Dì, con và Tuyết Nhi đang nói chuyện, dì đến đúng lúc lắm... cùng nhau thảo luận nhé?"
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, âm thầm bật cười, nói cái gì vậy, chuyện vừa rồi, có thể cùng nhau thảo luận sao?
"Dì, con và Tuyết Nhi vừa bàn xong, quyết định để em nó tự tay đâm Tần Tử Hoa, dì thấy thế nào?" Phương Hạo Vân cười nói.
"Dì đến đây cũng vì chuyện này..." Tần Tú Văn nói : "Vừa rồi dì và chú Trần đang thương lượng chuyện này, nếu hai đứa cũng nghĩ vậy, dì yên tâm rồi"
Dừng lại một chút, Tần Tú Văn nhìn thấy hai má đỏ ửng của con gái, lại thấy vết nước chảy trên đùi của con gái, lập tức hiểu được cái gì đó. Sắc mặt hơi đỏ lên, bà nhỏ giọng nói : "Hai đứa tiếp tục... tiếp tục thảo luận đi, dì đi trước..." Nói xong không chờ Hàn Tuyết Nhi nói cái gì, lập tức xoay người đi.
Hàn Tuyết Nhi hỏi : "Anh Hạo Vân, anh nghĩ mẹ có biết không?"
Phương Hạo Vân nhún vai : "Cái này anh cũng hổng rõ... còn muốn tiếp tục hông?"
"Tiếp cái đầu quỷ của anh đó, mắc cở muốn chết... em phải đi giải thích với mẹ..." Nói xong, Hàn Tuyết Nhi vội vã chạy ra ngoài.
Hành động nhằm vào Tần gia đã bắt đầu.
Vì để cho hành động được hợp pháp hóa, Phương Hạo Vân hy vọng tranh thủ được sự đồng ý của Lã Thiên Hành, cho nên hắn đã liên hệ với Hà Thanh.
Hà Thanh hẹn Phương Hạo Vân đến quán cà phê ở Shangri La gặp mặt.
Buổi tối bảy giờ, một chiếc Lamborghini chậm rãi chạy vào chổ đậu xe của Shangri La, và Phương Hạo Vân bước xuống xe.
Nhìn đồng hồ, xác định là không có muộn, khóe miệng của Phương Hạo Vân hơi nhếch lên, bước vào trong. Sau khi đi thang máy đến chổ hẹn, Phương Hạo Vân nhìn thấy Hà Thanh đang ngồi ngay cửa sổ, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trông có vẻ mang đầy tâm sự.
"Đến rồi, ngồi đi..." Thấy Phương Hạo Vân đi qua, Hà Thanh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói : "Muốn uống cái gì, tôi gọi giúp cậu"
Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua ly cà phê trước mặt Hà Thanh, nói : "Giống cô, một ly cà phê.. Hình như cô có tâm sự, không được vui?"
Hà Thanh không trả lời câu hỏi của Phương Hạo Vân, chỉ kêu phục vụ đến, gọi một ly cà phê.
Dừng lại một chút, Hà Thanh lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Chuyện Tần gia không dễ làm... tôi đã hỏi ông chủ lớn, ý của ông ta là tự cậu đi giải quyết..."
Cơ mặt của Phương Hạo Vân hơi giật giật một chút, cười lạnh nói : "Không phải là rất khó làm chứ? Hay là muốn ăn thêm một chút gì nữa?'
"Tùy cậu nghĩ thế nào... tóm lại chuyện này chúng tôi không nhúng tay vào.." Giọng nói của Hà Thanh vẫn lạnh như băng.
Phương Hạo Vân đổi đề tại : "Rốt cục đã xảy ra cái gì, vì sao cô lại lạnh lùng với tôi như vậy.. cô đã quên ước định tại phố D của chúng ta sao?"
"Phương thiếu gia, tôi không biết cậu đang nói cái gì... Tôi cũng không nhớ chúng ta đã từng có ước định gì tại phố D..." Hà Thanh lạnh giọng nói.
Sắc mặt của Phương Hạo Vân liền phát lạnh, không vui nói : "Có phải là Lã Thiên Hành đã làm gì với cô không... Tôi nghe nói vì chuyện phố D mà cô bị thẩm tra cách ly, bây giờ thả cô ra, là vì muốn lập công chuộc tội, đúng không?"
"Không phải chuyện của cậu" Phương Hạo Vân Hà Thanh.
"Sao không phải chuyện của tôi?" Phương Hạo Vân cười mờ ám : "Nếu cô đã xảy ra quan hệ với tôi... tốt xấu gì cũng là một nửa đàn bà của tôi. Chuyện của cô tôi làm sao mà không lo? Nói cho tôi biết, Lã Thiên Hành rốt cục đã làm gì với cô, tôi có thể giúp cô..."
"Ông chủ lớn đối với tôi rất tốt... tôi không cần cậu giúp gì cả..." Dừng lại một chút, Hà Thanh còn nói thêm : "Những cái nên nói tôi đã nói, tôi có việc đi trước, nhớ trả tiền..." Nói xong, Hà Thanh liền đứng dậy.
Phương Hạo Vân không cản, mà tùy ý để cho Hà Thanh rời đi. Một lát sau, Phương Hạo Vân kêu phục vụ lại, chuẩn bị trả tiền, thì nghe người phục vụ nhỏ giọng nói : "Tiên sinh, vị tiểu thư vừa rồi hẹn cậu tại phòng 1125"
"Ừ, tôi biết..." Phương Hạo Vân cho người phục vụ năm trăm tiền boa, sau đó đi đến thang máy.
Dưới sự dẫn đường của phục vụ hành alng, Phương Hạo Vân đi đến phòng 1125. Sau khi vào phòng, hắn thấy Hà Thanh đang đứng ngẩn người tại cửa sổ.
Phương Hạo Vân khóa cửa phòng lại, bước đến phía sau ôm lấy Hà Thanh, miệng dán lên vành tai của cô, hỏi : "Có tâm sự à?"
Hà Thanh cắn môi, không nói gì cả.
Phương Hạo Vân đưa tay xuống eo của cô, ôm lấy, đi đến ghế sofa, ngồi xuống, hắn để Hà Thanh ngồi lên đùi của mình, vuốt ve khuôn mặt u buồn của cô, ôn nhu hỏi : "Vì sao không tin tôi, tôi có thể giúp cho cô, cho dù đối phương là Lã Thiên Hành, tôi cũng không sợ ổng..."
Hà Thanh lắc đầu nói : "Cậu không giúp được tôi đâu... Phương thiếu gia, vốn dĩ tôi không nên gặp cậu ở đây.. Nhưng mà tôi muốn báo ân... hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.... Ngày nay tôi thuộc về cậu, cậu muốn chơi thế nào thì chơi... tôi sẽ phối hợp với cậu..."
"Đồ ngu.. cô xem Phương Hạo Vân tôi là người nào... Cô nghĩ rằng tôi thật sự là loại háo sắc biến thái sao? Nói thật cho cô biết, nếu không phải tôi cảm thấy cô không tồi, tôi sẽ không lên giường với cô. Có lẽ tôi nói vậy cô không tin, nhưng không cần suy nghĩ đâu, với thân phận và địa vị của tôi bây giờ, muốn chơi loại gái nào mà không được? Tôi nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ, bây giờ cô là một nửa đàn bà của tôi, cô phải nói khó khăn của cô cho tôi biết, tôi phải giúp cô... Cô không có lựa chọn, tôi cũng không có lựa chọn..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, nước trong đôi mắt của Hà Thanh đã chảy xuống, chỉ là cô vẫn không nói gì.
Phương Hạo Vân đầy ngã Hà Thanh xuống ghế sofa, nhìn cái thân thể làm cho mình say như rượu này, hắn đã quyết định, phải làm cho Lã Thiên Hành mất luôn những gì đang có.
Đối phó với người như Hà Thanh, phương pháp tiện dụng nhất và thích ứng nhất chính là bắt đầu chinh phục từ cơ thể, chỉ khi chinh phục cơ thể của cô thành công, thì mới chiếm được trái tim của cô.
Hà Thanh phát hiện ra Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm lên ngực mình, vẻ mặt hơi bất an, nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, cô không biết là nên đẩy Phương Hạo Vân ra, hay là yên lặng thừa nhận.
Thoáng do dự một chút, Hà Thanh liền nhắm mắt lại, làm ra vẻ mặc cho người chà đạp.
"Mở mắt ra..." Giọng nói của Phương Hạo Vân rất bá đạo, hầu như là dùng cái kiểu nói ra lệnh.
"Cởi đồ ra... tự mình cởi..." Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười tà ác, đưa tay lên bóp vào ngực của cô vài cái.
Hà Thanh không chút do dự, mở mắt ra và bắt đầu cởi đồ, để lộ ra cái áo ngực viền hoa màu tím. Tuy rằng vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nhưng mà thân thể của cô lại đang run lên, cũng không biết là do hoảng sợ, hay là do hưng phấn.
"Tiếp tục cởi..."
Phương Hạo Vân kéo kéo quần của cô, nói : "Cởi sạch toàn bộ..."
Thân thể của Hà Thanh càng run lên, sau khi do dự, cô vẫn cởi sạch đồ ra, tùy ý để Phương Hạo Vân làm.
"Cô đã quyết tâm dùng thân thể để báo ân tôi, vậy thì tôi cũng không từ chối..." Phương Hạo Vân khẽ cưới một tiếng, cúi đầu xuống, liếm nhẹ lên nụ hoa trên ngực của cô.
Thân mình của Hà Thanh lập tức căng lên. Hiển nhiên, đối với sự khiêu khích như vậy, cô vô cùng nhạy cảm.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân hơi nhếch lên, tiếp tục mút nụ hoa của cô, và tay to đã bắt đầu vuốt ve giữa hai đùi của cô.
Trên công dưới công, chỉ sau một hồi, phòng ngự lý trí của Hà Thanh đã hoàn toàn bị hỏng mất, trong ánh mắt xuất hiện vẻ mê ly, miệng hơi mở ra, phát ra những tiếng rên rĩ nhỏ.
"Hà Thanh... nói cho tôi biết, cảm giác của cô bây giờ..." Giọng nói của Phương Hạo Vân rất lạnh : "Phải nói, hơn nữa còn phải nói ra cảm giác thật sự trong lòng cô..."
Hà Thanh nghe thấy thế, lập tức xấu hổ và giận dữ không thôi.
"Không nói à?" Phương Hạo Vân cười lạnh, kéo tay của Hà Thanh xuống dưới, ra lệnh : "Tự mình sờ..."
Bây giờ Hà Thanh đã muốn ngừng mà không được, cô phát hiện ra tay nhỏ của mình có thể an ủi cảm giác trống rỗng khó chịu kia, và càng không thể rút tay về, bắt đầu tự an ủi.
Phương Hạo Vân dồn hết lực lượng lên thân trên của cô.
"Phương thiếu gia... Hạo Vân... cho em... em khó chịu..." Dục vọng của đàn bà không khác gì cơn nghiện của mấy thằng xì ke, một khi đã bùng nổ thì sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, và rơi sâu vào trong đó.
Toàn thân Hà Thanh lúc này đã đỏ hồng, con mắt nửa khép nửa mở, mong rằng Phương Hạo Vân sẽ chà đạp cô một phen, để cô dưới thân của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT