Phương Hạo Vân hơi kinh ngạc, từ sát khí trên người của đối phương, hẳn là công lực cũng đủ cao để nước mưa không làm ướt đồ rồi.
Chỉ là trên thực tế, cả người ông ta đã ướt sũng rồi.
"Các hạ là người nào của Nam Cung thế gia? Tại sao lại cố ý cản đường tại hạ?" Phương Hạo Vân cố gắng nhớ lại xem mình đã đắc tội với người này ở đâu. Hắn vẫn cảm thấy rằng người này có thù rất nặng với mình, nghiêm trọng giống như thù giết chồng cướp vợ vậy.
"Cậu là Phương Hạo Vân?" Người nọ lạnh giọng : "Tại hạ Nam Cung Kiếm, là em ruột của cô gia chủ Nam Cung thế gia Nam Cung Hoàng... Long Hi Phượng là chị dâu của tôi..."
"Thì ra là Nam Cung Hoàng đại ca... Haha, người một nhà rồi, anh có thể không biết? Tôi và chị Phương vừa kết nghĩa, chính thức trở thành chị em, theo lễ nghĩa, tôi cũng gọi anh một tiếng đại ca" Phương Hạo Vân cười hì hì nói.
"Hừ!"
Nam Cung Kiếm nghe thấy thế, cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia khinh thường. Trong giọng nói mang theo sự cao ngạo và kinh thường : "Thật là buồn cười... cậu là cái thứ gì, cậu đủ tư cách gọi tôi là đại ca sao?"
"Đúng là cũng có chút năng lực..." Phương Hạo Vân cảm nhận được một áp lực vô hình từ trong tiếng cười của Nam Cung Kiếm.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân xuyên qua làn mưa, nhìn Nam Cung Kiếm, lạnh nhạt hỏi : "Nam Cung Kiếm, tôi và chị dâu của anh tốt xấu gì cũng là bạn, thái độ của anh như vậy là sao? Tôi cũng không rõ là đã đắc tội với anh chổ nào nữa"
Nghe Phương Hạo Vân hỏi như vậy, kiếm trong tay Nam Cung Kiếm càng được nắm chặt hơn.
"Cậu khinh nhờn thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia..." một tiếng quát phẫn nộ vang lên, truyền vào lổ tai của Phương Hạo Vân vô cùng rõ ràng.
Phương Hạo Vân cảm thấy một luồng sát khí đánh ập vào mặt mình, vội vàng ngưng thần lại, nhẹ nhàng hóa giải nó.
"Nam Cung Kiếm, anh bị bệnh thần kinh à, tôi khinh nhờn chị Phượng khi nào?" Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Nam Cung thế gia này sao lại không có nổi một người bình thường nhĩ?
Tiếp xúc với hai người, nữ là bà điên, nam là ông khùng. Đúng là bó tay! Trong ký ức của hắn, hắn căn bản là chưa từng chọc ghẹo Nam Cung Kiếm bao giờ cả.
Hơn nữa, cái lý do khinh nhờn Long Hi Phượng, càng không tồn tại.
Tuy rằng hai người sớm muộn gì cũng thành kẻ địch, nhưng giai đoạn hiện giờ, vì lợi ích của hai bên, cả hai đều đối với nhau rất tốt. Nếu không cũng không kết nghĩa chị em làm gì.
Nam Cung Kiếm chậm rãi giơ kiếm lên, trầm giọng nói : "Nói nhiều làm gì? Tôi và cậu đánh một trận sảng khoái đi. Nếu cậu có thể thắng được thanh kiếm trong tay tôi, vậy cậu có thể đi, nếu không thì cậu sẽ chết..."
"Ơ? Đập Con Muỗi ..." Nam Cung Kiếm nói như vậy, làm cho Phương Hạo Vân mở miệng chửi bậy một câu, hắn chưa từng gặp người không nói lý như vậy.
"Bố mày giết ông già của mày, fuk bà già của mày, mày làm được gì bố?" Phương Hạo Vân đã nổi điên lên, vì nãy giờ ngồi uống rượu với Long Hi Phượng cũng đã hơi thấm men, làm cho ruột đói cồn cào, hắn tính chạy nhanh nhanh về ăn chút gì đó, tuy rằng ra ngoài, nhưng cũng không thể tự bạc đãi bản thân được.
"Tốt... tôi sẽ khiến cho cậu chết rõ ràng..." Giọng nói của Nam Cung Kiếm lạnh lùng vang lên : "Cái sai của cậu là tiếp xúc với Nam Cung thế gia, nói chuyện với Thiếu phu nhân... cậu khinh nhờn thiếu phu nhân của chúng tôi, làm một thành viên của Nam Cung thế gia, tôi có quyền tru sát cậu.. để bảo toàn danh dự cho Thiếu phu nhân..."
Nghe Nam Cung Kiếm cố tình gây sự như vậy, Phương Hạo Vân liền bật cười.
"Haha...."
Phương Hạo Vân cười dài, chế nhạo : "Bố hiểu rồi, thì ra mày yêu thầm chị dâu của mày... Vừa rồi có phải mày nhìn thấy bố và chị Phượng nói chuyện với nhau vui vẻ, mày ghen tị đúng không? Cho nên mới ra đây mai phục, tính giết bố đúng không? Bệnh thần kinh.... em chồng yêu chị dâu... mày cũng đủ cam đảm thật"
Nam Cung Kiếm bị Phương Hạo Vân nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận, rốt cục đã không nhịn được, vung kiếm lên múa, đâm tới hướng Phương Hạo Vân xuyên qua làn mưa.
Con ngươi của Phương Hạo Vân liền co lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Không thể không nói, Nam Cung Kiếm quả thật cũng có chút bản lĩnh. Từ uy lực của một kiếm này mà thấy, ông ta đã là đối thủ lợi hại nhất mà Phương Hạo Vân từng gặp. Tuy rằng kiếm chiêu còn cách khá xa, nhưng Phương Hạo Vân vẫn có thể cảm nhận được sát khí vô hạn từ trong kiếm chiêu này.
"Có chút hứng thú!"
Phương Hạo Vân cười nhạt, xuất ra Thiên Phạt, chỉ về hướng Nam Cung Kiếm : "Mày có tư cách để bố ra tay, vậy bố sẽ cùng chơi với tên điên này một chút..."
Thoáng một chút, một luồng chiến ý cường đại đã bao phủ bốn phía.
Nam Cung Kiếm lập tức cảm giác được một nỗi sợ từ trong đáy lòng, không cần nghi ngờ nữa, thằng mặt trắng này cũng là một cao thủ.
"Xoẹt xoẹt!"
Theo cái múa tay của Nam Cung Kiếm, vài đường kiếm hoa giống như tia chớp đánh về hướng Phương Hạo Vân, tốc độ cực nhanh, cho dù là Phương Hạo Vân cũng không thể nhìn rõ được.
Hắn vội vàng dùng Thiên Phạt chống đỡ.
Đao kiếm chạm nhau dưới làn mưa, lực lượng mạnh đến nổi làm cho những giọt nước mưa văng lên, và bốc hơi ngay lập tức.
"Hảo kiếm pháp..." Phương Hạo Vân khen ngợi một câu, ra tay cũng không nể tình nữa. Đao khí của Thiên Phạt phát ra không ngừng, đánh úp về những huyệt vị quan trọng của Nam Cung Kiếm.
Tốc độ của hai người cực nhanh, chỉ chớp mắt một cái mà đã đấu năm sáu chiêu, chiêu thức sắc bén, hơn nữa tiếng kim loại va chạm nhau còn vượt qua cả tiếng mưa rơi.
Sau mười chiêu, Nam Cung Kiếm dường như không còn đủ lực theo, mơ hồ có vẻ muốn thua, thậm chí là bắt đầu đổi tấn công thành phòng ngự, vừa đánh vừa lui.
Nhưng mà Phương Hạo Vân theo sát như hình với bóng, căn bản là không cho Nam Cung Kiếm cơ hội thở dốc, Thiên Phạt trong tay vẫn tấn công không đổi, ra chiêu là nhắm ngay cổ của Nam Cung Kiếm.
Nam Cung Kiếm rút thân tránh né, vách núi sau lưng ông ta ngay lập tức xuất hiện một vết chém của Thiên Phạt, và đá vỡ vụn ngay tại chổ, có thể thấy được áp lực mà Nam Cung Kiếm đang chịu là lớn thế nào.
Phương Hạo Vân rõ ràng đã chiếm thế thượng phong, Nam Cung Kiếm bắt đầu vào thế thủ, nhưng không hề tỏ ra yếu kém, kiếm thế biến đổi liên tục, vung tay lên, lấy tốc độ và kiếm chiêu để hóa giải chiêu thức lấy mạng của Phương Hạo Vân.
Chiêu này là tuyệt học của Nam Cung thế gia, Thất Tuyệt Toàn Phong kiếm, uy lực cự mạnh, đủ để chém núi vạch sông, nhưng với công lực hiện tại của Nam Cung Kiếm thì vẫn chưa thể nào phát huy được một phần mười uy lực của nó.
Dù vậy, một kiếm này cũng làm cho Phương Hạo Vân xanh mặt, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"ầm ầm..."
Vài tiếng nổ vang lên, Phương Hạo Vân dựa vào tốc độ của Hoạt Bộ làm ưu thế, dùng lực lượng cường đại hóa giải chiêu thức của Nam Cung Kiếm, đồng thời còn khai triển một vòng tấn công mới.
Lúc này, Phương Hạo Vân càng đánh càng nhanh, căn bản là không để cho Nam Cung Kiếm có cơ hội phản kích giống hồi nãy nữa.
Nam Cung Kiếm càng lúc càng bị ép lui, đã bị ép đến mép núi, nếu còn tiếp tục như vậy thì ông ta chắc chắn sẽ ngã xuống núi.
Đương nhiên, cái sườn núi khoảng hai mươi mét này đối với một võ giả như Nam Cung Kiếm mà nói thì không tính là vấn đề.
Nhưng nó đã nói lên tình thế của Nam Cung Kiếm rồi.
"Nam Cung Kiếm, ông chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?" Phương Hạo Vân đã lâu rồi không đánh sướng tay như vậy, hắn thấy Nam Cung Kiếm đã hụt hơi rồi, vội vàng dùng miệng nói khích.
Cùng lúc đó, hắn lui về sau khoảng mười mét, để cho Nam Cung Kiếm có cơ hội thở dốc.
Nam Cung Kiếm vội vàng phi thân lại, phát động tấn công. Cũng dùng Thất Tuyệt Toàn Phong kiếm khi nãy, nhưng lực công kích lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều. Nhưng Phương Hạo Vân không chút sợ hãi, ngược lại còn cười, trong con mắt hiện lên một vẻ vui mừng, không hổ là nhị thiếu gia của Nam Cung thế gia, quả thật cũng có chút bản lĩnh.
Trừ dì Bạch ra, Nam Cung Kiếm hầu như là một trong những võ giả lợi hại nhất là hắn từng gặp.
Thất Tuyệt Toàn Phong của Nam Cung Kiếm không tồi, chỉ tiếc là nội công chưa đủ mạnh, nói như vậy, ngay cả Nhâm Đốc hai mạch của ông còn chưa được đả thông nữa.
Trong tình huống như vậy, cho dù Nam Cung Kiếm có dủng kiếm chiêu cực mạnh cũng không có cơ hội giành phần thắng.
Rất nhanh, Nam Cung Kiếm đã cảm thấy hai tay mỏi nhừ, khó có thể tiếp tục thêm nữa.
Nam Cung Kiếm hơi giật mình, Phương Hạo Vân trước mắt chỉ mới hơi hai mươi, mà tuổi của mình lại gấp đôi hắn, theo lý thuyết thì công phu nội gia của mình phải mạnh hơn hắn mới phải.
Nhưng mà bây giờ mình đã không còn chút hơi nào, còn Phương Hạo Vân thì càng đánh càng hăng, căn bản là không hề có vẻ mệt mỏi.
Phải biết rằng, công phu nội gia khác với những thứ khác, tu luyện một chút gôm được một chút, chỉ khi nào tích lũy lâu dài thì mới có thể thành công được. Và nó cần rất nhiều thời gian.
Trừ phi... trừ phi là hắn đã đả thông Nhâm Đốc hai mạch.
bình thường mà nói, chỉ khi được đả thông Nhâm Đốc hai mạch thì trong nội lực trong cơ thể mới thành một vòng tuần hoàn, và chân khí bên trong mới có thể sinh sôi không ngừng.
"Không có khả năng... tính theo tuổi của hắn, thì cho dù là thiên tài cũng không thể đả thông Nhâm Đốc hai mạch được..." Nam Cung Kiếm nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình. Theo ông ta biết, Nam Cung thế gia có hai vị lão tổ tông, bây giờ đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi, và cũng mới đột phá Nhâm Đốc hai mạch không lâu.
Phương Hạo Vân dường như cũng nhìn ra được suy đoán của Nam Cung Kiếm, cười nói : "Chúc mừng anh, anh đã đoán đúng rồi. tôi quả thật đã phá tan sinh tử huyền quan, đả thông Nhâm Đốc hai mạch"
"Ta không tin!!!"
Nam Cung Kiếm gầm lên một tiếng, giơ kiếm vọt đến.
Phương Hạo Vân cười lạnh, Thiên Phạt trong tay phát sáng lên, đón đỡ.
Rất nhanh, Nam Cung Kiếm lại bị ép đến mép núi, và ông đã không thể tiếp tục chống đỡ rồi.
Ngay trong lúc ông thu kiếm về, chuẩn bị toàn lực phòng thủ, thì một tia sáng đã xoẹt qua kiếm của ông, và nghe một tiếng keng vang lên, thanh kiếm trong tay của Nam Cung Kiếm đã bị đánh rơi xuống đất.
Dù vậy, đao thế của Phương Hạo Vân vẫn không giảm, tình cảnh của Nam Cung Kiếm liền trở nên nguy hiểm vạn phần.
Trong lòng Nam Cung Kiếm rung lên, ánh mắt hiện lên một vẻ tuyệt vọng, ông ta vạn lần không ngờ rằng, mình lại rơi vào tình cảnh như vậy.
"Không... mình không thể chết như vậy được..." Nhớ đến Long Hi Phượng, Nam Cung Kiếm quát lên một tiếng lớn, dùng toàn lực đỡ một đao này, cho dù là đứt tay cũng chịu.
"Rầm!"
Một tiếng sấm nổ vang lên, thân hình của Nam Cung Kiếm bay ngược về sau, lúc té xuống đất, liền thấy miệng ngọt ngọt, và phun ra một họng máu.
Mặc dù đã đến nông nỗi này, nhưng Nam Cung Kiếm vẫn không từ bỏ. Cho dù chết, ông cũng không thấy được mặt của Long Hi Phượng trước khi chết, cho nên ông nhất định phải cố gắng.
Phương Hạo Vân căn bản là không để cho Nam Cung Kiếm có cơ hội thở dốc, ngay trong lúc Nam Cung Kiếm vừa đứng dậy, thì Phương Hạo Vân đã lao đến, trong mắt lộ ra sát khí dày đặc.
"Không... ta không muốn chết..." Nam Cung Kiếm ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng đầy đau khổ, nghiêng người mở to mắt ra, hy vọng có thể tránh thoát một kích này của Phương Hạo Vân.
"Không tự lượng sức!"
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng : "Đường là do anh chọn, đừng trách tôi..."
"Đao hạ lưu nhân!"
Đúng lúc này, trong làn mưa xuất hiện vài bóng người, ngăn cản trước mặt Phương Hạo Vân. Đứng đầu là Long Hi Phượng, phía sau bà là sáu người, trừ Tiểu Đao và lão Lang ra, những người kia đều không quen mắt. Có điều công phu của họ cũng không tồi, bởi vì quần áo của họ không bị ướt.
"Phương thiếu gia... Nam Cung Kiếm là nhị thiếu gia của Nam Cung thế gia, hy vọng em có thể nể mặt Nam Cung thế gia mà tha cho hắn một con đường sống, được chứ?" Long Hi Phượng nói.
"Phu nhân... em không coi Nam Cung thế gia là địch, nhưng Nam Cung Kiếm vô cớ phục kích em trên đường, Nam Cung thế gia của chị cũng phải cho em một sự công bằng chứ?" Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói.
"Cái này là đương nhiên, chuyện hôm nay, chị nhất định sẽ cho em một sự công bằng" Long Hi Phượng sai người nâng Nam Cung Kiếm dậy, lớn tiếng quát : "Nam Cung Kiếm, cậu rốt cục muốn làm cái gì? Vì sao cậu lại phục kích Phương thiếu gia... Nếu không muốn chết, cậu phải nói rõ chuyện hôm nay..."
"Haha..." Nam Cung Kiếm nhìn thấy được Long Hi Phượng trước khi chết, tâm nguyện đã xong, lập tức cười to nói : "Không có lý do, chỉ là nhìn không thuận mắt... Thiếu phu nhân, chị đừng quản tôi, chị để hắn giết tôi đi"
"Đồ khốn nạn!"
Long Hi Phượng quát lạnh một tiếng : 'Nam Cung thế gia luôn có ân oán rõ ràng, cậu làm cũng đã làm, nhất định phải nói rõ ràng. Cho dù chết, cũng phải chết trong sự trong sạch. Nếu không, cậu không xứng làm người của Nam Cung thế gia"
Nam Cung Kiếm nhìn nhìn Long Hi Phượng, há miệng ra, nhưng không nói một chữ nào. Dừng lại một chút, ông đưa mắt nhìn về hướng Phương Hạo Vân, nói : "Giết tôi... giết tôi đi, cầu xin cậu..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT