Bởi vì chuyện của Hoàng Kỳ Anh, cho nên giữa Hà Thanh và Phương Tuyết Di bỗng có một mối thù với nhau. Tuy rằng không biểu hiện ngoài mặt, nhưng mà đấu võ mồm chế nhạo lẫn nhau là điều không tránh khỏi.
"Thượng tá Hà Thanh, cô là người bận rộn, tôi nghĩ cô không rãnh tham gia mấy hoạt động này, cho nên tôi mới không thông báo cho cô. Cô đã tự mình đến đây, vậy thì mọi người cùng nhau chơi vui vẻ đi" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Hà Thanh mỉm cười : "Phương thiếu gia, cậu đúng là khéo ăn nói, hèn chi cậu lại lừa được nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyệt đi theo cậu..." Nụ cười của cô ta quả thật rất mê người, nhưng ai cũng nhận ra đằng sau nụ cười ấy là một sự khiêu khích và châm chọc.
Phương Hạo Vân nhíu mày, cười lạnh : "Thượng tá Hà Thanh, hôm nay cô có uống thuốc chưa?"
"Tôi không biết!" Hà Thanh thản nhiên nói : "Tôi cảm thấy rằng tâm tình của tôi rất bình tĩnh, rất vững vàng... chẳng có gì không ổn cả..."
Đinh Tuyết Nhu nãy giờ không nói chuyện đã lên tiếng : "Hạo Vân... đối với mấy cô bạn đã vào thời kỹ mãn kinh rồi thì anh nên khoan dung đi..."
"Hì hì!" Thấy thần tượng dùng thủ đoạn mềm dẻo để chửi người, Phương Tuyết Di lập tức bật cười.
Hà Thanh vẫn không đổi sắc, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, tôi muốn nói chuyện với cậu, không biết cậu có thời gian rãnh hay không, là về chuyện nhiệm vụ"
"Ra ban công!" Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm lễ.
Trên mặt Hà Thanh lộ ra một nụ cười nhu hòa : "Phương thiếu gia quả nhiên là người làm đại sự... có thể bỏ những bông hoa xinh đẹp này luôn..."
Phương Hạo Vân trừng mắt nhìn Hà Thanh, nói : "Bớt nói nhãm đi, theo tôi"
Lúc Hà Thanh xoay người đi, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Phương Tuyết Di. Trong mắt dường như mang theo sự khiêu khích và oán hận.
Phương Tuyết Di hơi buồn bực, cô nhớ rõ mình chưa có đắc tội với người phụ nữ này mà?
Đinh Tuyết Nhu mỉm cười nói : "Bệnh thần kinh mà, chị để ý làm gì"
Đi ra ban công, ánh mắt của Hà Thanh đã bình thản hơn, tuy rằng vẫy một phục vụ lại, cầm lấy một ly rượu khác.
"Cậu uống không? Phương thiếu gia?" Hà Thanh bảo phục vụ lấy thêm một ly nữa.
"Không cần, tôi đến để nói chuyện..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Bên ông Lã đã có tin tức gì?"
"Có!"
Nói đến công việc, Hà Thanh không dám chậm trễ, vội vàng thu hồi vẻ ngả ngớn khi nãy, nghiêm túc nói : "Ông Lã kêu tôi nói cho cậu biết, trong vòng một tuần nữa sẽ triển khai hành động, hy vọng cậu có thể chuẩn bị tốt"
"Còn gì?" Phương Hạo Vân hỏi tiếp.
"Hết rồi, chỉ nhiêu đó thôi!" Hà Thanh cười nói : "Cậu thất vọng à? Nếu cậu thất vọng, vậy thì đại biểu rằng cậu rất kỳ vọng vào tôi...."
Sắc mặt của Phương Hạo Vân đã trở nên âm trầm, ánh mắt hơi nhíu lại, nhìn nhìn bộ ngực của Hà Thanh, nói : "Hành vi hôm nay của cô làm tôi rất ghét... cô nói tôi có phải nên trừng phạt cô không?"
"Cậu muốn làm gì?" Hà Thanh dường như cũng cảm nhận được ý của Phương Hạo Vân, lui về sau theo bản năng, nhìn nhìn vào cửa sổ, nói : "Nếu cậu dám làm bậy, tôi sẽ hô lên..."
Trong mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một tia sáng, lạnh lùng nói : "Bây giờ cô có thể uy hiếp tôi, nhưng về sau..." Nói xong câu đó, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi. Thời gian đã không còn sớm nữa, nghi thức cử hành sắp bắt đầu rồi.
Bước lên đài chủ tịch, Phương Hạo Vân phất tay với người dẫn chương trình, âm nhạc lập tức dừng lại, làm toàn trường yên tĩnh lại. Phương Hạo Vân cầm lấy micro trong tay người dẫn chương trình, bắt đầu nói chuyện.
Nội dung cũng giống như trước, nào là tích cực phấn đấu, cái gì mà cố gắng, rồi cảm ơn những sự ủng hộ. Nói chung là theo Phương Hạo Vân thấy, tất cả đều là những lời vô nghĩa. Còn những lời có thể dùng được, Phương Hạo Vân chưa bao giờ nói ra trước mặt mọi người.
Sau khi Phương Hạo Vân nói xong, nghi thức cũng hoàn thành, và kế tiếp là thời gian hoạt động tự do, vài người phục vụ nam đẩy những món ăn phương tây được bày diện theo kiểu Trung Quốc ra, đồng thời còn có những cô phục vụ đẩy những xe rượu ra, có rượu trong nước, cũng có rượu vang các kiểu, vô cùng đầy đủ, có thể thỏa mãn nhu cầu của mọi người.
Sau một lát, âm nhạc lại vang lên, và đồ ăn cũng đã được mang lên tiếp.
Âm nhạc chuyên nghiệp biểu diễn ngay tại chổ, làm cho hiệu quả vô cùng tốt.
"Hạo Vân, con theo mẹ một chút..." Không biết Trác Nhã đã xuất hiện bên cạnh Phương Hạo Vân từ lúc nào.
"Có việc sao?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Đi theo mẹ..." Nói xong, Trác Nhã liền đi về chổ ghế sofa gần cửa sổ. Phương Hạo Vân nhìn kỹ lại, vợ chồng Hàn Sơn đang ngồi ở chổ đó.
"Chẳng lẽ vì chuyện trục trặc kỹ thuật?" Phương Hạo Vân vừa đi vừa suy nghĩ.
"Hạo Vân, lại đây ngồi!" Hàn Sơn thấy Phương Hạo Vân lại, chủ động đứng dậy chào hỏi, trông rất nhiệt tình, nhưng ngược lại, sắc mặt của Tần Tú Văn thì có vẻ không tốt.
Phương Hạo Vân chào hỏi xong, cũng ngồi xuống bên cạnh Trác Nhã.
Trác Nhã đi thẳng vào vấn đề : "Hạo Vân, con tính thu xếp cho Tuyết Nhi thế nào?"
Tần Tú Văn lập tức trở nên hồi hộp, nhìn Phương Hạo Vân, hiển nhiên là rất chờ mong vào câu trả lời của hắn.
Vẻ mặt của Hàn Sơn cũng trở nên lo ắng, chuyện lần này vốn là do bọn họ một tay bày ra, nếu Phương Hạo Vân thật sự không muốn chịu trách nhiệm thì bọn họ cũng không làm gì được.
Vốn dĩ Hàn Sơn tính đi gặp Phương Tử Lân để nói chuyện, nhưng không ngờ thân thể của Phương Tử Lân không tốt, cho nên không có đến đây.
Dưới sự chờ mong của mọi người, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Yên tâm đi, con sẽ chịu trách nhiệm..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, tâm tình hồi hộp của Tần Tú Văn lập tức trở nên bình tĩnh lại : "Hạo Vân, dì hỏi con, con có thích Tuyết Nhi nhà dì không?"
"Có!'
Phương Hạo Vân gật đầu, thản nhiên nói : "Con thích Tuyết Nhi... có điều nếu không có chuyện lần này, con nghĩ con sẽ không thể có quan hệ được"
"Vì sao?" Hàn Sơn tò mò hỏi.
"Thích, không có nghĩa là sẽ đến với nhau... mọi người cũng biết, con đã có vợ, có bạn gái. Tuyết Nhi còn nhỏ, con không muốn làm tổn thương nó" Nói đến đây, Phương Hạo Vân quay đầu lại hỏi : "Chú Hàn, dì Tú Văn, hai người nói thật cho con biết, chuyện này là ý của hai người?"
"Cũng là ý của Tuyết Nhi!" Tần Tú Văn nói tiếp.
Hàn Sơn cười làm lành một tiếng : "Hạo Vân, chuyện đã như vậy, con cũng đừng trách dì và chú.... Thật ra, chú biết, làm như vậy là không tốt. Nhưng chú không còn cách nào, con nói con và Tuyết Nhi, vốn đã có ý với nhau, chỉ là hai đứa vẫn chưa vượt qua chuyện đó. Thân làm ba, chú thật sự không đành lòng nhìn con gái chịu khổ, cho nên chúng ta mới dùng kế gạo nấu thành cơm thôi..."
Bây giờ Trác Nhã mới hiểu được, thì ra chuyện lần này là bị ép buộc.
Vốn dĩ bà tưởng rằng là Hạo Vân nhà bà chủ động.
Bà thở dài một tiếng, nói : "Các người... Tuyết Nhi thật sự muốn sao?"
"Đương nhiên là muốn!" Tần Tú Văn nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, con rời đi không nói một tiếng, dường như cũng không đúng thì phải? Con hẳn là nên đến thăm nó mới đúng"
"Ừ, đúng là nên đến thăm... đúng rồi, con có gửi tin nhắn cho Tuyết Nhi, con nghĩ em nó hẳn là cũng đã nhận được" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Tin tưởng con, con sẽ xử lý tốt chuyện này" ( Ài, đúng là sướng thằng em mà tội thằng anh)
"Dì và chú đương nhiên là tin tưởng con... nếu không cũng sẽ không làm vậy..." Hàn Sơn và Tần Tú Văn cười hiểu ý.
Trác Nhã thì dở khóc dở cươi, có nhiều người không tình thấy con dâu tốt cho con trai mà phát buồn, còn bà thì lại có nhiều con dâu quá nên cũng phát buồn.
Những người bên cạnh Hạo Vân, ai ai cũng đều là phượng trong loài người. Có thể lấy được một người thôi, cũng đã là phúc đức tám đời rồi. Nhưng mà con trai lại có nhiều như vậy, không biết tu mấy kiếp nữa.
Trác Nhã không biết sau này con trai có thể sống nổi hay không, hay là ...
"Nhảy với em một điệu được không?"
Sau khi rời khỏi bàn của Trác Nhã và vợ chồng Hàn Sơn, Phương Hạo Vân đi đến sàn, liền gặp phải Bạch Lăng Kỳ.
Phương Hạo Vân cười hiền lành, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Lăng Kỳ, nói : "Đương nhiên là có thể!" Hai người lập tức bước ra.
"Hạo Vân... một lát nữa cùng chị Tuyết Nhu nhảy một điệu đi, chị ấy dường như đang đợi anh qua mời đấy" Bạch Lăng Kỳ phà hơi, nói nhỏ vào lổ tai của Phương Hạo Vân, cuối cùng còn hung hăng cắn một cái nữa. Không phải là Bạch Lăng Kỳ không biết thương người đàn ông trong lòng mình, chỉ là cô biết hắn ta có năng lực khép miệng vết thương quá mạnh, cho dù có cắn chảy máu cũng không sao.
Có đôi khi, Bạch Lăng Kỳ thậm chí còn suy nghĩ rằng, người đàn ông của mình có phải là cương thi bất tử hay không. Nếu không vì sao hắn không đổ máu?
Phương Hạo Vân biết Bạch Lăng Kỳ ghen tị, kề tai cho cô cắn coi như là trừng phạt dành cho mình vậy.
"Ừ, anh sẽ!" Phương Hạo Vân đáp ứng.
Bạch Lăng Kỳ thở dài nói : "Trước giờ, em đều vô cùng hâm mộ cuộc sống của người nổi tiếng.... nhưng bây giờ em mới biết được, cho dù là một ngôi sao như chị Tuyết Nhu, cũng có phiền não..."
Phương Hạo Vân cẩn thận hỏi : "Kỳ, em có trách anh không?"
Bạch Lăng Kỳ lắc đầu, trong mắt hiện ra một tia nhu nhược : "Vì sao em lại trách anh... anh quên rồi sao, chỉ cần trong lòng anh có em, là em thấy mỹ mãn rồi... Hạo Vân, anh sẽ vĩnh viễn đối tốt với em đúng không?"
"Đương nhiên!"
Phương Hạo Vân cười nói.
Trong mắt của Bạch Lăng Kỳ liền hiện lên một sự vui vẻ, cô kê đầu lên vai của hắn, lẳng lặng cảm thụ hơi thở của hắn, thật lâu sau mới ngẩng lên nói : "Em tin tưởng anh!"
Sau khi điệu nhảy kết thúc, Phương Hạo Vân đi đến chổ của Đinh Tuyết Nhu, mời cô khiêu vũ. Quả nhiên, trong đôi mắt vốn ảm đạm của Đinh Tuyết Nhu liền hiện lên một sự sáng ngời.
Khi hai người bước ra sàn nhảy, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, khi tay của Phương Hạo Vân chạm vào eo cô, tim của cô lập tức đập mãnh liệt. Đã lâu rồi chưa từng chịu kích động, nay ngọn lửa trong lòng cô đã bùng cháy. Thân thể hai người dính vào nhau, theo tiết tấu của điệu nhảy, hai người dường như đang tan vào nhau, thân thể của Đinh Tuyết Nhu vốn đang yếu đuối, không có nhiều sức lực, bây giờ dưới hơi thở của đàn ông, càng làm cho nó trở nên mất sức.
Phương Hạo Vân đổi thế nhảy, kéo cô vào lòng, cảm nhận được cái ôm đầy lực của hắn, Đinh Tuyết Nhu hầu như cảm thấy mình không thở nổi, cô cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Tư thế khiêu vũ của hai người rất kỳ quái, nhưng mà bước nhảy không loạn, Phương Hạo Vân luyện Hoạt Bộ, cho nên dù có nhắm mắt vẫn có thể bước đi mà không đạp lên chân của bạn nhảy. Còn Đinh Tuyết Nhu, dưới sự dẫn dắt của Phương Hạo Vân, cũng trở nên nhẹ nhàng, và hai người nhảy rất nhẹ nhàng, nhưng hấp dẫn, khiến cho những người xung quanh sợ hãi không thôi.
Đinh Tuyết Nhu tận tình hưởng thụ sự ấm áp và hạnh phúc này. Hồi lâu sau, cô mới mở miệng nói L "Hạo Vân, có phải anh đang chậm rãi nuốt lấy tập đoàn Siêu Uy của Đinh gia không?"
Phương Hạo Vân sửng sốt : "Bạch Nguyệt Thiên nói cho em biết?"
"Không!"
Đinh Tuyết Nhu thản nhiên nói : "Là em tự nhìn ra, em thấy mấy hợp đồng mà Tuyết Siêu mang đến... hơn nữa Rosand còn vài lần lở miệng... anh làm vậy, là vì em sao?"
"Ừ!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Không bao lâu sau, cổ phần trong tập đoàn Siêu Uy sẽ là của em, đến lúc đó, toàn bộ tập đoàn, toàn bộ Đinh gia, đều là của em... mấy năm nay, bọn họ thiếu em quá nhiều, cũng thiếu anh, đã đến lúc phải trả nợ rồi...."
Đinh Tuyết Nhu khẽ run lên, nói : "Anh rốt cục đã thừa nhận..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Anh biết trong lòng em có nhiều nghi vấn... yên tâm đi, chờ mấy ngày nữa anh sẽ nói cho em biết..."
"Ừ!"
Đinh Tuyết Nhu vui vẻ gật đầu, lập tức cắn nhẹ môi, hỏi : "Tha cho Đinh gia, được chứ?"
Câu hỏi này làm cho Phương Hạo Vân sửng sốt.
Nói thật, hắn không phải là không nghĩ đến vấn đề này.
Hơn nữa, hắn cảm thấy rằng Đinh Tuyết Nhu hẳn là nên oán hận Đinh gia mới đúng, sau lại cầu xin giùm cho Đinh gia?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT