"Anh à, anh nên tỉnh táo lại một chút đi, anh cảm thấy thực lực của Tần gia có thể diệt được Long gia sao?" Tần Như Phong tức giận nói : "Anh có thể không bỏ qua chuyện đáng thương này không... bây giờ không còn là vấn đề mặt mũi nữa, mà là vấn đền sống chết. Tần gia chúng ta dựa vào cái gì mà lập nghiệp? Nếu cấp trên thật sự muốn tính sổ, em thấy mục tiêu tiếp theo của Phương Hạo Vân chính là Tần gia chúng ta... em hy vọng có thể tranh thủ chút thời gian, cố gắng bán hết tài sản ở Hoa Hải đổi thành tiền mặt, thông qua ngân hàng Thụy Sĩ chuyển về Châu Âu, Hoa Hải không phải là nơi chúng ta ở lâu..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Kim Đại Trungg liền trở nên âm trầm : "Chuyện này thật sự đã đến nông nỗi đó sao... Ý của em là đem Tần gia hoàn toàn rút khỏi Hoa Hải? Việc này nếu truyền ra ngoài, Tần gia chúng ta làm gì còn mặt mũi nhìn người khác? Em tin rằng em không nói giỡn chứ..."

Tần Như Phong nghiêm túc nói : "Em là gia chủ Tần gia, em phải có trách nhiệm với Tần gia... Đồng thời, em cũng sẽ có trách nhiệm với quyết định của em..."

"Tử Hoa, lần này là cơ hội của con... Nếu con không hoàn thành của ba, thì con tự đánh mất quyền thừa kế của mình" Tần Như Phong dặn.

Tần Tử Hoa hít sâu một hơi, không ngờ kết quả lại như vậy.

Nói thật, hắn cũng không hy vọng đến châu Âu sống, tương đối mà nói, hắn thích cuộc sống nơi này. Chỉ là ba đã quyết định rồi, hắn không thể thay đổi.

Tần Tử Hoa gật đầu : "Được rồi, con sẽ cố hết sức, nhưng con không cam đoan là con nhất định không để cho ba thất vọng. Năng lực của Phương Hạo Vân rất lớn..."

"Ba tin con!" Tần Như Phong cổ vũ : "Ba vẫn luôn xem trọng con"

Nghe Tần Như Phong nói vậy, Tần Tử Kiếm bên cạnh đã cắn chặt răng, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể như thế. Trước kia, bởi vì hắn là con rể của gia tộc Morgan, cho nên ba mới xem trọng hắn. Nhưng bây giờ gia tộc Morgan đang hỗn loạn, không rãnh để ý đến người ngoài, điều này khiến cho địa vị và mặt mũi của hắn giảm xuống nhanh chóng.

Tần Tử Kiếm không phải là một người dễ chấp nhận, thất bại hôm nay đối với hắn mà nói, không tính là cái gì cả.

Hắn sẽ trở lại.

"Đại Trung, anh ra ngoài chút đi, em có chuyện muốn nói với Tử Hoa..." Tần Như Phong thản nhiên nói.

Kim Đại Trung không đáp lời nào, đứng dậy dẫn Tần Tử Kiếm đi ra ngoài.

Sau đó, Tần Như Phong chậm rãi nói : "Tử Hoa, chuyện lần này đối với ba và con đều vô cùng quan trọng. Nhớ kỹ, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Con cũng thấy rồi đấy, bác hai của con vô cùng coi trọng Tử Kiếm, cho nên con nhất định không được chịu thua..."

Tần Tử Hoa nghe như vậy, kinh ngạc hỏi : "Chẳng lẽ bọn họ muốn lão nhị lên làm gia chủ?"

"Hẳn là vậy!" Tần Như Phong thản nhiên nói : "Tử Kiếm có quan hệ với gia tộc Morgan, hơn nữa nhà mẹ nó ở châu Âu cũng có thể lực. Cho nên chú bác của con liền rất xem trọng Tử Kiếm. Nhưng mà ba cảm thấy rằng, Tần gia chúng ta rốt cục vẫn là người Hoa Hạ, cho nên ba hy vọng con có thể lên làm gia chủ, để bảo đảm huyết thống Tần gia được thuần khiết"

Tần Tử Hoa trầm ngâm một chút rồi nói : "Ba yên tâm, con sẽ cố gắng. Ba chờ tin tốt của con đi...Có điều ba bán tài sản của Tần gia để đổi lấy tiền mặt, nhớ phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để cho Phương Hạo Vân biết. Nếu không đến lúc đó chưa chắc chúng ta đã có thể cầm tiền mà đi..."

"Ừ, con nói đúng, ba sẽ cẩn thận" Chỉ dựa vào những lời này, Tần Như Phong đã cảm thấy con trai cả cũng có năng lực rồi, không giống như những gì mà đám chú bác nói.

Ngược lại, Tần Tử Kiếm luôn được mọi người coi trọng lại phạm phải một sai lầm chết người, tăng thêm mâu thuẫn gây gắt giữa Tần gia và Phương Hạo Vân.

.........................................

Sau khi rời khỏi Hàn gia, Phương Hạo Vân cũng không trở về tiểu khu Lam Tâm Hoa Viên, mà lập tức đến văn phòng của tập đoàn Đằng Phi, hắn cần yên tĩnh một chút.

Cả đêm này, hắn suy nghĩ rất nhiều, chuyện quá khứ cũng như chuyện tương lai. Hắn phát hiện ra đôi vai hắn càng lúc càng nặng.

Mặc kệ là gia tộc thủ hộ, hay là những người phụ nữ hắn yêu, đều cần hắn bảo vệ.

Mà tất cả cái này đều cần một điều kiện, chính là hắn phải có một lực lượng mạnh, rất mạnh.

Bởi vì, trước mặt lực lượng tuyệt đối, thì tất cả nguy hiểm và âm mưu đều hoàn toàn tự diệt.

Lúc trời sáng, hắn đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi ra ngoài, hít sâu một hơi, rồi hắn đi về nhà ăn, vận động và thức cả đêm, làm cho hắn đói bụng.

Chuyện gì thì chuyện, đầu tiên phải lắp đầy cái bao tử trước.

Bởi vì được điểm huyệt ngủ, cho nên Hàn Tuyết Nhi đã ngủ suốt cả đêm, và ngủ rất ngon, rất ngọt. Khi ánh nắng sáng sớm chiếu qua cửa sổ lên mặt cô, cô chậm rãi mở mắt ra.

Cô đưa tay qua sờ sờ, phát hiện ra bên cạnh không có ai cả.

"Anh Hạo Vân... anh Hạo Vân..." Hàn Tuyết Nhi nghĩ rằng Phương Hạo Vân đã rời giường sớm, vội vàng hô vài tiếng, chỉ là bên ngoài không có ai đáp lại.

"Chẳng lẽ tối qua mình nằm mơ?" Hàn Tuyết Nhi hơi sửng sốt, tự thì thầm.

Nhưng mà, khi cô nhìn thấy vệt máu đỏ trên tấm lót giường, nghi vấn của cô hoàn toàn đã được làm sáng tỏ, cái đó không phải là giấc mơ, là sự thật. Anh Hạo Vân yêu dấu của cô đã biến cô thành phụ nữ.

Và sau khi nghĩ thông, cảnh tượng tối hôm qua lại trở về trong đầu.

Nhưng mà, Hàn Tuyết Nhi không nhớ nổi, anh Hạo Vân đã đứng dậy khi nào?

"Vì sao anh ấy lại đi?" Nước mắt lập tức chảy qua hai gò má của cô : "Chẳng lẽ anh ấy không thích mình? Chẳng lẽ..." Hàn Tuyết Nhi không dám nghĩ thêm nữa.

"Cốc cố"

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, giọng nói của Tần Tú Văn cũng vang lên : "Tuyết Nhi, dậy chưa? Mẹ đây, mẹ vào được không?"

Trong lòng Hàn Tuyết Nhi căng thẳng, vội vàng nhìn vệt máu bên cạnh, hô lên : "Con vừa tỉnh ngủ... chưa có dậy, mẹ chờ con một chút..."

Nói xong, Hàn Tuyết Nhi vội vàng thu dọn chăn mềm, đem tấm lót giường ấy lột xuống, và nhét vào ngăn tủ.

Sau khi làm xong, cô mới mặc áo ngủ vào, làm bộ như vừa tỉnh ngủ đi ra mở cửa. Sau khi bước vào, ttc liền tò mò nhìn xung quanh, dường như đang kiếm ai đó.

Hàn Tuyết Nhi đương nhiên là biết ý của mẹ rồi, hiển nhiên là đang tìm anh Hạo Vân. Chuyện tối hôm qua, nói thẳng ra là do một tay vợ chồng Hàn Sơn bày cho cô làm.

Có điều, làm cũng đã làm rồi, cô cũng không hối hận.

Nhưng mà, Phương Hạo Vân đi mà không báo làm cho cô cảm thấy khó chịu

Tần Tú Văn xác định trong phòng không có ai, liền đi đến giường, nhìn thấy tấm lót giường trắng sạch đó, hơi nhíu mày lại. Bà âm thầm lo lắng, chẳng lẽ cong ái không có làm theo ý mình.

Nha đầu này, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ.

Sau khi thống nhất ý kiến, vợ chồng Hàn Sơn liền quyết định kế hoạch gạo nấu thành cơm. Bởi vì từ chuyện của Trương Mỹ Kỳ, thấy được Phương Hạo Vân là một người chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

"Tuyết Nhi, mẹ với ba vừa mua bữa sáng, con rửa mặt chút đi rồi xuống ăn..." Tần Tú Văn thở dài một tiếng, hơi thất vọng, nói.

Ngay lúc bà đi ra ngoài, liền nghe được tiếng ai da của con gái, vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy con gái hơi cúi người, hai tay ôm lấy bụng, vẻ mặt đau đớn, thậm chí là trên trán còn đầy mồ hôi nữa.

"Tuyết Nhi, con sao vậy?" Tần Tú Văn vội vàng hỏi.

Hàn Tuyết Nhi đã đỏ ửng cả mặt, có vẻ xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào với mẹ. Tối hôm qua là lần đầu tiên của cô, mà Phương Hạo Vân lại làm một cách điên cuồng, không biết cái gọi là thương hoa tiếc ngọc, làm cho ở dưới của cô đau đớn.

Vừa mới rời giường thì không biết gì, nhưng đi được vài bước thì đã xuất hiện dấu hiệu.

"Mẹ, con không sao... mẹ đi ăn sáng trước đi, con xuống ngay..."Loại chuyện này, Hàn Tuyết Nhi làm sao mà dám nói với mẹ được, cho nên mới cam chịu đau đớn luôn.

Tần Tú Văn là người từng trải, khi bà thấy sự ngượng ngùng trong mắt của con gái, liền đoán ra được sự thật của câu chuyện. Bà dìu con gái lên giường, dặn dò; " Từ từ nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ mang bữa sáng lên cho con..." Sau đó, Tần Tú Văn mở tủ quần áo ra, và thấy được tấm lót giường có dính vệt đỏ.

Bà lập tức xác định suy đoán của mình.

Chuyện đã thành, quả thật là gạo đã nấu thành cơm, nhưng mà thằng nhóc Hạo Vân đâu? Hay là nó còn thẹn thùng?

Nghĩ đến đây, Tần Tú Văn liền hỏi : "Tuyết Nhi, Hạo Vân đâu? Nó hẳn là phải ở bên cạnh chăm sóc cho con chứ?"

Hàn Tuyết Nhi nhìn thấy Tần Tú Văn mở tủ quần áo liền chui đầu vào chăn, xấu hổ và giận dữ không chịu được, bây giờ lại nghe Tần Tú Văn hỏi vậy, càng không trả lời.

"Con gái, con yên tâm. Chuyện này mẹ và ba sẽ làm chủ cho con, con nghỉ ngơi trước đi... Mẹ đi lấy bữa sáng giúp con..." Tần Tú Văn dặn dò một câu rồi rời đi.

Ở phòng bếp, Tần Tú Văn đem tình huống của con gái nói lại cho chồng nghe, sau khi xong việc, còn nói thêm : "Hàn Sơn, ông là đàn ông, Hạo Vân cũng là đàn ông, chuyện này để đàn ông nói chuyện tốt hơn. Nếu chuyện đã xảy ra rồi, anh nên hỏi ý của Hạo Vân thế nào... nó cũng không thể nào làm xong rồi phủi mông mà đi như vậy được... em nói cho anh biết, nếu con gái chịu khổ, em sẽ không để yên cho anh đâu..."

Thật ra, Tần Tú Văn cũng không phải ủng hộ quyết định này. Cho đến sáng ngày hôm qua, Hàn Sơn khuyên bảo mãi, Hàn Sơn tỏ vẻ rằng, con gái đi theo Phương Hạo Vân tuyệt đối sẽ không chịu khổ, ngược lại còn được hạnh phúc vô cùng vô tận.

Nhưng mà hôm nay mới là ngày đầu tiên mà Phương Hạo Vân đã như vậy rồi, Tần Tú Văn liền cảm thấy hoài nghi về tương lai của con gái.

Hàn Sơn cười làm lành : "Cái này... có thể là thằng nhỏ Hạo Vân này thẹn thùng chăng?"

"Hừ!"

Tần Tú Văn tức giận liếc nhìn Hàn Sơn một cái ; "Ông nói nhảm cái gì vậy, Phương Hạo Vân là ai, sắp thành ba của người ta rồi, mà chút chuyện như vậy còn thẹn thùng sao? Tôi nói cho ông biết, bây giờ ông lập tức gọi điện cho Phương Hạo Vân, hỏi xem nó rốt cục là muốn thế nào...

Hàn Sơn nghe vậy, gật đầu, móc điện thoại ra, chuẩn bị bấm số, thì đúng lúc này, Hàn Tuyết Nhi đã đi đến phòng ăn, nói : "Ba mẹ... không cần gọi điện cho anh Hạo Vân... chuyện này, chúng ta đều cần một chút thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ..."

"Tuyết Nhi... con nhỏ này, sao con không nghỉ ngơi đi, con xuống đây làm gì?" Tần Tú Văn vội vàng đi lại đỡ con gái, đau lòng nói : "Thằng nhóc đó, một chút trách nhiệm cũng không có, sao mẹ không thể tìm nó tính sổ chứ?"

"Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ đừng nói chuyện này nữa được không?" Nước mắt lại trào ra từ trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Tuyết Nhi, nói : "Chuyện của con, hai người có thể mặc kệ được không... Con hối hận, con hối hận lắm, ba mẹ biết không? Đều là do ba mẹ, tất cả là do ba mẹ..." Nói xong, Hàn Tuyết Nhi quay đầu lại chạy vào phòng của mình, khóa của phòng lại, mặc kệ vợ chồng Hàn Sơn nói thế nào, cô cũng không mở cửa.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Phương Hạo Vân do dự mãi, cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn cho Hàn Tuyết Nhi. Nội dung tin nhắn đại khái là xin cô cho hắn chút thời gian. Hắn sẽ đến gặp cô, chỉ là có một số việc, có vài vấn đề, hắn cần phải hiểu rõ.

Hàn Tuyết Nhi nhận được tin nhắn rồi, trong lòng thở dài thật nhiều, có điều, cô không nhắn tin trả lời.

Suốt cả ngày, Phương Hạo Vân đều suy nghĩ rất nhiều, tâm tình cũng trở nên phức tạp, nhưng không phải hoàn toàn vì chuyện của Hàn Tuyết Nhi. Có điều, vì chuyện này làm gợi lên chuyện khác, cho đến khi mặt trời lặn, hắn vẫn đang đi dạo ngoài đường, và di động cũng không mở.

Khi màn đêm buông xuống, hắn đến bờ sông, nhìn những con chim biển bằng cặp mắt hâm mộ.

Cách đó không xa, có một đôi tình nhân đang khẽ khẽ nói chuyện, trông có vẻ rất ngọt ngào. Bên này thì có một cặp đang hôn nhau, đồng thời vuốt ve cho nhau, hành vi có thể nói là không ngại gì cả... thậm chí là có chút đáng khinh.

Phương Hạo Vân thở dài, vốn là một nơi xinh đẹp, đáng tiếc lại bị những người này làm cho biến chất.

Hắn suy nghĩ, có nên đề nghị với các cơ quan ban ngành để thanh lọc hoàn cảnh nơi này không. Nếu không, thật sự đúng là chướng mắt...

Đúng lúc này, Thiên Phạt trong cơ thể bỗng nhiên lay động, dường như cảm ứng được tia nguy hiểm. Ngay sau đó, Phương Hạo Vân cũng nghe được một tiếng thở dài trong màn đêm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play