Tần Tú Văn gật đầu, nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, con thích ăn món gì, bây giờ dì đi làm, tất cả đồ đều đã có sẳn rồi, có nhanh thôi..."
"Chỉ cần là dì làm là con đều thích ăn..." Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười ngây ngô.
"Nếu đã như vậy, thì dì làm chút đồ ăn ở nhà..." Tần Tú Văn nói xong, liền cùng Hàn Sơn đi xuống bếp.
"Khoan đã!"
Hàn Tuyết Nhi gọi ba mẹ lại, trong đôi mắt hiện ra một tia gian xảo, nói : "Ba, mẹ... anh Hạo Vân thích ăn thịt, ăn nhiều cũng không sợ béo, hai người làm nhiều một chút, nhất là thịt kho tàu, cá hấp, tôm luộc ...." Hàn Tuyết Nhi nói một hơi mười mấy tên món ăn.
Tần Tú Văn và Hàn Sơn lập tức ghi nhớ trong lòng.
Đi vào bếp, Tần Tú Văn nhỏ giọng nói : "Nhiều như vậy Hạo Vân có ăn hết không? Có phải là do Tuyết Nhi muốn chọc người khác không?"
"Không đâu!" Hàn Sơn đã từng thấy Phương Hạo Vân ăn rồi : "Có thể ăn hết... Hạo Vân là người luyện võ, người như vậy thường ăn rất nhiều, hơn nữa không lo về vấn đề tiêu hóa không được hay béo phì..."
Trong phòng khách, Hàn Tuyết Nhi ôm lấy một con thú bông trong ngực, ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, cười nói : "Anh Hạo Vân... sao hôm nay lại đột nhiên đến thăm em thế, hay là lương tâm của anh trổi dậy?" Từ sau khi hai người hôn nhau đến giờ, đây mới là lần đầu tiên gặp lại.
Hàn Tuyết Nhi dường như đã quên chuyện ngày đó, trong giọng nói cũng không có gì khó chịu, ngược lại, còn có vẻ buồn thê thảm.
"Là... đúng vậy, hôm nay anh cố ý đến thăm em... Tuyết Nhi, thật ra anh luôn muốn đến thăm em, chỉ là anh rất bận. Nếu không thì mỗi ngày anh đều đến thăm em..." Phương Hạo Vân vốn định nói là Hàn Sơn gọi điện, nhưng mà nghĩ lại, nói như vậy hình như không tốt.
Trong đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi lại hiện lên một tia gian xảo : "Anh Hạo Vân, hay là em đến công ty của anh làm, như vậy thì mỗi ngày đều được gặp anh rồi"
"Không được!"
Phương Hạo Vân lắc đầu :"Bây giờ điều em cần làm là học tập... sao thành tích học tập lại bị giảm xuống?"
"Đều tại anh..." Hàn Tuyết Nhi chu mỏ lên, nói : "Không phải do lần trước anh làm em... không nói nữa, nói túm lại là do anh. Nếu mỗi ngày anh đều đến thăm em, em sẽ không cần phải suy nghĩ về anh mà quên học..."
Phương Hạo Vân dường như đã hiểu được, thành tích của Hàn Tuyết Nhi bị giảm xuống là do có bệnh tương tư. Mà nguyên nhân của căn bệnh này hình như chính là mình.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Tuyết Nhi, nói cho anh biết, anh phải làm thế nào, để em không còn nghĩ đến anh, chú tâm vào học tập?"
"Muốn em không nghĩ đến anh, đó là chuyện không có khả năng.Có điều, muốn em chú tâm học tập, thì rất đơn giản, nếu anh đồng ý đến nhà dạy kèm em, em nhất định sẽ đạt hạng nhất..." Hàn Tuyết Nhi làm nũng ; "Bây giờ các chị em của em đều đã có người dạy kèm rồi, hơn nữa đều là sinh viên dễ nhìn cả.. em không thể bại được"
"Tuyết Nhi, con yên tâm, anh Hạo Vân của con đồng ý dạy kèm cho con rồi..." Đúng lúc này, Tần Tú Văn đi ra khỏi bếp, nói : "Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, vừa ăn vừa nói chuyện chứ?"
Hai mắt của Hàn Tuyết Nhi mở to ra, nhìn Phương Hạo Vân chằm chằm, nói : "Anh Hạo Vân, anh thật sự đồng ý đến nhà em dạy kèm sao? Thật tốt quá, lát nữa em dẫn anh đi gặp mấy người chị em của em, so với mấy bình hoa nhìn được mà không dùng được của họ, anh mạnh hơn nhiều..."
Phương Hạo Vân buồn bực, cảm thấy Hàn Tuyết Nhi hình như muốn mang mình đi khoe.
Tần Tú Văn tức giận nói : "Con đó, chỉ biết so sánh với đám chị em của con... Hạo Vân làm gì có thời gian rãnh đi với con... con thành thật một chút đi. Về sau Hạo Vân sẽ đến dạy văn hóa và tâm lý cho con, chuyện khác con đừng suy nghĩ..."
Đi vào bếp, Phương Hạo Vân phát hiện ra trên bàn có đầy đủ các món ăn phong phú, trên cơ bản đều là những món hồi nãy mà Hàn Tuyết Nhi nói.
Hàn Tuyết Nhi nhìn lên bàn ăn, thấy món trưa đều là những món được làm theo ý của mình, lập tức vui mừng.
"Anh Hạo Vân, lại đây ngồi đi... đây đều là những món anh thích ăn..." Hàn Tuyết Nhi kéo tay Phương Hạo Vân đến ngồi bên cạnh mình, hơn nữa còn tự tay gấp đồ ăn cho Phương Hạo Vân, để cho hắn tự nếm thử.
"Ừ, không tồi, rất ngon... tay nghề của dì quả nhiên rất giỏi" Phương Hạo Vân ăn xong, liền khen ngợi.
Mặt của Tần Tú Văn hiện ra ý cười, nói : "Đều là đồ ở nhà có sẳn, hôm nay dì dành thời gian làm mấy món sở trường cho con nếm thử"
"Mẹ, mẹ thật tốt!" Lúc này Hàn Tuyết Nhi liền cho Tần Tú Văn một nụ hôn gió.
Hàn Sơn thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ, theo phản ứng của ngày hôm nay, con gái dường như đã thích Phương Hạo Vân rồi, điều này không cần nghi ngờ nữa.
Đây quả thật là một vấn đề làm cho người ta đau đầu. Cho đến giờ Hàn Sơn vẫn không nghĩ ra biện pháp giải quyết, ông quyết định hôm nay sẽ nói chuyện với Phương Hạo Vân, xem hắn có ý gì.
Do có Phương Hạo Vân ở đây, Hàn Tuyết Nhi rất là vui vẻ, trong ký ức của Tần Tú Văn, bà dường như chưa từng thấy con gái cười nhiều như vậy.
Lần đầu tiên Tần Tú Văn nhìn thấy sức ăn của Phương Hạo Vân, âm thầm kỳ quái. Nói thật, vốn dĩ bà cho rằng mình làm nhiều đồ ăn như vậy, khẳng định sẽ còn thừa, nhưng bây giờ xem ra bà đã lo lắng quá rồi. Bởi vì hơn một nửa đồ ăn đã nằm trong bụng của Phương Hạo Vân.
Bà nhìn về hướng bụng của Phương Hạo Vân theo bản năng, nhưng mà hình như không có gì thay đổi.
Phương Hạo Vân cười giải thích : "Người luyện võ tiêu hao thể lực rất nhiều, cho nên nhu cầu ăn uống cũng rất lớn... Dì không chê con là thùng cơm chứ?"
"Haha!" Tần Tú Văn cười nói :"Sao lại vậy chứ... phụ nữ như dì luôn hy vọng sẽ gặp được một người đàn ông giống như con, có thể ăn hết toàn bộ những món mà mình nấu. Đây mới chính là thù lao lớn nhất"
Hàn Sơn cười một tiếng, nói : "Tuy rằng anh không ăn nhiều như Hạo Vân, nhưng anh cũng đã rất cố gắng..."
Hàn Tuyết Nhi cười nói : "Mẹ, mẹ đừng ngạc nhiên. Anh Hạo Vân của con là người đàn ông có một không hai trên đời này..."
Tần Tú Văn dường như cũng nhận ra thái độ của con gái đối với Phương Hạo Vân, trong lòng vui vẻ, nhưng cũng có chút lo lắng. Bà cảm thấy rằng mình cần phải nói chuyện với con gái về vấn đề yêu sớm.
Lùi một bước mà nói, cho dù Tần Tú Văn không để ý đến việc yêu sớm, thì cũng không thể không quan tâm đến việc bên cạnh Phương Hạo Vân có rất nhiều người phụ nữ. Bà không tin con gái lại dễ dàng tha thứ cho việc cùng người phụ nữ khác chia xẻ người đàn ông mình yêu.
Nếu thật sự không được, Tần Tú Văn quyết định nói rõ với con gái.
Sau khi bữa cơm kết thúc, Tần Tú Văn và Hàn Sơn liền thu dọn phòng bếp, còn Hàn Tuyết Nhi và Phương Hạo Vân thì đi ra ngoài xem TV.
TV đang chiếu một bộ phim, nhưng Hàn Tuyết Nhi không hề coi, cô chỉ chú ý đến anh Hạo Vân mà thôi.
Nếu không phải là đang ở nhà, cô đã nhào vào lòng của anh Hạo Vân rồi, chỉ có như vậy mới làm cho cô cảm thấy yên ổn.
"Anh Hạo Vân, anh đừng xem TV nữa... nói chuyện với em đi, anh vất vả lắm mới đến nhà em một chuyến, đến đây không nói chuyện với người ta, mà chỉ lo coi TV. Phim đó có gì hay đâu, nam diễn viên đều là thứ vớ vẫn, còn nữ diễn viên chỉ toàn là bình hoa, chán phèo..." Hàn Tuyết Nhi làm nũng : "Anh Hạo Vân, hay là chúng ta ra ngoài hóng gió đi, em thích chiến Lamborghini của anh..."
"Cái này..." Chuyện hóng gió lần trước Phương Hạo Vân vẫn còn nhớ rõ, thiếu chút nữa không nhịn được đã đẩy ngã Hàn Tuyết Nhi rồi. Lần này lại đi ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?
"Tuyết Nhi, hôm nay không đi ra ngoài, con và Hạo Vân nói chuyện đi, buổi chiều chúng ta ra ngoài ăn cơm..." Tần Tú Văn mới vừa dọn bếp xong, đi ra phòng khách nghe con gái muốn đi chơi với Phương Hạo Vân, vội vàng ngăn cản đề nghị của Hàn Tuyết Nhi.
"Vậy được rồi, anh Hạo Vân, đến phòng em đi, em muốn nói chuyện với anh" Bởi vì có Phương Hạo Vân ở đây, cho nên Hàn Tuyết Nhi cố gắng giữ hình tượng gái ngoan. Vì thế Tần Tú Văn nói như vậy, Hàn Tuyết Nhi cũng không phản đối.
Phương Hạo Vân nhìn Tần Tú Văn, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của bà, đợi khi Tần Tú Văn gật đầu, hắn mới đứng dậy.
Lúc rời đi, hắn cho Tần Tú Văn một ánh mắt tự tin, dường như muốn bảo rằng : Con sẽ giúp dạy dỗ con gái của dì.
Phương Hạo Vân không phải đến phòng của Hàn Tuyết Nhi lần đầu tiên, chỉ là so với mấy lần trước, lần này rất lộn xộn, chăn không xếp, giường không dọn, thậm chí là đồ còn vứt lung tung xuống sàn.
"Nguy rồi, em quên dọn phòng..." Hàn Tuyết Nhi lập tức đỏ mặt, bị người đàn ông mình thích nhìn thấy cảnh này, đúng là mất mặt thật!
"Hay là anh ra ngoài trước đi, để em dọn một chút rồi anh vào, được không?" Hàn Tuyết Nhi đỏ mặt hỏi.
"Haha!" Phương Hạo Vân cười nói : "Tất cả mọi người đều có thời trẻ tuổi, không cần phải dối trá như vậy. Nhớ lúc đầu, phòng của anh cũng như vậy... có lẽ không bằng em thôi"
"Vậy anh đừng nhúc nhích, bây giờ em dọn ngay..." Dặn dò một câu xong, Hàn Tuyết Nhi vội vàng đi thu dọn. Phương Hạo Vân nhân cơ hội này mà đánh giá căn phòng. Trên vách tường dán toàn hình ngôi sao diễn viên, trần nhà có treo một cái chuông gió nhìn ngôi sao, nhìn rất là dễ thương, chỉ là hơi nhiều bụi. Xem ra cô gái này đã mấy ngày không dọn phòng rồi.
Xét tương đối thì chỉ có cái ghế sofa gần cửa sổ là có vẻ ngăn nắp một chút, Phương Hạo Vân liền đi đến ngồi, nhìn Hàn Tuyết Nhi dọn dẹp.
Hàn Tuyết Nhi bình thường không có luống cuống tay chân, ngược lại cô là một cô gái rất khéo tay, chỉ là hôm nay dưới cái nhìn chăm chú của Phương Hạo Vân, cô lại bối rối vô cùng, đụng đâu là hư đó, đúng là ngốc thật!
Đột nhiên, Phương Hạo Vân phát hiện ra mình đã đụng trúng một cái quần lót màu tím... mà kỳ quái nhất là trên mặt của nó còn dính dính cái gì đó.
Phương Hạo Vân lập tức đơ ra, hay là trước đó Hàn Tuyết Nhi mặc cái quần lót này rồi tự an ủi? Hèn chi hôm nay không chịu ra khỏi phòng là thế.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân hơi nhức đầu, vội vàng đứng dậy, chỉ là trong lúc vô tình làm rớt cái quần lót xuống sàn.
Phương Hạo Vân vội vàng cúi người xuống nhặt lên, mà đúng lúc này, Hàn Tuyết Nhi vừa mới dọn xong bên kia, quay đầu lại, nhìn thấy Phương Hạo Vân đang cầm cái quần lót vừa mới thay hồi sáng, liền hô lên một tiếng, mặt đỏ đến mang tai.
"Anh Hạo Vân... anh... sao anh lại như thế..." Hàn Tuyết Nhi nghĩ rằng Phương Hạo Vân muốn trộm quần lót của cô, liền nhào đến như một con cọp cái, giật lấy cái quần lót kia, cuộn lại một cục, giấu ở sau lưng.
Vốn khuôn mặt tròn trĩnh trắng nõn kia bây giờ đã đỏ ửng rồi, Hàn Tuyết Nhi khẽ cáu một tiếng, nói : "Anh Hạo Vân... anh... anh thật quá đáng"
Phương Hạo Vân vừa buồn cười vừa giận, mình chỉ muốn nhặt cái quần lót lên thôi mà, có làm gì đâu. Chỉ là nghe cách nói chuyện của Hàn Tuyết Nhi, giống như mình vừa làm một chuyện mà người đời không chấp nhận được vậy.
Oan quá, nhảy xuống kênh Nhiêu Lộc cũng rửa không sạch được.
Phương Hạo Vân cười giải thích : "Anh chỉ muốn nhặt lên giúp em thôi..."
"A..." Hai má của Hàn Tuyết Nhi đỏ ửng, con mắt ngập nước nhìn Phương Hạo Vân, xin lỗi : "Xin lỗi anh, em không có ý khác..."
Nói xong, Hàn Tuyết Nhi liền chạy vội vàng phòng vệ sinh, đem cái quần lót ấy bỏ vào trong máy giặt. Cô thề rằng từ nay về sau sẽ không vứt quần lót lung tung nữa. Thật ra, Hàn Tuyết Nhi cũng không để ý đến việc Phương Hạo Vân trộm quần lót của mình, chỉ là cái này thì không được.
Bởi vì nó có dính cái thứ kia.
Sáng hôm nay, Hàn Tuyết Nhi đã nằm mơ, trong giấc mơ ấy, cô bị Phương Hạo Vân đè xuống làm chuyện xấu. Tuy rằng chỉ là nằm mơ, nhưng mà cái cảm giác này rất thật. Cuối cùng, nó làm cho cô đạt đến đỉnh, và vội bừng tỉnh. Lúc ấy, cô cảm giác rằng "tiểu Tuyết Nhi" đang co rút lại, và khi đứng dậy thì liền phát hiện ra, quần lót đã ướt sũng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT