Ba chiếc xe của ba người đều là loại xe cao cấp, nhanh chóng khiến cho người đi đường chú ý, nhất là chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân, càng khiếm cho những người say mê ô tô nhìn đắm đuối.

Xuân Hoa dường như rất ghét sự chú ý của người đi đường, cho nên lập tức nhấn ga, tăng tốc độ từ 40km lên đến 100, hơn nữa còn đang tăng dần lên.

Ở Hoa Hải có quy định tốc độ, trong những đoạn được hạn chế tốc độ, bình thường chỉ được chạy 20km thôi, đoạn đường nhanh nhất cũng chỉ có 40 mà thôi. Giống như Xuân Hoa thường bị bắt xe rồi.

Tuy rằng Phương Hạo Vân cũng từng vượt tốc độ, nhưng khi đó là thời điểm nhạy cảm, hơn nữa lúc đó cũng không có nhiều xe trên đường, huống hồ, hắn vô cùng tự tin về năng lực phản ứng của hắn.

Về cái loại choai choai như Xuân Hoa, Phương Hạo Vân cảm thấy không đáng để chấp.

Thu Nguyệt vốn định tăng tốc, nhưng Phương Hạo Vân cứ giữ tốc độ chậm chậm, không khỏi giảm tốc độ lại chạy song song với xe của Phương Hạo Vân, hỏi : " Phương thiếu gia, không bằng chúng ta đi nhanh hơn một chút..."

Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi : "Xuân Hoa lái xe kiểu đó, trên đường nhiều người như vậy, lỡ như xảy ra tai nạn thì sao?"

"haha...."

Thu Nguyệt cười nói : "Yên tâm đi, xe của bọn em đều đã được sửa lại rồi, tuyệt đối không bị đụng hư đâu.... Phương thiếu gia, anh không cần lo lắng..."

Nghe Thu Nguyệt nói như vậy, Phương Hạo Vân không thèm nói gì nữa. Hắn sẽ lo lắng xe của Xuân Hoa và Thu Nguyệt bị đụng hư sao? Hắn đang lo hai con điên này đụng chết người ta thôi.

"Kêu Xuân Hoa chạy chậm lại, đừng đụng vào người đi đường..." Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng, tốc độ xe vẫn giữ ở mức 40km. Trên đoạn đường này, nếu chạy nhanh thì rất dễ xảy ra chuyện. Cho dù là người như Phương Hạo Vân cũng không dám cam đoan là an toàn tuyệt đối.

Thu Nguyệt lập tức cười nói : "Phương thiếu gia, anh không nói giỡn với em chứ... đụng thì đụng, dù sao thì xe của bọn em không hư là được... Về phần người đi đường, cùng lắm thì bồi thường một chút tiền là được, căn bản là không cần lo lắng..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế liền cảm thấy rét lạnh, hèn chi cấp trên lại muốn đối phó với gia tộc như Long gia vậy, bởi vì bọn họ căn bản là không coi người khác ra gì.

Nói về Nam Cung thế gia này, chỉ là nha hoàn thôi mà đã kiêu ngạo như vậy rồi, đừng nói là người lớn hơn. Phương Hạo Vân phỏng chừng, Long Hi Phượng cũng không phải thứ tốt lành gì.

Phương Hạo Vân cảm thấy tất cả đều là người, tại sao lại có chênh lệch lớn như vậy.

Haizzz, Phương Hạo Vân không có chút cảm giác tốt gì với chủ tớ Long Hi Phượng này.

"Kéttttt!"

Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng phanh xe gấp. Chuyện mà Phương Hạo Vân lo lắng rốt cục đã đến, Xuân Hoa chạy vượt tốc độ không nói, lại còn vượt đèn đỏ, rồi đâm phải một người phụ nữ chạy xe đạp khoảng ba mươi tuổi, có điều cô ta đã phanh xe lại, cho nên xe của cô ta không lao đến, nhưng mà người phụ nữ kia cũng đã bị thương rồi.

Phương Hạo Vân vội vàng dừng xe lại, xuống xe xem xét vết thương của người phụ nữ này, phát hiện ra đùi phải đã bị gãy, đầu cũng bị va chạm, có điều không nguy hiểm đến tính mạng)

Lúc này người đi đường cũng đã tụ tập lại.

Phương Hạo Vân vội vàng gọi điện cho xe cấp cứu, và ra lệnh cho Xuân Hoa xuống xe.

Xuân Hoa vẫn tỏ vẻ không sao cả, mất hứng nói : "Phương thiếu gia, phu nhân nhà chúng tôi đang chờ, tôi thấy bây giờ anh nên đến gặp phu nhân nhà chúng tôi đi... không phải chỉ là một dân đen thôi sao, tuy 2tien65 bồi thường mười ngàn tám ngàn là xong, có gì đáng để anh ngạc nhiên vậy?"

Lúc này Thu Nguyệt cũng đã xuống xe khuyên bảo Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, chúng ta đi trước đi, em đã liên hệ với người của gia tộc rồi, bọn họ sẽ đến xử lý chuyện này, anh yên tâm, bọn em sẽ phụ trách tiền thuốc men cho bà ta..."

"Không được!"

Phương Hạo Vân lắc đầu : "Chờ xe cứu thương đến đây, xử lý chuyện này, tôi mới đi..."

Thu Nguyệt nghe thấy thế, sắc mặt cũng đã không vui : "Phương thiếu gia, anh không cần phải tích cực như vậy... hay là anh muốn vì chuyện này mà trì hoãn thời gian của phủ nhân. Phải biết rằng, phu nhân nhà em bình thường rất bận rộn, hôm nay bớt chút thời gian ra hẹn anh, cũng xem như là ngoại lệ rồi!"

"Câm mồm!"

Vốn Phương Hạo Vân cảm thấy Thu Nguyệt trưởng thành hơn Xuân Hoa nhiều, bây giờ xem ra cũng cùng một mặt hàng, không phải thứ tốt gì ; "Kêu Xuân Hoa xuống xe xin lỗi... người là do nó đụng, nó phải chịu trách nhiệm. Theo các người thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng theo tôi, chuyện liên quan đến mạng người là chuyện lớn..."

Lúc này Xuân Hoa cũng đã xuống xe, nghe Phương Hạo Vân nói nghiêm trọng như vậy, lập tức hừ lạnh nói : "Chỉ là một dân đen mà thôi..."

"Bốp!"

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và khinh thường của Xuân Hoa, trong lòng Phương Hạo Vân đã nổi lửa lên, liền đưa tay vả một cái vào miệng của cô, lớn tiếng quát : "Không có giáo dục, chạy quá tốc độ đụng vào người ta, còn không biết sai... Chuyện hôm nay, cô phải chịu trách nhiệm..."

Xung quanh càng lúc càng nhiều người.

Vốn mọi người cho rằng hai nữ một nam này cùng một nhóm, khẳng định là con nhà giàu có, bọn họ chắc chắn sẽ nghênh ngang rời đi, một số người tốt bụng thậm chí đã đưa xe lại ngăn cản.

Ai mà ngờ, người nam kia lại đánh cô bạn gái gây chuyện của mình, và còn chửi kịch liệt.

Mọi người lập tức vỗ tay, khen ngợi Phương Hạo Vân.

Thu Nguyệt thấy em gái bị đánh, trong lòng cũng tức giận không thôi, nhưng mà nhớ đến lời dặn dò của phu nhân, cô liền ngăn chặn cơn giận trong lòng.

Xuân Hoa đi theo phu nhân mấy năm nay, đã sớm dưỡng thành cái tính cách không sợ ai, cũng không sợ trời sợ đất.

Hơn nữa, Phương Hạo Vân còn tát và nhục mạ cô trước mặt nhiều người như vậy, cái cơn giận này làm sao mà cô nuốt nổi.

" Phương Hạo Vân, tên khốn nạn này, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi... tôi sai chổ nào..." Xuân Hoa tức giận quát lớn một tiếng, trong tay cũng đã cầm chiến đao, lập tức lao về hướng Phương Hạo Vân.

"Xuân Hoa, đừng!"

Thu Nguyệt thấy thế, sắc mặt thay đổi, vội vàng quát lớn, chỉ là tốc độ của Xuân Hoa quá nhanh, căn bản là không kịp cản lại.

Vẻ mặt của Phương Hạo Vân cũng rất khinh thường, trong đôi mắt hắn hiện lên tia sát khí, thân hình hơi nghiêng tránh khỏi đòn tấn công của Xuân Hoa, cùng lúc đó, tay phải của hắn nắm lấy cổ tay của Xuân Hoa, vặn một cái, chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, Phương Hạo Vân đã phế đi tay phải của Xuân Hoa, chiến đao cũng rơi xuống đất.

Mọi người xung quanh lập tức trợn tròn mắt, con nha đầu này đúng là vô pháp vô thiên, lái xe đụng trúng người không nói, còn dám hành hung người khác trước mặt mọi người, thật đúng là không tưởng tượng nổi.

Phương Hạo Vân trừng mắt nhìn Xuân Hoa, lại cúi người xuống, xem xét người đàn bà kia, thuận tiện giúp bà ta cầm máu, đợi xe cấp cứu đến.

Mà Xuân Hoa đã bị Thu Nguyệt lôi lên xe, hai người dường như cũng ý thức được cái gì đó, vội vàng gọi điện cầu cứu. Lúc này đã có mấy trăm người tu tập lại, bu quanh xe của bọn họ, cho dù hai người muốn chạy cũng không có khả năng.

"Chị Thu Nguyệt, làm sao bây giờ? Đều là tại tên khốn kia, làm bây giờ chúng ta đi không được..." Xuân Hoa dùng tay trái nắn tay phải vài lần, nhưng mà không cách nào thành công, tự nhiên bị đau vài lần làm cho cô ta rất hận Phương Hạo Vân.

"Từ từ đã..."

Thu Nguyệt nói : "Chị đã thông báo cho phu nhân rồi, tin rằng bà sẽ nhanh chóng phái người đến giải quyết, đúng rồi, Xuân Hoa, phu nhân vừa nhấn mạnh, không được vô lễ với người ta. Chị thấy lát nữa em nên đi xin lỗi hắn..."

"Cái gì... em còn phải xin lỗi hắn sao? Chị Thu Nguyệt, chị có lầm không vậy... chị thấy cổ tay em nè, đau muốn chết... chị nhìn giúp em xem, có thể chữa được không?" Xuân Hoa tức giận nói.

Thu Nguyệt nhìn nhìn rồi lắc đầu :"Xuân Hoa, chẳng lẽ em không nhìn ra, Phương Hạo Vân là một cao thủ, chiêu bẻ tay này của hắn, phỏng chừng là tuyệt kỹ độc môn, người khác tuyệt đối không giải được. Nếu em không chịu xin lỗi, phỏng chừng là còn phải chịu đau khổ..."

"Hừ!"

Xuân Hoa nói : "Cho dù đau chết, em cũng không đi cầu hắn, phu nhân nhất định sẽ có biện pháp"

Chỉ lát sau, xe của cảnh sát giao thông và xe cấp cứu đã chạy đến.

Phương Hạo Vân vội vàng đem tình huống nói lại một chút, hy vọng có thể đem người bị thương đến bệnh viện.

Cảnh sát và cấp cứu đưa người bị thương đến bệnh viện và bắt giữ người gây tai nạn lại, Phương Hạo Vân xoay người nói với Thu Nguyệt : "Cô lại đây, đưa người ta đến bệnh viện..."

Thu Nguyệt và Xuân Hoa bất đắc dĩ đi qua, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì thấy mấy người đàn ông bước ra từ đám đông, nói : "Hai vị tiểu thư, hai người mang Phương thiếu gia đi gặp phu nhân, chuyện nơi này giao cho chúng tôi xử lý..."

Sau đó, người đó quay mặt lại nói với Phương Hạo Vân ; "Phương thiếu gia, phu nhân đang đợi cậu, các người đi trước đi... cậu yên tâm, tôi cam đoan sẽ xử lý tốt chuyện này..."

"Các người là ai, xin mời tránh ra, đừng cản trở công tác của chúng tôi..." Mấy người cảnh sát giao thông bước lại, định đuổi đám người này đi, thì người đàn ông đó đã lấy ra một cái điện thoại, lạnh lùng nói : "Chúng tôi là ai, anh nghe điện thoại thì sẽ biết..."

Người cảnh sát giao thông cầm lấy điện thoại, trong điện thoại truyền ra giọng nói của lãnh đạo : "Nghe này, để cho người gây tai nạn đi, chỉ cần người của bọn họ ở lại xử lý là được... xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm..."

Người cảnh sát giao thông nghe thấy thế, vội vàng đồng ý.

Sau đó, người này cung kính đưa điện thoại lại cho người đàn ông kia, cười nói : "Chuyện vừa rồi, xin lỗi, chúng tôi không biết các người là ai... Đúng rồi, ai sẽ ở lại xử lý vụ án này?"

"Để cho bọn họ đi, tôi ở lại xử lý..." Người đàn ông trả lời.

Người cảnh sát nghe thấy thế, gật đầu, quay lại nói vài câu với thuộc hạ, sau đó bọn họ dùng xe cảnh sát mở đường, để Xuân Hoa Thu Nguyệt rời đi.

Những người đi đường thấy người gây tai nạn rời đi, mà cảnh sát không thèm quan tâm, liền tức giận không thôi. Dưới sự dẫn dắt của vài người, bọn họ chặn xe của Xuân Hoa và Thu Nguyệt lại, và hô lớn : "Nghiêm trị người gây họa, nghiêm trị người gây họa...."

Người cảnh sát kia vội vàng giải thích với quần chúng ; "Các vị, bọn họ đã để người ở lại xử lý vụ án... xin mọi người bình tĩnh, tránh đường ra..."

"Nghiêm trị người gây họa... nghiêm trị người gây họa..."

Những người xung quanh hiển nhiên là không hài lòng với kết quả như vậy, liền hô khẩu hiệu.

Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, nhìn xem các người giải quyết thế nào, bây giờ đã khiến cho dân chúng phẫn nộ rồi.

Phương Hạo Vân không tin rằng trong tình huống như vậy, cái gọi là giai cấp đặc quyền còn có thể hưởng đặc quyền.

Nhìn thấy tình thế càng lúc càng lớn, cảnh sát cũng không thể khống chế được hiện trường, bọn họ vội vàng gọi điện xin trợ giúp. Đồng thời đám người của Nam Cung thế gia cũng gọi điện thoại, phỏng chửng cũng là cầu viện.

Ước chừng khoảng mười phút sau, những cảnh sát xung quanh cũng chạy đến, bắt đầu giúp giữ trật tự hiện trường. Nhưng mà dân chúng ở đây dường như vô cùng kích động rồi.

Một số người thậm chí còn lấy điện thoại hoặc là máy quay ra quay lại tình huống ở đây.

Phương Hạo Vân biết, không cần bao lâu sau, vụ tai nạn lần này sẽ xuất hiện trên mọi trang web lớn, đến lúc đó, dư luận sẽ không bỏ qua cho chuyện này.

"Phương thiếu gia, Xuân Hoa đã đi theo cảnh sát rồi... Em đồng ý với anh nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này, anh theo em đi gặp phu nhân đi...' Mọi người càng lúc bu càng đông, Thu Nguyệt cảm thấy giằng co như vậy không phải là biện pháp tốt. Bây giờ cần phải làm dịu sự phẫn nộ của dân chúng, tuy rằng trong lòng cô cũng không thật sự coi cái gọi là sự phẫn nộ của dân chúng ra gì, nhưng mà dưới ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người, cô cũng không dám áp dụng hành vi quá khích.

"Được rồi!"

Phương Hạo Vân gật đầu, coi như là đáp ứng.

Xuân Hoa vốn không muốn đi theo cảnh sát, nhưng mà dưới sự khuyên bảo không ngừng của Thu Nguyệt, cuối cùng vẫn đồng ý đi theo.

Có điều, cô cũng biết, nói là đi theo điều tra, thật ra chỉ là làm bộ trước mặt mọi người, cô có thể đi ra nhanh chóng. Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên cô gặp.

Xuân Hoa bị cảnh sát mang đi, người bị thương cũng được đưa đén bệnh viện. Người đi đường dưới sự khuyên bảo của cảnh sát cũng rời đi. Thu Nguyệt lần này cũng khôn hơn, lái xe chậm lại, thậm chí là chưa đến 40km nữa.

Bốn mươi phút sau, dưới sự dẫn đường của Thu Nguyệt, Phương Hạo Vân đi đến phòng tổng thống của khách sạn Shangri La, phòng số 2088, hắn đã thấy được thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, em gái ruột của Long Chiến, Long Hi Phượng.

"Phương thiếu gia, mời ngồi..." Long Hi Phượng mặc một bộ đồ bó màu trắng, ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mặt lộ ra một nụ cười ung dung, thần thái quyến rũ, mắt phượng uốn cong, đôi mắt như vì sao trong trời đêm, sáng ngời nhưng sâu xa. Bộ dáng của cô ta trông cũng khoảng ba mươi tuổi, trẻ hơn Long Chiến rất nhiều.

"Phương thiếu gia, gặp mặt cậu đúng là không dễ dàng..." Đợi khi Phương Hạo Vân ngồi xuống ghế sofa, Long Hi Phượng cười thản nhiên nói : "Phương thiếu gia còn trẻ hon tôi tưởng tượng..."

Phương Hạo Vân cười cười trả lời : "Phu nân cũng xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng..."

"Haha..."

Long Hi Phượng cười nói : "Miệng của Phương Hạo Vân thật ngọt, tôi nghĩ phụ nữ bên cạnh cậu khẳng định là không ít... đàn ông miệng ngọt, luôn thích chọc ghẹo người khác..."

Phương Hạo Vân hơi nhíu mày, ánh mắt cũng bắt đầu lướt qua người của Long Hi Phượng, nói : "Hay là phu nhân cũng có ý với tôi... nếu không tại sao đêm hôm lại mời tôi đến gặp mặt..."

"Hi Phượng là một quả phụ ở gáo, quả thật là cần một người đàn ông... chỉ là đàn ông trong thiên hạ này, không ai xứng đôi với tôi..." Nói đến đây, Long Hi Phượng cười lạnh lùng nói : "Hay là Phương thiếu gia cũng đã động tâm với tôi?"

"Phu nhân quả nhiên là vưu vật của nhân gian, chỉ tiếp là tôi chỉ thích hàng còn nguyên tem..." Phương Hạo Vân cười ngả ngớn, nói.

Lời này vừa nói ra, Thu Nguyệt lập tức hét lớn : "Làm càn... Phương Hạo Vân, trước mặt phu nhân không chấp nhận anh lỗ mãng như thế..."

"Phu nhân, nha hoàn của bà hình như không biết quy tắc gì cả... Xuân Hoa cũng thế, Thu Nguyệt cũng thế...' Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân đã hiện ra một tia lạnh lùng.

Long Hi Phượng nghe thấy thế, khẽ nhíu mày, ánh mắt chuyển về hướng Thu Nguyệt, quát : "Thu Nguyệt... không nghe Phương thiếu gia nói gì sao... tại sao hai đứa bây giờ càng lúc càng không có quy tắc vậy... tự vả miệng đi..."

"Phu nhân, em..." Thu Nguyệt tủi thân, sao phu nhân lại khách khí với Phương Hạo Vân như vậy. Trong ký ức của cô, phu nhân chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy. Cô và Xuân Hoa tuy là nha hoàn, nhưng mà phu nhân đã xem hai cô như là con gái vậy.

"Cái thứ không biết liêm sỉ này, chẳng lẽ còn để tôi lập lại nữa sao?" Long Hi Phượng biến sắc, tức giận quát lớn.

Thu Nguyệt không dám nói gì, vội vàng dùng tay vả miệng mình.

Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, người đàn bà này quả nhiên không tầm thường.

Nghe hai tiếng bốp bốp vang lên, Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng nhìn nhau, không ai nói lời này, bầu không khí có vẻ quái dị.

Dừng lại một hồi, Long Hi Phượng mới nói : "Được rồi, đứng qua một bên, không có sự cho phép của tôi, không được nói nữa..."

Sau khi dặn dò Thu Nguyệt, Long Hi Phượng mới quay lại cười nói với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, xin lỗi, hạ nhân không biết quy tắc, để cho cậu chê cười..."

"Không sao!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Sự kiêu ngạo của Xuân Hoa và Thu Nguyệt, tôi đã sớm lãnh giáo rồi. Tôi chỉ có hứng thú là vì sao phu nhân lại muốn gặp tôi... hay là bà muốn báo thù cho gia tộc? Có điều theo tôi thấy công phu của phu nhân không phải là đối thủ của tôi, hẳn là cần nhiều sự giúp đỡ lắm..."

"Haha!"

Long Hi Phượng lập tức cười nói :"Phương thiếu gia, tuy rằng cậu làm cho Long gia nhà tan cửa nát, nhưng mà tôi không hề hận cậu... nguyên nhân có hai, thứ nhất, chuyện lần này tuy rằng là do cậu ra tay, nhưng mà là ý của cấp trên, nếu không cậu sẽ không thể thành công. Tiếp theo, tuy rằng tôi là người của Long gia, nhưng mà tôi không còn chút tình cảm nào với Long gia... Long gia có hậu quả ngày hôm nay, trong lòng tôi lại cảm thấy vui vẻ..."

"Thật sao?"

Phương Hạo Vân thầm nghĩ, chẳng lẽ Long Hi Phượng bị biến thái, nếu không tại sao lại nói ra những lời này, nói thế nào thì bà ta cũng là người của Long gia mà.

Long Hi Phượng cười thản nhiên, nhẹ giọng nói :" Phương thiếu gia, tôi biết cậu có thể không tin lời nói của tôi, nhưng mà những lời tôi nói đều là sự thạt... những năm gần đây, trong lòng tôi không lúc nào không oán hận Long gia cả, tôi hy vọng Long gia bị hủy diệt... hôm nay tôi mời cậu đến đây, thật ra là muốn cảm ơn cậu..."

"Không rõ!" Phương Hạo Vân lắc đầu.

"Thật ra rất đơn giản, người của Long gia chưa từng coi tôi là người... vì sao tôi không thể oán hận bọn họ..." Long Hi Phượng cười tự giễu : "Lúc trước, Long gia vì muốn kết thân với Nam Cung thế gia, đã chia rẻ tình yêu của tôi, hơn nữa còn giết chết người đàn ông tôi yêu thương nhất... Phương thiếu gia, cậu nói xem tôi có nên hận Long gia hay không..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cũng có vài phần đồng cảm cho Long Hi Phượng, Long gia làm như vậy quả thật là không đúng, có điều, nói đi thì phải nói lại, sinh ra trong một gia tộc như vậy, lẽ ra phải tự hiểu cái gọi là tự hiến thân.

"Phu nhân, chuyện của bà quả thật đáng để đồng tình... bà muốn cảm ơn tôi, bây giờ cũng đã cảm ơn rồi. Nếu không có chuyện gì, tôi nghĩ tôi phải đi... Không dám giấu diếm, tôi còn có chuyện gấp, không có thời gian rãnh ở đây với bà" Phương Hạo Vân vẫn còn đang nghĩ đến chuyện của Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ.

Long Hi Phượng đang muốn nói gì đó, thì nghe thấy điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên.

Nhìn màn hình, là số điện thoại của tiểu khu Lam Tâm Hoa Viên, Phương Hạo Vân phỏng chừng là Kỳ và chị Mỹ Kỳ da949 về đến nhà, cho nên gọi điện báo tin cho mình.

Quả nhiên, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Bạch Lăng Kỳ : "Hạo Vân, anh ở đâu vậy, em và chị Mỹ Kỳ đã về nhà rồi, nếu anh bận thì thôi, anh cứ giải quyết công chuyện đi, không cần lo lắng cho bọn em..."

Phương Hạo Vân ngượng ngùng nói : "Vốn dĩ anh muốn đi đón mọi người... nhưng ai ngờ trên đường gặp vài tình huống. Hai người đói bụng rồi phải không, buổi chiều anh và dì Bạch có làm chút đồ ăn, để trong tủ lạnh, hai người lấy ra hâm nóng lại mà ăn... Buổi tối nếu trước mười giờ mà anh còn chưa trở về thì không cần chờ anh. Hai người cứ nghỉ ngơi trước đi..."

"Ừ, anh cẩn thận một chút..." Nói xong, Bạch Lăng Kỳ liền cúp điện thoại.

Long Hi Phượng cười nói : "Phương thiếu gia thật may mắn, bạn gái thật ngoan... có bạn gái như vậy, đối với đàn ông mà nói, quả thật là một sự hạnh phúc..."

Phương Hạo Vân xoay người lại hỏi : "Bà có thể nghe thấy sao? Xem ra công phu của bà cũng không tệ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play