"Cậu đã không tin, vậy thì chúng ta chờ xem..." Lúc Long Nhị rời khỏi mật thất, đã tự đặt kíp nổ rồi. Đúng như lời ông ta nói, chỉ còn năm phút nữa thôi, thì một phần mười lượng mìn ở sơn trang Long gia sẽ tự phát nổ, và vụ nổ đủ làm cho bọn họ kinh hãi.

Đương nhiên, ý định ban đầu của Long Nhị chính là muốn tăng lợi thế đàm phán lên thôi, chứ không phải tự mình hủy diệt. Vụ nó đó vẫn chưa ảnh hưởng toàn diện đến sơn trang Long gia.

Mỗi một giây trôi qua, tâm tình của Hà Thanh càng khẩn trương hơn. Có vài lần thậm chí còn muốn mở miệng nói chuyện với Phương Hạo Vân, hy vọng hắn có thể tha cho Long Nhị.

"Thượng tá Hà Thanh, bình tĩnh một chút... không có chuyện gì đâu..." Phương Hạo Vân không hề rối loạn như Hà Thanh, theo hắn thấy, Long Nhị tuyết đối chỉ muốn phô trương thôi. Theo tin tức từ Vương Thế Phi thì một phần mượi lượng thuốc nổ đó căn bản là không ảnh hưởng đến sơn trang Long gia.

Cho nên, cứ việc mớ mắt ra mà nhìn, không cần phải lo lắng.

"Còn một phút..." Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, rồi đột nhiên đi đến chổ của Long Nhị, giơ tay điểm vào huyệt Khí Hải, hủy đi công phu của ông ta.

Long Nhị bị đau, kêu nhẹ một tiếng, hung hăng nhìn Phương Hạo Vân : "Cậu sẽ hối hận..."

Hà Thanh vô cùng hồi hộp, hận không thể rời khỏi đây ngay. Đáng tiếc là từ đây chạy khỏi sơn trang Long gia cũng cần mười phút, căn bản là không còn kịp.

Biểu hiện của Bạch Quý và đám người của Thất Tinh Tài Phán sở thì tương đối ổn định hơn, dường như không hề có vẻ lo lắn gì cả, hiển nhiên là tố chất tâm lý của bọn họ vô cùng tốt.

"Đã đến giờ rồi!' Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, nói.

Nhưng bất ngờ là, bên trong sơn trang không hề có một tiếng động gì cả.

Long Nhị trợn tròn mắt, ông ta nhớ rõ là đã cài giờ rồi mà, tại sao lại không có phản ứng..."

'... hay là điều khiển từ xa đã bị người ta tìm được...' Long Nhị nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình, bởi vì chổ để điều khiển từ xa, ngoại trừ bản thân ông ra thii2 không ai có khả năng tìm được.

Chỉ là bây giờ thật sự không có tiếng nổ nào cả.

Chuyện này đúng là rất quái dị.

Hà Thanh thở phào một hơi, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nhưng giờ phút này không có phát nổ, thì chính là kết quả tốt nhất.

Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Long Nhị, cười, giải thích :"Để tôi nói cho ông biết vì sao lại không nổ... Người của tôi đang tiến hành gỡ mìn, còn chổ mìn mà ông cài giờ cho nổ, đã bị người của chúng tôi gở bỏ thành công rồi, đương nhiên là không có nổ..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười lạnh : "Long Nhị, đừng giả bộ nữa. Ông căn bản là không có chuẩn bị người nào cả. Ông chỉ cài giờ cho nổ thông qua thiết bị thôi, hơn nữa ông chính là người tự thiết kết, ông hy vọng thông qua vụ nổ này để tăng lợi thế đàm phán hơn, chỉ là ông tuyệt đối không ngờ rằng, bởi vì sự chậm chạp của ông, đã làm cho người của tôi tranh thủ được thời gian, nhanh chóng gỡ bỏ được khoảng mìn ấy. Nếu tôi đoán không sai, thì những chổ còn lại đều được thao tác bằng tay... bây giờ tuy rằng chúng tôi vẫn chưa có điều khiển từ xa, nhưng mà ông không có cách nào cho nổ được.. Nói cách khác, bây giờ chúng tôi đã an toàn,đúng không?"

"Nói bậy!"

Nghe Phương Hạo Vân phân tích như vậy, trong lòng Long Nhị vô cùng bất ổn, người thanh niên này thật sự quá nguy hiểm, lời nói của hắn giống như một con dao cứa vào tim ông vậy.

Nhưng mà, trong tình huống như vậy, ông tuyệt đối không thể thừa nhận.

" Phương Hạo Vân, đừng tự cho là thông minh... nếu cậu không thả tôi ra, nửa giờ sau, cả sơn trang sẽ chìm trong vụ nổ. Tôi không tin tốc độ gỡ mìn của các người nhanh như vậy" Long Nhị cười đắc ý : "Nói thật cho các người biết. Thuốc nổ ở đây đều là do chính tôi tự thiết kế, tôi có thể tính ra tốc độ tháo gỡ của các người..."

Hà Thanh nghe thấy thế, lập tức trở nên hồi ho62p : "Long Nhị, ông rốt cục là muốn như thế nào mới tin tưởng chúng tôi?"

"Rất đơn giản, để ông chủ lớn nói chuyện với tôi. Đồng thời, tôi hy vọng có thể liên lạc với vợ con tôi, chờ sau khi bọn họ đến Mỹ, tôi sẽ giao tất cả cho các người. Đương nhiên, tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại gánh chịu sai lầm của tôi... Chỉ cần các người bảo đảm an toàn cho vợ con tôi, tôi cam tâm tình nguyện chịu sự trừng phạt của tổ chức..." Long Nhị nói.

"Không có khả năng!"

Hà Thanh nói : "Vừa rồi tôi đã nói với ông, tổ chức đã trao quyền cho tôi, bây giờ tôi là người đại biểu cho tổ chức..."

"Các người bớt nói nhảm đi" Phương Hạo Vân bước lại, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh : "Long Nhị, nếu ông vẫn từ chối lời mời hợp tác với tôi, thì tôi sẽ không cần phải khách khí với ông, còn vợ con của ông... tôi không phải là người của tổ chức, tôi không chịu ràng buộc gì, cũng không có kiêng kỵ gì, chỉ cần tôi muốn, bây giờ tôi có thể giết ông ngay... Giết ông rồi, chúng tôi vẫn đủ thời gian để gỡ mìn, về phần cái Đoạn Long Thạch kia... Lựu đạn không phá được, chẳng lẽ bazoka không làm gì được nó? Tôi không tin nó có thể chịu được sự công phá của súng đạn... Đừng bất ngờ, chỉ cần nửa tiếng sau mà không có gì cả, thì tôi có thể xác định rằng điều khiển từ xa không nằm trong tay bất kỳ kẻ nào..."

"Nói cách khác, bây giờ ông chỉ còn nửa tiếng, sau nửa tiếng, ông không còn bất kỳ cơ hội nào.." Phương Hạo Vân cảnh báo.

Lời này vừa nói ra xong, mí mắt của Long Nhị liền giật giật.

"Long Nhị, ông uy hiếp đến lợi ích của tôi, tôi sẽ làm cho vợ con ông sống không bằng chết..." Phương Hạo Vân tiếp tục đe dọa.

Long Nhị run lên một cái theo bản năng, lắc đầu : "Nếu cậu là đàn ông, thì cho tôi một cái chết sảng khoái đi..."

"Tôi có thể để ông chết sảng khoái, nhưng vợ con ông chưa chắc đã như vậy..." Phương Hạo Vân quyết định để lộ bộ mặt tà ác của mình ra.

Long Nhị bị phế công phu rồi, bây giờ đã trở nên tiều tụy rất nhiều, nhìn giống một ông già sáu mươi vậy, thân thể run lên không ngừng, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Phương Hạo Vân nhún vai, cười nói : "Ông không cần sợ, vận mệnh của vợ con ông đều do ông nắm giữ..."

Long Nhị thoáng do dự một chút rồi hỏi : "Phương thiếu gia, nếu tôi chọn hợp tác với cậu, cậu thật sự có bảo đảm rằng vợ con tôi sẽ bình an?"

"Cái này phải xem biểu hiện của ông..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Phương Hạo Vân tôi từ trước đến giờ đều là người nói luôn giữ lời, chỉ cần ông chịu hợp tác, tất cả sẽ đâu vào đó... ông yên tâm, tôi không có lý do để gạt ông. Hơn nữa, nhân phẩm của tôi mạnh hơn cái tổ chức chó má của ông nhiều..."

Long Nhị thấy hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, không giống như lừa gạt mình, nghi hoặc hỏi : "Nhưng mà vợ con tôi bây giờ đang nằm trong tay của tổ chức, cậu làm thế nào..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức cười nói : "Long Nhị, ông cho rằng tôi cần phải gạt ông sao? Ông bây giờ đối với tôi mà nói, căn bản đã không còn giá trị gì. Chỉ cần tôi muốn, bây giờ ông sẽ được chết ngay... Nếu ông không tin, ông có thể thử một lần... bây giờ còn hai mươi phút, sau hai mươi phút mà nơi này vẫn chưa nổ, thì đó là lúc ông chết..."

Long Nhị cúi đầu trầm tư, sau một hồi, ông ta ngẩng đầu lên hỏi : "Tôi đồng ý hợp tác với cậu, nhưng mà cậu lấy cái gì bảo đảm cho tôi..."

Trên khuôn mặt già nua của Long Nhị lộ ra vẻ giận dữ : "Sở dĩ tôi làm những chuyện này, hoàn toàn là vì vợ con tôi, cho nên tôi hy vọng cậu có thể cho tôi nhìn thấy thành ý của cậu..."

Khuôn mặt tươi cười của Phương Hạo Vân chậm rãi biến mất, trở nên lạnh lùng : "Thành ý của tôi là sự đồng ý của tôi... Nếu ông cảm thấy rằng sự đồng ý của tôi không đủ làm ông tin tưởng. Vậy thì chúng ta không cần hợp tác nữa..."

"Tôi còn lựa chọn nào khác sao?" Long Nhị cười khổ.

"Ông nghĩ thế nào?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.

"Được rồi, tôi mang cậu đi lấy điều khiển từ xa..." Long Nhị cắn răng nói.

Hà Thanh nghe thấy thế, vội nói : "Cái này ...."

Phương Hạo Vân lạnh lùng cắt lời : "Cô gái, xin cô nhớ kỹ, chuyện hôm nay không liên quan đến các người... khi tôi lấy được điều khiển từ xa rồi, cô cũng không được tham dự..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân xoay đầu lại nói Bạch Quý : "Các người ở đây cùng thượng tá Hà Thanh..." Nói là ở đây, thật ra là giám sát.

Bạch Quý đương nhiên là hiểu, vội vàng nhận lệnh.

Hà Thanh thấy tình huống như vậy,, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Phương Hạo Vân và Long Nhị rời đi.

Công phu của Long Nhị đã bị phế, chỉ gửi hết hy vọng lên trên người của Phương Hạo Vân, cho nên cũng không có giở thủ đoạn gì cả, thành thật mang Phương Hạo Vân đến mật thất.

Phương Hạo Vân phát hiện ra bên trong được bố trí rất sang trọng, cho dù là phòng tổng thống của khách sạn năm sao cũng không đạt đến trình độ này, nhất là hai tấm kính thủy tinh chống đạn thật lớn kia, còn có dàn đèn treo lung linh, dưới đất là tấm thảm lụa được chế tạo tinh xảo, bước lên liền có cảm giác mềm mại, giống như đang đi trên mây vậy. Nhìn những đồ trang trí trong nhà, đều được làm bằng loại gỗ lim quý giá, vô cùng tinh tế. Trên cái tủ cạnh tường có vài món đồ cổ, phỏng chừng cũng là thứ vô giá.

"Đây là phòng của Long Chiến?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Không sai!"

Long Nhị gật đầu nói : "Phương Hạo Vân đúng là có mắt.... chỉ đồ trang trí trong phòng thôi cũng có giá trị hơn triệu rồi..."

Phương Hạo Vân nhìn mà trợn mắt : "Cuộc sống của Long Chiến đúng là biết hưởng thụ... ngay cả tôi cũng hâm mộ..."

Long Nhị vội vàng cười nói :"Đáng tiếc là đến cuối cùng Long Chiến vẫn lâm vào cảnh nhà tan cửa nát.. Mười lăm năm trước, Long gia có quan hệ cực kỳ tốt với tổ chức..." Nói đến đây, Long Nhị nhìn Phương Hạo Vân, dường như đang hỏi hắn có muốn nghe tiếp không.

"Nói tiếp đi..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Có cái gì ông cứ nói đi, chổ này chỉ có hai chúng ta, không có người ngoài nghe được đâu..."

Long Nhị nghe thấy thế, khóe miệng lộ một nụ cười tự hiểu : "Phương thiếu gia, có vài lời không nên nói nhưng phải nói, hợp tác với tổ chức... người chịu thiệt sau này chính là cậu. Cậu hẳn cũng rõ ràng, trước mặt cơ quan quốc gia, thì gia tộc gì, thế lực nào cũng đều không đáng kể... Long gia chính là một tấm gương tốt..."

"Haha..."

Phương Hạo Vân khẽ cười vài tiếng : "Long Nhị, ông lại làm tôi thất vọng rồi, vốn tưởng ông sẽ nói ra cái chuyện gì đó ghê gớm lắm, không ngờ rằng ông lại muốn ly gián tôi với chính phủ... Nói thật, tâm tư của ông tôi biết, nhưng tôi khuyên ông nên thành thật đi, làm như vậy chỉ phí công thôi... Tôi rất rõ ràng tính tình của ông Lã, nếu đã hợp tác với ông ta, đương nhiên đã nên chuẩn bị tâm lý trước, và chuẩn bị kế hoạch trước. Tôi có thể nói rõ cho ông biết, Long gia không phải là tấm gương của tôi... mặc kệ sau này thế nào, tôi cũng sẽ không có chuyện gì"

Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền nói : "Bây giờ chúng ta trở về chuyện chính đi, nói cho tôi biết điều khiển từ xa nằm ở đâu, tôi tự mình đi lấy..."

" Phương Hạo Vân, việc này không vội, tôi có một giao dịch muốn làm với cậu..." Long Nhị đảo mắt nhìn một vòng, nhỏ giọng nói : "Long gia còn có một kho báu không muốn cho ai biết, theo phỏng đoán thì khoảng hai mươi triệu đô..."

"Thật sao?"

Phương Hạo Vân cười hỏi : "Nói đi, ông muốn tôi làm gì?"

"Rất đơn giản, chỉ cần cậu có thể thực hiện lời hứa của cậu thôi..." Long Nhị cắn răng : "Kiếp này Long Nhị tôi yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng vợ con tôi có thể có được cuộc sống tự do và hạnh phúc..."

Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, đi đến vỗ nhẹ vai của Long Nhị, nói : "Long Nhị... ông là một người chồng tốt, một người bố tốt... như ông mong muốn..."

"Phương thiếu gia, tôi tin cậu..." Trong đôi mắt của Long Nhị hiện lên hai chữ hy vọng.

"Cảm ơn sự tin tưởng của ông..." Phương Hạo Vân cười nói : "Tuy rằng tôi không phải người tốt, nhưng mà tôi làm việc cũng có nguyên tắc của mình, ông yên tâm, bây giờ tôi sẽ liên hệ với ông Lã, tranh thủ tự do cho vợ con ông... về chuyện đưa vợ con ông qua Mỹ, tôi cũng tự mình làm, đồng thời, một triệu đô, tôi cũng sẽ chuyển vào trong tài khoản của họ...Có điều, tôi phải nói rõ với ông... tôi không có cách nào cứu ông..."

Thật ra không phải là Phương Hạo Vân không có cách cứu Long Nhị, chỉ là hắn cảm thấy rằng vì một Long Nhi mà làm khó xử với Lã Thiên Hành, quả thật không cần thiết...

Nói thật, giải quyết vấn đề vợ con của Long Nhị cũng đã là từ bi lắm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play