Phương Hạo Vân vừa dứt lời, một cô gái mặc đồ da màu đen bước ra trong bóng đêm, đôi mắt của cô gái lóe sáng trong bóng đêm, phát ra sát khí rất lớn.

Tuy rằng Phương Hạo Vân không nhìn thấy rõ đôi mắt ấy trong bóng đêm, nhưng vẫn cảm nhận được sát khí phát ra từ nó, thản nhiên nói : "Là Tần Tử Kiếm phái cô đến, hay là Long Chiến? Tôi cảm thấy rằng cô hẳn là do Long Chiến phái đến, Tần Tử Kiếm nhất định sẽ thành thật một thời gian..."

Cô gái lại nhìn Phương Hạo Vân lần thứ hai, giống như lần trước, từ sâu trong lòng cô đã có một sự sợ hãi cực độ, cô không phải là đối thủ của người này.

Làm sát thủ cuối cùng của nhà họ Long, vốn dĩ cô phải ẩn núp trong bóng tối, chờ thời cơ ra tay, nói như vậy, phần thắng của cô sẽ gia tăng được một ít.

Chỉ là cô rất rõ ràng, đối mặt với thực lực tuyệt đối, mưu kế không có đất để dùng.

Cho nên, cô chọn cách xuất hiện.

Có lẽ là chỉ có như vậy thì mới giành được cơ hội chiến thắng.

Theo cái nhìn của một sát thủ kinh nghiệm như Long Phượng, thì trong cách phương pháp ám sát, thì giết công khai mới là âm mưu tốt nhất.

"Dáng người không tồi...' Phương Hạo Vân chậm rãi nhìn cô gái đang đi đến gần, khóe miệng xuất hiện một nụ cười châm chọc : "Cô có một dáng người rất ma quỷ, đáng tiếc là lại không có khuôn mặt của thiên sứ, quả thật rất đáng tiếc. Nếu như úp cái bao lên trên mặt cô, thì thật ra có thể nghĩ lại.

Nghe thấy những lời nói mang tính chất sỉ nhục của Phương Hạo Vân, Long Phượng không hề nổi giận. Trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên : "Anh thích dáng người của tôi, còn tôi, tôi thích sự cường tráng của anh, chúng ta có thể trở thành một bộ đôi không tồi..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười yếu ớt, ngẩng đầu lên nhìn : "Cô đúng là một cô gái thông minh, cô là một sát thủ, nhưng cô thấy rằng công phu của cô còn kém tôi quá nhiều, không có cơ hội thành côn. Cho nên đã lựa chọn phương pháp này... xem ra nhà họ Long của cô cũng có nhân tài... chỉ tiếc là tôi không phải là loại người chỉ biết dùng nửa phần dưới... cô không sợ mất luôn những gì đang có sao?"

"Nếu anh có thể tiếp tôi ba chiêu mà không đánh trả.. tôi là của anh..." Long Phượng nghiêm túc nói : "Tôi có thể dùng danh nghĩa của tổ tiên nhà họ Long để thề với anh..."

"Cô... tôi muốn gì cô cũng có thể làm?" Phương Hạo Vân lạnh lùng hỏi.

"Theo như lời của anh, đùa giỡn..." Long Phương thản nhiên nói : "Thân là sát thủ, từ nhỏ tôi đã nhận đủ loại huấn luyện, ngay cả nghệ thuật lên giường. Hơn nữa dáng người của tôi như vậy, anh cũng thấy, rất là hoàn mỹ... chẳng lẽ anh không muốn có một nô lệ như tôi?"

"Đúng rồi, quên nói cho anh biết, tôi là con gái của Long Chiến, là công chúa của Long gia..." Sắc mặt của Long Phượng dường như đã không còn bình tĩnh nữa.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, âm thầm giật mình.

Cô gái trước mắt này, thậm chí là còn có ý chí sắt đá hơn cả Kim Phi.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, có một nô lệ sở hữu một dáng người ma quỷ như vậy, cũng là một lựa chọn không tồi.

"Đồng ý!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Tôi rất bội phục dũng khí hy sinh vì gia tộc của cô, tôi cho cô một cơ hội... Sau ba chiêu, nếu cô không giết được tôi, thì phải tự nguyện làm nô lệ của tôi... nếu cô dám đổi ý... nhà họ Long của cô phải chịu sự trả thù gấp trăm lần..."

Lời này vừa nói ra, thân hình của Long Phượng không khỏi run lên mấy lần, sợ hãi dưới đáy lòng cũng bắt đầu dâng lên. Có điều, vì lợi ích gia tộc, Long Phương không còn lựa chọn rút lui.

"Một lời đã định!"

Long Phượng nghiêm túc nói : "Phương thiếu gia, chỉ cần anh giữ lời. Long Phượng tôi không phải là người không giữ lời...."

"Chưa chắc... nhân phẩm của người nhà họ Long dường như không được tốt lắm..." Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Nhất là ông già Long Chiến của cô, là một tiểu nhân bội ước... Có điều, tôi không sợ cô gạt tôi... nếu cô dám đổi ý, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết, và nhà của cô phải chịu sự trả thù của tôi gấp ngàn lần... Nào, đến đây, có năng lực gì thì cứ thể hiện đi..."

"Xem đao!"

Long Phượng quát một tiếng, rút đao ra, mang theo sát ý cực lớn, đâm về hướng Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân đồng ý không đánh trả, chỉ phòng thủ. Cho nên hắn cũng không dùng tay, chỉ lạnh lùng nhìn Long Phượng.

Long Phượng thấy Phương Hạo Vân vẫn không nhúc nhích, trong lòng không khỏi hồi hộp. Hai người chỉ giao hẹn là hắn không chủ động tấn công, chứ không nói là không được phản công.

Hắn làm như vậy, chính là thể hiện sự nắm chắc mười phần. Nghĩ như vậy, tâm lý của Long Phượng trở nên lo lắng, uy lực cũng không bằng lúc đầu.

Chỉ là, khi đao của cô gần chạm vào Phương Hạo Vân, thì hắn vẫn không có hành động gì cả, mặc kệ là Phương Hạo Vân xảy ra chuyện gì, Long Phượng đều cảm thấy rằng đây là cơ hội của mình.

Khi đao của cô giơ lên, sắp bổ trúng Phương Hạo Vân, thì hắn đã không thấy đâu. Thậm chí là ngay cả tiếng gió cũng không có.

Long Phượng lập tức ngẩn người, cô thậm chí hoài nghi, người đàn ông đáng giận căn bản chưa từng xuất hiện tại chổ này.

"Tôi ở đây... tốc độ của cô quá chậm... thân là một sát thủ, điều mấu chốt chính là tốc độ.. tốc độ của cô, căn bản là không thể gây tổn thương cho tôi..." Ngay khi Long Phượng vẫn chưa hiểu gì, thì giọng nói của Phương Hạo Vân đã vang lên sau lưng cô.

Vội vàng quay đầu lại, thấy Phương Hạo Vân đang cười cười, dựa thân vào cái cột đèn, nhìn cô bằng cặp mắt khinh thường.

Long Phượng dường như bị chọc giận, cô khẽ quát một tiếng, thân mình xoay tròn, như một cơn lốc, lao đến hướng Phương Hạo Vân.

Lần này, cô cắn chặt răng, tay nắm chặt đao, ra vẻ muốn chém người đàn ông này thành hai mảnh.

Chỉ là cảnh tượng hồi nãy lại xảy ra, ngay khi đao của cô vừa chạm vào Phương Hạo Vân, thì hắn liền biến mất.

Long Phượng trừng to mắt ra, thân thể của hắn dường như là không có cử động, tại sao lại biến mất? Nhà họ Long cũng là một gia tộc luyện võ, công phu của Long Phượng cũng không yếu. Cô biết có những cao thủ có thân pháp rất nhanh, nhưng nhanh đến mức không thể thấy bóng thì cô chưa từng nghe nói.

Long Phượng thậm chí hoài nghi là mình đang gặp quỷ.

"Tôi nói rồi... tốc độ của cô rất chậm... quá chậm, loại người như cô, không nên làm sát thủ... nếu cô đi làm gái trong hộp đêm, thì có lẽ là thích hợp hơn!" Phương Hạo Vân lại chế nhạo.

"Tôi liều mạng với anh!" Cơ hội cuối cùng, Long Phượng không dám bất cẩn, vội vàng đem hết thực lực của mình ra, thân thể nàng lúc di chuyển thậm chí là biến thành một cái bóng.

Công bằng mà nói, công phu do Long Phượng thi triển ra lúc này, cũng đã vượt qua Bạch Quý rồi, chỉ là đối với một người đã được đả thông Nhâm Đốc hai mạch mà nói. Mặc dù cô có cố gắng thế nào, thì cũng không có khả năng làm tổn thương Phương Hạo Vân.

Từ sau khi được đả thông Nhâm Đốc hai mạch, đả thông toàn bộ kinh mạch trên người, trong cơ thể của Phương Hạo Vân cũng hình thành một vòng tuần hoàn kính, khí tức sinh sôi không ngừng. Hoạt Bộ lúc đầu bây giờ thi triển ra, đương nhiên cũng đã đạt một trình độ mới. Đừng nói là Long Phượng, dù là trong thiên hạ, người có thể nhìn thấy tốc độ di chuyển của hắn cũng không có mấy người.

Hận ý, sát ý, chiến ý trộn lẫn với nhau, Long Phượng bây giờ đang liều mạng, tập trung tất cả sức mạnh mà cô có.

Còn Phương Hạo Vân, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, theo hắn thấy, Long Phượng hoàn toàn đang làm chuyện tốn sức.

Trong mắt hắn, Long Phượng thật sự quá yếu, căn bản là không có tư cách so chiêu với hắn, mặc dù trong tình huống hắn không ra tay, thì Long Phượng vẫn không có cơ hội.

Thực lực kém, dẫn đến cảnh này.

Trên thực tế, cho đến bây giờ, mặc kệ là Long Chiến hay Long Phượng, bọn họ đều không biết Phương Hạo Vân mạnh như vậy. Nếu bọn họ biết Phương Hạo Vân đã được đả thông Nhâm Đốc hai mạch, thì chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.

Thân là võ giả, đương nhiên rất rõ ràng Nhâm Đốc hai mạch có ý nghĩa gì.

"Rầm!"

Lúc này Phương Hạo Vân không tránh né, chỉ đưa tay lên đón.

Một tiếng nổ vang lên, Long Phượng bị đẩy mạnh ra ngoài, ngã xuống đất.

"Cô thua rồi, từ bây giờ trở đi, cô là của tôi..." Khóe miệng Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười tà. Hắn bắt đầu đánh giá cẩn thận dáng người của cô. Quả thật không tồi, chỉ là khuôn mặt hơi kém một chút, nếu không thì cô ta thật sự có thể hưởng sự đãi ngộ giống Kim Phi rồi.

Đứng lên từ mặt đất, Long Phượng rơi lệ. Cô tuyệt đối không ngờ mình đã bại hoàn toàn, và còn nhanh như vậy. Bây giờ cô mới biết được, lần đánh cược của mình là buồn cười cỡ nào, là ngu ngốc cỡ nào.

Sớm biết như vậy, không bằng cô tự sát, tạ tội với gia tộc.

Bây giờ, cô chẳng những phải chịu áp lực khi thất bại, mà còn bị lăng nhục.

Chỉ là nhận ra rồi thì cô có thể làm được gì?

Phản kháng?

Long Phượng âm thầm tự giễu, trước mặt thực lực tuyệt đối, sự phản kháng của cô chỉ là một trò đùa.

"Lại đây!" Phương Hạo Vân ngoắc Long Phượng : "Hoàn cảnh nơi này không tồi, có lẽ tôi có thể kiểm tra..."

Long Phượng nghe thấy thế, lặng lẽ bước qua, lạnh lùng đứng trước người của Phương Hạo Vân.

Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười tà, đưa tay ôm lấy cô, không đợi Long Phượng kịp phản ứng, bàn tay của hắn đã hướng xuống mông của cô.

Thân mình của Long Phượng run mạnh lên, theo bản năng đẩy Phương Hạo Vân ra, trừng mắt quát lớn :" Anh muốn làm gì?"

"Cô gái, chẳng lẽ cô muốn giống ông già Long Chiến của cô, làm tiểu nhân bội ước?" Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng : "Chỉ cần tôi muốn, thì tôi có thể làm cho cô sống không bằng chết bất kỳ lúc nào..."

"Lại đây, đây là cơ hội cuối cùng của cô..." Phương Hạo Vân lại ngoắc Long Phượng một cái, hy vọng cô ta tự mình đi qua.

Sau khi do dự ngắn ngủi, Long Phượng lại đi đến chổ Phương Hạo Vân, mặc cho hắn ôm, chỉ là trên mặt của cô tràn ngập sự ngượng ngùng và thù hận. Đúng vậy, cô đang oán hận người đàn ông giống như ác ma này.

Phương Hạo Vân ôm lấy Long Phượng vào lòng, đưa tay nhẹ nhàng nhéo vào má của cô, dùng cái giọng nói đầy vẻ đáng tiếc, nói : "Nếu cô có khuôn mặt của thiên sứ là tốt rồi..." Nói xong, bàn tay của hắn cũng đặt xuống cặp mông mê người của cô, tuy rằng vẫn còn cách một lớp vải, nhưng sự co giãn ấy đúng là thật.

"Vô sỉ!"

Long Phượng vốn tưởng rằng chỉ cần mình lẳng lặng thừa nhận là được. Nhưng cô sai rồi, từ nhỏ cô đã được huấn luyện nghệ thuật ám sát, căn bản là không có tiếp xúc với người khác phái bao giờ.

Đối với sự xâm phạm của Phương Hạo Vân, trong lòng cô có một sự chán ghét theo bản năng.

"Cút ngay, không được đụng vào tôi..." Long Phượng dùng sức đẩy Phương Hạo Vân ra, rời khỏi cái ôm của hắn, chỉ là với chút sức của cô thì làm sao có thể đẩy Phương Hạo Vân ra được.

Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân bỗng xuất hiện sự lạnh lùng, hắn nhìn Long Phượng, nhìn vẻ mặt chán ghét của cô, nhìn vẻ đau khổ của cô...

Cuối cùng, hắn buông cô ra.

Phương Hạo Vân không phải là kẻ ác, đối với đàn bà, hắn không muốn dùng sức mạnh. Huống hồ, người như Long Phượng, cho dù dùng nhiều sức mạnh, thì dường như cũng không có nhiều ý nghĩa gì.

Mỗi khi phát tiết, hắn lại thích lại dâm phụ như Kim Phi.

Mỗi người đều có nguyên tắc làm người riêng của mình, trừ phi là bị cảm xúc khống chế, thì trong tình huống bình thường, Phương Hạo Vân hắn không bao giờ dùng sức mạnh để chinh phục đàn bà.

"Cút đi!"

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Cô giống như ông gia của cô, đều là tiểu nhân... loại đàn bà như cô tôi không có hứng thú... Sau khi trở về nói với Long Chiến, nói với ông ta chờ đợi sự trả thù của tôi đi... Bây giờ, nhà họ Long của các người đã hoàn toàn xong đời..."

Không biết là do sợ hãi hay là do chịu nhục, nói tóm lại, khi Long Phượng lại được tự do, cô khóc, nước mắt chảy xuống từ hai bên má, rơi xuống đất.

"Vì sao... vì sao anh lại muốn đối phó với Long gia, Long gia chúng tôi đã làm cái gì sai?" Long Phượng phẫn nộ quát lớn : "Mấy năm nay, Long gia chúng tôi đã chịu làm đuôi cho người, vì sao các người lại không buông tha cho Long gia... các người là ác ma..."

"Im miệng!"

Phương Hạo Vân châm chọc : "Long gia các người không có tư cách chửi người khác... tổ tiên của Long gia làm cái gì, tôi nghĩ trong lòng các người rất rõ ràng. Long gia lập nghiệp dựa vào cái gì, cô cũng rõ ràng. Mấy nay năm, các người đã làm những chuyện xấu gì, các người cũng rõ ràng... Loại gia tộc giống như Long gia, nên bị chế tài từ sớm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play